Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 4: Một Khóa Ủy Trị (1), Online Mất Mạng



Mẹ nó, đây là biếu tặng Thối Cốt Đan sao?!

Ngươi chắc chắn đây không phải ngàn mét đi chịu chết?

Bùi Lăng muốn hộc máu!

Ngay sau đó, một cảnh càng đáng sợ hơn xảy ra, thân thể hắn hoàn toàn không hề rời đi, vẻn vẹn chỉ xoay người, đi tới trên một bồ đoàn cách đó không xa bày ra tư thế tu luyện. Tiếp tới hắn nuốt toàn bộ Thối Cốt Đan vào, bắt đầu vận chuyển Đoán Cốt Quyết.

Vị trí này vừa lúc giúp Bùi Lăng nhìn thẳng tới cửa. Mẹ nó, ngay cả cửa hệ thống cũng không đóng!!!

Bùi Lăng: “…”

Đĩ mẹ nó! Đĩ mẹ nó! Hệ thống ngươi có nghe thấy không? Đĩ mẹ nó!!!

Nhưng rất nhanh hắn đã không rảnh để quan tâm cửa nữa, bởi vì hắn phát hiện nguồn gốc của vô số ánh mắt đang nhìn hắn: Bình phong ở cửa.

Trên mặt bình phong hơi mờ có thêu hơn trăm mỹ nhân thướt tha sống động, hoàn phì yến sấu, vô cùng xinh đẹp, người nắm quạt, người bắt bướm, người ôm tỳ bà, người đang gẩy đàn, người nắm cành cây xuống đùa giỡn… Nói chung tư thái mỗi người mỗi khác.

Chỉ là mặc kệ các nàng đang làm gì cũng đều đổ dồn tầm mắt lên người Bùi Lăng.

Dưới tình huống bình thường, được các mỹ nhân quan tâm, nhất là những người trước mắt, tùy ý chọn người nào cũng đều quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành quan tâm, đổi lại bất kỳ một thẳng nam nào khác cũng sẽ không cự tuyệt diễm phúc như vậy.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ những mỹ nhân này đều không bình thường.

Mặc dù các nàng là thêu ra, nhưng cảm giác bị tầm mắt chân thật nhìn chằm chằm lại rất rõ ràng.

Dù hiện tại Bùi Lăng không thể khống chế thân thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.

“Trọng Minh tông…” Hắn thì thầm trong lòng, tông môn Ma đạo quả nhiên quỷ bí.

Mặc dù hắn không rõ rốt cuộc bình phong này có vấn đề gì, nhưng hiển nhiên đây không phải loại lương thiện.

Nếu đổi lại chính bản thân hắn, đoán chừng lúc này hắn đã xoay người rời đi từ lâu, đi càng xa càng tốt.

Không, nếu như hắn biết rõ phương thức “biếu tặng” của cái hệ thống đần độn này, hắn vốn sẽ không cho nó có cơ hội khống chế mình đi tới trong phòng Trịnh Kinh Sơn.

Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào việc dù Trịnh Kinh Sơn rất hung tàn, nhưng nếu đã nhận lời Bùi Hồng Niên tới đây làm khách, tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt mũi của sư đệ đồng môn, khi bản thân không ở trong phòng sẽ lưu lại chút thủ đoạn hạn chế bình phong này, tránh cho ngộ thương người Bùi phủ.

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lại dồn tâm tư vào trong cơ thể mình.

Hắn phát hiện sau khi ăn Thối Cốt Đan vào, tốc độ vận chuyển của Đoán Cốt Quyết đã tăng nhanh hơn trước kia không chỉ gấp mười lần!

Hơn nữa trong gian phòng Bùi gia dùng để chiêu đãi khách quý có bố trí trận pháp chuyên dụng, linh khí nồng nặc hơn trong viện của Bùi Lăng nhiều. Hắn có thể cảm giác được tu vi của hắn đang tăng trưởng với tốc độ trước nay chưa từng có!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua… Bùi Lăng từ từ đắm chìm trong khoái cảm khi lực lượng không ngừng tăng lên. Nhất là theo tiếng sắt thép va chạm xuất hiện, bắp thịt và cốt cách toàn thân rung động một trận, lỗ chân lông nở ra, một lớp chất bẩn màu đỏ sậm hệt như dầu bị đẩy ra ngoài. Ngay sau đó, Bùi Lăng cảm thấy mình bỗng đột phá một quan ải, toàn thân như thoát khỏi sự ràng buộc nào đó, có vô số sức lực dùng mãi không hết.

Dường như chỉ cần hắn nguyện ý sẽ có thể một đấm đánh ra một cái động lớn trên tường!

“Leng keng!” Cùng lúc đó, Bùi Lăng khôi phục lại quyền khống chế thân thể, bên tai truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Lần tu luyện này đã hoàn thành, cảm ơn ký chủ sử dụng hệ thống tu luyện trí năng, một khóa ủy trị, không lo phi thăng! Hi vọng ngài đánh giá việc tu luyện, nếu thỏa mãn xin hãy đánh giá 5*!”

Bảng hiện lên, năm ngôi sao quen thuộc chờ đợi ký chủ lựa chọn.

“Luyện Khí tầng ba, Thiết Cốt đã thành!” Bùi Lăng thầm cả kinh, thậm chí còn quên cả việc đây không phải phòng mình, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Từ năm tuổi hắn đã bắt đầu tôi luyện thân thể, tám tuổi thì được gia lão kiểm tra tư chất, sau đó là tu luyện Đoán Cốt Quyết. Không lâu sau hắn dẫn khí hai mạch, trở thành một tu sĩ Luyện Khí tầng một.

Luận thiên phú, hắn có thể tính là một trong số các đệ tử xuất sắc nhất Bùi gia thế hệ này, cũng không kém gì Bùi Hồng Niên.

Chỉ có điều tài nguyên của con em dòng thứ rất hiếm hoi, hắn còn bị kế mẫu chèn ép. Lại thêm quá trình tu luyện Đoán Cốt Quyết quá hung tàn, hắn còn phải tích lũy linh thạch để kích hoạt hệ thống, toàn bộ quá trình tu luyện hắn còn tiếc nên không sử dụng dược liệu tẩm bổ, chỉ dựa vào năng lực của bản thân để tự khôi phục, cứng rắn vượt qua.

Vì vậy hắn phải dành đủ mười năm, hai tháng trước mới đạt tới Luyện Khí tầng hai.

Trong số bạn đồng lứa Lộc Tuyền thành, hắn đã được xếp vào hạng trên trung bình!

Mà hiện tại, hệ thống chỉ mới tu luyện vẻn vẹn vài canh giờ đã giúp hắn đang từ Luyện Khí tầng hai nửa Thiết Cốt đúc thành Thiết Cốt hạng nặng, phá nhập Luyện Khí tầng ba!

Khó trách tiên nhân nói, bật hack nhất thời sảng, bật mãi sảng mãi!

Giờ khắc này, Bùi Lăng hơi nắm tay, cảm thụ lực lượng bành trướng khắp toàn thân, đột nhiên hắn cảm thấy dường như hệ thống này cũng không đáng ghét như vậy?

Nhưng rất nhanh, ánh mắt như hình với bóng trên bình phong khiến hắn kịp phản ứng.

Bùi Lăng nhướng mày, không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lúc ra cửa, khi đi qua bờ bình phong, mặc dù hắn vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhưng dùng khóe mắt nhìn thoáng qua, vẫn có thể thấy có mấy cánh tay mỹ nhân vươn ra như muốn kéo áo bào của hắn xuống.

May mắn là cánh tay các nàng mới vừa vươn ra khỏi bình phong được một chút đã gặp phải vách ngăn vô hình. Bọn họ phát ra một tiếng hô to duyên dáng, dường như đã bị đau, cực kỳ không cam lòng rụt tay trở về.

Tuy bọn họ không cách nào ra tay với Bùi Lăng, nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của tất cả mỹ nhân đều không rời khỏi Bùi Lăng.

Mãi tới khi Bùi Lăng leo ra khỏi tường Bích Ngô viện, hắn vẫn có thể cảm thấy có hơn trăm người đang lắng lặng chăm chú nhìn mình.

Không biết vì sao, tuy sau khi Bùi Lăng đi xa, cảm giác bị người nhìn chằm chằm này đã dần biến mất, nhưng hắn vẫn mơ hồ dự cảm được dường như mình đã chọc phải phiền phức lớn.

“Không thể ở lại Bùi phủ thêm nữa, nhất định phải mau chóng rời đi!” Trong lòng Bùi Lăng thầm nói. Hắn chẳng còn lo lắng được nhiều tới chuyện bình phong nữa, phương thức biếu tặng của hệ thống quá phí mệnh, dù không bị Trịnh Kinh Sơn đánh nát ngay tại chỗ, nhưng người này là tồn tại có tiếng trong Ma đạo, ai biết hắn ta có thủ đoạn gì để phát hiện ra người đã lẻn vào phòng hắn ta trộm đồ hay không?

Tiếp tục ở lại Bùi phủ, một khi Trịnh Kinh Sơn làm khó dễ, hắn sẽ chẳng có chút lực phản kháng nào.

Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là nhất định phải mau chóng viễn độn ngàn dặm, dùng hành động này để tránh né họa sát thân!

Vậy mà ngay khi hắn trở lại trong viện mình, dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lý xong, còn chưa kịp rời khỏi Bùi phủ hắn đã bị gã sai vặt đuổi theo gọi lại: Thất công tử, gia chủ gọi tất cả công tử tiểu tỷ lập tức tới chính đường ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.