Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 13: Gặp gỡ tú tài



Chap 13: Gặp gỡ tú tài
-----------------
Phàm thuê nhà ở thành phố lớn, đại khái đều trải nghiệm qua bản lĩnh của mấy tên môi giới ma.
Khương Cẩm năm đó cũng thiếu chút nữa bị lừa, khó tránh lòng còn chút sợ hãi, càng không vội vàng ra quyết định thuê.
Hai người ở trong sân ngươi qua ta lại nói vài câu sáo rỗng, Khương Cẩm liền bảo có việc phải đi. Triệu nhị tức phụ tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng thấy Khương Cẩm tuy tuổi còn trẻ, lại không phải loại dễ lừa gạt, cũng có ý từ bỏ. Dù sao phòng này cũng thật sự rất hời, nếu Khương Cẩm không thuê cũng không phải không thể cho thuê được.
"Ta nói cho cô biết, cả thôn này cũng không có chỗ nào ngon hơn đâu, không chừng ngày mai cô lại tìm ta thuê cũng nên"
Triệu nhị tức phụ một bên vẫn kiên trì cổ động Khương Cẩm thuê nhà, một bên đi mở cửa. Nhưng không đợi nàng ta sờ đến tay cầm,đã nghe một tiếng vang lớn, cửa lớn bị người khác đá văng. Triệu nhị tức phụ đang đứng ổ gần, bị ván cửa va chạm một cái, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất. Khương Cẩm cũng hoảng sợ lui ra phía sau một bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xem. Liền thấy mấy nam tử vạm vỡ, bộ dáng du côn đang xô đẩy một nam nhân chừng 30 tuổi, quát lớn nói. "Cái tiểu viện này mà ngươi muốn định giá 50 lượng?! Mười lượng còn chưa có cửa! Không có tiền thì đừng ra ngoài đánh bạc!"
Editor: Lily073
Khương Cẩm thấy tình hình không đúng lắm, bèn nâng Triệu nhị tức phụ dậy, sau đó lui lại 2 bước, bảo trì im lặng. Nàng thân cô thế cô, lại là một nữ tử gầy yếu, không thể gây chuyện được.
Không ngờ Triệu nhị tức phụ lại kinh hô lên, chỉ vào nam nhân 30 tuổi kia nói.
"Tam ca, ngươi lần này lại quậy ra chuyện gì?"
Nam nhân kia còn chưa kịp trả lời, tên cầm đầu đám du côn trong chớp mắt đã hỏi Triệu thị: "Ngươi là muội tử của hắn? Vậy vừa đúng lúc, tên tiểu tử này thua cược, nợ chúng ta 50 lượng bạc, nói rằng căn nhà của hắn định giá 50 lượng, cái căn tiểu viện rách này chỗ nào trị giá 50 lượng bạc?"


Một tên du côn khác liền vui cười to, "Đừng nói năm mươi lượng, ta thấy mười lượng còn không có xứng! Ngươi nếu là muội tử của hắn, tiền này liền tính lên người ngươi, bằng không chém chân, chặt tay là không thể thiếu được."
Bị mấy tên du côn khiêu khích, sắc mặt Triệu thị đỏ lên. Căn nhà này nếu thế chấp dĩ nhiên không đáng giá 50 lượng. Nhưng nếu là bán, cho dù không được 50 nhưng 40 chắc chắn là có, căn bản là đám du côn này gian trá. Nhưng trong lòng nàng ta cũng rõ ràng, những tên du côn này đều là những cây gậy đánh chó sòng bạc dưỡng ra, nói chuyện phải trái là không thể. Nếu thật sự làm lớn chuyện, một nữ tử tay không tất sắt như nàng cũng chỉ có thể thua thiệt, nên cho dù là tức đến đỏ mặt, trong lòng cũng có chút lùi bước.
"Có chém tay chân ta cũng càng không có tiền. Huống chi ta cũng không phải là muội tử ruột của hắn, cho dù có là muội tử ruột cũng không quản được."
Triệu thị nói xong câu đó, liền xoay người muốn đi. Mấy tên kia dễ gì có thể để người đi như vậy, liền bắt đầu xảy ra lôi kéo. Triệu thị nóng nảy, liền kéo theo Khương Cẩm vào cuộc.
"Khương cô nương, mau tới đây giúp ta"
Khương Cẩm vốn dĩ đứng ở dưới hiên không lên tiếng. Nàng sinh ra nhỏ gầy, nếu không nhìn kỹ, mấy tráng hán kia chưa chắc có thể để ý đến sự tồn tại của nàng. Lúc này vừa hay bọn chúng để ý tới, nhất thời cười rộ lên không có chút ý tốt.
"Ai ui, Tiểu nha đầu này tuy có hơi đen gầy một chút, nhưng bộ dáng cũng rất xinh đẹp, chắc cũng trị giá mười, hai mươi lượng"
Nói xong liền có 2 tên tiến tới lôi kéo Khương Cẩm.
Khương Cẩm cảm thán mình xui xẻo, nàng đã sợ mình như cá trong chậu, cố ý không dám lên tiếng, không ngờ vẫn không thoát được một kiếp. Nhìn những tên bặm trợn kia không có ý gì tốt, nàng cũng không chần chừ, lập tức nắm lấy cái bồ cào bằng gỗ dưới tàng cây làm vũ khí phòng thân. Ngoài miệng cũng thể hiện là mình không có quan hệ gì với đường huynh của Triệu thị.
"Các vị đại ca xin hãy nghe cho rõ, ta họ Khương, không có quan hệ gì với bọn họ. Bất quá chỉ là nghe nói có chỗ cho thuê nhà nên đến đây nhìn một chút. Trước nay oan có đầu, nợ có chủ, chưa từng nghe qua liên lụy đến người vô can."
Tên cầm đầu hơi có chút do dự, thủ hạ kia của hắn nhìn cặp mắt sáng ngời của Khương Cẩm, lại bị sắc làm mê tâm, liền bước tới xé ổng tay áo của nàng. "Nếu đã gặp phải, chỉ trách số ngươi ko tốt. Nhìn ngươi chỉ là một nữ tử nhỏ bé lẻ loi một mình, chắc là cũng không có trượng phu, không bằng theo ca ca ta, ta cho ngươi ăn sung mặc sướng?"
Tướng mạo Khương Cẩm tuy rằng không xuất chúng, ở Định Nam hầu phủ không thể nào thấp hơn được nữa. Nhưng mà bất quá là vì những nữ nhân ở đó đều sống trong nhung lụa, tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, Khương Cẩm chính là vừa đen vừa vàng vọt lại còn lùn. dinh dưỡng suy nhược đã làm nàng xấu đi không ít. Nếu đem ra so ở phố phường, điều kiện sinh hoạt của người ở cổ đại không tốt lắm, lùn đen gầy rất phổ biến, Khương Cẩm xem như thằng chột làm vua xứ mù.
Mắt thấy mấy tên đối diện ánh mắt dâm tà, Khương Cẩm một mặt né tránh, trong lòng cũng bắt đầu có chút nóng nảy. Vận khí của mình cũng quá kém đi, chỉ tìm một chỗ ở cho đàng hoàng như thế nào lại đụng tới chuyện như vậy? Chỉ là trước mắt động thủ hay dùng trí đây? Nếu là võ, hiển nhiên không có cửa, lấy công phu cầm nã thủ mèo quào của nàng, áp chế Định nam hầu phu nhân Vương thị suốt ngày sống trong nhung lụa thì còn có thể, đối phó với 4,5 tráng hán? đó là vọng tưởng.
Nếu dùng trí, trước mấy tên vũ phu không nói lý lẽ này cũng rất khó. Nếu không còn cách nào, đành phải lấy uy danh Định Nam hầu phủ ra dùng đỡ vậy. Lưu manh ngoài phố vẫn sợ nhất là nhà cao của rộng, đặc biệt những loại du côn ác ôn có tổ chức này, sợ nhất chính là kiện tụng lên quan phủ.
Khương Cẩm đang sầu khổ tìm cách thoát thân, không nghĩ nghe từ cửa truyền đến một tiếng hét lớn
"Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi vậy mà cũng dám nghĩ chuyện cướng đoạt dân nữ?"
Tiếng hét này quả thật là làm cho đám du côn kia hoảng sợ nha. Nhưng mà bọn hắn nhìn lại chỉ thấy lời kêu gọi chính nghĩa này phát ra từ một thư sinh trẻ tuổi, nhất thời bật cười ha hả.
"Cái thân thể yếu đuối của ngươi, lông còn chưa mọc đủ, còn đòi bắt chước người ta hành hiệp trượng nghĩa?"
Thư sinh kia đỏ mặt cao giọng nói "Vậy cũng không thể nhìn các ngươi làm chuyện ác"
Khương Cẩm thật ra đối với người anh em này lại nhìn với con mắt khác. Đừng nói thư sinh này lớn lên thật sự không tồi, tuy rằng so với tuyệt thế mỹ nam Định Nam hầu thế tử thì không có cửa, nhưng cũng đúng là mi thanh mục tú. Bất quá đối với đám lưu manh này, đừng nói mi thanh mục tú, cho dù hào quang chói lọi cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm yếu ớt mà thôi.
Thấy thư sinh kia cứ muốn can thiệp vào chuyện này, đã có mấy tên tiến lên muốn giáo huấn hắn một chút. Khương Cẩm vốn tưởng rằng thư sinh kia có dũng khí như vậy, vốn không thể trong mặt mà bắt hình dong, nhìn gầy yếu nhưng ít nhất cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng mà thư sinh thực nhanh đã bị đánh ngã xuống đất, nàng đột nhiên thấy đầu đầy hắc tuyến. Này người anh em, ngươi làm sao đánh lại bọn hắn, sớm biết như thế còn không bằng chạy đi kêu người tới giúp. Chuyện của mình, vẫn là nên tự mình giải quyết vậy.
"Dừng tay."
"Thế nào? tiểu nương tử ngươi muốn mỹ nhân cứu anh hùng sao?"
"Không được ba phần cũng tốt hơn là có chỗ dựa. Ta cũng không phải không có bối cảnh. Định Nam hầu phủ nhị quản gia Chu Đức Thông chính là nhị cô phụ của ta. Định nam hầu thế tử hiện nay đang lập công lớn, Hoàng thượng còn phải nhìn với con mắt khác. Các ngươi hôm nay dám động đến ta, bây giờ hối hận vẫn còn kịp"
Editor:Lily073
Dù sao nhị quản sự của Định Nam Hầu phủ cũng quả thật tên là Chu Đức Thông, dù bọn hắn có tra ra, nàng cũng không sợ.


Quả nhiên mấy tên du côn có chút do dự, trước nay dân ko đấu với quan. Canh cửa thừa tướng cũng có quan thất phẩm, quản gia của hầu phủ cũng không phải ko có ai lấy lòng.
"Huống chi vị huynh đệ đứng phía sau ta, một là ở gần đây, hai là tốt xấu gì hắn cũng là người đọc sách, dĩ nhiên có bạn bè lui tới sẽ có người là đệ tử nhà quan, đó chính là phiền toái. Các vị đại ca chỉ cầu tài mà thôi, hà tất phải sinh thêm nhiều chuyện?"
" Lời này của ngươi cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý" Tên cầm đầu nhìn lướt qua Khương Cẩm, lại nhìn qua thư sinh.
"Nhưng là như vậy mà thả các ngươi đi ta lại thấy trong lòng không thoải mái."
-----------Chap 13-hoàn------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.