Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 123: Diệu Kế





Nhà Tư Duệ hiện tại đang bị bao vây cực kỳ gắt gao.

Rất nhiều người trai tráng dáng vẻ cao ráo lạnh lùng đi tìm xung quanh.

Nếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đang tìm một quả bom gì đó.

Dáng vẻ của tất cả mọi người đang tìm đều cực kỳ căng thẳng và tập trung cao độ, ai cũng đã từng nghe về lịch sử oai hùng của Lâm Thần.

Một mình có thể chạy khỏi hơn trăm người đi ở phía sau...
Linh Nhi đang đi xung quanh căn nhà.

Cô biết anh ấy vẫn còn ở khu này.

Cô không tin là anh ấy có thể chạy thoát được cô.

Tuy nhiên, cô vẫn cực kỳ cảnh giác, cô biết là anh ấy không phải là người đơn giản.

Đến cô mà anh ấy còn lừa được thì thực sự anh ấy phải tài giỏi đến mức nào.
Cũng đúng, anh ấy chính là vị cứu tinh cuộc đời cô mà.

Không có anh ấy thì cô hiện tại đã không như này.

Tuy nhiên, sự khôn khéo của anh ấy làm cô cực kỳ khó chịu.

Tại sao anh ấy không chấp nhận là người đàn ông của cô, tại sao anh ấy lại cố chấp như vậy.


Cô phải nhanh chóng tìm đủ mọi cách để khiến anh ấy lộ mặt.
Ở một bên khác, một tên lính có vẻ mới vào làm.

Hai tay dính đầy bùn đất do bị ngã ở bên ngoài, hiện tại cậu ta muốn vào trong căn phòng vệ sinh để rửa lại cái tay.
Rất nhanh, cậu ta tìm được phòng vệ sinh.

Cậu ta tỏ vẻ hớn hở chạy vào.

Tuy nhiên, vừa mở cửa, một cú đánh nhẹ vào trúng gáy của tên đó khiến cho mắt tên đó tối sầm lại.

Sau đó , người đánh cho tên đó ngửi chút thuốc gì đó và lôi vào nơi kín.
Sau khi lột áo, tên lính đó chỉ còn lại một chiếc áo phông.

Sau đó, người vừa đánh tên lính đó dùng khá nhiều thủ pháp.

Rất nhanh, một tên lính y hệt người vừa bị đánh đó đã xuất hiện.
Người đó không ai khác chính là Lâm Thần.

Cậu thực sự không kịp chạy ra ngoài khi Linh Nhi tới.

Chính vì vậy nên cậu mới trốn ở đây.

Tuy cậu đánh người kia chỉ là bất đắc dĩ, tuy nhiên cậu đã đền bù bằng cách đưa một ít tiền vào trong túi quần của người đó.

Cậu bất đắc dĩ phải làm vậy, nếu không thì cậu chắc chắn sẽ bị Linh Nhi tóm sống mất.
Nhìn mình trong gương thành một người khác, cậu cảm thấy khá hài lòng.

Cậu nhìn chiếc thẻ của tên lính đó, từ đó cậu có thể hiện ra thân phận thứ hai của mình.

Cậu rửa tay rồi đi ra ngoài giống như chưa có chuyện gì xảy ra...
Ở bên ngoài, Lâm Thần phải hít một hơi khí lạnh, thật sự Linh Nhi coi trọng cậu đến mức nào chứ.

Cậu bước được vài bước là gặp một người đi tuần tra xung quanh.

Nhà của Tư Duệ hiện tại giống như phòng giam lỏng vậy.
Lâm Thần đang đứng ngơ thì có một giọng lạnh ngắt truyền tới tai:
-Cậu rửa tay xong chưa? Sao lại đứng nghệch mặt ra đó...
Lâm Thần tỉnh hồn, cậu lúc này mới nhận ra là mình đang trong thân phận mới.

Cậu gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi chạy tới người đó.
Người này dáng vẻ khá vạm vỡ.

Có vẻ là người này thường xuyên tập luyện.

Tên đó tuy to nhưng lại rất ôn hòa.

Lâm Thần vì thân phận là lính mới nên tên đó đôi khi sẽ giải thích một số thứ đối với Lâm Thần.

Lúc này Lâm Thần trong lòng mới biết sự đáng sợ của Linh Nhi...
Linh Nhi giống như một “ác ma” của tất cả những tên ở đây.

Một câu nói của cô ấy sẽ có thể định đoạt được tương lai của những tên vệ sĩ này.

Cô ấy một khi đã đuổi việc ai đó thì không đơn giản người đó sẽ mất việc, điều đáng sợ là tất cả những bên khác sẽ không dám nhận người đó vào làm.


Chính vì vậy nên không ai dám làm trái ý cô ấy cả.
Cậu thực sự lúc này mới hiểu rằng tại sao những tên này lại ngoan ngoãn như vậy.

Cậu giả vờ không hiểu vừa đi cùng tên đó vừa hỏi:
-Hiện tại cô chủ đang muốn tìm ai vậy? Tôi thấy cô chủ giống như đang rất tức giận...
Lâm Thần đang định nói tiếp thì tên đó ra hiệu im lặng.

Lâm Thần cũng chỉ biết im lặng.

Tên này mới nói nhỏ:
-Đừng để cô chủ nghe thấy.

Cô chủ giống như rất thích người đó.

Đó là lý do chúng ta mới phải huy động lớn như vậy.
Lâm Thần bên ngoài ngạc nhiên nhưng bên trong trầm xuống.

Linh Nhi giống như đang quyết tâm muốn bắt được cậu vậy.

Trán cậu đổ giọt mồ hôi, cậu nhất định phải tìm kế để chuồn ra ngoài...
Lâm Thần sau đó hòa nhập rất nhanh.

Cậu nhìn xung quanh thì chỉ có chỗ cổng sau là có ít tên lính canh nhất.

Cậu nhất định phải tìm lối thoát từ đó.

Nếu cậu chuồn ra được từ đó thì cậu sẽ có cơ hội đi ra ngoài.
Lâm Thần đi đến chỗ hai tên lính canh cửa sau.

Hai tên đó thấy Lâm Thần đến, vẻ mặt họ trầm xuống nhắc nhở:
-Cậu kia, cậu quay về chỗ cũ tìm đi, ở đây làm cái gì???
Lâm Thần biết chắc hai người đó sẽ nói như vậy.

Vậy nên cậu lấy trong túi ra một bao thuốc lá, tuy nhiên cậu lại tỏ vẻ buồn rầu nói:
-Em..em chỉ muốn đưa thứ này thôi ạ.

Nếu hai anh không cần...
Hai tên kia sau khi nhìn thấy bao thuốc.

Tâm trí hai người rung động.

Lâm Thần nhìn dáng vẻ hai tên này, trong lòng cậu cười thầm.

Đây chính là bao thuốc cậu lấy được từ bữa tiệc của Tư Duệ.

Đương nhiên là giá trị và mùi hương nó ở đẳng cấp khác.

Sở dĩ cậu mời hai người này là vì từ ánh nhìn của cậu thì cậu cũng biết hai tên này rất thích thuốc lá.

Vậy nên đây chính là mồi câu thích hợp để dụ hai người này...
Hai tên này đúng thật là khi nhìn bao thuốc của Lâm Thần thì cực kỳ thèm khát.


Hai tên đó vẫy vẫy tay ra hiệu Lâm Thần đến.

Lâm Thần vừa đến thì hai tên này cười nói:
-Bao thuốc kia cậu lấy từ đâu đó...
Lâm Thần tỏ vẻ ngây thơ nói:
-Em nhặt được ở trong sảnh, thấy hai anh em tiện thể mang ra biếu hai anh...
Hai tên kia nhìn mặt nhau, rồi cười.

Cả hai không nghi ngờ gì về Lâm Thần cả, một tên trong đó giật lấy bao thuốc rồi nói với Lâm Thần:
-Bao thuốc này tôi tịch thu.

Cậu đứng đây canh để tôi với người này đi “tiêu hủy”
Lâm Thần trong lòng cười lạnh.

Chính xác đây là những gì cậu muốn.

Thật là đơn giản mà...
Ở trong phòng khách, Linh Nhi đang đi.

Cô hiện tại rất khó hiểu, tại sao cô tìm lâu như vậy mà không thấy chút động tĩnh nào.

Cô tin chắc anh ấy vẫn còn xung quanh đây.
Đúng lúc này, cô nhận ra một điểm yếu chết người.

Cô quên chính anh ấy có khả năng cải trang cực kỳ tốt.

Nếu anh ấy giả dạng một người thì chắc chắn anh ấy sẽ chạy thoát khỏi cô.
Linh Nhi hiện tại chỉ muốn gõ đầu mình một cái.

Tại sao bây giờ cô mới nhận ra.

Cô cầu mong cho mọi chuyện không quá muộn.
Linh Nhi nói thẳng vào thiết bị trên cổ cô:
-Tập hợp tất cả mọi người lại cho tôi.

Nếu ai đó có ý trốn ra ngoài thì phải toàn lực bắt người đó lại.

Tôi cần tập hợp trong 5 phút...
Linh Nhi vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Cô cầu mong anh ấy đừng chạy thoát.

Cô không muốn mình lại mất dấu anh ấy lần nữa...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.