Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 153: Cứu rỗi- Ngoại truyện -P8



Đôi lời tác giả muốn nói: Vậy là truyện đã được gần 500 người đọc, tuy chẳng là gì so với các truyện sáng tác khác nhưng đối với tác thì đây cũng là một thành quả “nho nhỏ”. Từ lúc bắt đầu, tác cũng chỉ làm truyện vì đam mê là chính. Câu từ lủng củng, thiếu vốn từ, lặp từ rồi thiếu ý...rất nhiều lỗi tác đang cố khắc phục để truyện sáng tác có một chỗ đứng trong kho truyện dài dằng dặc của các độc giả.

Động lực duy nhất để tác không bỏ truyện đó là sự ủng hộ đến từ độc giả. Bộ này tác không hề muốn kiếm chút lợi nhuận nào, độc giả chỉ cần góp ý, đề cử là tác cảm thấy rất vui và có hứng làm tiếp. Tác cũng không biết một thằng chỉ với 6 điểm văn cấp 3 có thể làm được bộ truyện nên hồn không @@.

Tác xàm xí cũng đủ rồi, chúc các độc giả đọc truyện vui vẻ nha hihi....

Đám vệ sĩ nghe thấy lời ra hiệu của Nhã Nhã, cả đám như hổ lao vào Lâm Thần. Có vẻ như thế cờ đã thay đổi, Lâm Thần cắn răng đẩy Nhã Nhã thẳng về phía trước.

Nhã Nhã đã đoán đúng, Lâm Thần không dám làm tổn thương cô, tuy nhiên hành động đẩy của Lâm Thần khiến cho mấy tên vệ sĩ phía trước của cô bị chặn lại. Nhã Nhã cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ, cô đang định gào lên thì một làn khói trắng đã bao phủ cô. Cả đám vệ sĩ cùng Nhã Nhã ho sặc sụa, thật sự đây có phải là học sinh mới chỉ mười năm tuổi không vậy...

Lâm Thần nhân lúc hỗn loạn, hai chân giống như đạp gió chạy một mạch về phía trước. Cậu hiện tại không dám ở đây lâu, động tĩnh nơi này có thể thu hút các đại tiểu thư khuê các khác đến đây. Một Nhã Nhã đã khiến cậu sống dở, nếu như có một trăm người như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không thể trốn khỏi nơi này.

Nhã Nhã cảm giác như mình đánh giá quá thấp nam thần này, không ngờ thủ đoạn của cậu ta tầng tầng lớp lớp như này. Tuy nhiên, chính vì như vậy nên cô càng thèm khát có được cậu ấy. Nhã Nhã tuy ho nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, cô không thể chờ được nữa, nhất định hôm nay cho dù có làm sao thì nhất định phải tóm được bưu vật này...

Làn khói trắng tuy rất lợi hại, Lâm Thần cũng tưởng như vậy nên cậu không đề phòng mà chạy một đường. Chính vì quá tin tưởng nên cậu không để ý từ bên trái cậu có một cô gái đang thủ thế sẵn.

Chính lúc này, khi mà Lâm Thần cảm nhận được có điều gì đó lạ lạ, thì một đường kim nhỏ đã bắn đến chân cậu. Lâm Thần phản xạ rất nhanh, tuy nhiên không may là mũi kim đó vẫn sướt qua chân cậu, để lại một vết máu nhỏ.

Tuy mũi kim chỉ sướt qua da cậu nhưng từng đó cũng để cậu đổ mồ hôi. Lâm Thần rất nhanh cảm nhận được cơ thể có vấn đề, cậu hiện tại không thể dậm chân, một đòn cực kỳ dứt khoát phóng đến người vừa bắn cậu.

Một tiếng đau thấu trời truyền đến, Lâm Thần không chần chừ chạy một mạch vào ngõ, cô gái vừa bắn Lâm Thần vừa đau vừa nói:

-Tôi bắn trúng cậu ta rồi, cậu ta chỉ sau mười năm phút là sẽ ngủ say...á..đau ..đau...

Nhã Nhã lúc này không kịp chỉnh lại quần áo xộc xệch, kêu ầm:

-Nhanh chóng bắt lại cho ta. Cấm được làm cậu ta bị thương, ai làm được tôi sẽ thưởng cực kỳ hậu hĩnh...

Cả đám vệ sĩ giống như được tiếp sức, tất cả đều đuổi theo hướng Lâm Thần. Lúc này các hành khách cùng người dân xung quanh đã hoảng sợ bỏ chạy hết rồi. Cũng vì thanh thế lớn như này cũng khiến cho một số phú nhị đại từ xa cũng nhận được thông tin.

Lâm Thần chỉ là học sinh mười năm tuổi, tuy nhiên nhờ thể chất khá mạnh mẽ cùng với sự hiểu biết đường xá xung quanh, cậu cùng với đám vệ sĩ kia đã giữ được một khoảng cách.

Tuy nhiên, hiện tại cậu đang ở trong thế khó, đám vệ sĩ này khi không có Nhã Nhã cũng không hề kiêng nể gì, chỉ cần cậu sơ hở là sẽ dính hơi cay hoặc là mũi gây mê ngay lập tức...

Lâm Thần cắn răng dùng tất cả trí lực cùng với sức lực của mình để chạy trốn, từ việc cậu luồn lách qua những bức tường cao, dùng những vật phẩm nhặt được để chặn, thậm chí cậu còn đứng để đánh gục mấy tên bảo kê đi lạc xung quanh. Tuy cậu dùng mọi thủ đoạn như vậy nhưng bọn họ đâu có ăn chay. Sau một hồi giằng co thì trên người Lâm Thần toàn là thương tích, bàn tay xước xác, nếu cởi áo cậu ra sẽ thấy một số chỗ tím bầm.

Lâm Thần hiện tại đang rất mơ hồ, đầu óc lâng lâng do thuốc đã ngấm thật. Tuy cơ thể cậu khá mạnh khỏe nhưng những vết thương đó cùng với thời gian dài đã bào mòn tâm trí cậu.

Thấy hai mẹ con nhà mình đợi lâu quá, ba của Lâm Thần nói dối rằng cậu ấy có việc để cho hai người ăn trước. Mẹ của Tiểu Ngọc không muốn như vậy nên nói Tiểu Ngọc ăn trước. Tiểu Ngọc không khách khí đánh chén bữa ăn một cách ngon lành, chờ đợi anh ta thì cô thà ăn no rồi đi ngủ còn hơn...

Tuy cô ghét anh ta nhưng phải công nhận một điều là đồ ăn của anh ấy làm rất ngon và đẹp, cô đã rất cố gắng tìm nhược điểm trong món ăn nhưng thực sự cô không thể nghĩ ra được bất kỳ câu từ nào để chê. Nó ngon một cách cực kỳ thuyết phục, món bò ngọt mọng nước, ăn là muốn tan vào trong miệng. Rồi còn món rau này nữa, tại sao món rau lại có thể trang trí thành hình một con phượng hoàng trông giống thật như vậy, thậm chí hương vị cô còn không biết đấy là rau hay là thịt nữa... Thậm chí cả đồ uống cũng ngon một cách lạ kỳ, chẳng lẽ anh ta thuê đầu bếp năm sao để nấu nướng ư...

Mang theo chiếc bụng no, Tiểu Ngọc đi vào phòng của mình, cô không biết rằng phòng của mình do chính anh trai cô thiết kế. Cô tưởng là căn phòng do mẹ cô nói nên cô cũng không ngần ngại nằm trên giường của mình.

Trời từ nắng bắt đầu mưa rào, Tiểu Ngọc ngồi bấm điện thoại, cô chụp hình món ăn, căn phòng rồi khoe với bạn bè của mình. Ai ai cũng khen nức nở, nhất là những món ăn kia. Cả đám bạn ai cũng ghen tỵ vì có người anh giỏi nấu ăn như vậy.

Tuy rất ghét người anh nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra hòa thuận, đó là cách để cô có thể có nhiều mối quan hệ. Cô trò chuyện rất vui vẻ mà không để ý bên ngoài trời mưa to.

Cảm giác gió từ cửa hơi to, thậm chí có cả nước bắn vào, Tiểu Ngọc tạm dừng nói chuyện rồi đi ra ngoài đóng cửa. Tuy nhiên, vừa ra thì cô giật thót tim vì có một cậu con trai đang dựa bên cạnh tường ngoài, giống như đã ngủ, nhìn vết rách và bàn tay thì những giọt nước mắt của Tiểu Ngọc chảy ra từ bao giờ không biết. Điều khiến cho càng hoảng sợ hơn là anh ấy chính là nam thần mà cô đang tìm kiếm bấy lâu- Lâm Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.