Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 163: Lời hứa với Tiểu Ngọc



Lâm Thần nghe thấy giọng lo lắng của em gái, trong lòng cậu trào ra một cảm giác ấm áp. Cậu cảm thấy giọng nói của em ấy có chút xúc động, vậy nên cậu nhanh chóng trấn an:

-Anh đang ở một nơi xa, tuy nhiên em không cần lo lắng… Anh có gửi một số tiền về nhà, em có thể lấy ra tiêu xài thoải mái… (edit: Lại bảo không phải anh trai quốc dân)

Cứ tưởng Tiểu Ngọc sẽ vui sướng khi nhận được số tiền đó, tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là một giọng nói buồn bã:

-Em…em không cần tiền…em chỉ cần anh ở cạnh em…

Đầu dây bên kia, Tiểu Ngọc đang mặc cho mình bộ đồ của Lâm Thần, tuy nhiên vẻ mặt cô ấy vô cùng buồn bã… Hiện tại cô đang cố kìm nén nước mắt vào trong, cô thực sự, thực sự rất nhớ anh trai của mình. Cô hận mình không thể kiếm được nhiều tiền để có thể giúp cho anh ấy bớt lo lắng… Cô không hề muốn như vậy, tại sao anh ấy lại phải chạy đi kiếm tiền rồi để cô ở lại một mình như này…

Lâm Thần cảm nhận được sự lo lắng của em ấy, cậu cố gắng nhẹ nhàng dỗ dành:

-Em thích nhất thứ gì để anh mua cho nào???

Lâm Thần nói nhẹ nhàng như này khiến cho Tiểu Ngọc mặt đỏ như trái ớt. Nếu Lâm Thần nhìn thấy bộ dáng em ấy lúc này thì cậu chắc chắn sẽ khen em ấy rất đáng yêu. Tuy nhiên, tâm trí Tiểu Ngọc lại nghĩ khác xa so với những gì Lâm Thần có thể nghĩ.

Lâm Thần nói xong câu đó thì cậu chờ một lúc không thấy em ấy trả lời, đúng lúc cậu đang định nói thì một giọng vô cùng nhỏ từ đầu dây bên đó:

-Em thích anh làm bạn trai em…

Lâm Thần cố gắng nghe nhưng dường như tiếng em ấy phát ra rất nhỏ. Vậy nên cậu hỏi lại:

-Em bảo thích cái gì vậy?

Lúc này, Tiểu Ngọc đầu dây bên kia mới giật mình tỉnh giấc. Một cảm giác sợ hãi truyền đến, không ngờ vừa nãy chính cô lại mất đi tâm trí. Cũng tại lời nói của anh ấy quá là ngọt ngào, thật sự đối với một thiếu nữ như cô thì không thể cưỡng lại được.

Tiểu Ngọc cố cưỡng chế lại cảm xúc, thời điểm này không phải thời điểm thích hợp để bày tỏ tình cảm. Cô biết anh ấy vẫn chỉ coi cô như là em gái, nếu để anh ấy biết được tình cảm thực sự của cô thì chắc chắn anh ấy sẽ sốc, lúc đó tất cả quyền lợi mà cô được hưởng khi là em gái sẽ tan thành mây khói. Cô lúc đó sẽ không thể được ôm anh ấy, không thể được ngủ chung cùng anh ấy, thậm chí không được anh ấy dỗ dành… Nghĩ đến tình cảnh đó mà cô cảm giác vô cùng đáng sợ, cô không thể để chuyện đó xảy ra…

Tiểu Ngọc cố gắng trấn an mình, từ từ thở nhẹ rồi nói:

-Em thích anh trở về vui chơi cùng em… Em ở nhà một mình nên rất cô đơn…

Nghe như vậy, Lâm Thần trong lòng vô cùng có lỗi với em ấy. Tuy vậy hiện tại cậu chưa thể về được, tai mắt Linh Nhi có ở khắp mọi nơi, đối với cậu chuyện chạy ra khỏi thành phố lúc này chẳng khác nào đang tự mình đi vào đường cụt cả… Vì vậy tuy cậu rất muốn quay về nhưng cậu vẫn cố hứa với em ấy:

-Anh hứa với em là anh sẽ quay về sớm nhất có thể… Anh sẽ cố gắng nói chuyện với em thường xuyên để em bớt buồn nha… Mong em tha thứ cho anh…

Lời nói chân thành như vậy khiến cho khuôn mặt Tiểu Ngọc mỉm cười, em ấy cũng không làm khó anh trai mình:

-Vâng, em yêu anh nhất…

Lâm Thần cười nhẹ, sau khi nói chuyện về sức khỏe và mấy thứ linh tinh, cậu lúc này mới cúp máy. Nhìn tấm thẻ trên tay, cậu nhìn lên bầu trời đang nổi cơn gió nhẹ nhàng, tà áo nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ánh mắt cậu kiên định nói:

-Nhất định mình phải qua được ải này…

Còn một bên khác, ở trong một căn phòng xa hoa, nó được tọa lạc ở chính trung tâm thành phố. Căn phòng này cũng là căn nhà cao nhất, từ căn phòng này thì người trong phòng có thể nhìn ra toàn bộ thành phố đẹp đẽ. Tuy vậy ở căn phòng này chỉ có đúng một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi thưởng thức ly trà nóng…

Một tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, cô gái thưởng thức ly trà đột nhiên nói:


-Vào đi….

Rất nhanh bên ngoài bước vào một cô gái xinh đẹp, tuy xinh đẹp nhưng thật tiếc là trên mặt cô ấy lại có một vết đỏ. Nếu Lâm Thần ở đây chắc chắn có thể nhận ra là đây chính là cô hầu gái mà cậu đã viết giấy đưa cho cô ấy.

Đương nhiên, người cầm ly trà đó chính là Linh Nhi. Linh Nhi lúc này vẻ mặt không có cảm xúc, tuy nhiên chính vì như vậy mới khiến cho cô hầu gái đứng sau phải cực kỳ cẩn trọng. Cô chủ càng ít nói thì chứng tỏ tâm trạng cô ấy càng hỏng bét, nhất là khi lúc này lại có một tên nhà giàu mới nổi dám đòi gặp cô chủ…

Linh Nhi cũng không thèm nhìn, gương mặt như hoa như ngọc cùng với động tác nhẹ nhàng khiến cho ai nhìn cũng phải muốn nhìn lâu hơn. Cô hầu gái trong lòng cũng vô cùng tôn kính cô chủ, chẳng những nhan sắc, thậm chí đến cả tính cách cùng sự cao quý của cô chủ đã đến một tầm cao mới…

Nữ hầu cung kính trả lời:

-Thưa cô chủ…tôi đã tra tất cả những thứ liên quan tới tên đó. Theo tôi được biết thì tên đó là một tên háo sắc, ăn chơi trác táng, vì được gia đình bảo kê nên hắn ta hô mưa gọi gió, không chuyện gì không làm cả…

Linh Nhi nghe vậy, cô mỉm cười, tuy nhiên nụ cười này khiến cho nữ hầu rét lạnh. Đây giống như nụ cười của thần chết, lần này lại sắp có một trận mưa tanh gió bão…

Linh Nhi nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, cô vừa lắc trà vừa nhìn ra ngoài từ cửa kính:

-Cô biết nên làm gì tiếp theo, nên nhớ là chồng của tôi có thể bảo vệ cho cô một lần nhưng không thể bảo vệ cho cô mãi mãi. Đừng để tôi thất vọng…

Nói xong, Linh Nhi ra hiệu rời phòng, hầu gái nghe thấy lời căn dặn của Linh Nhi. Trong lòng cô lúc này chỉ còn sự biết ơn, đúng vậy, lúc này cô phải làm việc thật tốt để bù đắp lại những sai sót đó. Bước ra ngoài, cô lúc này chẳng còn là một cô hầu gái xinh đẹp mà Lâm Thần biết, vẻ mặt của cô trở lên đáng sợ, ánh mắt giống như từng lưỡi dao có thể đánh gục tâm trí bất kỳ ai dám nhìn thẳng…

Cậu chủ là người đã cứu cô, lúc này lại có người dám động vào cậu ấy, thậm chí tên đó lại còn dám động chủ ý tới cô chủ. Thật là không biết sống chết… Tối nay chính là một buổi tối đầy rẫy máu tươi…

Linh Nhi đợi cô hầu gái đó đi, lúc này cô mới nhẹ nhàng lấy trong túi một chiếc thẻ màu đen. Chiếc thẻ này nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc thì nó chẳng khác gì thẻ của cậu cả, tuy nhiên trên thẻ đó lại khắc tên của cô ấy. Tuy nhiên một điều mà không ai nghĩ được, đó là Linh Nhi cầm chiếc thẻ này ném vào ngọn lửa đang cháy hùng hục, cô nhìn ánh lửa đang thiêu rụi chiếc thẻ đó, nói:

-Chiếc thẻ này đã dơ bẩn, em sẽ làm cho hai ta chiếc thẻ khác…

Lâm Thần ở trong căn phòng nhỏ, cậu đang ngồi viết kế hoạch thì đột nhiên cậu lại hắc xì một cái. Tuy nhiên rất nhanh cậu lại quay trở về trạng thái làm việc. Tuy nhiên cậu lại không biết trong đêm đó đã xảy ra một cuộc chuyển biến lớn…

P/S: Tác đang cố gắng viết nhiều, rất mong được độc giả góp ý…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.