Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 167: Bị ép buộc



Lâm Thần rời khỏi căn biệt thự trong sự tức giận và khó chịu. Cậu chẳng thể ngờ rằng cô ấy lại tâm cơ thâm độc như này… Cảm giác giống như cậu bị lôi vào một chuyện gì đó vô cùng rắc rối, cậu thật sự chỉ muốn kiếm một nghề ngoài giờ làm để kiếm chút thu nhập mà sao lại khó như này.

Trở lại căn biệt thự, nữ phu nhân lúc này đang đứng trước cửa phòng, một tay cô cầm chút hoa quả được xếp gọn gàng, một tay cô nhẹ nhàng gõ cửa…

Một tiếng “Cốc…cốc…” vang lên, rất nhanh cánh cửa được mở ra. Một cô gái với mái tóc khá rối bời cùng đôi mắt vẫn còn đỏ sau khi khóc xuất hiện trước mặt cô…

Nguyệt Sương tuy rất buồn nhưng vẫn lễ phép:

-Mời mẹ vào trong…

Nguyệt Sương cúi đầu lễ phép nói, có vẻ như cô ấy rất sợ mẹ cô… Mẹ Nguyệt Sương sau khi đi vào liền ra hiệu cho cô ấy ngồi cạnh…

Nguyệt Sương không còn lựa chọn nào ngoài việc ngồi cạnh mẹ cô, tay chân run rẩy không nói được gì. Mẹ cô ấy sau khi đặt đĩa hoa quả cạnh giường liền hỏi cô ấy:

-Con lại gây rối ở trường đúng không?

Nguyệt Sương nghe thấy câu này, cảm giác run sợ bao trùm toàn thân… ánh mắt của mẹ cô chẳng hề biết rõ bà ấy đang suy nghĩ gì nữa. Tuy vậy cô vẫn cắn răng gật đầu:

-Vâng, có một số chuyện ở trường khiến con không chịu được.

Nghe con gái mình nói vậy, cô thở dài một hơi nói:

-Tính tình con bướng bỉnh như vậy thì bao giờ mới có thể trưởng thành đây…

Cảm giác như mẹ của cô đang không tin tưởng cô, Nguyệt Sương cố lấy dũng khí nói một cách tự tin:

-Con đang trưởng thành đây mẹ…

Lúc này, mẹ Nguyệt Sương lại chuyển chủ đề:

-Mẹ hôm nay đến phòng con là muốn con biết là con sắp có một người thầy mới…

Nguyệt Sương khi nghe mẹ nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô tỏ ra kinh tởm nói:

-Mẹ, tại sao mẹ lại kiếm cho con một tên như vậy để kèm cặp con… Nếu truyền ra ngoài thì làm sao con còn mặt mũi.

Biết con gái mình sẽ phản bác như vậy, mẹ cô ấy đưa cho Nguyệt Sương bài làm của Lâm Thần. Vừa nhận được bài trên tay, Nguyệt Sương nhìn chăm chú từng chút từng chút một không rời. Nhìn biểu cảm trên mặt cô ấy là đủ để hiểu cô ấy kinh ngạc đến nhường nào.

Nguyệt Sương không kìm lòng nổi nói:

-Tại sao lại có người có thể giải hết tất cả những câu hỏi này? Những câu hỏi này tất cả đều là câu hỏi do chính tay con soạn ra mà.

Mẹ cô ấy mỉm cười nói:

-Bài làm này là của chính cậu ta làm. Nếu mẹ nói cho con biết là cậu ta vừa nhìn đề là biết được mấy trò mưu mẹo của con thì con dám tin không?

Nguyệt Sương lúc này mới há hốc mồm, cảm giác giống như không thể tin nổi. Đừng tưởng nhìn mấy câu này đơn giản mà lại dễ làm, tất cả những câu hỏi trong đều là những câu ẩn ý, nếu không để ý rõ hoặc là không có kiến thức rất sâu thì chắc chắn không thể giải được.

Mẹ cô ấy cũng không dài dòng, nói:

-Con đừng tưởng nghĩ cậu ta chỉ cần hoàn thành câu hỏi đó là qua được cửa. Ngay sau đó mẹ cũng ra một câu hỏi, tuy nhiên tất cả mọi người đều đi về, riêng chỉ có cậu ta là ở lại… Ánh mắt nhìn người của mẹ chưa bao giờ sai.

Nói xong, mẹ cô ấy cũng đứng dậy, dáng người nóng bỏng chẳng kém cạnh con gái cô, giọng cô ấy có chút thú vị nói:

-Mẹ cũng đã đưa ra đúng điều kiện mà con đặt, còn lại là quyết định của con. Mẹ sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì… Con nên nhớ rằng mẹ chưa bao giờ nhìn lầm người…


Nói xong, mẹ cô ấy từ từ đi ra ngoài để lại Nguyệt Sương đăm chiêu suy nghĩ. Việc có một người có thể giải được câu hỏi hóc búa của cô là một điều hết sức vô lý. Cô nhìn đồng hồ rồi nở nụ cười nhẹ:

-Mình chắc chắn sẽ làm cho anh ta hối hận khi đến đây…

Lâm Thần sau khi rời đi, cậu liền dùng chút tiền còn lại để mua sắm nốt mấy đồ dùng cùng sắm sửa nhà… Rất nhanh cậu trở về thì một điều khiến cậu vô cùng hoảng sợ đã xảy ra…

Một chiếc vali tiền đặt ngay trong căn phòng của cậu, va li này chính là va li tiền mà cậu đã thấy ở căn biệt thự đó. Cậu lúc này mới hiểu câu của nữ phu nhân đó nói:

-Điều kiện tôi cũng đã đưa ra, tiền cũng đã trao…

Vừa nhìn thấy va li tiền, một cuộc điện thoại từ Lão Tam truyền đến, vừa đập vào là một giọng vô cùng vui:

-Cậu biết tin gì chưa… Tôi lúc này đã ký được hợp đồng làm ăn với nhà họ Nguyệt. Thật sự rất cảm ơn cậu… tôi hiện tại đang khá bận nên tôi sẽ cố gắng đền bù cho cậu sau…

Chưa kịp giải thích điều gì thì ông ấy đã cúp máy, có vẻ như ông ấy thật sự rất bận. Lâm Thần nhìn một đống tiền phía trước mà trong lòng vô cùng nóng. Đây chẳng khác gì là đang dồn cậu vào đường cùng…

Cậu lúc này chẳng muốn dây vào bất cứ một cô tiểu thư nào nữa, cậu lo cho bọn họ sẽ bị Linh Nhi trả thù. Cứ tưởng chỉ là một cuộc dạy bình thường nhưng ai ngờ cô ấy lại đề ra mấy thứ oái oăm như này…

Thậm chí trên va li đó cũng có một chiếc thư nhỏ, trong đó có một dòng chữ:

“ Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động… Tôi không muốn chúng ta lại có một mối quan hệ xấu nào cả”

Một lời đe dọa vô cùng ẩn ý, Lâm Thần suy đoán cô ấy cũng đã điều tra qua cậu. Điều này làm cho Lâm Thần không kìm nén được nói bậy:

-Cô là cái thá gì mà lại chi phối tôi…

Lâm Thần thở gấp, cậu vứt tờ giấy đó vào thùng rác, sau đó cậu từ từ làm nốt việc còn lại còn dang dở…

Rốt cuộc, cậu cũng không thể đi đâu cả, cậu cũng chẳng thể làm ra động tĩnh lớn. Nếu hiện tại gây thù với gia đình đó thì kế hoạch của cậu sẽ bị đe dọa nghiêm trọng. Thậm chí việc cậu có thể quay về gần như bằng không…

Nửa đêm suy nghĩ, cậu vô cùng mệt mỏi và bất lực… Sau tất cả những gì thì cậu vẫn thất bại sao? Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, bầu trời đêm yên lặng cũng có vẻ như đang giúp cho cậu suy nghĩ chín chắn hơn. Tiếng ếch gọi nhau, rồi tiếng gió cùng ánh trăng tạo ra một không gian vô cùng nhẹ nhàng và yên lắng…

Sau một hồi suy nghĩ rất lâu, Lâm Thần chỉ đành thở dài một hơi, dù sao thì chẳng còn cách nào. Cậu sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất việc này, còn nếu không thì có thể cậu sẽ phải trốn ở một nơi hẻo lánh khác hơn…

Một buổi đêm yên lặng, Lâm Thần cũng dần chìm vào giấc ngủ cùng với bầu trời đêm đó….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.