Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 170: Nguyệt Sương nghe lời?



Đôi tay thoăn thoắt của Lâm Thần làm cho chiếc bút trở nên thần bí. Khi người ngoài nhìn vào, một cảm giác mờ mờ ảo ảo sẽ xuất hiện. Đây chính là khả năng đặc biệt mà Lâm Thần không hề biết.

Từ những lần vẽ lúc nhỏ, cậu đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ vì độ chân thật của bức tranh…Thậm chí cậu có thể dùng những vận dụng rất thô sơ để có thể tạo ra tác phẩm thật đẹp… lúc thì cậu dùng phấn, lúc dùng than, thậm chí cậu còn dùng cả chính cả đôi tay dính bùn để có thể vẽ. Càng ngày, cậu càng nâng cấp trình độ, cho đến hiện tại, trình độ vẽ của cậu đã vượt xa những gì cậu tưởng tượng.

Nguyệt Sương đang từ từ tô nốt những bộ màu cuối cùng, tâm trạng của cô lúc này đang rất vui vẻ. Có thể cô chưa hề biết rằng người mà cô cho rằng là yếu kém, là không làm được trò gì đang đập thẳng vào lòng tự trọng của cô. Đôi chân trắng nõn của Nguyệt Sương đang rung rung nhẹ giống như đang hòa cùng nhịp điệu của sự chiến thắng.

Không bao lâu, Nguyệt Sương mới dừng bút lại, hai bàn tay cô lấm lem đầy màu sắc từ các cây bút, ánh mắt cô nhìn vào bức tranh của mình rồi tự tin nói:

-Đã hoàn thành…

Rất may là chỉ còn hai phút là kết thúc. Cô vì muốn đánh bại anh ta mà cô đã phải dồn tất cả tâm trí, sức lực cùng tài năng của mình để có thể vẽ ra bức tranh vô cùng sinh động. Bức tranh của cô tuy chỉ là lọ hoa bình thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy từng kẽ hoa, thậm chí số bông cùng số cánh trên từng cây hoa đều giống hệt với nguyên bản. Sự chính xác tuyệt đối cùng với độ hài hòa về màu sắc khiến cho bức tranh của cô xứng đáng với một “tác phẩm nghệ thuật” đơn giản. Cô hài lòng gật đầu, bàn tay cô không kịp rửa, cô vội nhìn sang bên Lâm Thần rồi nói:

-Anh đã vẽ xong chưa, thời gian sắp kết thúc rồi!

Tuy nhiên, ngay khi vừa chạm mắt vào bức tranh của Lâm Thần. Tâm trạng của cô từ đỉnh cao đột nhiên chìm xuống đáy bể bởi vì bức tranh của Lâm Thần.

-Sao….sao có thể như vậy…

Hai bàn tay xinh đẹp của Nguyệt Sương vội che đi đôi môi đang há hốc vì quá bất ngờ. Đúng vậy! Bức tranh của Lâm Thần khiến cho một cô nàng vô cùng cao ngạo như Nguyệt Sương phải thốt lên những câu như này.

-Không…không thể nào tồn tại bức tranh như này…

Nguyệt Sương lúc này trong đầu tràn ngập câu từ đó. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một bức tranh như này… Tuy chỉ là bức tranh làm từ bút chì nhưng ngay khi cô đập mắt vào là cô đã cảm giác từng bông hoa trong tranh đang đung đưa trong gió…

Nếu vẽ tranh chỉ để diễn tả lại khung cảnh đó thì hiện tại cô mới biết tranh vẽ có thể khiến cho tâm trí người ta bị hút vào trong. Một khung cảnh bỗng chợt hiện ra, cô nhìn thấy mình của ngày xưa, tay cầm bó hoa tặng cho mẹ khi cô còn nhỏ, cô nhìn thấy lúc cô vui đùa trong vườn hoa, rồi còn đi chơi hái hoa cùng bạn bè,… Rất nhiều kỷ niệm vui buồn lúc này tràn ngập trong lòng, có những kỷ niệm thậm chí cô còn mơ hồ lúc này lại xuất hiện rõ trong tâm trí…

Từng giọt nước mắt rơi, Nguyệt Sương không hề nhận biết được điều này. Tại sao, tại sao những kỷ niệm đó lại ùa về, những kỷ niệm tươi đẹp nhất của mình tại sao lại trôi qua một cách nhanh chóng như vậy…

Lâm Thần không hề biết là Nguyệt Sương vì tranh của cậu mà khóc. Cậu biết mình có thể dùng màu nhưng cậu vẫn thích dùng bút chì để vẽ hơn, có những lúc cậu làm như vậy chỉ để nhớ lại những thời xưa lúc cậu chẳng hề có một chiếc bút để vẽ… Lúc bút chì hết ngòi cũng là lúc cậu hoàn thành bức tranh.

Đúng lúc này, cậu cảm giác có ai đó đang khóc, cậu ngoảnh lại thì thấy Nguyệt Sương đang khóc khi nhìn bức tranh của cậu. Lâm Thần tuy biết mình vẽ tranh tốt nhưng đâu cần phải xúc động như vậy, cậu đứng dậy đặt một tay lên vai của Nguyệt Sương, vẻ mặt khó hiểu nói:

-Tôi vẽ xong rồi, cô có thể chấm điểm chưa???

Lời nói như làm thức tỉnh tâm trí của Nguyệt Sương, cô giật mình nhìn Lâm Thần. Bị Lâm Thần để tay lên cùng với vẻ mặt khó hiểu của anh ta khiến cho cô vô cùng xấu hổ. Cô không thể tin được là mình vừa mới khóc trước mặt tên “biến thái” này. Cô dùng tay của mình hất phăng tay của Lâm Thần, sau đó cô ngoảnh lại đằng sau nói với giọng ghét bỏ:

-Đừng có động bàn tay bẩn thỉu vào người tôi.

Lâm Thần thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ như lật bánh thì cậu cảm thấy khá khó hiểu. Cậu chẳng biết cô nàng này định chơi trò gì nữa đây. Đúng lúc này thì cậu lại nghe thấy một giọng vô cùng bình tĩnh của cô ấy:

-Anh đã thắng… Tôi nhận thua… Thật sự tranh của anh khiến cho tôi phải mở mang tầm mắt.

Lúc này, tâm trí của Nguyệt Sương chỉ muốn cầm lấy bản tranh của mình rồi xé toạc nó. Cô vẽ đâu phải là tranh, nó chỉ là những nét bút nguệch ngoạc của bọn trẻ con… tranh của anh ta mới đúng là “bức tranh” theo đúng nghĩa đen. Cảm giác tự ti đè nặng lên tâm trí của cô… Không thể ngờ được anh ta lại có thể vẽ tranh như vậy, thảo nào anh ta chẳng hề có chút biểu cảm nào khi đối đầu với cô… Hóa ra là cô đang tự dùng đá đập chân mình…

Lòng tự trọng của Nguyệt Sương bị cậu đè bẹp một cách thảm hại. Nhìn cô ấy run rẩy giống như đang chịu cú sốc gì đó nhưng cậu chẳng hề động đậy gì, đây chính là phương thức đơn giản nhất để khiến cho cô nàng bớt nghịch ngợm.

Tuy nhiên, đúng lúc cậu cho rằng mọi việc đã xong thì cô ấy lại ngoảnh lại nhìn cậu, tỏ vẻ cao ngạo nói:

-Không được, trận vừa nãy không tính… tôi muốn đấu trận khác…

Lâm Thần cũng chẳng dài dòng, cậu cầm một chồng sách ra đặt trước mặt Nguyệt Sương, tay cậu chỉ vào cả chồng sách đó nói:

-Hoàn thành hết chỗ này rồi tôi sẽ đáp ứng…

Nguyệt Sương nhìn chiếc bàn đang chất rất nhiều cuốn sách, cô tỏ vẻ ghét bỏ bĩu môi nói:

-Không…tôi không thích…


Lâm Thần lúc này mới lạnh giọng nói:

-Cô không giữ lời hứa thì đừng mong tôi giữ lời…

Lời nói giống như đang cảnh cáo khiến cho cô vô cùng khó chịu. Ánh mắt lửa thiêu nhìn Lâm Thần. Chưa bao giờ cô phải chịu tủi nhục như này, kể cả mẹ cô cũng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt đó… anh ta nghĩ anh ta là ai???

Tuy vậy, khi cô nghĩ đến việc anh ta hết lần này đến lần khác đánh bại cô. Cảm giác háo thắng của cô trỗi dậy, nhất định cô phải thắng anh ta cho bằng được nếu không thì cô không thể nuốt được cục tức này…

Vẻ mặt của Nguyệt Sương mặc dù rất khó coi nhưng cô vẫn nghe lời Lâm Thần, ngồi vào bàn học làm từng bài tập mà Lâm Thần đưa…

Nguyệt Sương cắn răng, vừa nhìn cả đống bài tập vừa cắn răng nói:

-Được, tôi hứa là tôi làm được. Tôi phải đánh bại anh…

Lâm Thần nhìn Nguyệt Sương cũng bắt đầu ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng cậu cũng thoải mái đi không ít. Nguyệt Sương nhìn có vẻ rất đanh đá nhưng cô ấy vẫn có chút công bằng… điều này làm cho ánh nhìn của cậu về cô ấy có thay đổi chút ít.

Nguyệt Sương cắn răng làm tất cả bài tập Lâm Thần giao trong khi Lâm Thần rất thoải mái đọc sách. Vừa nhìn cách làm bài của cô ấy là cậu biết trình độ học vấn của cô ấy rất cao, chắc là vì cái tính khó ở của cô ấy mới khiến mẹ cô tuyển gia sư… Nói là tuyển gia sư chứ thực chất là muốn rèn lại tính cách của cô gái này…

Sau một lúc lâu, Lâm Thần nhìn đồng hồ, đúng lúc hết giờ nên cậu đứng dậy chuẩn bị đồ ra về. Nguyệt Sương nhìn thấy Lâm Thần định rời đi, cô vội vã nói:

-Tôi gần xong rồi, anh chờ thêm tý nữa rồi hai ta so tài tiếp..

Lâm Thần vội vã chuẩn bị đồ, lúc ra cửa thì cậu nói với Nguyệt Sương:

-Có việc gì mai nói. Bây giờ tôi còn có việc, thời gian của tôi có hạn nên mong cô thông cảm.

Nguyệt Sương thấy Lâm Thần rời đi, cô tức giận đuổi theo, cô không thể để anh ta đi khi mà cô chưa nhả xong cục tức này.

-Đứng lại cho tôi.

Cô vừa nói xong câu đó, chân của cô đã bước ra ngoài hành lang. Tuy nhiên không may cho cô là cô lại dính vào tròng của chính mình… Đôi giày bị dính keo không thể nhúc nhích được. Ấy vậy mà anh ta lại không hề hấn đi bước qua, bây giờ chính cô lại phải tức giận nói:

-Cái bẫy chết tiệt…Anh kia nhớ lấy tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh.

P/S: Tác hôm nay thử thay đổi văn phong một chút, tại mấy bạn chửi tác ghê quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.