Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 18: Ngọc Băng Chuẩn Bị Thoát Khỏi Đây





Buổi đêm hôm đó, trong một khu rừng nọ, có hai con người đang ngồi cạnh đống lửa nói chuyện rất vui vẻ, đó là Lâm Thần và Ngọc Băng.

Một buổi tối trong rừng thông thường sẽ làm cho người ta cảm thấy rất bất an và hoảng sợ, nhưng đối với Ngọc Băng thì không như vậy.

Cô cảm thấy hôm nay rất vui vẻ, tuy chỉ ở một thời gian ngắn ngủi với Lâm Thần, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp.

Mắt Ngọc Băng chăm chú nhìn vào khuân mặt Lâm Thần đang vui vẻ kể chuyện cho cô nghe.

Nếu cô cả đời ở đây cùng với Lâm Thần thì cô cũng sẵn lòng, nhưng cô biết cô cần quay trở về, nếu không mọi người trong nhà sẽ lo mất.
Lâm Thần nhìn Ngọc Băng chăm chú nghe chuyện, cậu cũng vui vẻ kể và trò chuyện cùng cô.

Thực sự tâm của cậu quá căng thẳng, nhất là Linh Nhi đang bên ngoài rình mò.

Có Ngọc Băng tâm sự, trong lòng của cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Một nam một nữ nói chuyện vui vẻ làm khung cảnh có vẻ khá đối lập với sự âm u của núi rừng.
Vì Lâm Thần đã chăng bẫy xung quanh, đi kiểm tra vài lượt để chắc chắn rằng bẫy hoạt động, cậu mới dám ngủ cùng Ngọc Băng.


Thực sự cô nàng này rất nhõng nhẽo, y hệt em gái của cậu vậy.

Nhìn cô nàng xinh đẹp như vậy nhõng nhẽo xấu hổ như vậy, trong lòng cậu lại tràn ra một cỗ nhu tình, cậu rất nhớ gia đình mình, nhớ em gái...!Nhưng bây giờ cậu cần phải thoát khỏi hoàn cảnh éo le này, ngày mai cậu sẽ cố gắng đưa Ngọc Băng đến chỗ cắm trại trước lúc cô ấy lạc.
Ngọc Băng bĩu môi chê trách Lâm Thần, cô nhõng nhẽo như vậy mà Lâm Thần không tập trung vào cô.

Thậm chí cô còn chưng diện đồ ngủ mà cô cho là bộc lộ được vóc dáng “chết người” của mình, ấy vậy mà Lâm Thần còn không khen cô một câu.

Thật là không hiểu phong tình mà.
Nhưng Ngọc Băng đâu có buông tha, nhõng nhẽo không được thì giở trò lôi Lâm Thần vào lều.

Lâm Thần không chuẩn bị kỹ thì Ngọc Băng đã lôi cậu đi rồi, và rồi Lâm Thần và Ngọc Băng đều ngã vào trong túp lều đó.
Lâm Thần cảm thấy một cỗ hương thơm mềm mại xộc thẳng vào mũi, cộng thêm vào đó là sự mềm mại ấn thằng vào ngực cậu.

Lâm Thần phản xạ bật nảy ra, ở dưới cậu là Ngọc Băng.

Mặt Ngọc Băng bây giờ rất đỏ, cơ thể cô vừa được Lâm Thần đè lên, cảm giác rất lạ, bây giờ cô còn không có đủ sức lực ngồi dậy nữa.
Lâm Thần nhanh tay bế Ngọc Băng lên, ân cần hỏi:
-Tôi xin lỗi! Cô Không bị làm sao chứ?
Ngọc Băng được bế lên , mặt lại càng đỏ.

Nhìn thấy Lâm Thần ân cần hỏi, cô trả lời một cách xấu hổ:
-Em không bị làm sao ạ! Em chỉ hơi bị mệt một chút!
Lâm Thần thở dài một hơi, nhỡ bị làm sao thì cậu cũng rất khó xử.

Lâm Thần bế Ngọc Băng vào chỗ ngủ của cô ấy, lúc Lâm Thần định rời đi thì Ngọc Băng nhõng nhẽo giữ cậu lại nói:
-Anh phải ngủ cùng em, anh cũng đã hứa rồi...
Nhìn dáng vẻ sắp khóc ra nước mắt của Ngọc Băng, Lâm Thần lại bất đắc dĩ gật đầu.

Ngọc Băng trong lòng rất vui, cuối cùng thì anh ấy cũng ngủ cùng rồi.
Lâm Thần dọn ra một chỗ gần Ngọc Băng ngủ, rồi nằm ở đó.

Ngọc Băng bĩu môi nói:
-Không phải nằm ở đó, mà là nằm cạnh em, ở cạnh em, ôm em ngủ.
Lâm Thần không nói gì giả vờ ngủ, thực sự cậu cũng không dám nghe theo lời của Ngọc Băng nữa.

Cô ấy quá trong sáng, không biết hành động của cô ấy dụ hoặc như thế nào( edit: chú m mới trong sáng đó).
Ngọc Băng không thấy Lâm Thần trả lời, cô tưởng Lâm Thần ngủ rồi nên cũng nằm xuống.


Lâm Thần thở dài một hơi, đang chuẩn bị ra ngoài thì một cú ôm từ đằng sau cậu truyền tới.

Không ai khác đó là Ngọc Băng.
Ôm Lâm Thần, trong lòng Ngọc Băng cảm thấy rất dễ chịu, mặc dù là điều này có thể khiến ánh nhìn Lâm Thần trở nên khác, nhưng thực sự Lâm Thần quá có sức hút, với cả Lâm Thần cũng ngủ rồi mà, mình ôm một chút có sao đâu.
Nhưng cô không biêt rằng Lâm Thần đang giả vờ ngủ.

Cậu cũng không muốn Ngọc Băng phải xấu hổ, nhưng Ngọc Băng càng được đà thì càng lần tới.

Ngọc Băng ôm Lâm Thần có một cảm giác rất lạ, cô có cảm giác thèm khát thứ gì đó, trong người cô đang nóng dần lên.

Được ôm thân thể rắn chắc nhưng đầy mị lực của Lâm Thân, cảm nhận được mùi hương của Lâm Thần làm cô không nhịn được mà đi cắn tai Lâm Thần.

Ngọc Băng bây giờ đang nghĩ: “Mình thật biến thái, nhưng mà, nhưng mà sao lòng mình lại như thế này...”.
Trong lúc này thì Lâm Thần lại cắn răng chịu đựng những “trò đùa” quái dị của Ngọc Băng, nào thì liếm tai rồi lại sờ soạng khắp thân thể làm cậu cực kỳ khó chịu, Lâm Thần cứ tưởng Ngọc Băng là chị em song sinh với Linh Nhi.

Mãi lúc sau, khi Ngọc Băng ngủ gục trên người cậu, cậu mới dám thở ra một hơi.

Nhìn người toàn mùi Ngọc Băng làm cậu liên tưởng đến Linh Nhi, cậu nhẹ nhàng bế Ngọc Băng về chỗ của cô ấy.
Sau khi đắp chăn cho Ngọc Băng xong thì Lâm Thần nhẹ nhàng rời khỏi, cậu ra ngoài bờ suối tắm rửa lại cơ thể, vừa tắm cậu vừa ngắm ánh trăng sao.

Trời ban đêm nay trăng rất sáng, sáng đễn nỗi cậu có thể nhìn khá rõ mọi vật.

Cậu lại nghĩ đến tương lai của mình, cậu không biết có thể thực hiện ước mơ tự mình đứng trên đỉnh cao xã hội không? Nhưng nhan sắc của cậu lại làm cho cậu biết bao rắc rối, nào thì được Tô Tổng ( Chủ Tịch Tô Nhan) coi trọng, rồi lại bị một tiểu la lị dồn vào hoàn cảnh này.

Cậu thở dài một hơi, không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng trở lại chỗ của mình, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi trời vẫn còn hơi rét lạnh vì hơi sương.

Ngọc Băng trong cơn mê man từ từ tỉnh dậy, Ngọc Băng nhớ đêm qua mình đã ôm hôn Lâm Thần, trong lòng cô giật mình.

Nhưng khi nhìn thấy mình vẫn nằm đúng chỗ, chăn vẫn đắp trên người, Ngọc Băng mới gõ đầu mình tự nói:
-Hóa ra chỉ là mơ à! Nhưng giấc mơ đêm qua chân thật quá!
Ngọc Băng nghĩ về chuyện đêm qua, điều này khiến cô mặt đỏ, Ngọc Băng thực sự cảm thấy trong mơ mình thật là dũng cảm, ai trông thấy cô lúc này sẽ cảm thấy cô thật dễ thương.

Ngọc Băng sau khi chuẩn bị mọi thứ, cô ra ngoài chào hỏi Lâm Thần đang chuẩn bị bữa ăn sáng một cách nhiệt tình.
Lâm Thần chào lại Ngọc Băng một cách khá lạ, cậu một nghìn lần cũng không nghĩ rằng một cô gái dễ thương, xinh đẹp nhỏ nhắn lại hay nhõng nhẽo và mít ướt như Ngọc Băng lại ôm hôn cậu cả đêm qua.


Điều này khiến tam quan của cậu về con gái sụp đổ.
Lâm Thần biểu hiện cũng giống thường ngày, nhưng có điều là Lâm Thần không tự ý xoa đầu của Ngọc Băng như lúc trước.

Điều này làm Ngọc Băng bĩu môi, cô nhõng nhẽo và cười đùa với Lâm Thần thật nhiều làm cho Lâm Thần bất đắc dĩ cười xoa đầu cô, lúc này Ngọc Băng hưởng thụ xoa đầu như những con mèo được chủ nhân xoa đầu vậy.

Điều này cũng làm cho Lâm Thần hoài nghi về đêm qua “ Liệu rằng cô bé này có phải mộng du ?”, sở dĩ Lâm Thần nghĩ vậy là vì đêm qua cậu không nhìn thẳng mặt Ngọc Băng, sợ cô ấy biết mình đang “giả vờ” ngủ.
Nhìn Ngọc Băng như con mèo nhỏ hưởng thụ xoa đầu của mình, Lâm Thần cảm thấy khá thoải mái, cậu trổ tài nấu ăn làm cho Ngọc Băng sáng con mắt.

Từng động tác của cậu như là trình diễn vậy, cách cậu phi giáo bắt cá, lọc xương lấy thịt rồi tẩm gia vị ,...!từng công đoạn làm cho Ngọc Băng cảm thấy Lâm Thần thật là lợi hại, cô càng xem càng mê, đến lúc Lâm Thần gọi ăn thì cô cũng chưa tỉnh lại.
Thấy thế, Lâm Thần lại giở trò xoa đầu Ngọc Băng, cô giật mình nhưng cũng khá hưởng thụ điều đó.

Lâm Thần lúc này cúi đầu trông giống một người hầu nói:
-Kính mời cô chủ của tôi ra bàn ăn thưởng thức bữa sáng do chính tôi cất công chuẩn bị ạ!
Ngọc Băng vừa bất ngờ, lại cảm thấy xấu hổ, cô gật đầu làm Lâm Thần cảm thấy rất thú vị.

Ăn xong bữa ăn sáng, Lâm Thần khuôn mặt bổng trở nên nghiêm túc nói:
-Tôi hôm qua đã dò xung quanh khu rừng này, thực sự t cũng đã thấy cây cỏ chỗ phía kia đã từng có con người dẵm qua, lại còn có một chút vỏ kẹo, ...!điều này chứng tỏ có người đã từng đi qua gần đây.

Khả năng rất lớn đó là đoàn du lịch của cô...
Nghe đến đây, trong lòng Ngọc Băng cảm thấy vui sướng, nhưng chưa kịp vui thì Lâm Thần nói:
-Tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây và đoàn tụ với đoàn du lịch kia, nhưng tôi sẽ không thể đi cùng cô với đoàn du lịch được.
Lâm Thần rất rõ rằng Linh Nhi đang sục tìm cậu ngoài kia, nếu cậu dám đi cùng đoàn đó thì rất có khả năng là vừa ra ngoài đã bị tóm.

Cậu không muốn bao công sức cùa cậu nay đổ vỡ như thế được.
Ngọc Băng nghe vậy như bị sét đánh, cô khóc lớn ôm Lâm Trần rồi nói một cách khá bi thương:
-Nếu chỉ mình em rời khỏi đây thì em nguyện đi cùng anh còn hơn...
Nhìn Ngọc Băng khóc như vậy, lòng Lâm Thần khá khó xử, không biết là phải xử lý sao?
p/s:Cảm ơn các bạn đã đọc, mong các bạn cho mình 1 like ở dưới để giúp mình có động lực hơn.

Chân thành cảm ơn mn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.