Nhìn thấy Linh Nhi rời đi, tất cả những kẻ đứng đầu đều trở nên gấp gáp, nhất là vị tổng thống, chính ông biết rõ nhất câu nói của Linh Nhi mang hàm nghĩa như thế nào.
Ông muốn khuyên cô ta, thế nhưng chính bản thân ông cũng không biết khuyên như thế nào? Thật đáng buồn phải không? Khi mà một người lẽ ra phải được người người tôn trọng lại phải đi cầu xin một kẻ khác.
Nếu là kẻ khác đang đứng trên vạn người ước ao, kính trọng như vậy thì chắc chắn sẽ nổi giận, thậm chí là dùng uy quyền để áp chế cô gái trước mắt. Thế nhưng, ông không phải kẻ ngu, là người đã điều hành đất nước không biết bao lâu, ông hiểu rất rõ cô gái trước mặt chính là hiện thân của tư bản.
Sức mạnh của đồng tiền nó đáng sợ đến mức nào có lẽ chỉ có những kẻ như ông mới có thể biết. Đừng tưởng nó là một tờ giấy vô tri, một đồng xu không có cảm giác mà coi thường. Sức mạnh của chúng có thể điều khiển toàn thế giới.
Quốc gia mạnh chính là quốc gia có rất nhiều tiền. Tiền có thể chi phối mọi thứ, kể cả con người. Vô số người chỉ vì tiền tài sẵn sàng hi sinh tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình.
So sánh một cách khác, tiền chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Thậm chí đáng sợ hơn cả bom nguyên tử. Đơn giản vì chính cả bom nguyên tử cũng cần tiền và nguyên liệu để chế tạo. Không có nó, tất cả mọi người sẽ quay về thời kỳ đồ đá. Nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Mà trước mặt ông hiện tại chính là cô gái sở hữu thứ vũ khí đáng sợ đó. Ông biết, một khi cô ấy đã khơi mào cuộc chiến, chắc chắn đất nước này sẽ sụp đổ. Không một đất nước nào có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền, hơn nữa chính ông cũng đã quá chủ quan để mọi chuyện đi quá xa.
Một vị viên trưởng cảnh sát dường như đã chịu hết nổi chuyện này. Trước mặt tất cả mọi người, ông ta đứng dậy, chỉ tay vào Linh Nhi, cười lạnh nói:
“ Cô là cái thá gì mà dám cao cao tại thượng như thế hả? Nói cho cô biết, cậu ta là thánh thần hay sao mà chúng tôi phải quản. Là công dân của đất nước này, cậu ta phải có nghĩa vụ hi sinh vì tổ quốc. Cô cũng như vậy, cô có tin tôi cho người bắt lại cô ngay lập tức không?”
Lời nói vô cùng lỹ lẽ đường hoàng, cao ngạo khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động. Vô số người ở dưới đều tỏ vẻ đồng tình, thậm chí còn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn ông ta. Có lẽ, chính mấy người ấy cũng có chung suy nghĩ với vị cảnh sát, dù sao bọn họ cũng là kẻ có quyền, tại sao lại phải đi nịnh nọt một cô nhóc chỉ ngang với tuổi con họ chứ.
Viên cảnh sát nhìn thấy những người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng hắn lại càng tự tin không thôi. Đúng là mình thật là tài ba mà, mới lên chức được chưa đầy một năm mà đã khiến mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ấy rồi.
Thế nhưng, chính hắn cũng không biết rằng, lời nói này lại là lời trăn trối cuối cùng của cuộc đời hắn. Bởi vì...
“ Tất cả nghe lệnh!” Giọng nói của Linh Nhi giống như một viên lệnh chỉ huy, không hề có chút cảm xúc nào.
Nghe thấy âm thanh này, tất cả binh lính với tốc độ nhanh nhất bao vây Linh Nhi, tạo thành một pháo đài bằng người vô cùng kiên cố. Rất nhiều khẩu súng được rút ra một cách chuyên nghiệp chĩa thẳng vào tên viên cảnh sát ấy.
Toàn đội hô to: “ Thưa chỉ huy, tất cả chúng tôi đã sẵn sàng!”
Khung cảnh có lẽ rơi xuống tình trạng vô cùng tồi tệ, gần như cả trăm khẩu súng chĩa thẳng vào tên viên cảnh sát. Sự đáng sợ từ nòng súng đang chĩa vào khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, chạy hết ra bên ngoài.
Vị tổng thống lúc này mới phản ứng, ông nhanh chóng điều động rất nhiều binh lính đến cũng che chắn cho mình giống như Linh Nhi. Thế nhưng, trên mặt ông lúc này tràn đầy lo lắng kêu gọi Linh Nhi:
“ Tiểu thư xin dừng tay, tên đầu đất này chính tôi sẽ về sa thải hắn ta. Xin cô đừng làm việc gì dại dột. Mọi chuyện đều có cách giải quyết hòa bình.”