Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 93: Đi Đến Buổi Diễn





Tô Nhan hiện tại đâu giống như một vị chủ tịch cao quý, cô bây giờ giống như một đứa trẻ muốn được yêu chiều.

Tuy vậy nhưng Tô Nhan chẳng có gì phải xấu hổ cả, cô biết tính cách Lâm Thần chắc chắn sẽ làm như vậy, cho nên cô cứ tận hưởng thôi.

Phúc trời ban ai lại từ chối nhỉ???
Sau một hồi “chăm sóc” cho Tô Nhan, Tô Nhan cũng đã khôi phục được sức lực.

Cô lúc này mới hỏi Lâm Thần:
-Cậu có giận tôi không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu chỉ lắc đầu nhè nhẹ nói:
-Không ! Chủ tịch chẳng làm gì sai, tại sao tôi lại phải giận.
Lâm Thần cũng chẳng biết Tô Nhan mắc lỗi gì, cho nên khi nghe như vậy cậu cũng cảm thấy khá lạ lùng.

Không biết ý muốn Tô Nhan là gì nữa.

Tô Nhan nghe như vậy, trong lòng cô như trút được một gánh nặng.

Cô lúc này mới nắm chặt nắm đấm, hỏi nghiêm túc Lâm Thần:
-Linh Nhi có làm gì cậu không ? Nếu cô ấy dám làm gì cậu thì tôi sẽ đi tìm cô ta ngay.

Cậu nói cho tôi...
Lâm Thần cảm nhận được sự tức giận của Tô Nhan, trong lòng cậu đổ mồ hôi lạnh.

Để hai quái vật này gặp nhau thì nó sẽ xảy ra một vụ nổ mất.

Tuy bị Linh Nhi âu yếm đến suýt không thể trở về được nhưng bên ngoài Lâm Thần tỏ ra bình tĩnh.

Cậu chỉ nói nhẹ với Tô Nhan:
-Cô ấy chỉ là bạn thời thơ ấu của tôi, tuy tính cách cô ấy có phần khá khác người nhưng chủ tịch đừng nghĩ cô ấy là người xấu.
Tô Nhan nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Không ngờ Lâm Thần lại quen biết được một nhân vật lớn như vậy.

Nhưng dù vậy cô vẫn không hề cao hứng, cô chất vấn Lâm Thần:
-Nếu như vậy tại sao cậu suốt một thời gian dài lại trốn tránh tôi....!Chẳng lẽ cậu lại vì cô bé láu cá đó mà bỏ rơi tôi sao....
Lâm Thần trong lòng cảm thấy không ổn.

Nhìn Tô Nhan đang nhìn chằm chằm cậu, cậu lại càng hồi hộp hơn.

Cậu thực sự không biết phải trả lời như thế nào để giải tỏa hiểu lầm này.
Đúng lúc này, ở bên ngoài cửa có tiếng đập cửa, chính vì vậy mà nó làm rời đi sự chú ý của Tô Nhan.
Tô Nhan tức giận, giờ này lại có ai làm phiền cô vậy.

Cô đứng dậy, khôi phục lại phong thái cao ngạo, đi từng bước ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Tô Nhan nhìn thấy thư ký đang tỏ vẻ gấp gáp.


Thư ký nhìn thấy Tô Nhan giống như bắt được vàng vậy, cô ấy bắt tay Tô Nhan nói:
-Thưa chủ tịch, hiện tại bộ phim đó sắp đến hạn chót, mong chủ tịch có thể đến đó hoàn thành vai diễn ạ...
Tô Nhan nhíu mày, cô thực sự rất muốn nghỉ buổi diễn đó.

Nhưng nếu hủy buổi diễn đó thì công ty của cô nhất định sẽ có tiếng xấu, chính vì vậy mà thực sự cô phải hoàn thành buổi diễn này.
Thực sự Tô Nhan rất muốn hỏi chuyện Lâm Thần.

Nhưng buổi diễn này cực kỳ quan trọng đối với cô.

Cảm giác tiến thoái nưỡng nan tràn ngập...
Đột nhiên, Tô Nhan nảy ra một ý hay, cô nhìn Lâm Thần đang dọn dẹp chén đ ĩa.

Cô nói:
-Cậu chuẩn bị đồ đạc đi, tý nữa tôi sẽ dẫn cậu đi cùng tôi...
Lâm Thần nghe vậy.

Cảm giác sắp có chuyện phiền phức lại ập đến, nhưng cậu đâu có làm trái được ý của vị chủ tịch này đâu.

Vì vậy nên Lâm Thần chỉ đành gật đầu và làm theo.
Tô Nhan vào nhà trang điểm và chuẩn bị đồ đạc.

Lúc cô ra ngoài thì đứng trước cửa cậu có một người tướng mạo rất bình thường khiến Tô Nhan cảm thấy bất ngờ.

Cô đề phòng trừng mắt nói với người đứng ngoài, nói với giọng gay gắt:
-Cậu là ai???
Người bị nói đó lại chính là Lâm Thần cải trang.

Cậu cải trang là để tránh cho tai mắt của Linh Nhi, ai biết được hậu quả nào khi hai cô nàng này chạm nhau chứ, cứ đề phòng là thượng sách.

Lâm Thần ra hiệu rồi nói:
-Chủ tịch.

Tôi Lâm Thần đây mà, tôi làm như vậy mong chủ tịch thông cảm.
Tô Nhan lúc này mới biết người đó là Lâm Thần.

Đầu cô giống như bị choáng váng, thực sự cô không thể nhận ra được người đó là Lâm Thần luôn.

Lâm Thần có tài cải trang như vậy thì cô cần gì mấy người trang điểm đâu, tất cả chỉ nên xách dép cho Lâm Thần mà thôi.
Tô Nhan ngạc nhiên một lúc.

Cô cũng chẳng phản đối chuyện này, dù sao thì nó cũng đỡ phiền toái cho cả cô, mà chính vì vậy mà cô lại càng nhận ra được tài năng của Lâm Thần.
Lâm Thần thấy Tô Nhan trở về bình thường, cậu cũng thở dài một hơi.

Cậu sợ Tô Nhan lại bắt cậu trở về ban đầu.

Tuy vậy nhưng hành động của Tô Nhan tiếp theo lại khiến cậu hoảng sợ.
Tô Nhan đi đến cạnh Lâm Thần, cầm lấy bàn tay của cậu ấy, nói:
-Hôm nay cậu sẽ là thư ký riêng của tôi, nên nhớ là hãy nghe theo tôi, nếu không cậu sẽ biết tay tôi...
Cảm nhận được sự ấp áp đến từ bàn tay của Tô Nhan, Lâm Thần chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu làm theo.
Tô Nhan cũng chẳng ngại gì cả, cầm tay Lâm Thần dẫn vào xe riêng của cô ấy.

Chiếc xe rất nhanh khởi động, từ từ đi xa căn biệt thự...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.