Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 3



Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Qua một giờ đầu, bạn mẹ của tôi, cũng là mẹ kế của Chân Phong đến.

Đó là một dì ăn mặc trang phục phong cách tây, xử sự cũng ôn hòa cùng một câu nói không oán giận, trái lại vẻ ngoài sang trọng, liền quan tâm Chân Phong bên cạnh, hỏi khát hay không khát, có đói bụng hay không. Chân Phong là một người chừng hai mươi tuổi, dì lại coi hắn như đứa trẻ mười tuổi mà đối đãi.

Chân Phong đại khái cũng ăn bộ này, chờ dì nói xong, mới lộ ra nụ cười thật lòng từ chân tâm.

Hắn nói: “Mẹ, trên đường thuận lợi không?”

Dì nói: “Thuận lợi, ôi chao, con quan tâm mẹ, mẹ thật vui vẻ.”

Tôi xem một phút chốc, thấy bầu không khí vừa vặn, liền lên trước một bước, ôm lấy hành lý trong tay dì, thu xếp đón xe về gần nhà của tôi.

Chân Phong nghe nói muốn gọi xe, không quá tình nguyện.

Tôi liền cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình của bản thân đối với người (khác) có sự biến đổi tốt.

Chân Phong không quá quan tâm đến việc ngụy trang cảm xúc nhiều lắm, hắn khi vui hay khi không vui tôi đều có thể phát hiện rõ rõ ràng ràng.

Đến cuối cùng, cũng không chịu ngồi lên xe taxi.

Chân Phong gọi điện thoại, sau năm phút liền nói sắp xếp xe tới bãi đậu xe.

Tôi đẩy hai hành lý, đi ở cuối cùng, nhìn mẹ tôi cùng mẹ con hắn ba người ở trước mặt tán gẫu.

Chờ đến bãi đậu xe, liền trực tiếp thấy một chiếc thoạt nhìn cũng rất quý giá, đằng sau là bảy, tám chiếc xe thể thao vừa nhìn cũng rất đắt, toàn bộ làm ra vừa tiếp xúc với đội lái xe.

Mẹ tôi là một tiểu lão thái thái phổ thông, thấy điệu bộ này thì không quá muốn đến trước.

Tôi hỗ trợ đem hành lý nhấc lên trên xe.

Tôi nói: “Chuyện không hề xảo, con đây vừa nhận tin nhắn, hội dân cư bên kia gọi con cùng mẹ trở lại xem tấm hình, mẹ xem mẹ này, cũng nhận là bằng hữu, chúng ta hãy đi về trước, hẹn thời gian gặp lại ở bên ngoài ăn một bữa cơm, dì cùng mẹ hảo hảo tự ôn chuyện.”

(xảo: đúng lúc, ngẫu nhiên, tình cờ)

Dì không hé răng, nhi tử nàng được tiện nghi ở đây, cũng không dám lên tiếng.

Chân Phong nhìn tôi một cái, nở nụ cười.

Hắn nói: “Tiêu Điều đúng không, anh rất thú vị.”

Tôi nói: “Đã khích lệ rồi, cậu cũng rất thú vị.”

Lời nói xong, tôi liền lôi tay mẹ trốn đi.

Mẹ nói: “Thật xin lỗi, mẹ đã cho là mẹ tiếp chị em, không nghĩ tới nhiều chuyện như vậy.”

Tôi nói: “Là con có lỗi với mẹ, chừng hai mươi tuổi mới vừa tốt nghiệp, cầm mấy ngàn đồng tiền lương, không có cách nào cho mẹ thêm xe tốt.”

Mẹ cười cười, nói: “Con không gặm lão, có thể nuôi sống chính mình, kết giao bạn gái cũng chưa từng xin tiền người trong nhà nữa, cũng đã là con trai hiếu thuận trong tiểu khu rồi.”

Tôi nói: “Mẹ, người cũng đừng khen con, lại khen nữa con liền kiêu ngạo lên mặt, chúng ta về nhà trước, mẹ nhớ dì, liền gọi điện thoại sau, hẹn thời gian, gặp lại ôn chuyện.”

Mẹ nói: “Chờ tin tức nàng đi, ngày hôm nay mẹ xem sắc mặt của nàng, việc này, cũng không phải nàng có thể làm chủ được.”

Tôi nói: “Dì bên kia tình huống thế nào, mẹ không biết rõ ràng sao?”

Mẹ nói: “Lúc ban đầu, nàng đi làm bảo mẫu, sau đó được cha hắn coi trọng, lấy về nhà, liền thành mẹ kế, vốn dĩ nàng với đứa nhỏ quan hệ rất tốt, dù sao đứa trẻ khi còn bé không mẹ, xem như là từ nhỏ nuôi đến lớn, kết quả thân phận này biến đổi, cũng không biết ai nói chuyện phiếm gì, lung ta lung tung, ngược lại khiến hai người họ hiện tại quan hệ cũng là lúc tốt lúc kém, nói không chuẩn là thân vẫn là không thân.

Tôi nói: “Chân Phong kia sửa miệng gọi mẹ được rồi.”

Mẹ nói: “Nghe nói là cha hắn ép hắn, hoặc là đổi giọng, hoặc là biến đi, một phân tiền cũng không cấp.”

Tôi nói: “Cha hắn cũng thật ác độc, khi đó Chân Phong có thể có bao nhiêu a, chỉ chớp mắt, bảo mẫu thành mẹ kế, cha hắn lại lấy sinh hoạt phí ép hắn.”

Mẹ nói: “Đây chính là chuyện riêng của người ta, chuyện của người ta bớt quản bớt lo lắng a.”

Tôi nói: “Đây không phải là cho tới nơi này, lại nói, dì không phải bằng hữu của mẹ sao?”

Mẹ nói: “Nói là chị em, cũng có chừng mười năm gần tới hai mươi năm không gặp, người một điện thoại ngược lại là thân thiết, nhưng nàng một câu nói trước đó cũng không dặn, nàng muốn nói rõ ràng tình huống, chúng ta thuê cái xe, cũng có thể giúp nàng chống đỡ giữ thể diện, không đến nỗi như vậy.”

Tôi nói: “Có thể chiếm được, lão gia ngài nghỉ ngơi một chút đi, đầu óc của ngài vẫn là giữ lại ngẫm xem buổi tối ăn cái gì đi.”

Chúng ta đùa tới bần cùng, đồng thời trở về nhà.

(bần: nhiều lời)

Khi đó, cho tôi một trăm cái đầu cũng sẽ không nghĩ tới, có một ngày, tôi sẽ cùng Chân Phong quấn quýt lấy nhau, đến cuối cùng không có cách nào tách ra.

Hoàn chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.