Chẳng được bao lâu, Dung Hà lại vào lần nữa, y tự tay dò xét trán Ban Họa một chút: "Còn chút sốt nhẹ."
Y dùng chăn mền gói Ban Họa kỹ lưỡng, để nàng ngồi dựa vào đầu giường, bưng chén thuốc đến miệng nàng: "Ta bưng cho nàng uống."
Cuối cùng không thể dùng thìa cho ăn.
Ban Họa kìm nén bực bội uống sạch thuốc, cắn một miếng mứt hoa quả Dung Hà nhét vào trong miệng nàng, trên mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
"Cười gì?" Một tay Dung Hà vịn nàng, một tay lau miệng cho nàng.
"Cười mỹ nhân trước mặt ta. " Ban Họa trừng mắt nhìn, lộ ra ngây thơ vô tội.
Dung Hà cười khẽ một tiếng: "Là mỹ nhân trong ngực ta mới đúng."
"Oáp..." Ban Họa ngáp một cái: "Ta còn muốn đi ngủ."
"Ngủ đi." Dung Hà cười, nhưng lại không buông nàng ra. Ban Họa trợn mắt nhìn y, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm và nửa bên mặt y. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, coi như chỉ là cái ót, cũng đẹp đến thế.
"Hầu..." Như Ý định nói với Thành An Hầu, thả Quận Chúa bọn họ nằm xuống, có sao đâu.
Nhưng Thành An Hầu lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng tự giác ngậm miệng lại. Đợi nàng và Ngọc Trúc đi ra khỏi phòng, mới giật mình trên ót đều là mồ hôi.
"Như Ý tỷ tỷ, chỉ để mình Thành An Hầu trong phòng, có phải không quá thỏa đáng không?" Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: " Chúng ta có nên đi vào hầu hạ không."
"Không cần. " Như Ý hít sâu một hơi: "Nếu Quận Chúa muốn chúng ta lưu lại, trước khi nàng ngủ đã mở miệng."d^đ^lqd
Huống chi lấy nhân phẩm của Dung Bá Gia, sẽ không tạo ra chuyện gì, có các nàng và mấy vị nữ hộ vệ thủ bên ngoài, y cũng không thể làm gì.
Dung Hà chưa bao giờ thấy lúc Ban Họa suy yếu như vậy, ngày thường nàng giống như hồ ly mạnh mẽ tràn trề, nơi có nàng, tồn tại sáng rỡ nhất. Không ai có thể chân chính coi nhẹ nàng, hoặc nói, chỉ cần có nàng ở đó, rất nhiều người rất khó dời đi chú ý người khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Họa Họa yếu ớt như thế, y có loại xúc động muốn nhập nàng vào thân thể mình, nhưng lại sợ siết đau nàng, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí ôm lấy, không chịu buông tay ra, lại không dám dùng quá sức.
Thế gian sao lại có nữ tử tươi đẹp như vậy?
Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như vẽ.
Y chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ có một nữ nhân giơ kiếm ngăn trước người mình, giống như một ngọn núi lớn thay y chắn mưa gió, cản đao kiếm.
Mẫu thân y là người nhu nhược, trên mặt của bà luôn treo vô tận ưu sầu, nói với y mãi không phiền chán thống khổ. Một lần lại một lượt, một lần lại một lần, giống như sương mù vĩnh viễn không bao giờ có thể tản ra.
Trước khi mẫu thân lâm chung, cánh tay mảnh khảnh bấm cánh tay y chảy máu, bà nói bà lo lắng phụ thân sẽ lấy người mới, nói phụ thân sẽ quên bà, bà yêu, hận, đau khổ, hồi ức, giống như giấc mộng u ám thiếu nữ, cho đến chết cũng chưa từng rực rỡ lần nào.
Bà không lo lắng qua hai nhi tử không có mẫu thân che chở sẽ như thế nào, cũng không cảm thấy kể ưu sầu và đau khổ một lần lại một lần cho hài tử nghe có gì không đúng. Bà thích đồ thanh nhã trắng thuần, nên họ từ nhỏ, y cũngthích giống vậy.
Bà ghét bỏ màu đỏ diễm tục, ghét bỏ vàng bạc thô bỉ, thậm chí khi còn sống khịt mũi coi thường với người Ban gia.
Châu báu trong khố phòng ở phủ xưa nay bà không dùng, bởi vì bà cảm thấy những thứ đó là tục vật, nữ nhân mỹ lệ nhất không cần châu báu trang điểm cũng đã đẹp. Nữ nhân trầm mê châu báu, tiêu tốn tinh lực trên y phục đồ trang sức, đã tục khí lại nông cạn, bà khinh thường nói câu nào với hạng người này, cũng khinh thường ngồi cùng một chỗ với các nàng.
Khi còn bé y đã từng tưởng tượng, những đồ trang sức mỹ lệ trong khố phòng kia mẫu thân đeo lên nhất định sẽ rất đẹp. Nhưng y còn chưa nói ra miệng, mẫu thân đã nói với y, người thích những thứ này, đều là nông cạn.
Cho nên ý nghĩ này, y đã giấu đi thật sâu.
Ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện hành động có chừng mực. Đây là kỳ vọng mẫu thân giao phó cho y, bà cũng giáo dưỡng y như thế.
Sau đó bà mất, phụ thân qua đời, huynh trưởng cũng chết, toàn bộ Dung gia chỉ còn lại một mình y, y trở thành quân tử đoan chính Dung thị nhất nhất tộc.
Chỉ là mỗi lần đi vào khố phòng trong phủ, y không nhịn được sẽ ngắm những châu báu kia.
Rõ ràng là đồ vật rất đẹp, vì sao thích chúng lại diễm tục* đây?
*Nét đẹp tục tỉu
Vì sao?
Cho đến ngày đó, y cưỡi ngựa đi ở đầu đường, tình cờ nhìn thấy quý nữ trong núi, ăn mặc một thân áo đỏ ngồi trên lưng ngựa, giơ roi quất một nam nhân, tất cả ánh mắt của y liền bị thiếu nữ kia hấp dẫn, tất cả mọi người và vật giữa trời đất, đều là tro bụi u ám, chỉ có nàng như ngọn lửa, diễm lệ đến làm cho y không thở nổi.
Rõ ràng đây là nét đẹp vô cùng chói lọi, sao lại diễm tục?
Từ trong hồi ức hồi hồn, Dung Hà cúi đầu nhìn nữ tử ngủ yên trong ngực, thả nàng lại trên giường, đứng dậy nhẹ hôn lên môi nàng một cái. Môi nàng có chút đắng, có chút ấm áp.
Liếm liếm khóe môi, Dung Hà dựa vào đầu giường hai mắt nhắm nghiền.
Ban Họa biết mình lại nằm mơ.
Nàng nhìn thấy Trầm Ngọc đến đây từ hôn, thấy Tạ Khải Lâm bị mù một mắt, thấy Tạ Uyển Dụ thành hôn cùng Tưởng Lạc, hai người vì Thạch Phi Tiên mà xa cách.
Mộng cảnh chuyển đổi rất nhanh, lại không có chút nào ăn khớp, cứ như một hồi là mùa xuân, một hồi lại có tuyết rơi, trước mắt là cả vườn □□.
Thái Tử bị nhốt ở một viện ẩm ướt âm u, hình như hắn đang viết gì đó, thế nhưng còn không đợi Ban Họa tới gần, mộng cảnh lại thay đổi, nàng nhìn thấy chính điện Đại Nguyệt cung cấm vệ quân, hộ vệ nằm đầy, Thạch Tấn và thống lĩnh cấm vệ quân đứng chung một chỗ, hai người máu me đầy mặt, không biết sống hay chết.
Một đôi giày màu xanh bước vào cửa, đế giày đạp trên máu đọng lại, người này hình như ngại máu, nhấc chân giẫm lên một thi thể hộ vệ bên cạnh, lau sạch vết máu dính, mới tiếp tục đi lên phía trước.
"Trường Thanh Vương, tại sao ngươi phải làm như vậy?"
"Vì sao à?" Người tới cười một tiếng, từ từ mở ra cây quạt trong tay: "Đây là Vân Khánh Đế thiếu nợ ta đấy."
Trường Thanh Quận Vương?! Ban Họa nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại, Tưởng Lạc dẫn theo một đội hộ vệ cầm bội đao tiến đến, khuôn mặt đầy đắc ý.
Tưởng Lạc?
Nàng khiếp sợ nhìn hai người này ở cùng nhau, làm sao Trường Thanh Vương lại có liên hệ cùng Tưởng Lạc?
Ban Họa bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Dung Hà ghé vào màn lụa đầu giường.
"Họa Họa, nàng đã tỉnh?"
Ban Họa lẳng lặng nhìn Dung Hà, bỗng nhiên nói: "Chàng và Trường Thanh Vương có quan hệ rất tốt nhỉ?"
Nàng nhớ lần trước Trường Thanh Vương mời nàng và Hằng đệ đi xem chim sáo, Dung Hà và Trường Thanh Vương đang ngồi cùng một chỗ.d.đ.l.q.đ
Thần sắc Dung Hà như thường thay nàng lau đi mồ hôi trên đầu: "Không tính quá tốt, hắn thích tranh chữ của ta, cho nên thường mời ta đến phủ hắn đàm thơ, nhưng không phải mỗi lần ta đều có thời gian."
Ban Họa nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không đi cũng tốt."
"Cái gì?" Dung Hà cười nhìn nàng.
Ban Họa lắc đầu: "Đầu ta còn có chút choáng."
"Ta giúp nàng xoa." Dung Hà thay nàng ấn huyệt thái dương, động tác của y rất nhẹ, ngón tay còn có chút ấm áp: "Làm sao đột nhiên nhớ tới hắn ta?"
"Ta mơ một giấc chiêm bao."
"Mơ hấy hắn nhưng không mơ thấy ta à?"
Ban Họa nghe vậy cười: "Không mơ thấy hắn, chỉ là mơ tới một con lợn và một con chim sáo."
"Hửm?"
"Chim sáo đứng trên lưng heo, heo còn có thể bay. Mơ thấy chim sáo, ta liền nhớ lại Trường Thanh Vương điện hạ từng cho ta xem chim sáo." Ban Họa nhìn Dung Hà: "Heo sao có thể bay được?"
"Đại khái là vì đầu heo đang nằm mơ?"
"Hả hử."
Ban Họa cắn trên mu bàn tay y.
"Ahh, heo không chỉ có thể bay, còn có thể cắn người đấy."
Mặt Ban Hằng ở cửa ra vào không thay đổi nghĩ, có phải hắn đã đến sớm không?