Hình như nàng nghe thấy tiếng khóc, là phụ thân hay là mẫu thân?
Ban Họa muốn quay đầu, lại bị nữ quan đỡ.
"Quận Chúa, tân nương tử ra cửa, không thể quay đầu lại."
Ban Họa kéo tay nữ quan ra, nhấc một góc khăn voan lên, nhìn lại sau lưng. Phụ thân đứng ở bên cửa, lôi kéo tay mẫu thân khóc như một đứa trẻ, mẫu thân nhìn nàng, dịu dàng trong mắt lao vào lòng ngực, khiến nàng không muốn tiếp tục lên kiệu hoa.
"Quận Chúa!" Nữ quan hốt hoảng đè khăn voan xuống: "Ngài không thể tự kiềm chế mở khăn trên đầu."
Ban Họa không nói gì, nàng buông tay đang níu trên vai Ban Hằng ra, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Đi thôi."
Dưới chân Ban Hằng dừng một chút, xoay người đưa lưng vào để Ban Họa lên kiệu hoa.
Dung Hà tiến lên làm đại lễ vãn bối với Ban Hoài và Âm thị: "Xin nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc Quận Chúa thật tốt."
Ban Hoài liếc mắt nhìn y, nắm tay áo Âm thị, tiếp tục lớn tiếng khóc rống, mà khóc so với vừa rồi càng thêm thương tâm.
Dung Hà:...
Y có loại cảm giác mình là ác bá cướp đoạt dân nữ trắng trợn, mà Ban Hoài chính là lão phụ bất lực nghẹn ngào khóc rống.
Quay đầu lại nhìn thê đệ, mắt Ban Hằng cũng đỏ bừng nhìn y, trong mắt đầy vẻ không muốn và khổ sở.
"Đi thôi. " Âm thị lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: " Mong hai con tâm ý tương thông, phu thê hoà hợp."
"Tiểu tế bái biệt." Dung Hà làm một đại lễ với Âm thị, quay người bò lênlưng ngựa buộc hỉ cầu, quay người mắt nhìn cỗ kiệu hoa hồng lớn, ánh mắt dịu dàng đến sắp chảy ra nước.
"Hỉ Thước về đông, kiệu hoa lên."
Ban Hoài và Ban Hằng nhìn kiệu hoa dần dần đi xa, rốt cuộc không kềm được cảm xúc, ôm đầu khóc rống lên. Khóc đến trời đất mù mịt, khóc đến nhật nguyệt ảm đạm, mặc cho ai tới khuyên, mặc cho ai đến nói tốt, cũng không dừng. Hai nam tử hán cứ như vậy đứng ở cửa chính Ban gia, đáng thương như người mất đi trân bảo, khóc đến không còn hình tượng nào.
Có người nói người Ban gia hoang đường, cũng có người nói bọn họ luyến tiếc nữ nhi, nhưng càng nhiều hơn là xem náo nhiệt.
Nhà khác chia lìa nhau, nước mắt vui cười cho người khác xem mà thôi, chỉ là một trận cố ý diễn xuất, ai sẽ để ý tâm tình và tình cảm đương sự người ta chứ?
Kiệu hoa lung la lung lay, chuyển động vòng quanh Kinh Thành, Ban Họa luôn cảm thấy tai mình nghe thấy tiếng khóc của người nhà, mặc dù nàng biết nơi này cách Ban gia đã rất xa, nàng vốn không thể nghe được tiếng của mọi người.
Đằng sau kiệu hoa của nàng, người nhấc đồ cưới đi theo một chuỗi thật dài, những người này mặc áo đỏ diễm lệ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vui mừng hớn hở.
Tuyết đọng chưa tan, mười dặm trang sức đỏ.
Hôn lễ này, đủ để cho tất cả nữ nhân Kinh Thành hâm mộ, cũng làm cho tất cả mọi người đều biết, cái gì mới gọi là chân chính mười dặm trang sức đỏ.
Tranh chữ đồ cổ, châu báu đồ trang sức, tơ lụa vật trang trí, hạt thóc và lúa mì dùng vàng bạc chế thành, lạc vàng, cây đá quý, theo như đồn đại đã cổ lỗ sĩ, quản gia Ban gia đã dọn trống kho thật chăng?
Thạch Tấn cưỡi trên lưng ngựa, hắn mặc một thân huyền y, tóc đen nhánh dùng kim quan buộc lại, cả người nhìn vô cùng nghiêm cẩn. Ánh nắng vàng vẩy trên người hắn, hắn giống như pho tượng đứng yên trên mặt tuyết, chờ đợi đội ngũ đỏ tươi đến.
Tới gần, tới gần.
Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng địch, mỗi một âm thanh đều đang tuyên bố nó sung sướng và vui vẻ, con mắt Thạch Tấn chưa từng động đậy rốt cục run rẩy, quay đầu nhìn về phía đường cái.
Hồng y bạch mã, ngọc diện nhẹ nhàng. Thạch Tấn không thể không thừa nhận, Dung Hà là một nam nhân cực kỳ xuất chúng, y tồn tại, làm tất cả quý công tử sau lưng y bị chèn ép đến ảm đạm phai màu.
Mí mắt Thạch Tấn khẽ run, ánh mắt rơi xuống kiệu đại hồng hoa sau lưng Dung Hà.
Đây là một kiệu hoa đặc chế, đỉnh cỗ kiệu nạm đá quý, tám góc kiệu treo chuông vàng nhỏ, mỗi một động tác, liền phát ra tiếng vang êm tai, càng đến gần, còn có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt.
Bát Bảo Hương kiệu, nghe nói ở cổ đại có thần tiên đến thế gian cưới thê tử, đã dùng kiệu loại này.
Cho nên từ đó về sau, thường hay có người nói phi tử thần tiên đang ngồi trên Bát Bảo Hương kiệu. Nhưng ai cũng chưa từng gặp qua thần tiên, người nguyện ý dùng Bát Bảo Hương kiệu tới đón tân nương tử cũng không nhiều, thế gian có bao nhiêu người bằng lòng tốn nhiều đồ như vậy, chỉ vì cưới một nữ nhân chứ?
Nhưng Dung Hà lại làm, y cho Ban Họa vinh quang nhất có thể, giống một tiểu tử truy cầu nữ thần của lòng mình, móc ra tất cả đồ tốt của bản thân, chỉ mong nữ thần có thể liếc hắn thêm một cái.
Thạch Tấn nghĩ, nếu hắn có thể lấy Phúc Nhạc Quận Chúa, có nguyện ý vì nàng làm ra một cỗ kiệu như thế không?
Không thể.
Thạch gia không cho phép hắn xa xỉ kiêu căng như vậy, càng sẽ không để sau khi tức phụ vào cửa, sẽ kiêu căng như thế. Hắn không cho Ban Họa được phong quang như thế, cũng không cẩn thận được như Dung Hà, bởi vì trên vai của hắn còn gánh vác toàn bộ Thạch gia.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày, thì không thể buông Thạch gia xuống, đây chính là mệnh của hắn.
Hắn vỗ con ngựa dưới thân, chuẩn bị quay người rời đi.
Ngay lúc này, rèm kiệu hoa bị gió thổi bay, hắn thấy được nữ tử qua cửa sổ kiệu.
Nàng ngồi lười biếng, một tay nâng hàm, khăn voan đỏ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lung lay, giống như một bàn tay mềm mại, nhẹ véo nhẹ lấy trái tim của hắn, vô cùng đau đớn, chua đến kịch liệt, hắn che ngực, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu đỏ sậm.
"Công tử!" Hộ vệ Thạch gia kinh hãi nhìn máu trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Mặt Thạch Tấn không thay đổi lấy tay lau đi máu trên khóe miệng, thản nhiên nói: "Không cần ngạc nhiên."
"Vâng." Hộ vệ kinh hồn bạt vía, cũng không dám nhiều lời. Hắn ta đi theo bên người Đại công tử nhiều năm, loáng thoáng phát giác được tâm tư của Đại công tử với Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng Đại công tử chưa bao giờ nói ra, Thạch gia cũng không có tâm tư làm thông gia cùng Ban gia, cho nên hắn ta cũng không để chuyện này trong lòng.
Không nghĩ tới Phúc Nhạc Quận Chúa thành thân, lại làm cho công tử thương tâm đến thế.
Thạch Tấn dùng ngón cái lau đi giọt máu cuối cùng trên khoé môi: "Các ngươi đừng đi theo ta, ta đi xung quanh một chút."
"Công tử..."
"Lời nói của ta vô dụng rồi sao?"
"Thuộc hạ không dám."
Thạch Tấn cưỡi ngựa, chẳng có mục đích ra khỏi thành, lúc hắn lấy lại tinh thần, phát hiện vậy mà mình đã đến một dốc núi, nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy đại môn Bạch Thủ viên.
Ánh nắng mùa đông không có bao nhiêu nhiệt độ, gió lạnh thổi tới trên mặt Thạch Tấn, lạnh buốt giống như kim đâm, hắn nhảy xuống lưng ngựa, nhìn kiệu hoa tiến vào đại môn hành cung, nhìn đội ngũ khiêng đồ cưới thật dài trông không thấy đầu, một chốc mang tới đại môn hành cung, làm sao cũng nhấc không hết.
Hắn hít một hơi khí lạnh, nhìn hành cung một lần cuối cùng, dắt ngựa đi xuống sườn núi.
Dưới sườn núi, hắn gặp một người quen.
"Tạ nhị công tử." Sắc mặt hắn nhàn nhạt.
"Thạch đại nhân." Tạ Khải Lâm không nghĩ tới vậy mà lại gặp được Thạch Tấn ở nơi này, hắn ta cứ thế chỉ chốc lát, rồi thi lễ với Thạch Tấn.
Thạch Tấn lạnh nhạt nhẹ gật đầu với hắn ta, ngồi trên lưng ngựa chuẩn bị rời đi.
"Sao Thạch đại nhân lại ở chỗ này?" Tạ Khải Lâm nhìn đội ngũ khiêng đồ cưới cách hắn ta không đến bảy tám trượng, bỗng nhiên nói: " Chẳng lẽ là đến ngắm phong cảnh sao?"
Thạch Tấn cười lạnh: "Thế tại sao Tạ nhị công tử lại đến đây?"
Tạ Khải Lâm nhìn đội ngũ khiên đồ cưới, có chút cúi đầu: "Tất nhiên là vì ngắm cảnh mà đến."
Thạch Tấn cười lạnh một tiếng, roi quất vào trên người con ngựa, con ngựa liền chạy như bay ra ngoài.
Tạ Khải Lâm cũng không để ý hắn rời đi, chỉ lẳng lặng yên nhìn, cứ như một màn trước mắt không có chút liên quan đến hắn ta, cũng giống như phía trước có mỹ cảnh thế gian khó tìm.
Nghiêm gia.
Nghiêm Chân cầm sách ra cửa sổ đọc, khi âm thanh hỉ nhạc từ đường phố truyền ra đến trong nội viện, hắn đang đọc "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức*; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật**", bị âm thanh hỉ nhạc cắt ngang, hắn để sách trong tay xuống, nói với gã sai vặt bên người: " Đã sắp hết năm, có nhà nào chuẩn bị thành thân à?"
*Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ.
**Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.
Gã sai vặt lắc đầu: "Công tử, tiểu nhân không biết."
Nghiêm Chân nghe vậy cười nói: "Nếu không biết, cũng không sao."
Gã sai vặt cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
"Ngươi lui xuống, ta đọc sách không thích có người hầu hạ."
"Vâng."
Nghiêm Chân cười khổ, gã sai vặt không biết, trong lòng của hắn lại rõ ràng.
Hai mươi tám tháng chạp, ngày đại hôn của Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn trốn trong viện này, chỉ giả bộ như không biết, chẳng lẽ trong lòng thật sự không biết cái gì ư?
"Quận Chúa. " Một vị Toàn Phúc phu nhân đưa vải đỏ vào tay Ban Họa, Ban Họa đi ra kiệu hoa, đứng trước kiệu hoa không hề động.
"Họa Họa. " Dung Hà nắm chặt tay của nàng: "Đi theo ta."
Ngón tay Ban Họa cong cong, mặc cho Dung Hà cầm tay của nàng.
Nàng không nhìn thấy gì cả, có người vịn nàng đi, chí ít không bị ngã.
Phụ mẫu Dung Hà đã qua đời, cho nên lúc bái cao đường, bái bài vị hai người là được. Nhưng tân khách ở đây phát hiện, giữa hai bài vị còn bày ấn giám* cá nhân.
*bảo lưu dấu gốc của ấn triện (đề phòng giả mạo).
Thân phận người bình thường không nhận ra, nhưng người ngồi ở vị trí cao lại nhận ra được, đây là ấn giám tùy thân của bệ hạ.
Nhi tử người ta thành hôn, bái thiên địa, bái phụ mẫu là chuyện đương nhiên, bệ hạ bày ấn giám cá nhân ở giữa, là có ý gì?
Nghiêm Huy vốn cảm thấy tin đồn Dung Hà là con riêng bệ hạ cực kỳ hoang đường, nhìn thấy ấn giám kia rồi, đột nhiên cảm thấy, có lẽ suy đoán hoang đường nhất, mới là chân tướng sau cùng.
Dung Hà... Vậy mà thật là huyết mạch hoàng thất?
Trong Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế nói: "Vương Đức, giờ này nên bái đường rồi đúng không?"
Vương Đức cười nói: "Bẩm bệ hạ, lúc này giờ lành đã đến."
Vân Khánh Đế lập tức an tâm lại.
Chỉ cần Dung Hà và Họa nha đầu bái ấn giám của ông, một thân xúi quẩy của ông chắc chắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ốm đau cũng không còn.
Ông sớm nghe thái giám cung nữ bên người nói, hữu dụng nhất dân gian chính là phương pháp xung hỉ.
Nghĩ đến mình sắp thoát khỏi ốm đau, trên mặt Vân Khánh Đế mang ý cười, ngủ thiếp đi.
Trong Bạch Thủ viên, Ban Họa và Dung Hà cùng nhau quỳ xuống.