Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 113-2



Editor: Đào Sindy

"Các vị phu nhân tỷ tỷ muội muội, muốn gọi ta làm sao cũng được. " Ban Họa cười đi đến: "Các ngươi cảm thấy cái nào thuận miệng thì gọi cái đó, ta và Hầu Gia đều không để ý những thứ này."

Chư vị nữ quyến quay đầu, chỉ thấy Ban Họa trang dung hoa lệ giống như thần tiên bước ra từ trong tranh, đầu tiên các nàng bị cung trang hoa lệ trên người Ban Họa kinh diễm, sau đó kịp phản ứng, Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho quân tử là Thành An Hầu tuấn tú như vậy, còn sống xa hoa lãng phí như thế, không sợ Thành An Hầu chán ghét mà vứt bỏ sao?

Thành An Hầu đồng ý cưới Phúc Nhạc Quận Chúa đã làm các nàng giật mình, Phúc Nhạc Quận Chúa còn không để ý tới ý nghĩ Thành An Hầu như thế, cái này cũng quá càn rỡ.

Không muốn cuộc sống tốt à, xem như Thành An Hầu là quân tử khó có được, có thể chịu nàng bao lâu?

"Thần phụ bái kiến Thái Tử Phi, tới trễ chút, mong Thái Tử Phi thứ tội." Trong ánh mắt mọi người dò xét, Ban Họa đã đi đến trước mặt Thái Tử Phi, thi lễ với nàng ta.

"Người trong nhà không cần đa lễ như vậy, mau mời ngồi." Thái Tử Phi cười mời Ban Họa ngồi xuống: "Ta ở trong cung nhàn rỗi không chuyện gì làm, nên muốn mời chư vị tới trò chuyện, uống chút trà, xem hí." Nói xong đưa sổ hí qua cho Ban Hoạ: "Quận Chúa nhìn xem muốn nghe cái nào."

Ban Họa tùy ý chọn mấy hí náo nhiệt, liền trả số lại cho Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi thấy nàng không để mình khó xử, hoàn toàn yên tâm, nàng ta sợ Ban Họa còn băn khoăn chuyện Nhị muội, cố ý làm mình không xuống đài được.

Hí khúc vừa diễn trong chốc lát, Hoàng Hậu phái người đưa tới một số trái cây điểm tâm, nói thân thể bà khó chịu, không thể đến tham gia náo nhiệt, mọi người cứ chơi vui vẻ.

Hành động này Hoàng Hậu cho Thái Tử Phi đủ mặt mũi, các nữ quyến nhao nhao tán dương Hoàng Hậu đau lòng Thái Tử, đau lòng Thái Tử Phi vân vân, chọc trên mặt Thái Tử Phi cười liên tục, ngay cả điểm tâm không thích cũng dùng hai miếng.

Nước trà uống nhiều, các nữ quyến muốn đứng dậy ra đằng sau thay y phục, lúc Ban Họa đi ra đằng sau, phát hiện Tạ Uyển Dụ cũng đi qua.

Thân là Vương Phi, vậy mà Tạ Uyển Dụ chỉ dẫn theo một cung nữ, cung nữ này còn là người hầu hạ từ lúc nàng ta chưa xuất giá.

"Ban Họa. " Lúc Tạ Uyển Dụ đi qua bên người Ban Họa, bỗng nhiên đẩy nàng một cái: "Ngươi bị sao vậy, có thể đi không đó?"

"Ngươi làm gì vậy?" Như Ý duỗi tay vịn chặt Ban Họa, trừng mắt nhìn Tạ Uyển Dụ: "Vương Phi, xin tự trọng."

Tạ Uyển Dụ nhìn Ban Họa, nhẹ hừ một tiếng, quay người rời đi.

"Nàng... Nàng..." Như Ý tức giận mắng: " Bị điên à!"

Ban Họa ngẩng đầu nhìn phương hướng Tạ Uyển Dụ rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện bên cạnh giả sơn phía xa, có hai thái giám không đáng chú ý đứng ở đó.

"Không sao.” Ban Họa mang theo Như Ý tiến vào Nội Điện, mở ra tờ giấy trong tay.

Như ý khiếp sợ nhìn tờ giấy trong tay Ban Họa, nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó như không có việc gì mở một cánh cửa sổ, như muốn mở cửa sổ hít thở không khí, hết lần này tới lần khác thân thể vừa lúc che khuất Ban Họa.

Ninh Vương có ý giết người, cẩn thận.

Ban Họa nhìn mấy chữ trên tờ giấy này, sau đó xé nát nó, bỏ vào túi thơm mình mang theo trên người.

Quan hệ giữa nàng và Tạ Uyển Dụ không tốt, vì sao Tạ Uyển Dụ lại nhắc nhở nàng? Bởi vì Tưởng Lạc đả thương đại ca nàng ta, hay Tưởng Lạc đối với nàng ta không tốt?

Chẳng lẽ Tạ Uyển Dụ không nghỉ đến, lỡ như nàng trình tờ giấy này lên trước mặt bệ hạ, sẽ dẫn tới hậu quả bao lớn? Nàng đi đến trước gương đồng nâng trâm phượng bên tóc mai, nói với Như Ý: " Trở về thôi."

"Vâng." Như Ý không hỏi Ban Họa trên tờ giấy kia viết gì, nhưng trong nội tâm nàng rõ ràng, bên trong tờ giấy này nhất định có thứ quan trọng, không thì Quận Chúa sẽ không thận trọng xé nát nó.

Trở lại tụ tập trên điện, Ban Họa thấy Tạ Uyển Dụ đã ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn thấy nàng tiến đến, Tạ Uyển Dụ ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.

Ngược lại là Thái Tử Phi nhìn thấy nàng đến, cười với nàng.

Thạch thị không thích Ban Họa từ đáy lòng, lúc trước Ban Họa dẫn người vọt tới Tướng phủ, ép người dẫn Nhị muội tới Đại Lý Tự, khẩu khí này Thái Tử Phi luôn ghi ở trong lòng. Càng châm chọc là, nam nhân muội muội nàng ta ngưỡng mộ trong lòng, Ban Họa lại lấy được.

Ban Họa gả cho Dung Hà đã hơn nửa tháng rồi, thế nhưng sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt, tinh thần phấn chấn, rõ ràng sau thành thân sống rất tốt, Ban Họa mới có thể tùy ý như vậy. Còn có váy xoè trên người nàng, là dùng vải Yên Hà hiếm gặp chế thành, người không biết chỉ chỉ nghỉ là của hồi môn của Ban gia, nhưng trong nội tâm nàng ta rõ ràng, thứ này không phải người Ban gia chuẩn bị cho Ban Hoạ.

Nàng ta nhớ rất rõ ràng, vải Yên Hà ở toàn bộ Đại Nghiệp rất ít, cho dù có, tối đa cũng chỉ có thể lấy ra làm một chiếc áo choàng hoặc khăn tay, làm thành một bộ váy quá mức xa xỉ, huống chi là thứ tốt như này, cho dù có lòng xa xỉ cũng rất khó mua được.

Nghe nói chế tác vải Yên Hà cực kỳ phức tạp, vải vóc để quá lâu sẽ không hao tổn màu sắc, dù để một trăm năm, nó vẫn như ráng mây mỹ lệ. Nhưng dệt nương nghề này đã chết, bà không có hậu nhân cũng không có đồ đệ, tay nghề cũng đã thất truyền.

Cho nên hiện tại coi như nhà ai muốn tìm vải Yên Hà làm váy, có thể không đủ.

Nàng ta nghe người khác nói, năm đó khi bệ hạ đăng cơ, cố ý thưởng cho lão Thành An Hầu một tấm vải Yên Hà, nhưng do phu nhân Lâm thị của Thành An Hầu không thích thứ hoa lệ, tấm vải Yên Hà này liền không xuất hiện ở phủ Thành An Hầu nữa. Không nghĩ tới thời gian qua đi hơn hai mươi năm, tấm vải Yên Hà này lại dùng trên thân Ban Họa.

Thành An Hầu đối với Ban Họa lại rất sẳn lòng.

Lúc dùng cơm trưa, một vị phu nhân nhịn không được, nói với Ban Họa: "Quận Chúa, váy xoè trên người ngài thật xinh đẹp, không biết dùng chất vải gì làm nên, là vị Tú Nương nào thêu?"

"Thật ra ta không rõ lắm. " Ban Họa bất đắc dĩ cười một tiếng: "Lúc chọn y phục mặc, ta mặc kệ nó làm từ gì, là ai thêu, thấy nó đẹp thì mặc thôi."

Vị phu nhân này cười khan nói: "Y phục này làm tăng thêm mĩ mạo của Quận Chúa người."

Ban Họa cười, nhận câu tán thưởng này.

Các phu nhân khác cũng không nhịn được nhìn cung trang trên người Ban Họa thêm mấy lần, đúng là đẹp, người đẹp y phục đẹp, đẹp đến mức làm một đám nữ quyến ngay cả tâm tư đố kị cũng không còn.

"Quận Chúa xa hoa lãng phí như vậy, sợ hơi quá mức chút." Một nữ quyến tuổi trẻ nói: " Tính tình Thành An Hầu tiết kiệm, ngươi làm như thế, làm người khác nghỉ gì về Hầu Gia?"

Ban Họa nhíu mày nhìn nữ quyến nói chuyện, không những không giận mà còn cười nói: "Vị phu nhân này thật thú vị, ý kiến gì về Quận Mã của ta, là chuyện giữa phu thê ta, không cần ngươi tới quan tâm? Huống chi váy xoè này vốn do Hầu Gia đặt vì ta đấy, chàng cho người làm xong thì ta mặc, nó liên quan gì đến người ngoài đâu?"

Vị phu nhân này nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Là ta hiểu sai rồi, Quận Chúa cần gì hùng hổ dọa người như thế."

"Ngươi là người ngoài không liên quan lại quản cách ăn mặc của ta, còn chê ta hùng hổ dọa người. " Ban Họa xùy cười một tiếng: "Đây là nữ quyến nhà nào, ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu. Xem tuổi cũng không nhỏ, cho nên ngay cả chuyện soi mói đời tư người khác cũng muốn à?"

"Phúc Nhạc Quận Chúa, vị này là Tế Tửu phu nhân Quốc Tử Giám, nhà mẹ đẻ họ Dương." Một phu nhân có lòng nịnh nọt Ban Họa nhỏ giọng nói: " Trên nàng ta còn có một tỷ tỷ."

"Dương?" Ban Họa cẩn thận nghĩ, sau đó lắc đầu nói: " Không ấn tượng lắm."

"Chi tiết thế này, vốn nhà mẹ đẻ của nàng ta có chút sâu xa cùng phủ Thành An Hầu." Vị phu nhân này cười trên mặt có chút quái dị: "Vị tỷ tỷ Tế Tửu phu nhân Quốc Tử Giám này, vốn là phu nhân huynh trưởng Thành An Hầu, sau khi lệnh huynh bệnh chết, Dương thị liền phá thai nhi trong bụng, về nhà ngoại cải giá."

Ban Họa nhíu mày, giọng điệu thản nhiên nói: "Thì ra là như thế."

Đại ca Dung Hà bệnh chết, Dương thị phá thai tái giá, từ góc độ nhân tính mà nói, cũng không phải sai lầm lớn tày trời. Nhưng tính từ nhân tình mà nói, lại hơi bạc tình rồi. Phu quân vừa mới chết, hài cốt chưa lạnh, liền vội vã phá thai về nhà ngoại tái giá, việc này quả thật làm người ta thất vọng đau khổ.

Cùng là nữ nhân, nàng không bình luận chuyện này, chỉ không thích hiện tại vị Tiểu Dương thị này khoa tay múa chân với chuyện riêng của mình. Nàng liếc Tiểu Dương thị, thấy nàng ta bối rối đến ngay cả chân tay cũng không biết làm sao, lập tức tâm tư nói chuyện cũng không có.

Nhát gan như thế này, còn muốn quan tâm chút danh dự vì Dung Hà, nàng nên tạ ơn vị phu nhân này quan tâm lang quân nhà mình không?

Đã có nhạc đệm, Ban Họa hùng hồn đứng dậy cáo từ Thái Tử Phi. Thái Tử Phi biết tính tình của nàng, nếu cố giữ nàng lại, còn không biết sẽ náo chuyện gì, cho nên đành phải để cung nữ sủng ái bên người tự mình đưa ra ngoài.

Chờ Ban Họa rời đi, sắc mặt Thái Tử Phi khó coi nhìn Tiểu Dương thị, sau đó thờ ơ nói: "Chúng ta là nữ nhân, sống tốt cuộc sống của mình là được, nếu khoa tay múa chân với người khác, thì sẽ không được người khác thích."

Mọi người tại đây biết Thái Tử Phi đang nói Tiểu Dương thị, nhưng đều giả bộ như không nghe ra được, nhao nhao phụ họa.

Hiện nay Thái Tử lên lại, thân thể bệ hạ không biết lúc nào mới tốt, mắt thấy triều Đại Nghiệp sắp thuộc về Thái Tử, bọn họ ai dám đắc tội Thái Tử Phi?

Tiểu Dương thị lúng túng ngồi một bên, sau khi xuất cung, liền tránh trong xe ngựa khóc một trận. Nàng ta cảm thấy hôm nay mình mất mặt cực kỳ, không chỉ bị Phúc Nhạc Quận Chúa chế nhạo, còn để Thái Tử Phi chán ghét vứt bỏ. Nàng ta không rõ, rõ ràng Thái Tử Phi và người Ban gia quan hệ không tốt, vì sao lại muốn giúp Ban Họa nói chuyện, nàng ta không mong ngóng Ban Họa bị khó xử sao?

Ban Họa trở lại Hầu phủ, Dung Hà đã ở trong phòng đợi nàng rồi.

" Hôm nay Họa Họa thật đẹp. " Dung Hà đứng dậy dắt tay nàng: "Hôm nay tụ tập thú vị chứ?"

"Có thể có gì thú vị. " Ban Họa ngồi vào trước gương, gỡ xuống trâm vòng: "Đơn giản là so phu quân, so hài tử. So phu quân, các nàng ai có thể hơn được ta? So hài tử, ta lại không có hài tử, trò chuyện với các nàng cũng chẳng ăn nhập gì."

"Ta tốt vậy chăng?" Nụ cười trên mặt Dung Hà càng thêm rõ ràng.

"Trong mắt ta, chàng chính là phu quân tốt nhất." Ban Họa quay đầu nhìn Dung Hà, lôi kéo vạt áo của y, làm y cúi người, hôn trên mặt y một cái: "Ngoan."

Bị hành động nàng dỗ như hài tử chọc cười, Dung Hà giúp Ban Họa đỡ cây trâm sắp rớt trên đầu: "Nếu như không thú vị, lần sau chúng ta không đi cũng được."

"Sao có thể không đi. " Ban Họa cười: "Không đi thì làm sao ta có thể nghe chuyện bát quái."

"Đúng rồi: " Ban Họa nói chuyện Tạ Uyển Dụ đưa tờ giấy cho nàng nói với Dung Hà, nàng nhíu mày nói: "Lần trước Tưởng Lạc ám sát chàng không thành, bệ hạ bảo vệ hắn ta, hiện tại hắn ta vẫn chưa hết hi vọng. Cuối cùng thì hai người có thù lớn thế nào, hắn ta luôn một lòng muốn mạng của chàng thế?"

Ban Họa vẫn không hiểu cách làm của Tưởng Lạc, muốn tranh quyền đoạt lợi, ngoại trừ con đường ám sát, thì không có cách khác sao?

Cố gắng động não một tý không được à?

"Thù?" Ngón cái của Dung Hà lướt qua gương mặt Ban Họa, ánh mắt bình tĩnh không lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.