Duỗi tay vịn chặt Dung Hà, Ban Họa nhéo eo y: "Đường đường là Đế Vương mà còn học mấy cậu nhóc leo cửa số, chàng có thấy mất mặt hay không?"
"Vì thu được một nụ cười của giai nhân, đừng nói để ta leo cửa sổ, bảo ta trèo tường cũng được." Dung Hà nhìn trong phòng treo không ít lồng chim, nhưng phần lớn lồng chim đều trống không, y nhớ có khoảng thời gian Vân Khánh Đế rất thích nuôi chim, cho nên người bên dưới tiến cống không ít tước điểu vừa đẹp vừa thông minh.
Sau đó Vân Khánh Đế bị bệnh, Tưởng Lạc cầm quyền, hắn ta không có hứng thú với loài chim, cho nên cung nhân cũng lười biếng, chim trong phòng chết đói bệnh chết không ít, chờ Dung Hà và Ban Họa vào chiếm giữ cung, cũng chỉ còn lại có mấy con này.
"Nếu như nàng thích, ta cho người tìm mấy con thú vị cho nàng. " Dung Hà nhìn những chim chóc này cho dù mở ra lồng chim, cũng không biết bay, liền biết bọn chúng bị cung nhân nuôi choáng váng.
"Không cần." Ban Họa lắc đầu, trêu một con Anh Vũ lông xanh đần độn: "Bên trên có chuyện cần làm cho tốt, bên dưới cũng không ngoại lệ, ta sẽ không gây họa thêm cho chúng. Huống chi, đám đồ chơi này không có việc gì đùa một chút thì tốt, không thể coi là thật."
Dung Hà đột nhiên nhớ tới từng nếm khoai lang ở Trung Châu rồi nói với Ban Họa: "Họa Họa, còn nhớ chúng ta ăn khoai lang nướng ở Trung Châu không?"
Ban Họa gật đầu: "Làm sao?"
"Ta chuẩn bị cho người trồng thử ở ngự điền, nếu sản lượng cao, sẽ có vô số chỗ tốt với bách tính Đại Doanh chúng ta. " Dung Hà học dáng vẻ Ban Họa, tiếp cận một chiếc lồng chim nhỏ: "Chờ đầu xuân sang năm, ta chuẩn bị phái đại sứ ra bên ngoài nhìn xem, nếu thật sự có thể tìm được cái khác thu hoạch trở về, tử tôn muôn đời cũng được nhờ vào."
"Mặc dù ta không hiểu những thứ này, nhưng có câu tổ tiên nói hay lắm, thế giới này rất lớn, luôn có những thứ chúng ta chưa gặp qua. " Ánh mắt Ban Họa sáng lên: "Bệ hạ có suy nghĩ này rất tốt."
Dung Hà cảm thấy, đại khái chỉ có Họa Họa mới có thể đồng ý ý nghĩ kinh hãi thế tục này của y. Quan viên trong triều và bách tính thiên hạ, luôn ôm mộng Đại Doanh là quốc gia lớn nhất cường thịnh nhất, đối với những tiểu quốc khác chẳng thèm ngó tới. Có lẽ là vì tiểu quốc xung quanh quá mức nghèo khó lạc hậu, để bọn họ sinh ra loại cảm xúc tự ngạo tự đại này.
Ý nghĩ dân chúng đơn giản, chưa thấy nhiều nhân vật, có loại cảm xúc tự đắc này cũng không kỳ lạ, nhưng nếu Đế Vương và triều thần cũng tự đắc tự mãn như thế thì không phải chuyện gì tốt.
Là người làm đế, phải tránh tự cao tự đại.
Hai phu thê một người muốn làm thế nào tạo phúc càng nhiều cho bách tính, một người không biết hết sức tò mò, mặc dù mục đích không giống nhau lắm, nhưng có thể nói chuyện cùng nhau. Hai người xem tranh phong thuỷ, từ khí hậu khắp nơi cả nước, đến suy đoán khí hậu bốn phương tám hướng của nước ngoài, ngoài biển có quốc gia hay người khác không.
Cho tới cuối cùng, hai người phát hiện, nếu như muốn ra biển, nhất định phải có thuyền lớn kiên cố, cùng vũ khí đề phòng hải đảo, thế này mới có thể giương cao cờ Đại Doanh.
"Chỗ nào cũng phải tốn tiền. " Ban Họa gục xuống bàn: "Xem ra chúng ta cần làm từng bước một mới đến được."
"Nàng nói đúng. " Dung Hà nhìn nơi bên ngoài tranh phong thuỷ không thấy: "Không thể gấp, cần từng bước một tới."
"Bệ hạ. " Vương Đức đi vào Ngự Thư Phòng, thấy hai người Đế hậu vây quanh tranh phong thuỷ trầm tư, khom người nói: " Chính điện đã tu sửa hoàn tất."
Dung Hà nhíu mày, nói với Vương Đức: " Để người Khâm Thiên Giám tính ngày lành tháng tốt, trẫm lại vào ở."
"Vâng."
Vương Đức suy nghĩ, vẫn nói: "Bệ hạ, nô tài có một chuyện chưa bẩm."
"Nói." Dung Hà ngẩng đầu nhìn Vương Đức, phát hiện Vương Đức đang len lén nhìn Ban Họa. Y gõ lên mặt bàn: "Có lời gì, trực tiếp mở miệng là được."
"Lúc Vân Khánh Đế bệnh nặng, có nhắc đến với nô tài một chuyện: " Giọng Vương Đức có chút run: " Sau khi ông ta băng hà đã bảo nô tài lấy đạo thánh chỉ này ra."
"Thánh chỉ gì thế?"
" Thánh chỉ phong Hoàng hậu nương nương làm Công chúa."
"Ngươi nói gì?" Ban Họa không dám tin nhìn Vương Đức: "Công chúa?"
"Vâng. " Vương Đức nuốt một ngụm nước bọt: "Vân Khánh Đế nói, bệ hạ tài đức toàn vẹn, dung mạo xuất chúng, chắc chắn có không ít nữ tử tình cảm sâu đậm với bệ hạ. Ông ta lo lắng sau khi mình chết, nương nương không người che chở, bệ hạ sẽ... Bệ hạ sẽ dời tâm chuyển ý, cho nên muốn cho người một thân phận cao quý."
Ban Họa kinh ngạc nhìn Vương Đức, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: " Thánh chỉ kia ở đâu?"
"Xin nương nương chờ một chút, nô tài đi lấy tới."
Nhưng, Vương Đức lấy một chiếc hộp màu vàng óng tới. Ban Họa cầm hộp, lấy thánh chỉ bên trong ra, bút tích trên thánh chỉ có chút phù phiếm, dù sao cũng là lúc Vân Khánh Đế bệnh nặng tự viết.
Bên trong tinh tế liệt ra đủ loại ưu điểm của Ban Họa, cũng cho nàng phong hào mới là Trường Nhạc.
Tình cảm nàng đối với Vân Khánh Đế rất phức tạp, tuổi nhỏ coi ông là biểu thúc mà thân cận, về sau trưởng thành, hơi đoán được một số chân tướng, lúc làm việc, liền mang thêm vài phần chân tình, mấy phần diễn trò.
Nhìn thánh chỉ này thật lâu, Ban Họa bỏ thánh chỉ vào trong hộp vàng, cộp một tiếng đóng hộp.
Ân oán tình cừu qua lại, tan biến cùng với người, cuối cùng bị nhạt nhòa giữa năm tháng
Nàng giao hộp lại lần nữa cho Vương Đức: "Còn bao lâu thì hạ táng ông ấy?"
Mặc dù Vân Khánh Đế là Hoàng Đế Đại Nghiệp, nhưng trong mắt thế nhân, ông đối với Dung Hà và Ban Họa cũng không bạc, cho nên cứ việc vương triều Tưởng gia đã không tồn tại thì Dung Hà vẫn hạ lệnh như cũ, hạ táng cho Vân Khánh Đế dựa theo quy chế Đế Vương.
Lăng mộ từ khi Vân Khánh Đế đăng cơ đã bắt đầu tu kiến, mấy năm trước đã làm xong, hiện tại chọn thời gian thích hợp sắp xếp hạ táng cho Vân Khánh Đế.
"Hồi nương nương, vào mùng tám tháng sau."
"Họa Họa?" Dung Hà thấy thần sắc Ban Họa có chút ảm đạm, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, an ủi tâm tình của nàng.
"Ta không sao. " Ban Họa lắc đầu ôm eo Dung Hà: "Ta chỉ không nghĩ đến..."
Không nghĩ tới tình cảm Vân Khánh Đế đối với nàng nhiều hơn một chút so với trong tưởng tượng của nàng.
Mùng tám tháng mười một năm đầu Thành An, Hoàng Đế Vân Khánh Đế thứ hai đếm ngược của triều Đại Nghiệp được hạ táng. Mặc dù vị Hoàng đế này nuôi ra một vị phế đế, một vị phế Thái Tử, nhưng Hoàng Đế khai quốc triều Đại Doanh cũng không giảm quy chế mai táng ông, thậm chí còn tự thân đưa tang cho ông, lần nữa tạo nên tán thưởng của vô số người.
Phế Thái Tử, ngay lúc này là Hòa Thân Vương đang mặc đồ tang, thần sắc tiều tụy đi phía trước đội ngũ đưa tang.
Vân Khánh Đế Phong quang một đời, một khắc khi cửa lớn lăng mộ đóng lại đã kết thúc phong quang một đời của ông. Đội ngũ đưa tang theo ngự giá rời đi, ngoài cửa chỉ có Hòa Thân Vương lẻ loi trơ trọi.
Đám con thứ của ông sợ hãi tân đế, không dám lưu thêm một khắc, đích thứ tử của ông còn bị giam trong thiên lao, chỉ có trưởng tử còn dám trước cửa bồi ông thêm một chút.
Khí trời tháng mười một ở Kinh Thành đã rất lạnh, Hòa Thân Vương nhìn chữ lạnh như băng trên bia mộ, quỳ trên mặt đất lạy ba cái dập đầu với người trong lăng mộ.
"Biểu ca." Ban Họa nhìn thấy Hòa Thân Vương quỳ trên mặt đất thật lâu không đứng lên, do dự một chút, tiến lên xem xét mới phát hiện hai mắt đối phương đã đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt.
Hòa Thân Vương lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy cung cung kính kính hành lễ cho nàng: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Gió lạnh lên, Ban Họa cầm áo choàng đưa tới trước mặt Hòa Thân Vương: "Gió thu lạnh, biểu ca chú ý thân thể nhiều hơn."
Hòa Thân Vương do dự một chút, nhận áo choàng thả trên tay, nhưng không khoác. Ban Họa biết hắn đang cố kỵ gì, cười dời ánh mắt: "Tân phủ ở quen chưa?"
"Hồi nương nương, mọi chuyện đều tốt."
Chậm rãi gật đầu một cái, Ban Họa thở dài: "Tốt là được." Nàng kéo dây lưng áo choàng trên người, nghiêng đầu nhìn chung quanh, ngoại trừ thân vệ cách đó không xa chờ nàng thì không có người nào nữa.
"Gió lạnh, nương nương sớm hồi cung đi." Hòa Thân Vương nhớ tới hiện quyền hành trong triều đã bị Dung Hà nắm chặt trong lòng bàn tay, những thân nhân tiền triều như bọn họ không thể đến giúp đỡ Ban Họa, chỉ có thể khiến nàng bị Dung Hà nghi ngờ vô căn cứ.
"Huynh yên tâm đi, trước khi lưu lại, ta đã nói cùng bệ hạ. " Ban Họa biết Hòa Thân Vương đang lo lắng cho mình, trong nụ cười mang theo vài phần thoải mái: "Ta cứ nghĩ biểu ca sẽ trách ta."
Thái Tử đối với nàng vô cùng tốt, nàng giúp đỡ Dung Hà tạo phản, nếu nàng là Thái Tử, cũng sẽ oán hận nàng đấy.
"Mẫu thân đi cung khác trước, mọi chuyện đều nói cho ta biết. " Thần sắc Hòa Thân Vương giống như áy náy cũng như giải thoát: "Ban nguyên soái ông ấy..."
Gió thổi lên làn váy trắng của Ban Họa, mí mắt nàng run rẩy, giống như bươm bướm bị hoảng sợ: "Việc này không liên quan đến biểu ca, huynh không cần cảm thấy áy náy."
"Cho nên bệ hạ ra quyết định, không liên quan gì đến nương nương cả?" Hòa Thân Vương cười ôn hòa một tiếng, cứ như vẫn là chàng trai dịu dàng năm đó: "Ta vốn không định làm Hoàng Đế, thiên hạ này quá nặng, ta là người không quả quyết. Nếu ta xưng đế, không thể cho bách tính cuộc sống an bình. Bệ hạ không giống vậy, hắn có năng lực hơn ta, cũng nhìn xa hơn ta. Không có triều đại nào có thể ngàn năm vạn năm, triều đại thay đổi, vốn là quy luật thiên đạo, chỉ là đúng lúc đến lượt ta thôi."
Nói đến đây, Hòa Thân Vương biểu lộ bình tĩnh dị thường, hắn cười với Ban Họa: "Nương nương không cần để những thứ này trong lòng, bách tính thiên hạ cần là bệ hạ, không phải người như ta."
Ban Họa cười cười, hốc mắt có chút nóng lên, nàng bỏ qua một bên: "Biểu ca, trở về đi."
"Đúng, cần phải trở về. " Hòa Thân Vương sờ lên bia đá lạnh buốt: "Nương nương đi trước, vi thần còn muốn ở đây một hồi."
"Được. " Ban Họa nhẹ gật đầu: "Huynh không mang thị vệ tới, ta để mấy thân vệ đưa huynh về, trên đường cẩn thận."
Hòa Thân Vương cười cười, khom mình hành lễ nói với Ban Họa: "Cung tiễn nương nương."
Ban Họa dẫm chân xuống, quay đầu nhìn Hòa Thân Vương: "Biểu ca, chúng ta là người trong nhà, trong lúc không có ai huynh không cần khách sáo với ta như thế."
Nụ cười trên mặt Hòa Thân Vương sáng mấy phần, nhưng lại kiên định lắc đầu: "Lễ không thể bỏ. Nương nương, lòng người trong cung phức tạp, quyền lợi nặng nề, mời nương nương cẩn thận mọi thứ. Ở trong hậu cung, phải tránh mềm lòng trọng tình, chúng ta là những người cũ tiền triều, xin người quên đi."
Ban Họa trừng mắt nhìn, đè xuống chua xót trong lòng, nàng kiêu ngạo cười một tiếng: "Ta chính là ta, tiền triều cũng tốt, hậu cung cũng được, tuyệt không ấm ức, cẩn thận mà sống. Khắp nơi trái với lòng, ta cận kề cái chết. Ý tốt của biểu ca Họa Họa chân thành khắc ghi, quên hay không quên, nhớ hay không nhớ đều do ta quyết định!"
"Cáo từ."
Nhìn nữ tử xinh đẹp thân mặc quần trắng áo choàng đen tung người lên ngựa, tùy ý phô trương rời đi, Hòa Thân Vương sững sờ đứng tại chỗ, sau một hồi lâu cười ra tiếng.
Đây chính là Họa Họa, đây mới là Họa Họa.
Tay hắn run run cầm áo choàng, khoác trên người.
Áo choàng này không tính dày, nhưng hắn lại cảm thấy có chút ấm áp bọc lại trái tim lạnh lẽo của mình.
Hạ táng Vân Khánh Đế, bách tính cấm rượu thịt cấm gả cưới hai mươi bảy ngày. Ban Họa cưỡi ngựa đi trên đường cái, nhìn bộ dáng dân chúng cười cười nói nói như cũ, gỡ xuống mũ áo choàng trên đầu, nói với thân vệ sau lưng: "Những người dân này là người dễ thỏa mãn nhất."
Thân vệ cười nói: "Chủ tử, người không nên trì hoãn, bệ hạ vẫn chờ người trở về dùng bữa đây."
Ban Họa cười cười, quay đầu phát hiện một thằng nhóc hai ba tuổi ngã sấp xuống cách con ngựa không xa, dáng dấp thằng nhóc tròn vo béo múp míp, nàng xoay người nhảy xuống ngựa.
Trong lúc nàng nhảy xuống ngựa, một mũi tên bay qua sát đỉnh đầu nàng, người nàng không bị thương nhưng tóc lại bị đứt một chùm.
Nếu không phải bỗng nhiên nàng xuống ngựa, mũi tên này tuyệt đối có thể xuyên qua ngực nàng, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được.
"Có thích khách!"
"Truyền lệnh đóng cửa thành."
Ban Họa cúi đầu nhìn tóc trên đất, sắc mặt âm trầm như mực nước.
Đây là tóc của nàng, tóc được bảo dưỡng như lụa từ nhỏ!
Hôm nay hạ táng Vân Khánh Đế, mặc dù trên đường đã bị dọn đường, nhưng sau khi Dung Hà hồi cung, trên đường liền bị giải cấm. Bách tính bị giam hơn nửa ngày, đã sớm kìm nén không được nhiều chuyện trong lòng, không kịp chờ đợi chạy đến giao lưu tin tức mình biết cùng hàng xóm láng giềng, lúc này nếu có người xen lẫn trong quán rượu trà tứ, tùy thời chuẩn bị ra tay với người đi qua, ai cũng không chú ý tới.
Nhưng thủ đoạn của thích khách cũng không cao minh, hoặc nói hắn ta vốn quyết tâm tìm chết, cho nên lúc thân vệ tìm tới hắn ta, hắn ta ở trong phòng tránh cũng không tránh.
Thân vệ bắt giữ thích khách trước mặt Ban Họa, Ban Họa gặp thích khách này tướng mạo xuất chúng, tuổi tác tương tự Hòa Thân Vương, nhíu mày, quay đầu kết thân vệ nói: " Ngươi lập tức đi giữ cửa cung, nếu nhìn thấy thánh giá xuất hiện, nhất định phải ngăn chàng lại."
"Vâng!" Thân vệ vội vàng chạy tới.
Ban Họa nhìn thoáng qua bốn phía, mặt không chút thay đổi nói: "Tra đi, người này nhất định có đồng bọn."
Thích khách một kích không trúng, ngoan ngoãn chờ thân vệ phát hiện, không chừng đợi nàng ở đây thẩm vấn hắn ta. Bởi vì đang tức giận và sợ hãi, thường hay sẽ phát tiết ra ngay, không để ý tới tình huống.
Lấy trình độ Dung Hà coi trọng nàng, nếu nghe được nàng gặp chuyện, nhất định sẽ vội vàng từ trong cung chạy ra, sát thủ mai phục hai bên đường, sẽ thừa cơ hội này lạnh lùng ra tay với Dung Hà.
Nghĩ rõ điểm này, Ban Họa nhìn cũng không nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất, trở mình lên ngựa, giương lên roi ngựa nói với đám thân vệ: "Tất cả đuổi theo."
Lúc này, năng lực đám thân vệ từ nhỏ làm bạn lớn lên cạnh Ban Họa hiển lộ ra rồi, bởi vì bọn họ biết chủ tử cần gì, bọn họ làm thế nào mới có thể đuổi theo bước chân chủ tử. Cùng thân vệ so sánh, phản ứng của những cấm vệ quân kia chậm nửa nhịp.
"Bệ hạ!" Một cấm vệ quân vội vàng xông vào Đại Nguyệt cung: "Bệ hạ, có thích khách hành thích Hoàng hậu nương nương."
Dung Hà vừa thay đổi một bộ y phục trắng nghe nói như thế, vội hỏi: "Nương nương thế nào?"
"Nương nương không sao."
"Chuẩn bị ngựa."
"Bệ hạ, xin người nghĩ lại." Vương Đức gặp Dung Hà dự định cưỡi ngựa xuất cung, vội vàng nói: " Người không thể tự thân mạo hiểm."
"Tránh ra." Dung Hà đẩy Vương Đức cản trước mặt y, không quay đầu lại đi ra Đại Nguyệt cung.
Đỗ Cửu thủ tại cửa ra vào thấy thế, lập tức đi theo.
Dung Hà tuy là văn nhân, nhưng công phu kỵ xạ rất không tệ. Chỉ là cung nhân có chút sợ hãi, đây là chuyện gì xảy ra, vậy mà bệ hạ cưỡi ngựa từ nội cung lao ra ngoài.
Bọn họ cũng không dám hỏi, chỉ càng thêm cẩn thận làm công việc trong tay.
Ban Họa phái thân vệ tới canh giữ cửa cung, nghe được trong cửa Chu Tước truyền đến tiếng vó ngựa, vội vàng lớn tiếng nói: "Bệ hạ, mạt tướng có việc khởi bẩm."
Nhưng mà mấy chục kỵ từ bên cạnh hắn chạy như bay mà qua, ngay cả ngừng cũng không ngừng.
Thân vệ sửng sốt một chút, mắt thấy bệ hạ mang theo cấm vệ quân sắp chạy xa, vội vàng bò lên lưng ngựa la lên: "Bệ hạ, mạt tướng chính là thân vệ của Hoàng hậu nương nương, nương nương có lời muốn nói."
So sánh Dung Hà lòng nóng như lửa đốt, Đỗ Cửu càng chú ý tới hoàn cảnh, hắn nghe người đằng sau gào thét Hoàng hậu nương nương như thế nào, sau đó nhìn thoáng qua. Người kia... Hình như là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương?
"Bệ hạ, xin người chờ một chút, phía sau chúng ta có thân vệ của Hoàng hậu nương nương."
Dung Hà ghìm lại dây cương, con ngựa bị đau, móng trước giương lên, phát ra tiếng hí cao vút.
Thân vệ thấy bệ hạ rốt cục dừng lại, cảm động đến rơi nước mắt. Bệ hạ chính là tài tử nổi danh Kinh Thành, vì sao kỵ thuật* cũng tốt như vậy, hắn là người từ nhỏ đã cưỡi ngựa, vậy mà suýt chút đuổi không kịp.
*thuật cưỡi ngựa.
"Bệ hạ!" Thân vệ thở phì phò hành lễ với Dung Hà: "Nương nương nói, xin người đừng xuất cung, đây là một cái bẫy chĩa vào người."
Dung Hà mặt trầm như băng: "Nương nương thế nào?"
Thân vệ thành thành thật thật đáp: "Nương nương không bị thương, nhưng tâm trạng không tốt."
Mắt Dung Hà nhìn ngoài cung, lại nhìn cửa cung cách đó không xa, nắm chặt dây cương trong tay: "Tâm trạng không tốt sao?"
"Bởi vì vi nương nương... bị đứt tóc. " Thần sắc thân vệ có chút kính sợ, nhắm mắt nói: "Bệ hạ, hai ngày gần đây tâm trạng nương nương có thể sẽ không tốt lắm, xin người nhất định thông cảm nhiều hơn."
Dung Hà biết Họa Họa từ trước đến nay để ý dung mạo của mình, tóc cũng cẩn thận chăm sóc, nếu tóc thật sự bị đứt...
Y vội ho một tiếng: "Người nha môn vàbộ binh ti đã đến chưa?"
"Mong bệ hạ yên tâm, hiện tại cả con đường bị vây như thùng sắt, tuyệt đối sẽ không thả bất kỳ người khả nghi nào."
"Tóc nương nương... Đứt mất bao nhiêu?"
Thân vệ: ...
Tóc Ban Họa rối bù, cưỡi trên lưng ngựa một đường đi nhanh, cộng thêm thần sắc trên mặt nàng âm trầm, lại có khí tức xơ xác.
Trên đường đi nàng không nói một lời, cho đến trông thấy Dung Hà mang theo hộ vệ thành thành thật thật đứng ở cửa cung, thần sắc mới tốt hơn chút.
Nhưng Dung Hà và hộ vệ của y nhìn thấy bộ dáng Ban Họa chạy nhanh đến, cũng nhịn không được lui về sau một bước.
"Bệ...bệ hạ. " Giọng Đỗ Cửu run rẩy không quá rõ ràng nói: " Tâm trạng nương nương, hình như thật sự cực kỳ không tốt."
Dung Hà liếc mắt nhìn hắn: " Chẳng lẽ trẫm không rõ bằng ngươi?"
Đỗ Cửu: À, người biết thì tốt tốt.
Con ngựa vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, Ban Họa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tóc nàng rối tung ở sau lưng, giống như thác nước bay múa trong gió.
Cộc cộc cộc.
Ban Họa đi mấy bước đến bên người Dung Hà, còn chưa phúc thân đã bị Dung Hà cầm tay: "Họa Họa, nàng không sao chứ?"
"Không tốt lắm. " Ban Họa trầm mặt nói: " Thích khách đáng ghét kia đáng bị chém ngàn đao, vậy mà làm hư tóc của ta!"
"Chỗ nào, ta xem một chút. " Dung Hà đưa thay sờ đỉnh đầu nàng, sau đó vây quanh nàng dạo qua một vòng: "Rất xinh đẹp, một chút cũng không nhìn ra lạ ở chỗ nào."
Hửm, đằng sau có một túm tóc nhìn ngắn một chút.
Nhưng lời này y không nói ra.
"Thật vậy chăng?" Lòng dạ Ban Họa thoải mái một chút, nàng có chút nghi ngờ sờ tóc phía sau: "Nhìn không ra?"
"Nhìn không ra!" Dung Hà khẳng định gật đầu: "Huống chi Họa Họa đẹp như vậy, coi như không có tóc, cũng xinh đẹp mấy trăm lần so với những nữ nhân khác."
"Nói bậy, không có tóc còn đeo trang sức xinh đẹp thế nào được. " Ban Họa trợn nhìn Dung Hà, sắc mặt đã khá nhiều, quay đầu nói với Đỗ Cửu: " Đỗ Tướng quân, chuyện này ngươi tự mình đi xử lý, dẫn bộ hạ cũ của bệ hạ và ta đi đi."
Những người khác, nàng hiện tại tạm thời không tin được.
"Mạt tướng lĩnh mệnh."
"Trước cùng ta trở về. " Ban Họa nói với Dung Hà: " Bây giờ không phải là lúc nói chuyện."
"Không tức giận à?" Dung Hà nắm tay của nàng đi vào cửa Chu Tước: "Nói cho ta một chút chuyện đã xảy ra."
Ban Họa nói chuyện đã xảy ra một lần, còn nói suy đoán của bản thân ra. Thuyền nát còn có ba cân đinh*, mặc dù Tưởng Lạc bị nhốt vào đại lao, nhưng nếu có người muốn ám sát Dung Hà, ý đồ muốn đẩy Tưởng Lạc đăng cơ một lần nữa, cũng không phải là không được.
*Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được. Một câu khác gần nghĩa là: lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. ... tiếng Việt tương đương: Bách Ít đi, bánh quy lại.
Dung Hà gật đầu: "Nàng đoán có lý."
Nhưng đối tượng khả nghi không chỉ có Tưởng Lạc, còn có phế Thái Tử.
Trở lại Đại Nguyệt cung, Ban Họa đứng trước gương chiếu vào tóc mình. Dung Hà đi đến bên cạnh nàng, vuốt đỉnh đầu nàng : "Thế nào, không tin lời của ta?"
"Cũng vì chàng thấy chỗ nào của ta cũng tốt, ta mới không thể tin chàng. " Ban Họa lẩm bẩm một tiếng, gặp Dung Hà quay người rời đi, liền không để ý tới y.
"Xột xoạt."
Nàng nghe sau lưng truyền đến tiếng kéo, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Hà cầm trong tay một cái kéo cắt một túm tóc, tất cả cung nhân phục vụ đều bị dọa đến quỳ trên mặt đất.
"Chàng làm cái gì vậy?" Ban Họa cướp đi cây kéo trong tay y : "Đang yên đang làm chàng cắt tóc làm gì?"
" Không phải chúng ta đã hẹn, có nạn cùng chịu ư?" Dung Hà để tóc vào tay Ban Họa, cười nhìn nàng: "Bây giờ có còn cảm thấy khó chịu không?"
Ban Họa xiết chặt tóc trong tay, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Dung Hà, đau lòng nói: "Không, hiện tại càng khó chịu hơn rồi."
Mái tóc mỹ nhân, cứ bị cắt xuống như vậy, y không đau lòng, nàng cũng không nỡ.
Dung Hà kéo nàng vào trong ngực, nhịn không được cười nói: " Họa Họa ngốc."
Vương Đức nháy mắt với những người khác, mang theo toàn bộ cung nhân lui ra ngoài.
"Chuyện ngày hôm nay. " Mắt Vương Đức nhìn đám người, lạnh giọng nói: " Ai cũng không thể nói ra, nếu có chút tin tức nào truyền đi, các ngươi không cần sống nữa."
"Vâng." Cung nhân có thể phục vụ trước mặt Đế hậu, điểm quan trọng nhất chính là thận trọng kín miệng.
Ban Họa tựa vào ngực Dung Hà, nhìn tóc trong lòng bàn tay, mặc dù đau lòng, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười.
Thua thiệt y là Hoàng Đế tạo phản thành công, thủ đoạn dỗ nữ nhân vậy mà thật ngu ngốc.
Đỗ Cửu tra xét Kinh Thành một lần, cuối cùng tìm được bốn thích khách nằm vùng. Thân phận những thích khách này vượt quá dự kiến Đỗ Cửu, một người là thần xạ thủ lộ mặt trước mặt Vân Khánh Đế, còn mấy người từng là cao thủ Đông cung.
Chẳng lẽ những ngững người do Hòa Thân Vương phái tới hay sao?
Những thích khách này mặc dù một mực chắc chắn bọn họ là tàn quân của Tưởng Lạc, nhưng Đỗ Cửu lại không có chút tin tưởng nào, loại chuyện xấu này không thành công, không kịp chờ đợi khai ra người giật dây sau màn, hoàn toàn không phù hợp phong cách hành sự của thích khách.
Nếu như thích khách khắp thiên hạ đều nói chuyện tốt như vậy, như vậy trên thế giới cũng không có cái từ "Tra tấn bức cung" này rồi.
Đỗ Cửu giao lời những người này khai cho Dung Hà, Dung Hà nhìn mấy lần liền ném tới một bên: "Tuyên Hòa Thân Vương tiến cung."
"Bệ hạ..." Đỗ Cửu do dự nhìn Dung Hà: "Việc này có cần để Hoàng hậu nương nương biết không?"
Trong ngự thư phòng trầm mặc xuống.
Nửa ngày qua đi, y thở dài nói: "Nếu Hoàng hậu nương nương hỏi, ngươi thuận tiện trả lời một năm một mười, nếu nàng không hỏi, cũng không cần cố ý nói cho nàng biết."
Y biết họa họa đối với phế Thái Tử, có mấy phần thân tình, nếu Họa Họa biết Thái Tử phái người ám sát nàng, còn muốn mượn nàng dẫn y vào hiểm cảnh, nàng không biết thì sẽ khó khăn thế nào.
"Thuộc hạ đã hiểu."
Đỗ Cửu lui ra.
Dung Hà nhìn tấu chương đầy bàn, thở dài một tiếng, y có lòng giữ lưu mạng cho phế Thái Tử, nhưng đối phương không thức thời như thế, vậy trách không được y.