Chung Hạo mang Hề Điền ra khỏi nhà trọ, trên đường không buồn nói một câu.
Hề Điền ngồi ở ghế sau, không ngừng nhìn lén gáy hắn. Liếc mắt nhìn, rồi ngượng ngùng cúi đầu, xong nhịn không được lại liếc mắt nhìn, đầu lại thấp hơn nữa.
Trong xe mở điều hòa, Hề Điền mặc áo phông cùng quần cũng rộng thùng thình, cảm thấy hơi lạnh. Lúc cậu run rẩy đến lần thứ ba, Chung Hạo ném cho cậu một cái áo khoác.
Hề Điền lòng đầy cảm kích ôm lấy, ngửi thấy trên áo là mùi nước hoa nam dễ chịu, nháy mắt liền vùi cả mặt vào, há miệng hít một hơi thật lớn, sau đó mới hạnh phúc mà khoác áo lên.
Chung Hạo: "..."
Nếu không phải là mặt cậu ta nhìn rất ngây thơ đơn thuần, Chung Hạo suýt chút nữa xếp cậu vào hàng ngũ các tên biến thái.
... Cơ mà nhìn khuôn mặt kia trưng ra biểu tình như vậy, thật sự là dễ nhìn lắm.
Hắn không cảm xúc đánh giá Hề Điền qua gương chiếu hậu. Đối phương ngồi một lát, hình như là hơi mệt, mơ mơ màng màng ngủ gật. Hắn cau mày, tầm mắt dời từ gương mặt kia xuống phía dưới, đến cái cổ mảnh mai trắng nõn, xương quai xanh duyên dáng, bởi vì người quá gầy nên quần áo mới trễ xuống như vậy...
Cuối cùng là cái bụng hơi nhô lên.
Đến bệnh viện tư nhân nhà mình, Chung Hạo đánh thức Hề Điền đang ngủ đến ngã trái ngã phải dậy. Hề Điền ngủ đến mức cả khuôn mặt hồng hồng, rón rén đi theo phía sau hắn, vẻ mặt kiểu như có điều muốn nói nhưng lại không dám mở miệng ra.
Lúc đầu bác sĩ không để ý chút nào, nhưng sau khi làm xong một loạt kiểm tra, vẻ mặt đã y như vừa gặp quỷ. Chung Hạo cầm tờ báo cáo rơi vào trầm mặc.
Hắn liếc nhìn Hề Điền, khuôn mặt lạnh như băng mở miệng: "Cậu muốn nói gì?"
Hề Điền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Anh, anh không cần lo lắng, anh chỉ cần chăm sóc tôi một thời gian thôi, chờ Chung Dịch trở về là tốt rồi! Đứa bé là của cậu ấy, tôi, tôi sẽ không làm phiền anh.."
"Đứa bé là của nó?" Giọng Chung Hạo lạnh xuống còn âm ba độ.
Hề Điền đánh bạo: "Đúng vậy!"
Chung Hạo: "Nó quan hệ với cậu khi nào? Trước hay sau cái lần kia?"
Hề Điền mở to hai mắt, đần độn nói: "Ôi chao? Là, trước..."
"Nó dám đưa người nó xoạc qua rồi cho tôi, bây giờ còn đòi tôi chăm sóc?" Chung Hạo cười lạnh, "Thằng ranh này càng ngày càng không coi anh nó ra cái gì rồi."
Hề Điền vội vàng nói: "Không có không có, cậu ấy rất tôn trọng anh mà!"
Phản ứng này là bị lộ rồi, Hề Điền nói xong cả kinh che miệng lại. Chung Hạo hất cằm lên: "Nói thật."
Cả khuôn mặt Hề Điền đỏ bừng, chột dạ chống chế một câu "Nói thật đấy...", dưới ánh mắt Chung Hạo sợ sệt cúi đầu, rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt anh ta thì bị dọa cho phát khiếp, lại cúi đầu xuống, dịch từng bước nhỏ về phía sau.
Tay cậu chuyển sang ôm bụng, như con chim nhỏ, đôi mắt nhấp nháy nhìn trái nhìn phải, đành nhận tội: "Đúng đúng đúng là của anh..."
"Sao cậu nói dối?"
Hề Điền vừa ngây thơ vừa đáng thương nhìn hắn: "Anh chắc chắn sẽ không muốn... Tôi và cậu ấy bàn với nhau..." Hề Điền nói thầm, "Cậu ấy nói với tôi nhất định có thể lừa anh! Thật vô dụng mà..."