Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

Chương 24



Edit by Linh

Chung Hạo một mực nhìn cậu, nhìn rất lâu không dời mắt, ánh mắt chăm chú đến mức hơi trịnh trọng. Hề Điền cùng hắn duy trì tư thế giằng co này một lát, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, Chung Hạo lập tức nắm cái cằm nhỏ của cậu, dứt khoát hôn lên.

Không biết có phải ảo giác không nữa, hắn thấy môi Hề Điền thật là ngọt, vừa ngọt vừa mềm y như một miếng kẹo bông. Cậu hơi kinh ngạc, lại càng thẹn thùng hơn, nhanh chóng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn ngẩng lên khiến người ta yêu thích.

Niềm yêu thích của Chung Hạo đối với cậu đúng lúc này bỗng nhiên vọt đến đỉnh điểm, hắn dùng một tư thế không cho người cự tuyệt mà ôm chặt lấy, thăm dò ở trên môi một chút sau đó đưa đầu lưỡi vào. Vị ngọt của sữa quấn quanh đầu lưỡi, từ miệng chạy thẳng lên não, hắn liếm láp hàm răng rồi lại xoắn lấy lưỡi Hề Điền, cứ như dã thú bị nhốt nhiều năm nay mới được sổng chuồng, chỗ nào cũng phải để lại ký hiệu chiếm đoạt. Hề Điền không có kinh nghiệm hôn hít, đã thuận theo rồi mà còn theo không kịp hắn, lúc đầu còn như con hươu nhỏ liếm được vài cái, sau đấy thì không thở nổi luôn. Tay cậu không biết nên để ở đâu mới đúng, đầu tiên là nắm chặt drap trải giường, sau đó hết đỡ nổi liền bám vào Chung Hạo, áo sơ mi trước ngực ngay ngắn thẳng tắp của hắn bị kéo ra vài vết nhăn.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau lúc đang tỉnh táo, ngay cả khi đang tỉnh táo, họ cũng hôn đến mất cả tỉnh táo luôn. Chung Hạo mất kiềm chế, hôn đến khi ánh mắt Hề Điền tan rã, tiếng khóc cùng tiếng rên rỉ theo bản năng cứ thế tuôn ra, vẻ mặt đến đáng thương đến lấy lòng. Cậu đáp trả không nổi sự xâm lược của hắn, miệng nhỏ bị mút đến đỏ bừng, khẽ nhếch, môi vừa rời nhau ra một cái liền chảy ra một dòng nước trong suốt, nhiệt độ của nó hơi cao hơn chất lỏng thông thường, chảy dọc xuống tận cằm, mang theo cảm giác ngứa ngáy, lại hơi xấu hổ.

Khi đối phương chịu buông tha thì cậu đã mềm nhũn nằm bẹp trên giường, vô cùng vất vả hít thở mới bù đắp được chỗ ôxi vừa thiếu hụt kia.

Mặt Chung Hạo cũng không rời đi được là bao, hỏi: "Thiếu một chút thích, thế bây giờ bù vào có được không?"

Hề Điền vô cùng muốn giận hờn mà nói "Càng ghét hơn", nhưng sợ lại bị hắn hôn thành như vậy, cuối cùng đành vô cùng không tình nguyện gật đầu.

Cậu vừa bị hắn hôn làm cả khuôn mặt đỏ bừng, giận dỗi mà không dám nói, tất cả rơi vào mắt Chung Hạo đương nhiên là đáng yêu muốn chết, hắn lại chồm tới, hôn hít nhào nặn một phen.

Lần hôn này kết thúc, Hề Điền ngồi thở hổn hển, vẻ mặt cứ như gặp quái thú mà duỗi chân đạp đạp vào giường, xiêu vẹo lui về phía sau. Chung Hạo nhìn cậu lùi tới đầu giường, đưa tay nắm lấy mắt cá chân xinh xinh của cậu, một phát liền kéo được người về cạnh mình.

Hề Điền kháng nghị: "Tiên sinh anh phạm quy!"

Chung Hạo bình tĩnh nói: "Vấn đề thân thiết còn chưa giải quyết xong đâu, đừng trốn."

Khí trời đã hơi lạnh, cổ chân cậu cũng lạnh theo, Chung Hạo tranh thủ xoa nắn cho ấm lên. Hề Điền rầm rì kêu, nghe lời ngồi yên, mím mím môi hỏi hắn: "Tiên sinh, còn vấn đề gì nữa không?"

"Còn nhiều", Chung Hạo híp mắt, "Đầu tiên là vấn đề xưng hô."

Hắn kéo chăn lên cho Hề Điền, ôm cậu về giường, nghiêm túc biểu thị rằng nếu hai người đã thổ lộ với nhau thì rõ ràng đó đã là tình yêu. Nào có ai gọi người mình yêu là "Tiên sinh" nữa?

Hề Điền ở cạnh hắn có chút bất an, uốn tới ẹo lui, bên tai đỏ chót.

Chung Hạo vừa nhìn đã biết ngay cậu đang nghĩ gì, ôm mặt cậu: "Bây giờ nói chuyện nghiêm túc nhé, nếu không là tôi hôn em ngay đấy." Hề Điền lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hỏi hắn hi vọng cậu sẽ gọi hắn là gì.

Cậu và Chung Hạo hơi chênh lệch bối phận, gọi thẳng tên luôn thì cảm thấy biệt nữu, gọi là "anh Chung", Chung Hạo liền sẽ không tự chủ được nhớ tới Chung Dịch, bầu không khí tốt đẹp cứ thế mà xấu đi. Hai người chỉ vì vấn đề ấu trĩ đó mà thương lượng nửa ngày, còn không thống nhất được kết quả nữa, Hề Điền ôm gối, nhỏ giọng bất mãn: "Gọi là gì cũng được mà, sao lại thích tính toán như vậy?"

"..." Hắn hi vọng Hề Điền có thể thân thiết với mình mọi lúc mọi nơi, vấn đề xưng hô đương nhiên cũng vậy. Mà nói ra tâm sự nho nhỏ này rất là mất mặt biết không, Chung Hạo không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt đã viết rõ: anh đây sẽ rất kiên trì đấy.

Hề Điền không có cách nào, đành chống cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đàng hoàng trịnh trọng giơ ngón trỏ lên: "Vẫn sẽ gọi anh là tiên sinh nhé!"

Chung Hạo không lên tiếng, buồn bực mím môi.

Hề Điền xoa vành tai nóng bừng của mình, khóe miệng cong cong ngọt ngào, cà cà vào Chung Hạo, vừa động viên vừa giải thích: "Bởi vì sau này anh sẽ là tiên sinh (ông xã) của mình em thôi!"

Sự thực chứng minh, công lực dẻo mỏ của Hề Điền đã ở một tầm cao mới, chỉ cần một câu thôi là làm tiên sinh của cậu mở cờ trong bụng. Chung Hạo ho khan một cái, cố làm ra vẻ thận trọng, nhưng khóe miệng lại rất không có tiền đồ mà cong lên, nói: "Biết là tốt rồi."

"Sao không khen em nhiều hơn câu nào vậy?"

Chung Hạo trở mặt: "Này có gì tốt đâu mà khen."

Hề Điền bò đến, nửa quỳ nửa ngồi trên đùi hắn, tay đặt lên vai hắn, mặt đối mặt, muốn hai người đều nhìn rõ vẻ mặt của nhau. Chung Hạo có chút biệt nữu, rõ ràng muốn cười nhưng lại ra vẻ lạnh mặt hờ hững, Hề Điền liền "ha ha ha" mà cười rộ lên, nói xấu hắn: "Tiên sinh, anh như vậy thật là trẻ con."

°biệt nữu: nói một đằng nghĩ một nẻo

"Thật lạ, sao hồi trước em lại không biết tiên sinh như thế này nhỉ... Thế này tốt hơn nhiều", đôi mắt Hề Điền đen láy, "Trước đây luôn cảm thấy tiên sinh đặc biệt đáng tin cậy, nghiêm túc cao quý lạnh nhạt, lại thích lải nhải, động một cái là phải dạy dỗ người khác, tạo khoảng cách trưởng bối rất lớn... Khá giống một người cha."

Chung Hạo lập tức đen mặt: "Bây giờ còn thấy anh giống ba không?"

"Không đâu", Hề Điền nói, "Bây giờ giống y xì một bạn nhỏ ấu trĩ biệt nữu!"

Chung Hạo không thể nổi nóng với cậu, chỉ có thể làm như trừng phạt mà xoa nắn mông cậu cho hả giận, ôm người ta vào lòng nhào nặn một trận. Hề Điền nằm trong lồng ngực hắn khẽ cười, hắn ghé vào tai Hề Điền, răng hơi cắn cắn, đè thấp giọng nói: "Em có biết là thông thường người ta hay gọi ba ba ở một thời điểm khác không?"

#25.

Hề Điền đã thẩm bao cuốn tiểu thuyết tổng tài, tất nhiên là với các loại xưng hô kiểu đó rõ như lòng bàn tay, nghe được câu này liền hơi xấu hổ. Trán cậu tựa lên vai Chung Hạo, như làm nũng mà cọ cọ, giọng mềm nhũn: "Tiên sinh anh trở nên lưu manh rồi."

Câu này cứ như của một bé mèo kêu ra, gãi hắn ngứa hết cả lòng. Chung Hạo liếm lên vành tai cậu, bàn tay đẩy vạt váy ra, từ phía sau luồn tới, vết chai mỏng trên ngón tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại, eo cậu mềm nhũn, theo bản năng ưỡn hông về phía Chung Hạo. Cái bụng căng tròn nặng trịch ghé sát vào cơ bụng của hắn, vành tai cậu nóng bừng, rầm rì muốn bỏ chạy, một tay Chung Hạo đè mông cậu xuống không cho động đậy, tay kia nhanh chóng mò qua eo, vòng lên bụng.

Bụng cậu căng tròn, da cũng dãn đến mức bóng loáng căng mịn, nơi duy nhất lõm xuống là cái rốn bé xinh. Tay Chung Hạo trượt qua trượt lại, làm như vô ý mà chọt nhẹ vào rốn, rất có kỹ xảo mà xoa xoa, Hề Điền lập tức run rẩy, rên lên thành tiếng.

Ban đầu thân nhiệt hai bên không khác nhau lắm, bây giờ cơ thể Hề Điền bắt đầu nóng lên không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.