Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

Chương 19: C19: Trợn mắt há mồm



Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +1

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +1

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +1

······

Sau khi được Trần Viễn chuyển tiền, độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đối với hắn liền tăng lên, đặt tới 94 điểm, thiếu đúng một điểm nữa thôi là đột kích ngược thành công.

Trần Viễn nhìn hệ thống giao diện, liên quan đến tiến độ đột kích Từ Nhạc Nhạc, Trần Viễn suýt chút nữa chửi ầm lên.

" Mẹ nó, như thế mà vẫn còn thiếu một điểm nữa!"

Chẳng lẽ muốn tiếp tục chuyển tiền?

Còn lâu!

Chiều quá hoá hư.

Nếu như vẫn tiếp tục chuyển tiền, đối phương sẽ coi hắn như là một cái ATM, như thế lần sau khả năng sẽ không tăng độ thiện cảm.

Tiền tài + lời ngon tiếng ngọt = vô địch.

Đây mới là công thức đỉnh cao.

Hiện tại tiền tài đã đủ, thế nhưng chưa có lời ngon tiếng ngọt. Căn bản là Trần Viễn cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Đã thế, càng là với Từ Nhạc Nhạc thì càng không thể.

Lâm Thư Đồng chính là bài học quá lớn về lời ngon tiếng ngọt. Với kinh nghiệm xương máu này, cách chính xác nhất là vĩnh viễn không biểu lộ cảm xúc.

Xong việc là thôi, mặc kệ đối phương tự suy diễn. Nếu đến lúc họ suy diễn mãi mà suy diễn không ra, họ sẽ tự có áp lực rồi dần dần tự mình trở thành một cái liế m cẩu không hơn không kém.

Nếu biểu lộ cảm xúc ra ngoài, theo bản năng, phụ nữ sẽ phát sinh sự né tránh. Thậm chí sẽ kéo dài khoảng cách với ngươi!

Lúc này, độ khó sẽ lên đến cấp địa ngục.

Mà ngay từ đầu, Trần Viễn cũng chỉ coi Từ Nhạc Nhạc là công cụ tiêu tiền. Vì lẽ hắn chẳng thèm để ý Từ Nhạc Nhạc, thái độ rất tùy ý, thậm chí hai ngày trước còn cố ý nổi nóng mắng nàng một trận.

Không những không thây sai, mà còn thấy bản thân thật tài giỏi!

Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn liền gõ chữ: " Lần sau có gì khó, cứ gọi cho anh là được."

Không được, đây cũng giống liế m cẩu quá rồi!


Tôi cho cô tiền rồi mà còn phải lấy lòng cô ư?

Chợt nghĩ đến trước Lâm Thư Đồng, nhất thời buồn nôn, vội vàng xoá đi đánh lại.

"Từ Nhạc Nhạc, sau không được qua lại với người khác nghe chưa?"

Vẫn không được!

Nói thế dễ khiến người ta sợ. Hơn nữa bản thân ta cũng không có ý định phát triển quan hệ với Từ Nhạc Nhạc?

Tiếp tục xóa đi.

Cuối cùng, Trần Viễn thẳng thắn nhắn hai chữ: "Ngủ ngon!"

Không sai.

Ngủ ngon lúc này mới là từ thích hợp nhất.

Trần Viễn thấy bản thân chẳng cần suy đoán nội tâm Từ Nhạc Nhạc. Ngược lại là để Từ Nhạc Nhạc từ tò mò hắn đang nghĩ gì. Như vậy mới có thể đứng ở thế bất bại!

Bị động hoá chủ động, chính là kỹ năng liế m cẩu tối thượng!

" Ừm! Ngủ ngon, Trần Viễn ca ca!"

Từ Nhạc Nhạc lập tức hồi đáp.

Thế nhưng độ thiện cảm vẫn không tăng.

" Kệ đi, vạn sự tuỳ duyên, giục tốc bất đạt, mai tính tiếp."

Trần Viễn thở dài.

······

Rạng sáng thứ hai.

Ký túc xá nam hai tầng.

Một vóc dáng người con gái xinh đẹp, trên tay cầm một hộp đồ ăn tinh xảo đã đứng chờ ở đó mười mấy phút.

"Mẹ nó, cô em này đến đúng giờ ăn sáng, lại còn cầm hộp cơm, đứa nào may mắn thế nhỉ?"

" Nam sinh đưa cơm cho nữ sinh còn nghe được chứ nữ sinh tặng cơm cho nam sinh thì hiếm đó nha!"


" Ai! Thời nào rồi mà còn làm ba cái trò này, mình độc thân hai chục năm nghĩ mà tức!"

Ngay ở cổng, một đám nam sinh chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lúc này Trần Viễn cùng Hùng Đào, Tào Cẩn Ngôn, Chu Hải Quyền ba đứa bạn cùng nhau xuống lầu.

Hắn vừa mới đi ra khỏi ký túc xá nam. Lâm Thư Đồng đứng chờ đã lâu, từ từ chạy tới trước mặt.

" Trần Viễn, bữa sáng em làm cho anh, mình cùng nhau đi học nhé!"

Lâm Thư Đồng lấy lòng nói.

" Không, tự cô ăn đi, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách đừng để người khác hiểu lầm!"

Trần Viễn nghiêm túc từ chối Lâm Thư Đồng.

Lời này vừa nói ra. Đám nam sinh mê mẩn Lâm Thư Đồng nghe thấy, suýt chút nữa tại chỗ phụt máu thổ huyết!

"Mẹ nó, thằng chó này là ai vậy?"

" Con gái người ta sáng sớm đến tặng bữa sáng mà còn từ chối à? Nom cái mặt cũng đâu phải soái ca gì, em gái này mấy mù à?"

Hai thanh niên đeo kính tức giận nói.

Một nữ sinh vô cùng nóng bỏng cũng tiến lại, trao Lâm Thư Đồng một ánh mắt thù địch.

"Trần Viễn ca ca, người ta mang cho anh bữa sáng nè, ăn đi cho nóng!"

Từ Nhạc Nhạc ỏn à ỏn ẻn, nũng nịu đến độ ch ảy nước.

"Mẹ nó! Lại thêm một em gái cực phẩm đưa bữa sáng, cái thằng này còn là người à?"

" Trong nhà nó nhất định là có khoáng!"

"Trâu bò quá đi! Đây mới là đại thần chứ, lại có thể để hai em gái vì hắn tranh giành tình nhân, cách tán gái này là đỉnh cao nhân sinh!"

Lúc này.

Bạn cùng phòng Chu Hải Quyền, Hùng Đào, Tào Cẩn Ngôn ba thằng thiếu chút nữa chết đứng người.

Trước bọn họ vẫn cho rằng Trần Viễn ở ký túc xá chỉ đang chém gió! Có ai nghĩ tới, hắn lại thật sự trâu bò!


Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc cùng nhau tranh dành đưa bữa sáng cho hắn. Vậy mà hắn chẳng thấy chút nào hứng thú.

Này giời ạ tình huống gì đây?

Hai cô gái theo đuổi một chàng trai.

Hiện trường bầu không khí có chút quỷ dị.

Hai cô gái xinh đẹp đang đưa hai hộp cơm với ánh mắt mong chờ xem hắn chọn phần của người nào. Đám nam sinh bu lại xem càng ngày càng nhiều, đã gây nhiễu loạn.

" Ơ đây là thằng liế m cẩu Trần Viễn mà, có chuyện gì vậy?"

" Không lẽ Trần Viễn là đã liế m cẩu đến đắc đạo rồi ư? Vậy tôi có nên bắt trước hắn liế m cẩu Tần Băng Tuyết không nhỉ, biết đâu sẽ được như vậy?"

" Tần băng tuyết á? Hoa khôi đệ nhất Hồ Đại? Sợ là cơ hội ăn cớt cũng không có!"

" Người anh em, sáng sớm đã phê cần rồi à?"

" Lão tứ, bọn này còn chưa ăn sáng, mày không tính để bọn này đi ăn à!"

Hùng Đào nhìn hiện trường xung quanh, thúc giục.

"Vậy chúng mày tự ăn đi!"

Trần Viễn nhận lấy hai hộp cơm của Từ Nhạc Nhạc cùng Lâm Thư Đồng, sau đó nhét qua tay Hùng Đào và Chu Hải Quyền.

Đây là cách để trừng trị Từ Nhạc Nhạc cùng Lâm Thư Đồng, có điều các nàng không những không buồn, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất Trần Viễn cũng để lại cho họ mặt mũi.

Bầu không khí vừa lắng xuống, đúng lúc này.

Đệ nhất mỹ nhân khoa Văn, hoa khôi Triệu Ngọc Kỳ, trong tay cầm một phần sữa đậu nành, bánh quẩy, bột gạo đi tới.

Nàng đi những bước mềm mại, chậm rãi đi về trước mặt Trần Viễn.

" Đây, bữa sáng của cậu!"

Trong lúc nhất thời.

Toàn bộ nam sinh ở đó, há mồm trợn mắt.

" Làm sao có thể? Triệu Ngọc Kỳ đến tặng cơm cho Trần Viễn kìa, tao bị hoa mắt rồi, đánh tao một cái!"

" Chị Ngọc Kỳ trong lòng tôi là nữ thần, sao chị lại nỡ lòng nào làm vậy, không tôi không tin đâu!"

" Cái này... rốt cuộc tên Trần Viễn này hắn bỏ bùa mê thuốc lú gì, sao Triệu Ngọc Kỳ, Lâm Thư Đồng, Từ Nhạc Nhạc đều muốn lấy lòng hắn? Hắn đẹp trai đến vậy sao? Mẹ nó, tuần trước tao còn thấy nó đi làm shipper cơ mà?"

Toàn bộ các nam sinh đứng đó trên đầu hiện hành vạn dấu chấm hỏi???

Chu Hải Quyền, Hùng Đào, Tào Cẩn Ngôn ba tên gia hỏa cũng triệt để bối rối.


Nữ thần Triệu Ngọc Kỳ trong lòng họ đang đưa đồ ăn sáng cho Trần Viễn, là bạn cùng phòng, bọn họ cũng không dám tin Trần Viễn có phải người họ biết từ đó giờ hay không?

Có phải được ông bà phù hộ hay không mà trâu bò vậy?

Nhưng xét trong cùng, chỉ có Lâm Thư Đồng và Từ Nhạc Nhạc mới hiểu tại sao Triệu Ngọc Kỳ muốn lấy lòng Trần Viễn.

Chứ sao nữa, tặng đến cả chục triệu như thế, có khi cả tháng đủ ba mươi ngày đưa bữa sáng.

Chỉ cần có thể cùng Trần Viễn gắn bó thật quan hệ, được hắn chống đỡ, sự nghiệp livestream của Triệu Ngọc Kỳ sẽ phất nhanh như diều gặp gió.

Sau đó, cuộc sống màu hồng chờ đợi cô ta.

Mới chỉ có một buổi sáng, Triệu Ngọc Kỳ liền lên hot search Weibo, nguyên nhân là mấy ngày trước nàng cùng Tiểu Mễ Nhi bị thần bí cường hào Tịch Mịch Nhất Căn Yên điên cuồng xoạt tiền, dẫn đến độ hot nổ tung!

Liền cứ thế hai ngày trời tăng liền mấy triệu fan.

TikTok cũng bình luận rầm rộ lên cả.

Họ cho rằng mấy cái nền tảng này đúng là thần kỳ, chỉ đăng một vài video ngăn ngắn, rồi bất ngờ một người thần bí xuất hiện và thế là họ nổi tiếng.

Vụ này càng nổi thì độ hot của Triệu Ngọc Kỳ càng nổi.

Càng bàn tán nhiều thì càng nổi.

Cứ cái đà này, sớm muộn cũng nổi tiếng.

Đương nhiên, Triệu Ngọc Kỳ vừa xinh vừa giỏi, bản thân nàng cũng đã là một quả bom, chỉ là đợi một kẻ cuồng xoạt tiền như Trần Viễn châm ngòi nữa thôi, Triệu Ngọc Kỳ trong ngành này chính là bất bại.

"Đúng rồi Trần Viễn, tớ còn có quà tặng cậu, hôm qua tớ thấy cậu sài điện thoại cũ, nên đã mua cho cậu một cái mới, cậu xem cơ thích không?"

Nói xong, Triệu Ngọc Kỳ từ trong túi lấy ra một cái hộp điện thoại còn chưa bóc tem.

" Apple 13pro giá 10.000 tệ ư?"

" Triệu Ngọc Kỳ tặng táo cho Trần Viễn? Con chó này sao xứng đáng được nữ thần làm vậy sao?"

" Tại sao? Tôi thua thằng Trần Viễn này ở chỗ nào, nữ thần ơi, cô bị mù rồi ư?"

" Không được, tao không chịu được nữa, thằng chó này đã bám váy đàn bà lại còn một chân đạp ba cái thuyền, mẹ nó, đăng nó lên diễn đàn trường để nó bị chửi!"

Một đám nam sinh lửa giận đùng đùng.

Trần Viễn cũng không hề khách sao liền dùng luôn chiếc điện thoại mới.

Quả táo 13 có khác, hơn mười ngàn tệ, không dùng thì phí!

Trần Viễn mồm nhai bánh quẩy, tu sữa đậu nành đắc ý

Thoải mái!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.