Nơi này được xem như do Kình Vân Tông quản hạt, là tửu lầu lớn nhất, có rất nhiều thứ nổi tiếng, cùng với giá cả cao ngất. Nếu một võ giả không đủ dư dã, cũng không thể thường xuyên đến đây tiêu phí được.
Tuân Tố Anh đem hai người Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá hẹn mời đến chỗ này, cũng cho bọn họ đủ mặt mũi rồi.
Cố Tá đi sau cùng.
Hắn biết thân phận hiện tại của mình là gã sai vặt, nhân gia mời hắn, bất quá là nhìn mặt mũi của đại ca. Mà hắn cũng không có hứng thú tiếp xúc cùng mấy người đó — những chuyện giao hảo này, có đại ca là đủ rồi.
Dù sao hắn ở thế giới này, cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Bằng hữu gì đó hắn không cần, giúp đỡ gì đó cũng miễn đi.
Với hắn mà nói chỗ duy nhất để dựa vào cũng chỉ có Công Nghi Thiên Hành mà thôi.
Cho nên Cố Tá tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Liễu Vô Ngôn sau khi đưa bọn họ vào trong nhã gian lầu hai, xung quanh có bình phong ngăn cách tầm mắt, Cố Tá ngoan ngoãn đứng một bên bình phong, kiên trì công việc "ẩn mình".
Nhưng mà nhân gia nếu đã mời hắn đến, sao có thể để hắn như vậy được? Không còn cách nào khác, cuối cùng cũng là Công Nghi Thiên Hành lôi kéo Cố Tá ngồi xuống bên cạnh mình.
Mà ngồi ở xung quanh, không chỉ có một mình Tuân Tố Anh.
Bên trong còn có hai nam tử trẻ tuổi, trong đó có một người dáng vẻ hơi mập mạp, bất quá tướng mạo hiền lành, một người khác thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng trên mặt lại không giấu được tia tự phụ.
Tuân Tố Anh cười nói: "Ta đây giới thiệu với mọi người." Nàng đưa tay chỉ về phía Công Nghi Thiên Hành: "Vị này chính là đệ tử ngoại môn cực kì xuất sắc, Công Nghi Thiên Hành Công Nghi sư đệ, vị kia là Luyện dược sư mà y coi trọng, Cố Tá Cố sư đệ.)
Sau nàng lại cười, nhìn hai người nàng mang đến: "Vị nhìn hòa khí sinh tài kia là đệ tử nội môn Phúc Mãn Đa Phúc sư huynh, ngày thường cũng cung cấp cho ta rất nhiều thứ tốt. Vị anh tuấn bất phàm kia là đệ tử nội môn Chấp Pháp Đường - Triệu Ngọc Hằng Triệu sư huynh, cùng Phúc sư huynh có giao hảo, cũng rất chiếu cố ta."
Chỉ mới mấy câu, Công Nghi Thiên Hành đã hiểu rõ dụng ý trong đó.
Xem ra, mấy viên đan dược ngày đó đưa cho đã được Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn dùng.
Công Nghi Thiên Hành làm sư đệ, đương nhiên phải chủ động vấn an, hướng hai người kia nâng chén: "Tại hạ Công Nghi Thiên Hành, gặp qua hai vị sư huynh, mời!" Khi y nói, ánh mắt khẽ nhìn sang Cố Tá, "A Ta, hướng hai vị sư huynh kính rượu."
Cố Tá vội vàng nâng chén: "Gặp qua hai vị sư huynh."
Phúc Mãn Đa cười ha hả đáp lễ: "Các ngươi hảo, hảo a, quả nhiên là niên thiếu anh tài."
Triệu Ngọc Hằng cũng không khách khí như vậy, nhưng cũng không phải không để ý tới.
Hiển nhiên, hai người kia cũng sớm biết tình huống của bọn họ.
Đặc biệt là Phúc Mãn Đa, không tự giác còn nhìn Cố Tá nhiều thêm vài lần... Chỉ cảm thấy này cũng không có gì đặc biệt, nhưng hắn đã nhìn rõ ý tứ của Công Nghi Thiên Hành, nếu Công Nghi Thiên Hành đã mang theo thiếu niên này, hắn nhiều ít gì cũng sẽ cấp cho vài phần mặt mũi.
Mấy người đang ngồi đều có chung một ý nghĩ này.
Nếu là những người khác, hơn phân nửa sẽ cảm kích, hoặc là cảm thấy xấu hổ, hoặc sẽ có thể không cam lòng, cũng có thể là kinh sợ. Nhưng Cố Tá ngược lại không có suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy... Có chút kì quái.
Theo bản năng, Cố Tá liền hỏi trong đầu: Đại ca, vì sao lại phải làm như vậy...chú ý tới ta nha?
Không phải hắn vẫn đang tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình sao.
Công Nghi Thiên Hành đã sớm chờ hắn hỏi, truyền âm cười khẽ một tiếng: "A Tá cần giấu diếm là trình độ luyện dược chân thật của mình, chứ không phải để người khác cho rằng đệ chỉ là một gã sai vặt không được coi trọng. Ngày sau mặc dù cho Cố Tá không bại lộ, những người tiếp xúc nhiều với ta lòng dạ khó dò, cũng sẽ có một chút âm mưu quỷ kế ngầm. Nếu người khác biết được A Tá đối với ta rất là quan trọng, vì uy hiếp ta nên sẽ không ra tay tàn nhẫn với A Tá. Nhưng nếu để cho người ta nghĩ A Tá chỉ là một tên sai vặt bình thường, ra tay sẽ không hề cố kỵ, ngược lại còn có khả năng làm môtn số chuyện khó có thể chịu đựng... Tuy nhiên ta cũng sẽ cực lực cẩn thận, không để cho người khác chui vào chỗ trống*. Nhưng vạn sự trên đời đều không thể thập toàn thập mỹ, để ngừa vạn nhất, ta thà rằng trước tiên chuẩn bị sẵn sàng, tránh sau này chuyện xảy ra trước mắt mới bị động mà làm.
*có cơ hội ra tay.
Cố Tá bình tỉnh, cảm kích nói: Ta hiểu được, đa tạ đại ca.
Công Nghi Thiên Hành cười nói: Đệ là nghĩa đệ ta thu nhận, ta tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ cho đệ nhiều chút.
Trên mặt Cố Tá hơi hơi nóng, cũng không nhiều lời.
Công Nghi Thiên Hành một bên phân tâm, một bên cùng những người kia đã uống qua ba lần rượu, sau khi tiếp nhận lời cảm tạ của Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn, cũng bắt đầu nói chuyện sinh ý*.
*chuyện làm ăn.
Nói đến chuyện sinh ý, bối cảnh của Phúc Mãn Đa cùng Triệu Ngọc Hằng liền phô bày ra trước mắt.
Nói trắng ra Phúc Mãn Đa chính là đệ tử nội môn chuyên bàn chuyện sinh ý, còn Triệu Ngọc Hằng dựa vào lợi thế của Chấp Pháp Đường mà cùng Phúc Mãn Đa hợp tác, đối phó uy hiếp với một số đệ tử nội môn có ý đồ bất lương.
Phải biết rằng đệ tử nội môn tiền tiêu hàng tháng không thấp, thực lực cũng không tồi, nhưng bọn họ muốn sống tốt thì cần phải bồi dưỡng người bên cạnh, còn phải dùng những thứ tốt cung cấp cho chính mình. Trên thực tế đại đa số bọn họ cũng không giàu có gì, vì vậy lúc cần đến một số đồ vật đều muốn nhiều thêm chút tiện nghi, như thế mua càng nhiều, tiết kiệm cũng càng nhiều. Còn có một ít đệ tử nội môn cũng được như giàu có, đáng tiếc bối cảnh không đủ, dù có tiền cũng chưa chắc mua được thứ tốt, đến lúc đó lại dây vào phiền toái không nên.
Phúc Mãn Đa đưa ra rất nhiều chọn lựa.
Vậy hắn liền đứng ở hai đầu, một bên đương nhiên chính là hộ khách*, tỷ như hai loại đệ tử nội môn ở trên hết thảy đều được hắn bảo hộ. Mà bên còn lại chính là do hắn cung hóa.
*bảo vệ khách.
Phía sau Phúc Mãn Đa là chi nhất của quản sự quản tài nguyên nội môn, cũng là người cùng tộc của hắn. Địa phương quản tài nguyên đồ vật phong phú, đồ vật được giấu giếm lại cũng không ít, những thứ giấu giếm đi về sau tự mình không thể xử lí được, nếu đưa vào cửa hàng cửa chính mình thì rất dễ xảy ra sự cố... Mà giao cho Phúc Mãn Đa thì lại không thành vấn đề.
Mà Triệu Ngọc Hằng ngoại trừ là đệ tử Chấp Pháp Đường, còn có thêm hậu trường vững mạnh khác, nghe nói hắn là đệ tử chân truyền của một người có địa vị cực cao trong nội môn — Ngay cả nhóm ba người Trâu Thanh Nguyệt Thoát Phàm cảnh kia cũng chỉ là đệ tử hạch tâm bình thường mà thôi.
Bởi vậy Phúc Mãn Đa có thể cùng Triệu Ngọc Hằng kết giao là một chuyện cũng không dễ dàng, đều bắt nguồn từ hai người Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn. Cũng vì Tuân Tố Anh cùng Phúc Mãn Lai có quen biết, Liễu Vô Ngôn lại có trưởng lão làm chỗ dựa nên ngoài ý muốn cùng Triệu Ngọc Hằng có liên hệ, vì thế mối quan hệ chậm rãi được hình thành.
Hiện tại, mặc kệ là cảm kích Công Nghi Thiên Hành cũng tốt, nhìn trúng bản lĩnh của hắn cũng tốt, Tuân Tố Anh đây là muốn dẫn hai người Phúc Mãn Đa cùng Triệu Ngọc Hằng đến gặp Công Nghi Thiên Hành là muốn đầu tư bàn sinh ý. Về sau nếu Công Nghi Thiên Hành có thể tạo nên tên tuổi gì, nàng tất nhiên sẽ hồi báo lại, còn nếu không làm nên được chuyện lớn, thì cứ coi như là nàng báo ân đi.
Nói một hồi, Phúc Mãn Đa cũng cười nói: "Công Nghi sư đệ, Phúc mỗ mạo muội... Có yêu cầu quá đáng."
Công Nghi Thiên Hành cũng cười: "Phúc sư huynh sao lại nói như vậy, có gì phân phó, chỉ cần nói ra."
Phúc Mãn Đa thử nói: "Hôm qua ta thấy trong tay Tuân sư muội có thượng phẩm Hợp Khí Đan, Lưu Xuân Đan, dược liệu vượt xa phẩm cấp, tâm tư khó nhịn nên tới dò hỏi, mới biết là từ người dưới trướng sư đệ xuất ra, không biết việc này có thật hay không?"
Công Nghi Thiên Hành sảng khoái nói: "Việc này là thật, ta từng gặp kỳ ngộ được mấy quyển đan quyết, sau đó dùng nó mời chào vài vị Luyện dược sư, hiện tại cũng có chút thành công, tuy không thể luyện chế một ít đan dược trân quý, nhưng loại tầm thường như Ích Khí Đan, Hợp Khí Đan, Hồi Xuân Đan, Lưu Xuân Đan ngược lại cũng có chút hiệu quả."
Phúc Mãn Đa nghe xong, cười càng thêm chân thành, "Không biết xác suất thành đan là bao nhiêu... " Nói đến đây, hắn lại áy náy nói: "Nếu không tiện, thì coi như Phúc mỗ chưa từng nói qua a."
Công Nghi Thiên Hành lắc đầu nói: "Không có gì bất tiện cả. Những luyện dược sư đó nếu là tận tâm, mỗi tháng có thể cho ra tới hơn một ngàn viên, bất quá cũng không thể để cho bọn họ luyện chế không ngừng nghỉ được, cho nên có đôi khi cũng có chút chiết khấu."
Phúc Mãn Đa tức khắc có chút thất vọng, nhưng vẫn dò hỏi: "Hơn một ngàn đan dược này, không biết phẩm chất như thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành làm như sửng sốt: "Cùng loại với đan dược tặng cho Tuân sư tỷ, đều là thượng phẩm. Một lò đan ra chín viên, không thể nhiều hơn, trong vòng một ngày có được mấy lò đạt thành. Trong mấy lò này cũng có vài lò đạt thượng phẩm, tính toán chút, thì chính là số lượng này. Nếu là một tháng có thể ra ngàn viên đan dược phẩm chất khác nhau, ta đây làm sao lại cực khổ mời chào bọn họ như vậy, còn đem cả đan quyết ban cho?."
Phúc Mã Đa trước đó thất vọng, thoáng chốc liền biến thành vui mừng. Hắn vốn nghĩ chính là "Muỗi dù nhỏ cũng là thịt", chỉ là cho Tuân Tố Anh thể diện là được. Hiện tại xem ra thật sự là một con đường cung hóa không tồi.
Lập tức, hắn đối với Công Nghi Thiên Hành càng thêm nhiệt tình: "Công Nghi sư đệ, Phúc mỗ có cái giao dịch này, muốn nói chuyện cùng sư đệ... "
Cố Tá ở bên cạnh xem Phúc Mãn Đa cùng đại ca nhà mình nói chuyện làm ăn, không ngăn được vì năng lực nói dối của đại ca mà cảm thán.
Cái gì mà mời chào ba vị Luyện dược sư chỉ có thể luyện chế Ích Khí Đan cùng Hồi Xuân Đan chứ, Hợp Khí Đan cùng Lưu Xuân Đan căn bản còn phải dựa vào hắn đó.
Bất quá, một tháng hơn một ngàn viên, cần bản cũng tốn không bao nhiêu thời gian của hắn, hắn tùy tùy tiện tiện một ngày là có thể luyện chế hai ba mươi lò, có thể cho ra ba bốn trăm viên, căn bản chỉ cần ba bốn ngày là có thể luyện chế xong toàn bộ.
Hoàn toàn không tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng Cố Tá cũng suy nghĩ, một ngàn viên nếu là Hợp Khí Đan, kiếm cũng không được bao nhiêu vàng a.
Thượng phẩm Hợp Khí Đan trên thị trường là 60 kim* (vàng) một viên, ngàn viên cũng chỉ có sáu vạn kim, trừ đi chi phí tổn thất, ước chừng chỉ kiếm được năm vạn năm ngàn kim. Nếu là trước kia Cố Tá sẽ cảm thấy đây là một khoản kết xù, sẽ rất cao hứng, nhưng chỉ cần ngẫm đến đại ca nhà mình mỗi tháng đều ăn vào hai vạn kim, tức khắc liền cảm thấy số tiền này không đủ dùng a.
— Thật là mỗi ngày đều phải niệm một lần mấy chữ nhắc nhở "tiền không đủ dùng".
Cố Tá lại nghĩ, Hợp Khí Đan thật sự không kiếm được tiền, Lưu Xuân Đan ngược lại thì được a.
Dược liệu so với Hợp Khí Đan quý hơn chút, nhưng thành phẩm luyện chế ra cho dù là hạ phẩm cũng đến trăm kim một viên. Nếu là thượng phẩm thì lên đến ngàn kim.
Luyện chế ra nhiều Lưu Xuân Đan một chút, vẫn có thể a... Chuyện này cần phải thương lượng lại với đại ca mới tốt.
Mà Cố Tá không nghĩ đến chính là, nhân gia Phúc Mãn Đa sở dị nguyện ý đến gặp Công Nghi Thiên Hành ngoại trừ muốn bắt lấy cơ hội buôn bán dù cho là rất nhỏ kia ra, thì đúng là chủ yếu coi trọng viên thượng phẩm Lưu Xuân Đan kia.
Lúc đó Cố Tá đưa cho hai người Tuân Tố Anh một bình dược, trong đó có ba viên thượng phẩm Lưu Xuân Đan, giá trên thị trường chính là ba ngàn kim!
Ra tay rộng rãi như vậy, có thể không hấp dẫn gian thương tới hay sao?
Nếu là biết trước sẽ như vậy, Phúc Mãn Đa sẽ không mang Triệu Ngọc Hằng cùng đến rồi.
———
Editor lảm nhảm: up chương lại ngủ 1 đêm tỉnh dậy, mất hết gần chục lượt follow, tui rất buồn.. Đã ít còn bị unf... 😭😭😭