Nhưng uống nhiều chính là uống nhiều, cũng không thể để Cố Tá say khướt như vậy lảo đảo trở về.
Làm một người đại ca tốt, Công Nghi Thiên Hành liền đem đầu Cố Tá xoa loạn một phen, nói: "A Tá, chờ lát nữa thì leo lên lưng ta, nhớ kỹ chưa?"
Cố Tá hốt hoảng: "Nghe...thấy rồi."
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nửa ngồi xổm trước người hắn, đưa lưng về phía Cố Tá.
Làm Võ giả, hành động như vậy cũng tương đương với tín nhiệm.
Cố Tá chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Công Nghi Thiên Hành.
Trong mắt hắn lúc này, chỉ có tấm lưng rộng rãi kia.
Hắn lại nghĩ nghĩ: Phải nghe... Lời đại ca nga. Leo lên trên.
Sau đó, Cố Tá chậm rì rì tiến lên vài bước, lập tức nhào lên lưng Công Nghi Thiên Hành.
Cũng may Công Nghi Thiên Hành sức đủ lớn, chân cũng vững, ngược lại không vì hắn nhào tới mà chao đảo, y giữ vững tư thế này, đem tay Cố Tá kéo lên vòng qua cổ chính mình, tiếp đó lại dùng tay nâng hai chân hắn, dưới chân phát lực, chậm rãi đứng lên.
Cố Tá vốn dĩ không quá thanh tỉnh, hiện tại dưới chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn.
Mà người uống say lại cảm thấy an toàn thì sẽ như thế nào?
Ít nhất đối với Cố Tá mà nói, hắn chính là.... Trực tiếp đem đầu nện trên vai Công Nghi Thiên Hành, mí mắt gục xuống gục xuống, ý thức càng thêm hỗn độn.
Tiền cơm sớm đã thanh toán, Công Nghi Thiên Hành cứ như vậy cõng Cố Tá đi ra ngoài.
Cõng một người như vậy, đối với y mà nói cũng là lần đầu tiên.
Trong nhà tuy rằng mấy người đệ đệ muội muội, nhưng đáng tiếc Công Nghi Thiên Hành từ nho mang bệnh nan y, căn bản không có khả năng cùng bọn họ thân cận, chờ đến khi thân thể y tốt hơn một chút, thì y lại phải không ngừng tiến bộ, không ngừng mạnh hơn, không ngừng... Các đệ đệ muội muội đã lớn lên từ lâu, đã không cần người huynh trưởng này cùng bọn họ chơi đùa. Ngay cả Công Nghi Thiên Hành nhỏ nhất, cũng là một bộ dáng tiểu đại nhân, đối với y kính sợ có thừa, không đủ thân mật.
Nhưng thật ra hiện tại....
Cảm giác ấm áp phía sau lưng này làm trong lòng Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mềm nhũn.
Vốn dĩ chỉ là đối tượng giao dịch, sau lại biến thành Luyện dược sư của y, sau lại thành nghĩa đệ...
Y càng ngày càng coi trọng Cố Tá.
Cõng Cố Tá trên lưng, dưới chân Công Nghi Thiên Hành phát lực, khoảnh khắc vừa ra khỏi tửu lầu, liền cấp tốc bay vuốt về phía trước.
Cũng không phải là không muốn đi chậm lại để tiểu Luyện dược sư của y từ từ tỉnh rượu.
Chỉ là cho dù trời đã tối, bị người nhìn thấy một màn như vậy cũng không quá thỏa đáng. Y muốn người khác biết y rất coi trọng Cố Tá là không sai, nhưng cũng không thể làm quá mức.
Nếu không, ngược lại dễ gây nên lỗi lầm.
Không bao lâu, hai người đã tới sân ngoài của đệ tử ngoại môn.
Công Nghi Thiên Hành gọi Long Nhất tới mở cửa, nhấc bước đi vào trong viện.
Giờ phút này, Cố Tá đem cổ Công Nghi Thiên Hành ôm đến gắt gao, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng chạm vào bên má, có chút ngứa, lại càng làm người khác thêm mềm lòng.
... Cố Tá ngủ rồi.
Hơn nữa, ngủ rất thoải mái, lại còn say giấc.
Công Nghi Thiên Hành cẩn thận về phòng, đem Cố Tá đặt trên giường.
Nhưng khi cảm nhận được cánh tay trên cổ, cùng với hơi thở của Cố Tá... Lại dừng bước.
Y thở dài.
Nếu hiện tại đi vào, có lẽ A Tá sẽ tỉnh lại, vẫn là chờ thêm một chút nữa đi.
Chờ hắn... Ngủ say thêm một tí.
Vì thế... Công Nghi Thiên Hành tâm tình liền thả lỏng.
Y cứ như vậy cõng Cố Tá, chậm rì rì tiến vào sân.
Vừa mới kí xong một vụ làm ăn, tâm tình y không tồi, bây giờ tiêu khiển một phen cũng có thể đem căng thẳng đè ép trong lòng giảm bớt phần nào.
Một màn như vậy, bị Long Nhất Long Nhị thu vào đáy mắt.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng có chút khiếp sợ.
Công tử thoạt nhìn luôn mang theo ý cười, nhưng rất ít khi đối với ai bao dung thân cận như vậy.
Đương nhiên, hai vị thống lĩnh Thiên Long Vệ biết trên người Cố Tá có rất nhiều bí mật chỉ có họ và công tử biết, giá trị của Cố Tá là không thể đo lường. Nhưng bọn họ càng hiểu rõ, công tử luôn luôn công tư phân minh, nếu chỉ vì bí mật, lấy kiêu ngạo của công tử sẽ không thể hạ mình cõng một cái... Thuộc hạ. Cho dù là thuộc hạ được coi trọng.
Một màn này đêm nay, để cho bọn họ tựa hồ hiểu rõ ra được cái gì đó.
Ít nhất, thời điểm bọn họ đối đãi với vị Cố dược sư cũng cần phải thân cận thêm một chút.
Không chỉ là bảo hộ cùng tôn kính, mà từ đáy lòng, hẳn là cần phải giữ gìn mới phải.
Ước chừng đi khoảng một hai canh giờ, Công Nghi Thiên Hành mới cõng Cố Tá đi về phía phòng hai người.
Y cẩn thận đem cánh tay Cố Tá mở ra, lại cẩn thận đem hắn đặt trên giường, tháo giày vớ cùng quần áo cho hắn, rồi đem chăn mỏng kéo lên.
Hành vi thân mật như vậy, y cũng chưa từng làm qua với người khác.
Mà lúc này, tựa hồ lại làm rất tự nhiên.
Công Nghi Thiên Hành nhìn vẻ mặt Cố Tá ngủ say sưa, khẽ cười cười.
Sau đó y cũng đi tắm rửa, ngủ trên một giường khác.
Hai người đều rất bình yên, cho đến ngày thứ hai.
Cố Tá trừng lớn mắt, bật thẳng người ngồi dậy!
A a a! Ngày hôm qua nha!
— Người uống say bình thường có hai loại trạng thái.
Một là sau khi uống nhiều quá cái gì cũng không nhớ rõ, hai là sau khi uống nhiều quá không có gì là không nhớ rõ!
Bất hạnh chính là, Cố Tá thuộc cái thứ hai.
Hắn nhớ rất rõ ràng mình như thế nào uống đến mơ mơ màng màng, cũng nhớ rõ mình tứ chi vô lực không thể đứng vững cuối cùng được đại ca nhà mình cõng trở về, còn nhớ rõ lúc mình nửa tỉnh nửa mê ở trên lưng đại ca, mà đại ca cứ lại trong sân, càng nhớ rõ chính là quần áo và giày cũng không cởi, đều phải dựa vào đại ca....
Cố Tá thực 囧, phi thường 囧.
Hắn đều mười bảy tuổi, sắp thành niên, thế nhưng còn uống say làm ra loại chuyện này.
Thật đúng là... Đúng là không còn gi để nói mà.
Cũng mệt cho đại ca không ghét bỏ hắn, còn đối với hắn như vậy...
Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Tá có chút nong nóng.
Mặc kệ nói như thế nào, hôm qua hắn đúng là gây thêm phiền toái cho đại ca, dù vậy nhưng trong lòng cũng rất cảm động.
Một quý công tử thế gia chăm sóc hắn say rượu, cũng có thể nói là tận tâm hầu hạ, trước kia hắn không có cơ hội uống say, nhưng thời điểm hắn sinh bệnh, cũng chỉ có ba ba dốc lòng chiếu cố hắn mà thôi.
Ở dị giới xa lạ này, ngay từ đầu đối với Công Nghi Thiên Hành miễn cưỡng chỉ là đối tượng giao dịch mà thôi, nhưng bây giờ y không chỉ biến thành ca ca hắn, còn làm đúng trách nhiệm của một người đại ca, đối đãi với hắn tốt lắm.
Điều này không thể không làm cho Cố Tá cảm thấy ấm áp.
Xoa xoa mặt hồi lâu, Cố Tá kéo chăn, nhảy xuống giường.
Tối hôm qua đại ca chiếu cố hắn, vậy hôm nay hắn sẽ hảo hảo trổ tài làm một bàn đại yến dược thiện cho đại ca nếm thử đi!
Nghĩ là làm, Cố Tá chạy ra sau viện, quả nhiên nhìn thấy được Công Nghi Thiên Hành đang tập thể dụng buổi sáng.
Lúc này y đang đúng trong một khối đất trống, không ngừng diễn luyện các loại võ kỹ, thân pháp, trong động tác giơ tay nhấc chân đều phát ra uy thế cực kỳ cường đại, khiến người khác nhìn thấy liền sinh ra một cổ uy hiếp.
Đây là do năng lực y cường hãn mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Sau khi nhìn thấy Công Nghi Thiên Hành, sắc mặt Cố Tá vẫn có chút đỏ lên, nhưng không có qua đó quấy rầy y. Hắn nhanh chóng rửa mặt, sau đó gọi Long Nhất Long Nhị đem một ít nguyên liệu nấu ăn gì đó đến phòng luyện dược.
Long Nhất cùng Long Nhị cũng rất là thuận theo, động tác nhanh nhẹn, chỉ trong vài phút liền đem những thứ Cố Tá yêu cầu tất cả đều theo trình tự bày biện thỏa đáng.
Nhưng đây cũng là những thứ bọn họ có thể làm được — nếu như muốn làm được dược thiện, quá trình xử lí dược liệu nguyên liệu nấu ăn cùng luyện chế đều phải để Luyện dược sư tự mình làm, không thể để người khác hỗ trợ bất luận cái gì.
Trừ phi người đó cũng là Luyện dược sư.
Công Nghi Thiên Hành diễn luyện các loại võ kỹ đại khái chỉ mất một giờ, sau đó y khoanh chân đả tọa, hấp thu thiên địa chi khí mất thêm nửa giờ nữa.
Lúc này từ trong phòng truyền đến mùi hương thấm thuần.
Công Nghi Thiên Hành mở mắt, bên môi mỉm cười: "Long Nhất, là A Tá nấu cơm?"
Long Nhất đi tới, cung kính đáp, "Đúng vậy, Cố dược sư đã nấu được một lúc lâu, nghe nói vì công tử làm một bữa cơm thật ngon, đã nấu được một canh giờ."
Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ một chút, liền biết tiểu Luyện dược sư nhà mình hẳn là nhớ rõ chuyện hôm qua say rượu, y không khỏi nhướng màu: "Xem ra, hôm nay ta chỉ cần chờ ăn thôi."
Sau khi nói xong, y ra dấu một cái.
Long Nhất gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ý của công tử là, ba vị Luyện dược sư kia không cần mời tới đây nữa.
Hơn nữa những Luyện dược sư đó mấy ngày gần đây mất ăn mất ngủ không ngừng luyện đan, tôi luyện tài nghệ chính mình, hẳn là cũng không có ý định ra ngoài.
Đương nhiên là công tử từ lâu đã hạ lệnh, bọn họ không thể tùy tiện đi ra khỏi cửa phòng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Kế tiếp, Long Nhất bắt đầu chuẩn bị bàn đá.
Nếu là một bữa cơm hoàn hảo, chỉ sợ chỗ này nhỏ, sẽ không thỏa đáng. Vì thế hắn đem tất cả bàn đá đều chuyển đến, đặt gần kề nhau, ghép thành một cái bàn lớn.
Đồng thời, Long Nhị cũng bắt đầu đi ra.
Trong tay hắn bưng một cái khay lớn, trong đó có ba cái dĩa ngọc lớn, trên mỗi dĩa ngọc đều đặt đầy thịt được nấu nướng tỉ mỉ, sắc hương vị đều đầy đủ.
___________
Editor lảm nhảm: sorry sorry cả nhà mấy ngày nay bận không làm kịp chương để up nha... Hiu hiu...