Công Nghi Thiên Hành ra vẻ khó hiểu: "Nga? Nguyện nghe kỹ càng."
Phúc Mãn Đa chỉ vào vò rượu nói: "Ngoại trừ số đan dược kia, mỗi tháng ta còn muốn năm trăm vò Huyết Mễ Nhưỡng, mỗi một vò hai mươi ly, một vò rượu ta ra giá 1500 vàng, như thế nào?"
Cố Tá nheo mắt.
Vậy không phải sẽ là 75 vạn lượng vàng sao?
Lại thêm tất cả đan dược hợp lại cũng hơn một trăm vạn vàng... Vậy vụ làm ăn này không phải gần hai trăm vạn vàng sao?
Hơn nữa số lượng này, chỉ là của một tháng thôi đó.
Phúc Mãn Đa lần này thật sự chơi lớn nha!
Năm trăm vò rượu kia đối với Cố Tá cũng không tính là cái gì, hắn dùng một cái chum lớn cỡ trăm vò, luyện chế năm trăm vò kỳ thật chính là năm chum lớn, tổng cộng tiêu phí không đến một ngày là có thể hoàn thành. Nếu muốn hương vị tốt hơn, thì đặt đó thêm mười ngày, mỗi ngày hắn đến thi triển một ít thủ quyết luyện chế, sẽ khiến rượu càng thêm tinh khiết và thơm.
— Để càng lâu, hương vị càng tốt.
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, làm ra vẻ do dự: "Rượu này do A Tá nhưỡng, một tháng nhưỡng ra năm trăm vò cũng không phải không được. Chỉ là như vậy thật sự quá vất vả, lại thêm thời gian ngắn, chỉ sợ hương vị nhưỡng ra cũng không tốt."
Phúc Mãn Đa thở dài: "Hương vị không tốt? Hương vị hiện tại đã là thập phần mỹ diệu rồi." Hắn lại nhìn về phía Cố Tá, thần thái mang theo một phen thành khẩn: "Cố sư đệ, nếu ngươi chịu chút vất vả, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi... Không biết.... "
Cố Tá vội vàng xua tay, "Không quan hệ với ta, ta nghe theo công tử!" Sau đó hắn lại có chút chần chờ: "... Ách, có thể không bạc đãi công tử nhà ta hay không?"
Phúc Mãn Đa lập tức nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, sẽ không bạc đãi Công Nghi sư đệ." Hắn lại nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, ý cười nồng đậm, "Có thuộc hạ bên người như vậy, Công Nghi sư đệ thật có phúc khí."
Công Nghi Thiên Hành cũng cười liếc mắt nhìn Cố Tá một chút: "A Tá không phải là thuộc hạ, kỳ thật là nghĩa đệ của ta, chỉ là nhiều người nhiều miệng, ở trước mặt người ngoài hắn mới một hai phải làm như vậy. A Tá thành tâm thành ý đối đãi ta, giống như đệ đệ thân sinh của ta, người khác nếu như là bắt nạt hắn, cũng không khác gì bắt nạt ta cả."
Cố Tá nghe xong đỉnh đầu liền bốc khói.
Hắn biết Công Nghi Thiên Hành đây là trước mặt Phúc Mãn Đa đề cao tầm quan trọng của hắn, hắn cũng biết cách nói cùng cách làm của đại ca nhà mình thật đúng là không khác biệt lắm.
Cho nên, hắn thật sự rất, rất, rất thẹn thùng nha!
Phúc Mãn Đa nghe vậy, tựa như suy tư, sau đó lập tức kính rượu Công Nghi Thiên Hành, cũng kính Cố Tá một ly, "Cố sư đệ có tay nghề như vậy, thật sự quá lợi hại, làm người bội phục! Công Nghi sư đệ, ngươi có một nghĩa đệ tốt như vậy cũng không cần phải giấu a, Phúc mỗ cùng vài vị huynh đệ nếu sớm biết, không phải sẽ càng phải chiếu cố Cố sư đệ thêm vài phần hay sao? Ta xem sư đệ lại là một Luyện dược sư, nghĩ đến tương lai thành tựu cũng sẽ không tồi, chỗ ta có một khối tin phù, trực thuộc nội môn Luyện Dược Đường. Cố sư đệ hiện tại là đệ tử kí danh, lại có thêm tin phù này, là có thể coi như là đệ tử dự khuyết* của Luyện Dược Đường, còn có được một ít che chở. Chờ đến khi Cố sư đệ kiểm tra đánh giá đạt đến tiêu chuẩn Luyện Dược sư cấp thấp là có thể tự động trở thành đệ tử nôi môn Luyện Dược Đường, không cần trải qua khảo hạch nào khác... Đây xem như là lễ gặp mặt, Cố sư đệ không nên ghét bỏ a."
*dự khuyết = đề cử/ tuyển chọn vào chỗ trống.
Cố Tá không biết làm sao mà nhìn Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "A Tá còn không mau nhận lấy, cảm tạ Phúc sư huynh?"
Cố Tá nghe xong, đương nhiên là ngoan ngoãn làm theo.
Công Nghi Thiên Hành còn nói thêm: "Phúc sư huynh hậu đãi như vậy, ta cũng không thể làm sư huynh thất vọng. Phúc sư huynh lần này đến vội, Huyết Mễ Nhưỡng chỉ có trăm vò, liền giao trước cho sư huynh vậy. Chờ đến tháng sau, tất nhiên sẽ có đủ năm trăm vò, chờ Phúc sư huynh tới lấy!"
Tin phù Phúc Mãn Đa có được cũng không nhiều lắm, hiện tại lấy ra một khối, đúng là rất coi trọng thủ đoạn Công Nghi Thiên Hành, lại cảm thấy y tựa hồ còn chưa để lộ ra át chủ bài, cùng với giá trị tiềm tàng của Cố Tá.
Giờ phút này Công Nghi Thiên Hành lời vừa nói ra khiến hắn cực kì vừa lòng, lần thứ hai cụng ly, xem như đạt thành giao dịch hạng nhất.
Sau khi ăn xong lại thu tất cả hàng hóa vào trữ vật võ cụ, Phúc Mãn Đa mắt say nhập nhèm lờ nói phải rời đi.
Trước khi đi hắn còn nháy mắt với Công Nghi Thiên Hành vài cái, cười đến ý vị thâm trường: "Công Nghi sư đệ, ngươi cần phải sớm đạt thành tựu Tiên Thiên, tiến vào nội môn... Đến lúc đó, ha ha... "
Hắn còn chưa nói xong, đã xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn rời đi, xoa xoa đỉnh đầu Cố Tá: "A Tá, đệ lại phải vất vả rồi."
Cố Tá lắc đầu: "Ta cũng là tu luyện thôi."
Hắn trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu, tu luyện cùng kiếm tiền đều không thể bỏ qua.
Những ngày tiếp theo đều đã khôi phục lại yên tĩnh.
Nhiệm vụ tông môn giao, việc làm ăn cùng với sư huynh nội môn cũng đã làm xong, nhưng một nhóm tám người khác lại tìm tới cửa.
Long Nhất sau khi mở cửa, lại nhìn bảy tám người cùng nhau tiến vào.
Dẫn đầu là một người thân cao chín thước, anh tuấn cường tráng, khí độ rất không tầm thường, đây không phải là người quen cũ hay sao?
Cửu hoàng tử Thương Vân quốc Thương Ngự, sau khi tiến vào ngoại môn đã lâu rồi không liên hệ qua lại, vừa qua một tháng lại chủ động đến bái phỏng.
Cố Tá sửng sốt một chút.
Hắn nhớ rõ vị Cửu hoàng tử điện hạ này trước đó rất coi trọng đại ca nhà mình, còn nhắc qua khi tiến vào tông môn sẽ cùng nhau trông coi lẫn nhau vân vân, bất quá sau khi tiến vào ngoại môn hắn liền phải liên tục làm việc, rất nhiều chuyện đều phải xử lí, đại ca nhà mình còn phải tạo mối quan hệ, thành lập nhân mạch, cứ như thế cùng một đám người Thương Vân quốc suốt một tháng qua đều không hề lui tới.
Hiện tại Cửu hoàng tử đến đây, là vì cái chi hử?
Người phía Thương Ngự đều cùng hắn chút tương tự, đều là người trong hoàng thất, còn có một thiếu nữ diễm lệ là Dao Mẫn công chúa.
Giờ phút hắn, hắn hướng Công Nghi Thiên Hành chắp tay: "Thiên Hành huynh, đã lâu không gặp, gần đây tốt chứ? "
Công Nghi Thiên Hành cũng rất sảng khoái: "Đúng là đã lâu không gặp, hết thảy đều tốt lắm." Lại nói: "A Tá, dâng trà. Chư vị, mời ngồi."
Đám người Thương Ngự cũng đều ngồi xuống.
Bất quá, không đợi Thương Ngự mở miệng nói thêm gì, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Người đến là Đoan Mộc Khinh Dung cùng bốn vị đệ tử Đoan Mộc gia, bọn họ cũng đều rất khách khí, chỉ là luận đến quen thuộc thì so với Thương Ngự kém hơn một phần.
Cố Tá bắt đầu buồn bực.
Hôm nay là ngày mấy, cả đám tụ tập đến tìm đại ca nhà hắn làm chi hả?
Thật giống như ứng với lời Cố Tá, chờ sau khi Đoan Mộc Khinh Dung có chút xấu hổ hàn huyên xong, lần thứ ba vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa vừa mở liền thấy hai người Tư Mã gia, còn có một người duy nhất của Hách Liên gia Hách Liên Hưng Dã cũng tới.
Cố Tá: "......"
Đoan Mộc gia tốt xấu gì cùng Công Nghi gia cũng không có khúc mắc gì, nhưng Tư Mã gia cùng Hách Liên gia đứng chung chí tuyến, đặc biệt là Hách Liên gia cùng Công Nghi gia căn bản là có xích mích được chứ, hai nhà nàu cũng tới, túm lại đây là cái quỷ gì a!
Càng kì quái chính là, tất cả mấy nhà đều đến đây, duy chỉ có mình Hoàng Phủ Trường Hạo cũng giống như Thương Ngự có giao hảo tốt với Công Nghi Thiên Hành lại không có tới.
Có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Lúc này trong viện không nói đến chật kín người, nhưng cực kì náo nhiệt.
Công Nghi Thiên Hành thong thả ung dung ngồi trên một cái ghế đá, một bên bảo Long Nhất Long Nhị giúp đỡ Cố Tá dâng trà cho mọi người, một bên có chút kì dị mà nhìn Cửu hoàng tử mở miệng nói: "Thương Ngự huynh, các ngươi đây là... Không có chuyện gì sẽ không đến đăng tam bảo điện đi?"
Cũng phải, nếu nói là bái phỏng, một đám người đề tụ tập đến đây, cũng thật là có chút quái dị.
Trong đó dĩ nhiên là còn có chuyện khác.
Thương Ngự cũng không phải không đón được tình huống này, hắn bắt quá là không nghĩ tới Tư Mã gia cùng Hách Liên gia cũng đến đây mà thôi. Giờ phút này hắn hơi trầm ngâm, chuẩn bị cùng Công Nghi Thiên Hành nói thẳng.
Mấy nhà khác cũng đều không có ý kiến gì.
Bởi vì bọn họi biết, trong mấy người ở đây cũng chỉ có Cửu hoàng tử Thương Ngự cùng Công Nghi Thiên Hành là có chút quen thuộc.
Thương Ngự hỏi: "Không biết Thiên Hành huynh có nhìn thấy hoàng bảng Tây Sơn vừa mới mở ra hay không?"
Công Nghi Thiên Hành ngược lại giật mình: "Làm sao không nghe nói... "
Cũng không phải y không phái người thường xuyên hỏi thăm tin tức, mà lần gần đây dốc hết sức lực bận cùng đám người nội môn Phúc Mãn Đa tạo mối quan hệ hài hòa, nên đối với chuyện khác cũng không có tự tay làm lấy.
Tự nhiên, có chút tin tức cũng không thể biết đúng lúc được, phải chờ một lát mới có người đưa tin đến đây.
Thương Ngự cũng không ngạc: "Hoàng bảng Tây Sơn nửa khắc trước vừa mở ra, chính là đột phát nhiệm vụ, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, ta cũng không biết được."
Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: "Vậy mục đích Tây Sơn hoàng bảng mở ra là?"
Thương Ngự đáp: "Là Tây Sơn săn quỷ?"
Loại chuyện này, Công Nghi Thiên Hành đúng là chưa nghe nói qua.
Cố Tá càng ngạc nhiên hơn.
Săn quỷ? Cái quỷ gì? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ sao hả?
Hay là nói... Quỷ này không phải cái loại quỷ kia, mà là một đồ vật cổ quái gì đó?
Rất nhanh Thương Ngự liền giải thích.
Cái kia chính là.... Một loại sinh vật quái dị.
Loại sinh vật này tên gọi là "Địa Quỷ", nói nó là hoang thú, thì nó lại cùng hoang thú không giống nhau, huyết nhục nó tuyệt đối không thể ăn, thậm chí là độc đối với Võ giả. Nói nó là "Người", nhưng nó lại không có trí tuệ, toàn dựa vào bản năng mà tiến hành phá hoại.
Vật như vậy không biết làm sao lại xuất hiện, Thương Ngự sau khi nhìn thấy thông báo được dán kia, cũng chỉ hiểu biết được giản lược một chút như thế, biết thứ đồ chơi này trải rộng ở Tây Sơn, nếu không đem thứ này tiêu diệt, toàn bộ Tây Sơn sẽ trở thành một mảnh hoang vu.
Bởi vậy, săn quỷ trên Tây Sơn lần này trở thành một nhiệm vụ, giao cho đệ tử ngoại môn tới hoàn thành.
Nếu có thể hoàn thành xuất sắc, tông môn sẽ phát xuống ban thưởng, cũng sẽ miễn trừ một ít khảo nghiệm đệ tử ngoại môn cần phải trải qua khi tiến nội môn.