Ta Có Dược A!

Chương 120: Một thân mồ Hôi lạnh



Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)

[ Thiên đố thân thể cực kì hiếm thấy, phần lớn chết non, nếu không thì cực kì ít gặp, trong cơ thể thường biến hóa không giống nhau. ]

Cố Tá: "... Cho nên? "

[ Không biết. ]

Cố Tá -_-||

Hệ thống quả thật quá dứt khoát.

Đem chuyện này nói lại với Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Nếu hệ thống cũng không biết, chúng ta cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch trước đó mà hành sự. Sai chỗ nào thì sửa ở đó. Hiện tại hết thảy ta cần chính là tự mình tìm hiểu, A Tá có nguyện bồi cùng ta hay không?"

Cố Tá cố ý thở dài: "Đó là đương nhiên rồi."

Hai người nhìn nhau cười, không biết biết mọi chuyện sau này sẽ phát triển ra sau, tâm tình hiện tại đều rất thoải mái.

Sau đó, bọn họ liền quăng chuyện này qua một bên.

Công Nghi Thiên Hành bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "A Tá, hai viên Tiên Thiên Đan vẫn còn đó chứ?"

Cố Tá sửng sốt, trở tay lấy ra một bình ngọc, "Đương nhiên vẫn còn."

Sau khi luyện chế ra, hai người vì muốn đi Tây Sơn săn quỷ trước, cho nên cứ dần dà cũng chưa sử dụng tới cái này.

Công Nghi Thiên Hành hơi trầm ngâm, "Hôm nay trước cứ nghỉ ngơi đã, ngày mai A Tá cùng ta ra ngoài một chuyến."

Cố Tá không biết đại ca nhà mình nghĩ gì, cũng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng: "Vâng."

Ngay sau đó hai người ai về chỗ nấy, luyện võ thì luyện võ, luyện dược thì luyện dược, tự mình bận rộn.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Cố Tá thức dậy sớm, thần thanh khí sảng.

Mấy ngày nay ở Tây Sơn săn quỷ không thể tắm rửa cũng không thể ngủ... tóm lại rất mệt, sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, cả người đều vô cùng thoải mái.

Công Nghi Thiên Hành thức dậy sớm hơn, đang ở trong viện luyện quyền, quyền phong lướt qua tràn ngập mùi thanh đạm, uy lực mỗi quyền so với trước đây đều mạnh hơn gấp đôi.

Lúc này, y thu thế lại, đứng im.

Cố Tá cười vẫy vẫy tay, "Đại ca buổi sáng tốt lành."

Công Nghi Thiên Hành cũng quen với điều này, cười cười: "A Tá buổi sáng tốt lành."

Cố Tá nhớ tới chuyện hôm qua, hỏi: "Chúng ta hôm nay đi đâu a?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước đi Tạp Sự Đường ngoại môn giao lại nhiệm vụ, sau đó lại rời tông môn một chuyến."

Cố Tá gật đầu, đã hiểu.

Hắn sớm đã đem quỷ hạch rửa sạch sẽ, rất nặng, tất cả đều ở trong trữ vật cách.

Chỉ là vẫn nên phối hợp với đại ca nhà mình, điệu thấp* một chút.

*khiêm tốn.

Công Nghi Thiên Hành liền mang theo Cố Tá ra ngoài.

Lần này chỉ có Long Nhất đi theo, Long Nhị ở lại trong viện chú ý "bảo hộ" vài vị Luyện dược sư kia.

Tạp Sự Đường ngoại môn chính là tiểu điện trước đó bọn họ nhìn thấy khi tiến vào tông môn, muốn đến chỗ ở của đệ tử ngoại môn ngày thường đều phải đi qua nơi đó đầu tiên.

Có thể vì Tây Sơn săn quỷ còn chưa kết thúc, người chịu đựng không nổi đều sớm đã trở lại giao xong nhiệm vụ, còn người có thể chống đỡ ở Tây Sơn cũng sẽ không rời đi nhanh như vậy.

Cho nên trước mắt người ở Tạp Sự Đường cũng không nhiều.

Mấy người Cố Tá đi vào, gặp được vị trưởng lão râu dài.

Ông nhìn có chút uy nghiêm, cho người ta cảm giác bất đồng.

Có lẽ vì đệ tử ngoại môn đông đúc, nếu không cũng là không bao lâu lại cùng nội môn chuyển vận nhân tài, cứ như bọn người Dương quản sự là tiểu nhân tư tâm, đặc biệt láu cá, nhưng vị trưởng lão này ngược lại có vẻ công chính hơn nhiều.

Ít nhất bên ngoài cũng không có thiên vị hay làm những chuyện phá hư quy củ gì đó.

Công Nghi Thiên Hành mắt thấy phía trước không có người, liền tiến lên một bước, cùng trưởng lão hành lễ: "Tạ trưởng lão, ta tới nộp lên quỷ hạch đoạt được trong nhiệm vụ săn quỷ."

Tạ trưởng lão vuốt vuốt râu: "Đặt lên bàn."

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: "Vâng."

Cố Tá phối hợp thích đáng, ý thức vừa động, lập tức liền đem tất cả quỷ hạch ra, ở trên bàn xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Tạ trưởng lão thô sơ giản lược nhìn thoáng qua, trong mắt có chút tán thưởng, "Rất tốt, rất tốt."

Lúc sau Cố Tá thấy vị trưởng lão này duỗi tay nắm lên thứ gì đó, ở trong quỷ hạch lung lay một vòng, lập tức đem chúng gói lại.

Rất nhanh, liền cho ra kết quả.

Tạ trưởng lão nói: "Tổng số quỷ hạch là 1325 cân, trong đó nhiệm vụ cần là 500 cân, còn lại 825 cân, có thể đổi lấy 82 điểm khảo hạch. Còn lại 5 căn, ngươi nên giữ lại đổi cùng người khác."

Công Nghi Thiên Hành đáp: "Vâng."

Cố Tá cũng ăn ý khi Tạ trưởng lão phân ra năm cân quỷ hạch liền nhanh chóng cất đi.

Tạ trưởng lão lại hỏi: "Điểm khảo hạch này ngươi muốn phân chia như thế nào?"

Công Nghi Thiên Hành nói không cần nghĩ: "Đi lần này còn có ba vị đệ tử kí danh cùng ta đồng hành, ta giữ lại 22 điểm, còn 60 điểm chia đều lại cho ba người kia."

Dứt lời, y bảo Cố Tá cùng Long Nhất tiến lên.

Bọn họ đem lệnh bài đệ tử ngoại môn và đệ tử kí lấy tới, đặt lên bàn.

Bởi sớm đã nghĩ tới chuyện phân chia điểm khảo hạch, nên lệnh bài của Long Nhị cũng được Long Nhất mang theo.

Tạ trưởng lão động tác cũng rất lưu loát, nhanh chóng đem điểm khảo hạch chia tốt, sau đó trong giọng ông còn mang theo chút tán thưởng: "Sư điệt hoàn thành nhiệm vụ cực kì tốt, ngày sau có rảnh thì đến chỗ này của ta tiếp nhận nhiệm vụ khác đi làm, có thể rèn luyện chính mình, rất có lợi."

Công Nghi Thiên Hành cười cảm tạ: "Đa tạ Tạ trưởng lão chỉ điểm."

Tạ trưởng lão mỉm cười vuốt râu, không nói nữa.

Bọn họ cứ vậy rời đi.

Long Nhất nhanhđem lệnh bài Long Nhị đưa trở về, lúc sau ba người liền rời khỏi tông môn.

Ở phụ cận Kình Vân Tông phường thị không ít, bên trong Kình Vân Tông cũng có một ít cửa hàng bị thế lực khống chế, sinh ý đều rất không tồi, cho dù là Kình Vân Tông cũng không thể làm gây sức ép hoàn toàn được.

Nhưng phường thị tự do Cố Tá là lần đầu nghe được.

Hắn có chút tò mò: "Đại ca, cái gọi là phường thị tự do có nghĩa là không có thế lực nào khống chế đó hử?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Không, nơi này có rất nhiều thế lực âm thầm nhúng tay, nhưng kiềm chế lẫn nhau, ngược lại có vẻ rất tự do."

Cố Tá đã hiểu: "Chúng ta tới đây làm cái chi?"

Công Nghi Thiên Hành sờ sờ đầu hắn: "A Tá đi cùng ta là được."

Cố Tá thấy thế, cũng không dò hỏi nữa.

Đại khái vòng hai con phố, ba người liền tới trước một cửa hàng rất lớn.

Tên cửa hàng này rất cổ quái, gọi là "Người hướng cửa hàng", nhưng cả trong lẫn ngoài cửa hàng đều xa hoa lại thoải mái, lão bản này có vẻ là người hào phú tương đối biết hưởng thụ.

Chỉ là sau khi tiến vào, Cố Tá ngạc nhiên phát hiện, bên ngoài không có bày biện thương phẩm gì, ngược lại là có không ít thẻ bài treo ở trên tường không giống nhau. Hắn lại nhìn kỹ, phát hiện mặt tường phía sau thẻ bài tựa hồ có thể đẩy ra.

Hắn hoang mang không rõ, thương ở đây bề ngoài không lung linh có thể lay động hấp dẫn được khách nhân ư?

Bất quá không đợi Cố Tá nghĩ xong, trong cửa hàng đã có một vị mỹ nữ thướt tha đi tới, mang theo điềm mỹ tươi cười nói: "Không biết các vị khách nhân có yêu cầu gì không?"

Công Nghi Thiên Hành biểu tình tự nhiên, "Ta muốn Võ giả Hậu Thiên đại viên mãn."

Mỹ nữ tươi cười cành thêm thân thiết: "Như vậy, mời các vị theo nô lại đây."

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu, mang theo hai người phía sau đi theo, thiếu nữ xinh đẹp kia đẩy ra vách tường phía sau thẻ bài, tiến vào trong nội thất bí ẩn.

Mới đi vào, Cố Tá cảm nhân được khí huyết tràn đầy trong đó, cơ hồ làm cho người ta không tài nào mở mắt ra được, chờ hắn sau khi nhìn thấy rõ ràng, hắn phát hiện trong phòng có rất nhiều ghế thiết trên mặt đất, mà ghế thiết có rất nhiều xiềng xích cứng rắn, mỗi xiềng xích đều trói chặt một vị Võ giả.

Mà những Võ giả đó, xem khí tức của bọn họ, tất cả đều là Hậu Thiên cửu trọng đại viên mãn.

Cố Tá tức thì phản ứng lại.

Hắn hai mắt trừng lớn: Mẹ ơi, nơi này... nơi này là chỗ buôn bán Võ giả!

Nói cách khác...

Thiếu nữ mỹ mạo vừa rồi căn bản là buôn lậu nô lệ a!

Trong lúc nhất thời, tâm tình Cố Tá thực kích động.

Cư nhiên là buôn người....

Rồi sau đó hắn nghĩ tới một điều, khó khăn mở miệng hỏi: "Chỗ này trừ  Võ giả, có... Luyện dược sư không?"

Thiếu nữ kia như cũ tươi cười thân thiết: "Tất nhiên là có... Bất quá giá cả còn sang quý hơn."

Sau lưng Cố Tá một tầng mồ hôi lạnh.

Một chuyện chỉ nghĩ tới đã thấy sợ lập tức nảy lên trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.