Sau khi có năm nô lệ Võ Giả, việc của Long Nhất Long Nhị thoải mái hơn rất nhiều. Tuy rằng thực lực bọn họ chưa đến Tiên Thiên, nhưng bằng địa vị bọn họ trong lòng Công Nghi Thiên Hành thì năm người kia đều do họ chưởng quản.
Chính xác hơn là do Long Nhất chưởng quản năm người, Long Nhị quản lý ba vị Luyện dược sư.
Dần dà, thành viên trong tổ chức của Công Nghi Thiên Hành đã đáp ứng được hình thức nho nhỏ ban đầu.
Chỉ là lệnh bài đệ tử kí danh trong tay Công Nghi Thiên Hành chỉ còn bốn cái, không đủ dùng cho năm nô lệ võ giả. Lúc này thì chỗ vị Dương quản sự cũng có chút tác dụng rồi.
Long Nhất đến chỗ Dương quản sự một chuyến, không biết gã dùng biện pháp gì lại lấy được cho Công Nghi Thiên Hành thêm một lệnh bài kí danh, nô lệ bị dư ra cũng có được thân phận tại ngoại môn.
Bất quá nếu lại càng thêm nhiều người, thì lại càng không dễ dàng.
Đương nhiên, trong thời gian ngắn Công Nghi Thiên Hành cũng sẽ không thêm người, tránh vô ý xúc phạm nội quy, để người khác có cơ hội lấy cớ gây sự.
Cố Tá trong thời gian này ngược lại bế quan tu luyện.
Ngoại trừ luyện chế dược thủy cùng dược thiện cho đại ca nhà mình, thì thời gian còn lại chính là nghiên cứu Duyên Thọ Đan cùng Bách Độc Đan.
Đừng nhìn chỉ có một đóa Lưỡng Diện Hoa thôi mà lầm, chỉ cần cách dùng thích đáng, một đóa này có thể luyện chế ra hơn mười viên Duyên Thọ Đan đó — mỗi một viên Duyên Thọ Đan đều có thể kéo dài thọ mệnh Võ Giả dưới Thoát Phàm cảnh! Nếu bình thường Võ Giả tầm chỉ có một trăm năm mươi thọ nguyên, thẳng đến khi tới Thoát Phàm mới có thể thoát ly gông cùm xiềng xích mới đạt tới ba trăm tuổi,còn Duyên Thọ Đan võ giả không cần đạt tới Thoát Phàm, thọ mệnh cũng sẽ được ba trăm tuổi.
Bất quá đó cũng chỉ là mặt tốt mà thôi, nếu phẩm cấp đan dược không đạt tới cực phẩm thì ít nhiều gì cũng có hao tổn. Nhưng cho dù là Duyên Thọ Đan hạ phẩm thì cũng có thể tăng thêm hơn tám mươi năm thọ nguyên. Nếu là đến thời điểm tiêu hao hết thọ nguyên mà có được đan dược này, chẳng phải là có được cơ hội đột phá hay sao? Cho dù là Võ giả không đủ tiềm lực, vẫn sẽ tiếp tục được con đường võ đạo.
May mắn dược liệu khó có nhất của Duyên Thọ Đan là Lưỡng Diện Hoa đã có được, còn những cái khác không quá mức hiếm thấy. Đám người Long Nhất thu thập xong cũng được mười mấy phần, mỗi một phần chỉ có thể luyện chế ra hai viên Duyên Thọ Đan mà thôi. Cuối cùng dưới sự cẩn thận của Cố Tá, đan dược khó luyện chế như vậy cũng chỉ cho ra một lò phế đan mà thôi, còn lại đều thành công.
Hiện giờ Cố Tá có mười tám viên Duyên Thọ Đan, trong đó có mười hai viên hạ phẩm, bốn viên trung phẩm, thượng phẩm chỉ có hai viên. Có thể nó đây là thành tích thảm hại nhất từ trước đến nay!
Nhưng Cố Tá cũng biết Duyên Thọ Đan là một trong những đan dược khó luyện chế nhất, loại đan dược phá vỡ hạn chế kéo dài thọ mệnh của con người vốn dĩ là đan dược nghịch thiên, có được thành quả như vậy, hắn cũng nên thỏa mãn rồi.... Cho nên hắn đề nghị giữ lại đan dược trung phẩm cùng thượng phẩm, mười hau viên còn lại giao cho đại ca nhà mình tùy ý an bài.
Công Nghi Thiên Hành tất nhiên là đồng ý rồi.
Ngoại trừ Duyên Thọ Đan ra, Bách Độc Đan chính là Quỷ Đan, thuộc một loại Độc Đan.
Cố Tá cũng không phải người luyện chế đan đứng đắn còn chưa đủ lại muôn luyện thêm Độc Đan, hắn sở nghiên cứu là vì đại ca nhà mình.
Trong sách có viết, Công Nghi Thiên Hành hiện tại cần kịch độc trợ thêm chút lửa cho Cốt Châu trong thân thể, để y có cơ hội đột phá Tiên Thiên. Đáng tiếc chính là độc Địa Quỷ vô dụng, sau Long Nhất Long Nhị lại đi mua thêm đủ loại độc dược để Cố Tá lấy ra độc thủy, nhưng độc thủy đó cũng rất mau liền mất đi tác dụng.
Cốt Châu toàn thân y trên dưới điên cuồng kêu gào, chúng nó được nuôi đến khỏe mạnh, chúng nó cần độc càng mãnh liệt hơn, nếu không tuyệt sẽ không thỏa mãn.
Hết cách, Cố Tá đành nghiên cứu Độc Đan.
Mà loại Bách Độc Đan là loại có độc tính kịch liệt, dung hợp một trăm loại kịch độc, người trúng độc trong vòng mười nhịp thở liền sẽ tử vong.
Nó là được Công Nghi Thiên Hành lựa chọn, Cố Tá đã phải do dự một lúc lâu mới đồng ý yêu cầu của y.
Hắn đem Lưỡng Diện Hoa màu đen chia làm hai phần, một nửa đem luyện chế Bách Độc Đan — đan này sở dĩ đặc biệt là do có thể tùy ý thoải mái lựa chọn trăm loại kịch độc; một nửa còn lại hắn dùng luyện chế Quỷ Đan, luyện thành giải dược khắc chế Bách Độc Đan.
Cùng một loại dược liệu, nhưng bởi vì thủ pháp luyện chế của Luyên dược sư khác nhau mà sinh ra hiệu quả tương khắc lẫn nhau, loại khiêu chiến này đối với Cố Tá mà nói cũng là một loại tiến bộ.
Càng quỷ dị hơn là giải dược kì thực cũng là một loại độc dược, nếu không phải người bệnh ăn Bách Độc Đan thì khi nuốt vào ước chừng sẽ chết đi trong lúc ngủ mơ, thi thể thối rữa, trong tức khắc sẽ biến thành tượng đất.
Thời điểm luyện thành, Cố Tá ra cửa, chần chờ đem đan dược đưa lên.
Công Nghi Thiên Hành cười, trực tiếp đem đan dược ăn vào.
Trong phút chốc, sắc mặt y trắng bệch.
Trải qua đoạn đường dài trước đó, Công Nghi Thiên Hành sớm đã thoát khỏi cái mũ chết yểu, lại vì luyện võ nên lại thêm cường tráng. Nhưng đại khái do y ốm yếu nhiều năm, hiện tại y thoạt nhìn vẫn là quý công tử trước kia, khí huyết cùng thực lực đều không biểu hiện ra ngoài.
Đặc biệt hiện tại, khi y nhịn đau ngồi dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn bạc, kèm theo sắc mặt của y cơ hồ giống như biến thành người trong suốt.
Bất quá Cố Tá bây giờ không có thời gian thưởng thức sắc đẹp. Đại ca nhà mình tuy rằng kháng độc rất mạnh, nhưng đan dược này là do hắn tự luyện chế, hắn cũng biết nó rất không đơn giản, làm sao có thể để đại ca nhà mình đi đánh cuộc chứ?
Cho nên hắn cực kì khẩn trương dán mắt vào Công Nghi Thiên Hành, không dám lơ là. E sợ chỉ cần lơ đãng một tí thôi, đại ca này của hắn có thể sẽ bị trúng độc chết thẳng cẳng.
Mà Công Nghi Thiên Hành sau khi có chút trắng mặt ra, rất nhanh biểu tình liền biến thành hưởng thụ, phảng phất như thứ y ăn vào không phải độc đan mà là một một món ăn trân quý cực kì mỹ vị.
Ngay sau đó y vươn tay, xòe ra trước mặt Cố Tá.
Cố Tá nhấp môi, lại đưa ra một viên Bách Độc Đan.
Không sao cả, đan dược này hắn có rất nhiều...
Công Nghi Thiên Hành cũng không chút khách khí, ước chừng ăn vào hai mươi hai viên Bách Độc Đan mới chịu dừng lại.
Cố Tá không khỏi líu lưỡi.
Đại ca hắn... Về sau sẽ không biến thành bách độc bất xâm đó chứ?
— — không, không, không, Bách độc đan vốn dĩ có trăm độc, đại ca hắn hiện tại đã là bách độc bất xâm rồi a!
Nhưng ánh mắt Công Nghi Thiên Hành, lại dừng trên một tay khác của Cố Tá.
Trong tay đó, cũng là có một viên đan dược.
Một viên màu đen nhánh, độc dược này cũng là giải dược với toàn thân độc dược, hơn nữa độc tính của nó so với Bách Độc Đan càng mạnh hơn!
Cố Tá rối rắm: "Đại ca... Ngươi thật sự muốn ăn sao? "
Công Nghi Thiên Hành cười: "A Tá yên tâm, ta nhất định không có việc gì."
Sau khi nói xong, y quả nhiên đem Quỷ Đan Cố Tá vừa mới nghiên cứu ra một ngụm nuốt vào.
Thoáng chốc hắc khí cuồn cuộn nổi lên, thân thể Công Nghi Thiên Hành cũng sinh ra biến hóa!