Ta Có Dược A!

Chương 149: Ngoài ý muốn



Edit: Cám

Bất quá, bọn họ quan hệ phức tạp thế nào đối với Cố Tá cũng không có can hệ gì. Chuyện này là chuyện của người ta, hắn thật sự không cần thiết nhiều chuyện làm gì.

Kế tiếp, theo ba người kia nói chuyện, Cố Tá lại đứt quãng biết được một ít chuyện.

Tịch Dương Vân cùng Lục Cửu Tu đều là môn hạ của phụ thân Hứa Linh Tụ Hứa trưởng lão, xem như sư huynh đệ thân thiết, nhưng Tịch Dương Vân được thu nhận từ nhiều năm trước, cho nên muội muội y cùng Hứa Linh Tụ là cùng nhau lớn lên, y cũng coi như là nhìn Hứa Linh Tụ lớn lên — — đừng nhìn y diện mạo trẻ tuổi, trên thực tế y đã ba mươi mấy tuổi.

Còn Lục Cửu Tư mấy năm trước mới bái nhập sư môn, khi đó đã tiến vào Thoát Phàm cảnh. Trước đó hắn cùng Tịch Dương Vân quan hệ cũng đã không tồi, nhân duyên cũng rất tốt, sau đó trải qua tuyển chọn lại được Tịch Dương Vân đề cử, mới thuận lợi trở thành sư huynh đệ được cùng sú tôn dạy dỗ. Cũng nhờ đó có thể từ đệ tử hạch tâm nhảy lên thành đệ tử chân truyền có sư tôn.

Lúc trước làm sao Lục Cửu Tư lại có thể đối với tiểu nữ hài chỉ mới mười một mười hai tuổi nhất kiến chung tình, hơn nữa còn nguyện ý trả giá lớn, vì huynh đệ — Tịch Dương Vân, cũng vì chân ái — Tịch Sương Vân, mà tiêu phí phần lớn thời gian tinh lực thậm chí tiền tài nhân tình linh tinh này nọ, cũng nhờ trong đối thoại của ba người mà lơ lãng làm lộ ra.

Cố Tá âm thầm nghĩ, Lục Cửu Tư không phải là lơ đãng a, cách nói chuyện thường thường đều là thể hiện bản thân nổ lực thế nào trả giá nhiều ít ra sao. Sớm biết hắn cống hiến rất lớn, nhưng cũng không cần lúc nào cũng treo đầu mỏ vậy a! Nếu hắn đủ chân thành, cũng sẽ không cứ luôn mồm nhắc nhở người ta phải báo đáp hắn a!

So với đại nhà hắn quả là kém quá xa.

Đại ca hắn cái gì cũng đều không nói...... Chỉ làm.

Đại ca muốn làm cái gì, trước nay đều không cần nhắc qua, mọi người cũng đều hiểu rõ.

Đây mới là nhân cách tràn đầy mị lực đó!

Sau một hồi suy nghĩ, Tịch Sương Vân bên kia cũng có chút mệt mỏi.

Nàng có trái tim như vậy tự nhiên là vận khí không tốt, nhưng nàng có đại ca Tịch Dương Vân vì nàng bôn ba, có Hứa Linh Tụ nguyện ý vì nàng kiệt lực, nhân duyên có thể nói là khá tốt.

Chỉ hy vọng nàng có thể vượt qua ải này, sau khi khỏi bệnh, đi lên đỉnh cao võ đạo. Đến lúc đó thời điểm phát bệnh ăn chút thống khổ, cũng coi như tôi luyện chính mình.

Nghĩ tới đây, Cố Tá ngẩn người.

Quá trình này, sao quen tai vậy nhỉ... Đúng nha, đại ca hắn trước đây cũng là bệnh nan y quấn thân, trị hết liền một bước lên trời! Dù sao cũng chỉ có một Công Nghi Thiên Hành, Tịch Sương Vân muội tử cũng không thể nào có thiên đố thân thể đi.

Cứ vậy ấn tượng Cố Tá đối với Tịch Sương Vân lại tốt hơn một chút.

Yêu ai yêu cả đường đi, hẳn là vậy đi?

Lúc này, Tịch Dương Vân cẩn thận đặt Tịch Sương Vân trên giường, cho nàng an an ổn ổn nằm xuống. Sau đó y dẫn đầu ra ngoài, Hứa Linh Tụ cùng Lục Cửu Tư cũng đi theo.

Làm phông nền cư nhiên bị quên lãng mất luôn, Cố Tá cũng chỉ đành chạy nhanh theo. Bằng không mình ên hắn ở trong, bị người cho rằng có mưu đồ quấy rối cũng không tốt.

Sau khi ra ngoài, Tịch Dương Vân vừa rồi mới vui sướng khi Hứa Linh Tụ luyện đan thành công, lúc này lại trở nên lo lắng sốt ruột: "Linh Tụ, còn bao lâu nữa mới luyện chế xong tất cả Cố Tâm Đan cho tiểu muội? Lấy tốc độ của ngươi, hẳn là có thể rất mau phải không?"

Hứa Linh Tụ trừng hắn: "Ngươi tưởng luyện đan là xào cải trắng hả? Ta một ngày không nghỉ ngơi, nhiều nhất cũng chỉ luyện được bảy viên, lại nói chân khí có thể khôi phục, tinh thần lực cũng chịu không nổi. Còn chưa tính tới tạc lò thất bại, nếu thật tạc lò, có thể luyện chế ra năm sáu viên đã là không tồi rồi."

Lục Cửu Tư trầm ngâm nói: "Vậy dược liệu...... Còn đủ dùng không?"

Tịch Dương Vân nhíu mày: "Nếu Linh Tụ bảo trì trạng thái, muốn luyện chế ra 90 viên cũng mất hơn nửa tháng,... Tiểu muội hiện tại mỗi ngày đều phát tác, ta thật hy vọng nàng có thể nhanh chóng kết thúc thống khổ này."

Hứa Linh Tụ tức giận nói: "Ngươi cho là ta không muốn sớm chút chữa khỏi cho Tiểu Sương sao hả? Ta hiện tại đã cố gắng hết sức có thể! Hiện tại không dám nói gì khác, ta chỉ có thể tận lực không để tạc lò, tiết kiệm dược liệu, luyện chế Cố Tâm Đan cũng sẽ cố đạt trung phẩm trở lên — — đúng rồi, ta cũng không dám đảm bảo có thể luyện chế ra thượng phẩm đâu."

Tịch Dương Vân vội vàng nói: "Ta biết! Lấy chân khí cảnh giới Linh Tụ ngươi có thể luyện chế ra trung phẩm đã là không dễ dàng, ta biết ngươi rất quan tâm Tiểu Sương."

Sắc mặt Hứa Linh Tụ tốt hơn chút, lại nhíu mi: "Nếu sư tôn nguyện ý ra tay thì tốt rồi."

Tịch Dương Vân cười khổ: "Sao có thể......."

Luyện dược sư Hoàng cấp mỗi ngày đều phải luyện đan Hợp Thể Kỳ cho nhóm thái thượng trưởng lão, bởi vì bọn họ mới là những người đứng đầu đại diện cho tông môn, căn bản sẽ không có khả năng vì một đệ tử chân truyền nho nhỏ mà hao phí phần lớn thời gian như vậy — — cho dù hắn chịu ra tay, luyện chế ra được Cố Tâm Đan phẩm chất cao nhất, ít nhất cũng là phải mất năm sáu ngày.

Cho nên Hứa Linh Tụ cũng chỉ có thể làm thỉnh vị Hoàng cấp Luyện dược sư bỏ ra nửa ngày một ngày tinh lực, hảo hảo chỉ điểm Hứa Linh Tụ, để hắn học được cách luyện chế. Nếu không thì đúng như Cố Tá suy đoán trước đó, dù cho bọn họ đi mời Luyện dược sư cao cấp ra tay, đợi khi nghiên cứu ra được, không biết phải mất bao lâu đâu — vậy tại sao không thỉnh cầu Hoàng cấp Luyện dược sư chỉ điểm cho các Luyện dược sư cao cấp khác để rút ngắn thời gian?

Những Luyện dược sư cao cấp đó cũng không phải đồ đệ Hoàng cấp Luyện dược sư, làm sao có thể dốc lòng truyền thụ! Càng đừng nói đan phương Cố Tâm Đan vốn trân quý, cũng không thể tùy tiện lộ ra cho người khác.

Hứa Linh Tụ kéo kéo khóe miệng: "Được rồi, không cần nhiều lời vô nghĩa, hiện tại dược liệu còn không ít, nhưng tinh thần lực ta nếu lâu không được nghỉ ngơi, thì không biết có thể bảo trì hiệu suất thành đan hay không. Muốn thành thục luyện chế loại đan dược này, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Các ngươi chuẩn bị nhiều thêm điểm cống hiến chút, đến tông môn đổi thêm chút dược liệu về đi."

Tịch Dương Vân cùng Lục Cửu Tư đương nhiên nhanh chóng đáp ứng.

Cố Tá sắm vai phông nền lúc này lại lâm vào khiếp sợ.

Hắn bị ba chữ "tinh thần lực" trong miệng Hứa Linh Tụ chấn trụ rồi.

Từ khi bắt đầu tu luyện Dược Thiên Tâm Pháp, Cố Tá mới biết đến sự tồn tại của tinh thần lực, sau đó Trùy Thần Thứ xuất hiện càng làm hắn thêm hiểu rõ tác dụng công kích của tinh thần lực, về sau lại tự mình nghiên cứu, lại càng hiểu biết thêm cách dùng khác của tinh thần lực, nhưng hắn duy chỉ không nghĩ đến chính là lại nghe được mấy từ này trong miệng Hứa Linh Tụ.

— — hắn thật không cho rằng tinh thần lực của mình là độc nhất vô nhị, chỉ là thời gian địa điểm nhân vật có chút ngoài ý muốn thôi.

Mặc khác, Cố Tá không hề cảm nhận được Hứa Linh Tụ vận dụng tinh thần lực a! Dù là thời điểm luyện đan, hắn cũng không phát hiện tinh thần lực của Hứa Linh Tụ dao động, càng đừng nói đem tinh thần lực khuếch tán ra ngoài, tiến hành tra xét, phòng ngự, tác dụng che giấu hơi thở bản thân.

Cũng có một loại khả năng, đó là tinh thần lực của Hứa Linh Tụ so với Cố Tá mạnh hơn vài lần, cho nên thời điểm vận dụng Cố Tá không thể phát hiện, nhưng nếu là vậy thì phản ứng của Hứa Linh Tụ không đúng lắm, hơn nữa Cố Tá chỉ kém Hứa Linh Tụ một trọng mà thôi, Cố Tá còn luyện qua Trùy Trần Thứ, nếu nói Hứa Linh Tụ có thể che giấu không một kẻ hở như vậy, khả năng hầu như bằng không.

Cho nên Cố Tá mới kinh ngạc như vậy.

Vì thế.......

Có nên tới hỏi một chút hay không?

Cố Tá do dự.

Bên kia Hứa Linh Tụ cùng hai người Tịch Dương Vân và Lục Cửu Tư nói chuyện xong, tự nhiên ngồi xuống vị trí vừa nãy, bắt đầu muốn tiếp tục luyện dược.

Tịch Dương Vân hiện tại cũng bình tĩnh lại, chỉ thấy Lục Cửu Tư đứng dậy, vội vàng nói: "Bệnh Sương Vân không thể lại kéo dài, Dương Vân ngươi cứ ở lại chiếu cố nàng, ta đi đổi chút dược liệu cho Sương Vân."

Hắn diễn xuất bùng nổ vẻ mặt khẩn trương lo lắng, nếu không phải vừa rồi hắn bên ngoài châm ngòi ly gián, cùng với thái độ Tịch Sương Vân đối hắn làm Cố Tá sinh ra nghi ngờ, nếu chỉ bằng dựa vào trực giác ban đầu Cố Tá hẳn là đã bị dao động rồi.

Tịch Dương Vân hiển nhiên rất cảm động: "Lại phải làm phiền ngươi rồi, Cửu Tư."

Lục Cửu Tư tiêu sái nói: "Ta quan tâm Sương Vân, cũng thua kém huynh trưởng ngươi đâu." Nói xong, hắn ý vị không rõ liếc nhìn Cố Tá, lại chắp tay đối với Hứa Linh Tụ đang luyện đan, nhấc chân lập tức rời đi.

Cố Tá bỗng nhiên hiểu rõ.

Nếu mấy năm này Lục Cửu Tư đều dùng cái loại kỹ thuật diễn xuất xuất thần nhập hóa này, thì cũng khó trách Tịch Dương Vân sao lại tin tưởng hắn đối với Tịch Sương Vân muội tuổi thật tình, đối hắn sinh ra cảm động cũng là đương nhiên.

Chờ Lục Cửu Tư đi rồi, Cố Tá lại cùng Tịch Dương Vân nhìn Hứa Linh Tụ luyện đan.

Có lẽ nhiều năm qua phải vì muội tử kết không ít thiện duyên, thái độ trước Tịch Dương Vân làm người rất thoải mái, từ đầu đã không quá khó dễ Cố Tá. Lúc này thấy không còn lại mấy người, liền chủ động nói chuyện với Cố Tá: "Cố sư đệ, vừa rồi chuyện của Sương Vân làm chậm trễ ngươi, mong rằng ngươi sẽ không phiền lòng."

Cố Tá vội vàng xua tay: "Nào có, nào có."

Tịch Dương Vân lại thở dài: "Mới vừa rồi nhờ Cố sư đệ hỗ trợ, còn chưa cảm tạ......"

Cố Tá lại nói: "Không cần khách khí, việc nhỏ không tốn sức."

Không khí lại hòa hoãn một chút.

Tịch Dương Vân liền nói: "Cố sư đệ nếu có gì nhìn không rõ, cũng có thể nói ra, Tịch mỗ tuy không phải Luyện dược sư, nhưng nhiều năm qua mưa dầm thấm đất cũng biết một ít, biết đâu có thể cho Cố sư đệ chút ý kiến."

Thường xưa có câu "Bệnh lâu thành lương y", y mấy năm qua chiếu cố Tịch Sương Vân có rất nhiều thứ phải nghe Luyện dược sư dặn dò, so với Võ giả bình thường hiểu biết về Luyện dược sư nhiều hơn một chút.

Cố Tá mắt sáng ngời.

Hứa Linh Tụ đang bận rộn, thật sự không nên đến quấy rầy, nhưng có thể hỏi Tịch Dương Vân nha!

Vì thế hắn liền thấp giọng hỏi: "Ta cảm thấy thiên phủ có chút cảm giác đặc thù...... Vừa rồi nghe Hứa sư huynh nói đến "tinh thần lực", có chút tò mò, không biết cùng cái này có quan hệ gì hay không."

Tịch Dương Vân cười nói: "Quả nhiên như lời Linh Tụ nói, Cố sư đệ rất có ngộ tính." Y dừng một chút, nói: "Không tệ, chỉ sợ cái loại lực lượng thiên phủ này của sư đệ, chính là tinh thần lực."

Bởi vì đối Cố Tá cảm kích, y liền không tiếc giữ lại, đem những gì mình biết đều nói ra.

"Mỗi người từ nhỏ đều có tinh thần lực, cảnh giới càng cao, tinh thần lực cũng theo đó mà gia tăng. Võ giả có thể thông qua tâm pháp võ kỹ cùng dược vật để rèn luyện tăng cường thân thể, nhưng lại không có biện pháp gia tăng tinh thần lực, chỉ có thể để nó tùy ý tự do phát triển. Mà Luyện dược sư thời điểm luyện dược, thời gian tinh thần tập trung càng dài, tinh thần lực tiêu hao càng nhanh, tinh thần lực sau khi tiêu hao cần phải nghỉ ngơi một phen, một lần khôi phục đều so với trước kia mạnh hơn một chút...... Đây cũng coi như là cách Luyện dược sư rèn luyện tinh thần lực."

Cố Tá nghe đến nhập thần: "Tinh thần lực đối với việc luyện dược của Luyện dược sư, có phải cũng có tác dụng."

Tịch Dương Vân gật đầu một cái: "Không sai, rất là hữu dụng."

Kế tiếp, y lại kỹ càng giải thích một phen.

" Luyện dược sư tinh thần lực càng mạnh, tương lai khả năng đột phá cảnh giới càng cao. Trải qua nhiều lần nghiệm chứng, phái hiện Luyện dược sư tinh thần lực càng mạnh, tỉ suất thành đan càng cao. Tựa như đều là Luyện dược sư trung cấp, người có tinh thần lực mạnh so với kẻ tinh thần lực nhỏ yếu càng xuất chúng hơn, phẩm chất thành đan thường cũng cao hơn."

"Tựa như Linh Tụ...... Hiện tại hắn đã có thể luyện chế đan dược Tiên Thiên cảnh, kỳ thật đã được tính là Luyện dược sư trung cấp, chỉ cần hắn ổn định tốt tỉ suất thành đan của mình, thì chính là Luyện dược sư trung cấp chân chính. Với cái tuổi này của hắn lại đạt được thành tựu như vậy, tuy một phần do thiên phú, nhưng cũng là do ngày thường hắn luyện đan trong thời gian lâu, đem tinh thần lực tiêu hao hết cứ lặp đi lặp lại như vậy....."

"Cố sư đệ, tinh thần lực đối với mỗi Luyện dược sư đều rất quan trọng, nếu ngươi muốn trở thành Luyện dược sư ưu tú, cũng phải trải qua đau khổ như vậy mới được. Từ giờ trở đi, phải nên thử thao túng tinh thần lực trong thiên phủ!"

Nói đến đây, Tịch Dương Vân không khỏi cảm khái: "Cố sư đệ vẫn là Hậu Thiên cảnh giới, cư nhiên đã có thể cảm nhận được tinh thần lực, điểm này thật là không dễ dàng. Bình thường cũng chỉ có Luyện dược sư đạt tới Tiên Thiên cảnh, mới có thể chạm đến ngạch cửa tinh thần lực." Y lại có chút tò mò: "Cảnh giới hiện tại của Cố sư đệ là Hậu Thiên cửu trọng?"

Cố Tá nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể che giấu thành như vậy, gật đầu: "Đúng vậy."

Tịch Dương Vân vốn là đã nhìn ra, dò hỏi chỉ là muốn thêm xác định, lúc này lại hỏi: "Tư chất Cố sư đệ đích xác không kém hơn Linh Tụ bao nhiêu. Tinh thần lực của Linh Tụ cũng là tại Hậu thiên bát trọng cảm giác được."

Cố Tá nghe xong, hít sâu: Nguy hiểm thật!

May là hắn lo cảnh giới của mình quá thấp sẽ làm đại ca mất mặt, cho nên dùng tinh thần lực đem cảnh giới che giấu còn Hậu Thiên đại viên mãn, nếu không hắn cứ biểu hiện ra thực lực Hậu Thiên thấp trọng, vậy không phải là so với Hứa Linh Tụ tiềm lực càng thêm xuất chúng hay sao? Đó cực kì không tốt a.

Lúc này Cố Tá vẻ mặt cảm kích nói: "Ta nhất định sẽ nổ lực gấp bội."

Tịch Dương Vân thấy hắn như vậy, cũng cười cười, trong lòng cũng rất an ủi.

Lại kết thêm một cái thiện duyên, như vậy rất tốt.

Cố Tá tháo xuống nghi hoặc.

Hắn hiện tại đã biết vì sao không thể nhìn thấy Hứa Linh Tụ vận dụng tinh thần lực rồi, đó là bởi vì Hứa Linh Tụ căn bản không thể tự khống chế tinh thần lực.

Cái gọi là Luyện dược sư tiêu phí tinh thân lực thì thực chính là một loại vận dụng tiềm tàng, thông qua tinh thần thực chủ chuyên chú làm cho dược lực càng thêm tinh vi chuẩn xác. Mà Cố Tá từ đầu lại dùng cách này đem tinh thần lực ngưng tụ ở hai mắt, như vậy hắn có thể "Nhìn" thấy dược lực chuyển động cùng biến hóa, kỹ sảo này so với mấy cái không tự ý thức được kia tự nhiên là cao cấp hơn rất nhiều.

Mà Cố Tá cũng biết được, dù là Kình Vân Tông, nhóm Luyện dược sư cũng không có biện pháp rèn luyện tinh thần lực, chỉ có thể dùng cách vụng về nhất, thô ráp nhất, nhưng cũng có chút tác dụng.

Bất quá, Cố Tá còn chuyện rất tò mò...

Chần chờ một lúc, vẫn là hỏi ra: "Tịch sư huynh, tinh thần lực Luyện dược sư có thể vận dụng như vậy, còn... Võ giả thì sao?"

Tịch Dương Vân nghe xong, như là nhớ tới gì đó.

Sau đó y lộ ra tươi cười nói: "Là muốn dò hỏi cho công tử nhà ngươi sao?"

Cố Tá ngượng ngùng gật đầu: "Mong sư huynh không ngại chỉ giáo."

Tịch Dương Vân tự nhiên không keo kiệt, y sửa sang từ ngữ lại một chút, liền giải đáp: "Cùng Luyện dược sư bất đồng, đối với Võ giả, tinh thần lực đối với cảnh giới trước Thoát Phàm cảnh tác dụng không quá lớn, nhiều nhất cũng là cảm giác đối với nguy hiểm nhạy bén hơn mà thôi. Chờ đến cảnh giới Thoát Phàm cảnh về sau, tinh thần lực Võ giả liền trở nên rất hữu dụng, nó không những có thể tăng cường về mặt lí giải võ kỹ đói với Võ giả, thời điểm cùng người đối chiến có thể sinh ra tác dụng dự phán nhất định. Người có tinh thần lực cường mạnh tác dụng càng lớn, cùng cảnh giới Võ giả nào có tinh thần lực mạnh càng chiếm tiện nghi. Đồng thời, tinh thần lực cường đại có thể mang đến cảm giác kinh sợ, thời điểm Võ giả thu triển võ kỹ có thể tạo ra uy áp kiềm chế đối thủ."

Cố Tá liên tục gật đầu: "Thì ra là như thế, sau khi trở về, ta liền nói cho công tử!"

Tịch Dương Vân ôn hòa cười: "Công tử nhà ngươi khí độ bất phàm, tương lai nhất định là tinh thần lực cường đại hơn người, ngươi không cần lo lắng cho hắn."

Mắt nhìn người, y hẳn là có vài phần.

Cố Tá xoa xoa tay, gật đầu.

Thời điểm Tịch Dương Vân chỉ điểm Cố Tá thập phần kỹ càng tỉ mỉ, nhìn thấy thái độ sư đệ nghiêm túc lại ngoan ngoãn, y lại nhớ tới muội muội đáng thương của mình, không khỏi phát huy tính tình lúc dạy dỗ muội muội mà cẩn thận nói. Còn Cố Tá, hắn đối với Tịch Sương Vân là yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tịch Sương Vân không chút che giấu lại rất hòa khí cảm giác không tồi, đương nhiên các phương diện khác cũng rất không tồi.

Lúc sau, Tịch Dương Vân còn giảng giải cho Cố Tá một ít tiểu xảo lúc Hứa Linh Tụ luyện đan, Cố Tá quả là đối với chuyện này không đủ kinh nghiệm, nghe xong cảm thấy hôm nay thu hoạch không ít a.

Sau một phen nói chuyện, hai người đều rất vui vẻ.

Hứa Linh Tụ sau khi luyện chế xong hai lò, thời gian trôi qua cũng không sai biệt lắm, mắt thấy trời đã tối, bọn họ buổi tối còn muốn tiếp tục luyện đan, vì thể cũng không giữ Cố Tá ở lại nữa.

Vì thế Hứa Linh Tụ hơi dừng lại một chút, thời điểm Tịch Dương Vân đang giải đáp cho Cố Tá tựa hồ không có kiên nhẫn mà chỉ điểm vài câu, Tịch Dương Vân chỉ là mỉm cười, trong lòng Cố Tá lại có chút buồn cười, cũng "vâng dạ" mà nghe.

Qua một lúc, Hứa Linh Tụ mới phủi tay nói: "Cố sư đệ trở về đi, ngày mai lại đến."

Cố Tá sửng sốt.

Chẳng lẽ là ngày nào cũng tới sao?

Nhưng chuyện này vẫn là không thể cự tuyệt ngay, Cố Tá nghĩ ngày mai vẫn là nên tới, cũng nhìn xem chuyện tình phát triển thế nào.

Kế tiếp, hắn liền cáo từ hai người, một mình rời đi.

Sau khi đi ra, nhìn thấy Tiền Hổ ở bên ngoài chờ hắn.

Hắn mang theo Tiền Hổ, trở về sơn cốc.

Đáng tiếc, suốt một đêm này, Công Nghi Thiên Hành cũng không có trở về.

Trong sơn cốc chỉ còn mỗi Long Nhị, khi Cố Tá hỏi tới, Long Nhị liền đem lời Công Nghi Thiên Hành giao phó nhắn lại.

Công Nghi Thiên Hành mang theo đám người Long Nhất vào trong núi bắt giữ hoang thú, bởi vì người đông đường xá xa xôi, trở về nhất định sẽ trễ một chút. Đan dược có tác dụng đối với thiên đố thân thể y đều đã đem theo, bảo Cố Tá sao khi trở về không cần quá lo lắng.

Cố Tá cũng không phải lần đầu tiên cùng Công Nghi Thiên Hành tách ra, nhưng lần này có lẽ bởi vì vẫn chưa quen thuộc Kình Vân Tông, cảm giác sống nương tựa lẫn nhau càng thêm mãnh liệt, cho nên trong lòng hắn liền sinh ra phiền muộn nhàn nhạt.

Hắn cảm thấy....... Có chút hơi nhớ đại ca rồi, làm sao đây?

Bất quá rất nhanh, Cố Tá liền đem cảm xúc vứt đi.

Luyện dược luyện dược luyện dược!

Ban ngày còn chưa có luyện đâu, vừa lúc tối nay phải càng thêm nổ lực mới phải.

Cứ thế, Cố Tá chôn mình trong luyện dược phòng, cũng là suốt một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn rửa mặt chải đầu, lần thứ hai chạy tới Tử Nhất Lâu, vẫn là đem theo Tiền Hổ.

Vẫn là ở lầu ba, vẫn là nhìn Hứa Linh Tụ luyện dược, nhưng vừa lúc xem qua một vòng, Hứa Linh Tụ lại cho hắn thêm quyền hạn, bảo hắn có thể ở trong một trắc gian nào đó luyện dược.

Cố Tá vốn cho rằng Hứa Linh Tụ sẽ nhìn, nhưng Hứa Linh Tụ đang rất vội vàng luyện dược, cũng không làm như vậy. Ngược lại là Tịch Dương Vân lại đến xem một lần, chỉ điểm một ít "thiếu sót", đương nhiên vẫn là khen ngợi không ngớt.

Cũng may Tịch Dương Vân cũng không ở lại lâu, y vẫn là quan tâm đến chuyện luyện chế Cố Tâm Đan hơn, cho nên một mình Cố Tá trong luyện dược phòng, cũng luyện chế ra được chút đan dược tốt.

Chỉ là sau khi luyện chế xong, cần phải xử lí đan lô một chút để tránh người khác nhìn ra, cuối cùng hắn luyện chế một ít Ích Khí Đan, dùng để che giấu hơi thở đan dược trước đó.

Liên tiếp bốn năm ngày như thế.

Công Nghi Thiên Hành vẫn chưa trở về.

Cố Tá vẫn luôn qua lại Tử Nhất Lâu cùng sơn cốc.

Kì dị chính là, mấy ngày nay Lục Cửu Tư cũng không có tới.

————

Cám: Hỏa Hỏa lấy lại phong độ. 1 chương này dài xỉu Cám rồi............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.