Sau khi phản ứng lại, Cố Tá liền nghe lời mà nhớ lại các đan phương trong đầu.
Hắn đúng là có rất nhiều phương thuốc, Nhân cấp đã có hơn ba ngàn loại: chỉ thích hợp cho Hậu Thiên tạm thời không suy xét, đa dạng rất nhiều nhưng trên cơ bản quá trình luyện chế không có quá nhiều mới lạ, nhìn qua một cái cũng dễ dàng làm được; thích hợp với Tiên Thiên cũng có hơn vạn loại, thường gặp nhất có hơn ngàn loại, kỳ thật có rất nhiều loại có công hiệu lặp đi lặp lại như nhau, nếu muốn luyện chế, phải lựa chọn tính giá so xem cái nào có lời nhất; Thoát Phàm cảnh có hơn 8000 loại, nhưng lấy thực lực của hắn trước mắt tới luyện chế phỏng chừng không thể thành công, dù thành công thì miễn cưỡng cũng chỉ được hai viên hạ phẩm, chỉ thêm lãng phí thời gian mà thôi.....
Đầu tiên phải bán được giá cao, giá cả càng cao kiếm được càng nhiều; sau đó chính là giá cả dược liệu, dù sao đại ca hắn vẫn buôn bán lâu dài, cùng loại dược hiệu nhưng giá dược liệu càng rẻ cũng tương đối có lời; cuối cùng chính là đan dược hiệu quả tốt, nếu hiệu quả không tốt, không ai mua cũng vô dụng. Đương nhiên tốt nhất vẫn là hiệu quả không trùng nhau, nếu không đan dược trong cùng một nhà lại cùng nhau cạnh tranh, cũng rất ảnh hưởng đến sinh ý!
Kết quả, Cố Tá yên lặng ở trong đầu sàng chọn.
Ngẫm lại, đã có gia tăng chân khí, trị liệu nội thương ngoại thương, trị kinh mạch đứt gãy, bảo trì dung nhan, bổ huyết giải độc đều có.... Còn thiếu cái gì nữa đâu?
Hơn nữa phân ra phẩm cấp khác nhau giá cả cũng khác nhau làm hắn cũng hiểu ra rất nhiều chuyện... Từ từ, bất đồng phẩm cấp!
Đan dược sở dĩ bất đồng phẩm cấp, chính là phải xem đan dược đó có nhiều hay ít tạp chất a!
Đan dược có thể tăng chân khí Võ giả trợ giúp Võ giả khỏi hẳn có đủ loại tác dụng, Võ giả muốn thuận lợi đột phá cũng không thể thiếu đan được phụ trợ, nhưng ngoại trừ đan dược cực phẩm ra, dù là đan dược thượng phẩm vẫn chứa một chút tạp chất, hàng năm trầm tích lâu ngày trong cơ thể Võ giả, hoặc là bám lên kinh mạch, hoặc là hòa tan trong máu, hoặc là bám vào các sợi cơ bắp, ẩn trong lục phủ ngũ tạng, ngay từ đầu có thể không cảm giác được, nhưng càng về sau, sẽ tạo thành khó khăn trong việc đột phá.
Hơn nữa những đan dược trợ giúp đột phá có tác dụng quang trọng nhất chính là trong thời gian ngắn ngửi hòa tan những tạp chất đó, khiến Võ giả thuận lợi đột phá, nhưng cũng không đại biểu cho những tạp chất đã bị thanh trừ, một bộ phận nhỏ vẫn sẽ lưu lại trong cơ thể Võ giả –– trừ phi là đan dược đột phá, cũng chính là cực phẩm đan dược!
Cho nên, đan dược thanh trừ tạp chất cũng có rất nhiều chủng loại, bất quá cái nào có hại ít thì chọn cái đó, tỷ như Cố Tá đã luyện chế ra vô số Thanh Huyết Đan –– tác dụng của nó chính là thanh trừ tạp chất trong máu. Nhưng mà đối với kinh mạch, cơ bắp, ngũ tạng lục phủ, Thanh Huyết Đan cũng vô dụng.
Cố Tá hiện tại đang nghĩ, vì đề phòng Lục Cửu Tư kia, Thanh Huyết Đan vẫn không nên bại lộ ra mới tốt, nhưng còn các loại thanh trừ tạp chất khác, vẫn nên chọn một cái.
Như vậy vấn đề liền xuất hiện.
Thanh trừ tạp chất trong cơ bắp giá cả hợp lí có Thanh Thể Đan, thanh trừ tạp chất trong kinh mạch có Thanh Mạch Đan, thanh trừ tạp chất trong lục phũ ngũ tạng có Thanh Tâm Đan... Có chút rối rắm có chút do dự a.
Vài loại đan dược này đều rất trân quý, giá cả cũng không sai biệt lắm, Cố Tá lại cẩn thận nhớ lại đan phương của chúng, đem dược liệu phân tích một chút... Quyết định lựa chọn Thanh Mạch Đan.
Người luyện võ, kinh mạch quan trọng nhất, một khi kinh mạch tắc nghẽn, hậu quả chính là nổ lực cách mấy cũng không đạt được –– trước kia đại ca hắn Công Nghi Thiên Hành không thể tu luyện, còn không phải chính là nguyên nhân này hay sao! Chẳng qua lúc ấy kinh mạch Công Nghi Thiên Hành tắc nghẽn không phải do tạp chất mà là do Tiên Thiên khí mà thôi.
Lại nói, Cố Tá còn suy xét đến một vấn đề.
Dược liệu luyện chế Thanh Huyết Đan có hai vị trùng với Tham Tuyết Đan, bọn họ vốn dùng Tham Tuyết Đan để che giấu tai mắt Lục Cửu Tư, hiện giờ trong Thanh Mạch Đan cũng có vài vị đều trùng hợp với Thanh Huyết Đan, bọn họ quang minh chính đại luyện chế loại đan dược này, sẽ càng không làm người chú ý.
Bởi vì Lục Cửu Tư... Hắn ta vẫn chưa có động thủ.
Chính là có một tên rắn độc trốn trong tối như vậy, dù có Hứa Linh Tụ cùng Tịch Dương Vân tạm thời kiềm chế, cũng không ai biết được hắn tột cùng có động thủ hay không, khi nào động thủ.
Cho nên chuyện này có chút phiền toái, còn phải dựa vào các đan dược khác để che đậy, Cố Tá vẫn cảm thấy, thà rằng hiện tại phiền toái chút, cũng không cần phải dễ dàng buông tha ám chiêu kia. Bằng không Lục Cửu Tư lại có hành động khác, bọn họ một khi không cẩn thận trúng chiêu thì làm sao bây giờ? Lừa gạt đối phương vẫn là rất quan trọng.
Nghĩ tới đây, Cố Tá lại thở dài.
Chờ một chút.
Chờ đại ca hắn thực lực càng mạnh, đến khi có thể xử lí được Võ giả Thoát Phàm cảnh, Lục Cửu Tư muốn lại đùa giỡn cái gì, ai rãnh mà để ý hắn chứ?
Kỹ không bằng người, cũng chỉ có thể dựa vào cẩn thận cùng kiên nhân chu toàn thôi.
Vẫy vẫy đầu ném văng chuyện này đi, Cố Tá quyết định chọn Thanh Mạch Đan. Sau đó hắn lại suy xét một loại đan dược khác –– là một loại đan dược dùng để đột phá cảnh giới, cũng chính là Tiên Thiên Đan cùng Thuế Trần Đan.
Thị trường Tiên Thiên Đan khẳng định sẽ không thấp, chỉ là hoặc là có máu Tiên Thiên khác, hoặc là phải có mấy vị chủ dược trước đó bọn họ không tìm được. Bất quá cái này cũng không có gì lo lắng, bởi vì Cố Tá biết được Luyện dược sư trong Kình Vân Tông đã có thể luyện chế ra Tiên Thiên Đan, vậy thuyết minh cho ba loại dược liệu này có tồn tại –– bởi vì dùng máu luyện đan quá thiên môn, cũng vô pháp cung ứng lượng lớn, Kình Vân Tông tốt xấu gì cũng là nhìn cũng là môn phái đứng đắn, hẳn là sẽ không dùng cái loại phương thuốc cổ truyền này. Mấy vị chủ dược kia, hẳn là có thể mua được, hoặc là có thể trực tiếp dùng điểm cống hiến đến tông môn đổi lấy a.
Chẳng qua Tiên Thiên Đan tuy tốt, nhưng đệ tử nội môn cơ bản đều là Tiên Thiên, chỉ khi muốn hấp dẫn lôi kéo nhân tài trong ngoại môn mới cần đến Tiên Thiên Đan thôi, thật ra cũng có thể bán cho người trong ngoại môn, nhưng bọn họ không có quá nhiều tiền a....
Thuế Trần Đan.... Cố Tá dừng một chút. Hắn thật hắn muốn luyện chế Thuế Trần Đan lâu rồi, nhưng chỉ sợ thực lực quá thấp luyện chế không thành a! Ít nhất vẫn nên đột phá thêm hai cảnh giới rồi lại nói! Cái này cũng không vội.
Vậy rốt cuộc nên chọn đan dược gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới một thứ, hai mắt Cố Tá sáng rực lên.
Nếu nói phải mất một thời gian dài mới có thể đột phá, như vậy thì có thể rút ngắn thời gian a!
Tại khắc này, Cố Tá nhớ tới một loại tương đối hiếm thấy ở Kình Vân Tông, có thể gọi là thuốc cứu mạng hay là Nhân cấp đan ––– Tấn Nguyên Đan.
Tác dụng của loại đan dược này chính là có thể đề cao cảnh giới chính mình trong thời gian ngắn, căn bản không có tác dụng phụ.
Ngẫm lại xem, thời điểm một Tiên Thiên tam trọng đối chiến với Võ giả cảnh giới cao hơn so với mình, đối phương nếu muốn giết chết hắn, hắn liền ăn vào viên đan dược này lập tức cảnh giới liền ngang bằng đối phương, chẳng sợ bởi vì không đủ kinh nghiệm chiến đấu hay đánh không lại đối phương, nhưng chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề! Đặc biệt nếu là cái loại Võ giả thiên tài bản thân tư chất đặc biệt tốt nhưng bởi vì thăng cấp cần một năng lượng lớn, đối phương so với bọn hắn cảnh giới cao nhưng tư chất không bằng tài trí bình thường nên ghen ghét ám sát bọn họ, bọn họ bị quản chế bởi cảnh giới nên không cách nào đánh lại đối phương, nhưng ăn vào một tiên Tấn Nguyên Đan, cảnh giới đột nhiên "đột phá" một chút, lập tức có thể xoay người xử lí đối phương!
Hạ phẩm đan chỉ có thể tăng cảnh giới lên một trọng, nếu là trung phẫn có thể đề cao nhị trọng, thượng phẩm là tam trọng, chỉ là thời gian mỗi lần chỉ có thể liên tục hai giờ mà thôi, nếu là cực phẩm đan, thời gian sẽ tăng gấp bội!
Tấn Nguyên Đan chính là một lựa chọn tốt!
Tâm tình Cố Tá đột nhiên phấn chấn lên.
Tân Nguyên Đan có thể trong thời điểm mấu chốt cứu người, thủ pháp luyện chế nhất định có khó khăn, nếu thu phục nó, đối với hắn cũng là một loại tôi luyện.
Như vậy, hắn không những có thể giúp đỡ đại ca kiếm tiền, còn có thể gia tăng năng lực chính mình, một công đôi việc! Đúng là giống như đúc những gì đại ca chỉ điểm nha!
Nghĩ kỹ mấy thứ linh tinh vụn vặt xong, Cố Tá lấy lại tinh thần, hắn cúi nhìn, thấy trong chén của mình đã chất không ít thức ăn. Hắn có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu: "Đa tạ đại ca...."
Công Nghi Thiên Hành lúc này cũng cười nói: "Vừa rồi thấy A Tá còn đang phát ngốc, không tiện quấy rầy, lại sợ A Tá ngốc xong lại thấy không có gì ngon, liền gắp một ít qua, còn phải mời A Tá ăn thử, chớ có ghét bỏ mới phải."
Cố Tá: "...."
Đừng tưởng rằng nói uyển chuyển như vậy hắn liền không nhận ra là đang chế nhạo hắn a.... Đại ca hắn vẫn luôn có ác thú vị đấy, hắn rõ ràng là đang suy nghĩ chính sự đó.
Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn vẻ mặt nghẹn khuất, nhịn không được lại gắp một đũa thịt qua.
Cố Tá giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, bất đắc dĩ mà vùi đầu gặm lấy gặm để. Vốn đang chuẩn bị nói cho đại ca suy nghĩ vừa rồi, hiện tại xem ra, vẫn nên ăn xong rồi tính...
Vừa ăn cơm xong, Cố Tá bày ra vẻ mặt thật sự nghiêm túc: "Đại ca, ta đã nghĩ xong kế tiếp phải luyện chế đan dược gì rồi."
Công Nghi Thiên Hành rót cho hắn một chén trà nhỏ, cười nói: "Nguyện nghe kĩ càng."
Cố Tá nghiêm túc như cũ: "Thanh Mạch Đan, Tiên Thiên Đan, Tấn Nguyên Đan." Sau đó, hắn đem công dụng của Thanh Mạch Đan và Tấn Nguyên cùng với lí do vì sao lựa chọn hai loại đan dược này đều nói qua một lần, hỏi: "Đại ca cảm thấy thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành sau khi suy nghĩ, gật gật đầu: "A Tá suy xét thật chu đáo."
Cảm giác quẫn bách vì bị chế nhạo vừa rồi lập tức biến mất, Cố Tá tươi cười vui vẻ nói: "Đại ca cũng cảm thấy như vậy rất không rồi có đúng không! Thanh Mạch Đan cùng Tấn Nguyên Đan một lần chỉ có thể một lò chín viên, Tiên Thiên Đan lại càng ít, nhiều nhất chỉ ba viên, nhưng ta tin tưởng chỉ cần ta rèn luyện lại rèn luyện nhiều hơn, nhất định sẽ không lãng phí dược liệu!"
Công Nghi Thiên Hành cười: "Thực lực A Tá dĩ nhiên rất mạnh." Chợt y ngừng lại, rồi tiếp lời: " Thanh Mạch Đan cùng Tấn Nguyên Đan chỉ có thể làm phiền A Tá, trừ phi có Luyện dược sư cam nguyện bị chúng ta khống chế, nếu không hai loại đan phương này, không thể tiết lộ ra ngoài. Nhưng là Tiên Thiên Đan, có thể để các Luyện dược sư kia đến tương trợ."
Cố Tá nghĩ nghĩ, cũng gật đầu: "Đại ca, ta đã biết."
Lòng người khó dò, cái gì mà chia sẻ đan phương a, mấy cái Luyện dược sư đó bị nuôi mập rồi, không nhất định vẫn còn chịu thương chịu khó như trước nữa. Thay vì mong đợi sự biết ơn cùng lòng trung thành của bọn họ, không bằng ngay từ đầu phải khống chế bọn họ có tốt hơn không.
Công Nghi Thiên Hành thấy Cố Tá thụ giáo, vừa lòng gật đầu.
Tiểu Luyện dược sư của y, theo tuổi trưởng thành, cũng càng hiểu chuyện hơn. Nhưng bản tính vốn có lại không hề thay đổi... Như vậy rất tốt.
Dù Công Nghi Thiên Hành tự mình có thể bảo hộ được Cố Tá, nhưng y cũng không hạn chế Cố Tá phát triển. Thứ người khác cho đều là vật bên ngoài, chính mình đoạt được, mới là chân chính có được.
Chỉ là....
Ám quang trong mắt Công Nghi Thiên Hành chợt lóe qua.
Nhưng thời điểm y nhìn về Cố Tá, ánh mắt đã trở nên nhu hòa giống như ngày thường.
Cố Tá không phát hiện ra ý nghĩ vừa rồi trong lòng đại ca nhà mình, sau lưng hắn đột nhiên thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng lạnh lẽo này rất nhanh tiêu tan, cũng không có ác niệm gì, hắn đương nhiên cũng không phát hiện được.
Hai người lẳng lặng uống trà, ngẫu nhiên lại nhìn đến tình cảnh náo nhiệt của Dược Sinh Đường bên dưới, thật là có chút thích ý.
Bận rộn mấy ngày qua, ngẫu nhiên trộm được nửa ngày nhàn rỗi, cũng rất thoải mái a.
Nhưng một mảnh yên bình này, rất nhanh bị phá vỡ.
Cố Tá yên lặng quay mặt lại.
Thật là..... Muốn uống chén trà cũng không yên ổn a!
Nên nói may mắn thời điểm ăn cơm vừa rồi rất thuận lợi không.
Ở bàn bên cạnh bên cạnh lại bên cạnh, lúc này đi đến một người.
Người nọ thực lực rất cao, thoạt nhìn ít nhất là Tiên Thiên lục trọng trở lên, dù là Công Nghi Thiên Hành, vẫn cảm giác được một tia uy hiếp.
Cố Tá cũng cảm giác được hơi thở người này có chút áp bách, hơn nữa đối phương khí chất âm trầm khí tràng cường đại, chất liệu y phục cũng rất đặc thù, điều này ít nhất nói lên một vấn đề –– người này có bối cảnh có thực lực, tốt nhất không nên coi thường.
Thái độ người này thật ra cũng còn chút khách khí, sau khi tới liền dò hỏi một câu: "Không biết hai vị sư đệ có thể cho phép ta cùng ngồi được không?"
Cố Tá ở trong lòng phun tào một câu: Nếu vì muốn cùng bàn mà tới có quỷ mới tin đó!
Bất quá chuyện này không cần Cố Tá ra mặt ứng phó, Công Nghi Thiên Hành đã tiếp nhận câu chuyện, thái độ y cũng rất thong dong, khí thế một chút cũng không bị áp chế: "Đây là việc nhỏ, sư huynh thỉnh."
Người nọ liền ngồi xuống, tầm mắt hắn cũng nhìn Dược Sinh Đường bên dưới.
Cố Tá mím môi, một bên nhìn như rất tự tại, một bên truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành.
[ Đại ca, người này hẳn là tới tìm chúng ta đi? ]
[ A Tá hảo nhãn lực. ]
[ Vậy sao hắn không nói câu nào hết trơn vậy? ]
[ Tới tìm người đó mà, muốn quan sát trước một phen.... ]
[ Ta cảm thấy, hắn hẳn là quan sát chúng ta rất lâu rồi. ]
Đến đây, ý cười bên môi Công Nghi Thiên Hành càng gia tăng, đem chén trà Cố Tá đã uống qua một nửa rót đầy, lại rót thêm một ly mới: "Sư huynh nếu không ngại...."
[ A Tá nói rất có lí. Nếu là như vậy, ta liền cho hắn một cơ hội bắt chuyện. ]
Cố Tá 囧 cạn lời.
[ Đại ca chính huynh muốn vậy chớ có đẩy lên người ta...]
[ Ân, A Tá nói rất có lí. ]
[.... ]
Bên kia, vị sư huynh sau khi tiếp nhận chén trà, quả nhiên lộ ra tươi cười, gật đầu với Công Nghi Thiên Hành: "Đa tạ ý tốt sư đệ, ta từ chối lại thành ra bất kính."
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: "Sư huynh thỉnh."
Người nọ lại nói: "Sư đệ thỉnh."
Hai người cứ như vậy mà yên lặng uống trà.
Đại khái trước đó đã vòng vo không sai biệt lắm, không khí cũng hòa thuận hơn chút, người nọ liền đối với Công Nghi Thiên Hành nói: "Vi huynh Hải Thiên, không biết sư đệ xưng hô thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành cũng rất khách khí: "Tại hạ Công Nghi Thiên Hành, gặp qua Hải sư huynh."
Hải Thiên cười cười: "Công Nghi sư đệ, ta vừa rồi thấy ngươi vẫn luôn nhìn về phái Dược Sinh Đường, nhưng biểu tình lại không giống người bình thường, không biết có phải cùng Dược Sinh Đường kia quen biết hay không?"
Công Nghi Thiên Hành đem chung trà trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Hải sư huynh đây là hỏi....."
Hải Thiên tựa hồ có chút xấu hổ: "Không dối gạt Công Nghi sư đệ, kỳ thật ta muốn mời ngươi hỗ trợ giới thiệu một phen, ta muốn cùng chủ nhân hiệu thuốc kia kết bạn, để..."
Để cái gì Hải Thiên không có nói, Công Nghi Thiên Hành cũng không hỏi.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành liền lâm vào trầm tư.
Hải Thiên thấy y như thế, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Đúng như Cố Tá nói, hắn đã quan sát hai người rất lâu, hơn nữa hai người vẫn luôn nhìn hiệu thuốc kia, lại không có thần sắc tham lam hay hâm mộ. Nếu như vậy, bọn họ hoặc là có bối cảnh hùng hậu không để bụng mấy đam dược đó, hoặc chính là người có quan hệ với hiệu thuốc, cho nên mới nhìn nhiều một chút.
Hạ Thiên cảm thấy, người sau có khả năng lớn hơn, hơn nữa nhĩ lực hắn không tồi, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được một vài từ "..... Đan cước.... Thanh mạch.... Kiếm.....". Mấy chữ này làm hắn cảm thấy phỏng đoán của mình rất có khả năng. Hơn nữa, hắn mang theo nhiệm vụ mà tới, phía trước đã hết đường xoay xở, không bằng tới đây thử một chút xem sao.
Trước mắt, hắn hiện tại hy vọng Công Nghi Thiên Hành có thể cho hắn một đáp án khẳng định.
Thật lâu sau, thời điểm Hải Thiên đã có chút nôn nóng, Công Nghi Thiên Hành mới do dự gật đầu: "Chủ nhân hiệu thuốc kia, ta đúng là...."
Hạ Thiên có chút gấp gáp, biểu tình vui mừng: "Sư đệ có chịu hỗ trợ hay không?"
Công Nghi Thiên Hành lại do dự.
Cố Tá ở một bên ôm mặt, chỉ cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.
Quên đi, dù sao loại chuyện làm bộ làm tịch rèn luyện kỹ năng diễn xuất này, hắn đã nhìn quen rồi.
Công Nghi Thiên Hành khó xử trong chốc lát, mới thở dài một tiếng, nói: "Không dối gạt Hải sư huynh, chủ nhân Dược Sinh Đường kia, đúng là tại hạ."
Đồng tử Hải Thiên đột nhiên co rút lại, trong lòng cực kì kinh ngạc.
Cư nhiên vậy mà gặp được chủ nhân hiệu thuốc? Lại xem một chút tuổi tác cùng cảnh giới vị sư đệ này, tức khắc liền cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Công Nghi Thiên Hành cười khổ nói: "Hải sư huynh nếu là không tin...."
Hải Thiên giật mình, tức khắc lấy lại tinh thần: "Không có, Hải mỗ không phải không tin sư đệ, chỉ là quá mức khiếp sợ, cho nên mới chậm trễ mà thôi."
Vốn dĩ là hắn chủ động đến gần, hắn nghĩ vị sư đệ chỉ mới Tiên Thiên tam trọng này cũng sẽ không tại đây lừa gạt hắn, dù sao lừa gạt cũng không có chỗ tốt, ngược lại sau khi vạch trần có khả năng sẽ đắc tội hắn.... Nhìn bộ dáng Công Nghi Thiên Hành, cũng không giống là người ngu tới mức đó.
Công Nghi Thiên Hành lắc đầu: "Chỉ là vận khí tốt có được một số đan phương, lại mời chào vài vị Luyện dược sư mà thôi." Y như lơ đãng mà nhắc tới: "Sau lại nhờ một đan phương dâng lên cho một vị sư huynh Thoát Phàm cảnh trong nội môn có nhu cầu cấp bách, liền đổi được không ít chỗ tốt, có được chút vốn... Sau lại tích góp một chút đan dược khai trương hiệu thuốc, cũng chỉ đổi lấy chút kim phiếu, làm tài nguyên tu luyện mà thôi."
Hải Thiên sau khi nghe được ba chữ "Thoát Phàm cảnh", giật mình, một ít không xác định còn lại trong lòng, cũng dần tan đi: "Khó trách, kỳ thật ta lần này đến, cũng là vì làm việc cho vị sư huynh Thoát Phàm cảnh, may mà gặp được sư đệ, vừa lúc cũng có chuyện muốn nói."
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Ta và sư huynh vừa gặp như đã quen, sư huynh mời nói. Nếu việc ta có thể làm, tự nhiên sẽ không khiến sư huynh khó xử."
Hải Thiên lấy hơi, trịnh trọng nói: "Trong hiệu thuốc của sư đệ có rất nhiều đan dược phẩm chất tuyệt hảo, tại thế lực của Hải mỗ, yêu cầu một lượng cực lớn đan dược thượng phẩm, nhưng xưa này vẫn luôn khó có thể tìm được nguồn cung cấp đủ số, cho dù tìm kiếm đủ đường, cũng là như muối bỏ biển. Hôm trước có một vị sư đệ phát hiện Dược Sinh Đường có lượng lớn thượng phẩm đan, tự nhiên mừng rỡ như điên, tự nhiên phái Hải mỗ đến muốn cùng Công Nghi sư đệ làm chút giao dịch, muốn mua đợt đan dược tiếp theo của ngươi. Về mặc giá cả, đều không thành vấn đề."
Cố Tá thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên.
Tìm bọn họ hỏi thăm lão bản hiệu thuốc có thể để làm gì được chứ? Đều là vì ngầm đặt hàng mà thôi!
Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm nói: "Hải sư huynh muốn là loại đan dược nào?"
Hải Thiên vừa thấy có cửa, lập tức trả lời: "Chủ yếu vẫn là Hợp Khí Đan cùng Lưu Xuân Đan, còn có một vài đan dược khác, ngoại trừ Ích Khí Đan Hồi Xuân Đan cùng Trú Nhan Đan ra, cái khác đều cần."
Công Nghi Thiên Hành cau mày: "Vậy số lượng bao nhiêu?"
Hải Thiên nói: "Hợp Khí Đan mỗi tháng ngàn viên, Lưu Xuân Đan cùng Uẩn Khí Đan cũng phải cả trăm, số đan dược còn lại có thể suy xét, chỉ cần là thượng phẩm đan."
Công Nghi Thiên Hành cười khổ: "Số lượng đan dược này, chính là quá lớn. Hải sư huynh, ta chỉ có mấy Luyện dược sư thôi, còn phải chống đỡ cửa hàng này, chính là cấp không ra con số này a."
Hải Thiên trầm mặc trong một cái chớp mắt.
Kỳ thật hắn cũng biết, chính mình có chút làm khó người khác.
Nhưng cứ vậy từ bỏ, hắn cũng không tình nguyện.
Công Nghi Thiên Hành thấy hắn như vậy, có chút quan tâm hỏi: "Thế lực của Hải sư huynh là gì, làm sao lại cần một lượng lớn đan dược thượng phẩm như vậy?"
Hải Thiên miễn cưỡng cười cười: "Nói là thế lực, chi bằng nói là liên minh rời rạc. Sư đệ hẳn cũng biết, trong nội môn này, người Địa Bảng thích kéo bè kéo cánh thành lập thế lực, nhưng một khi thăng nhập Thiên Bảng, tự nhiên thực lực chính mình càng quan trọng hơn, những thế lực đó sẽ chuyển sang chỗ tối, cũng sẽ không mỗi ngày ra tới tranh quyền đoạt lợi."
Công Nghi Thiên Hành gật đầu nhẹ một cái.
Hải Thiên nói: "Nơi Hải mỗ liên minh, kì thật chính là thế lực mấy vị sư huynh Thiên Bảng kết hợp mà thành, gọi Bách Xuyên Minh, minh chủ chính là đệ nhị Thiên Bảng hiện giờ Tiêu sư huynh."
Công Nghi Thiên Hành trên mặt hiện ra tia kinh dị: "Bách Xuyên Minh này, thật đúng là cực kì cường đại a."
Hải Thiên bên miệng có một kia khổ ý: "Nếu nói là trước kia tự nhiên là mạnh, nhưng trong đó người có quyền lên tiếng, chính là nhìn vị trí trên Thiên Bảng mà định. Tiêu sư huynh trước đó trong lúc rèn luyện bị trọng thương, nhiều ngày điều dưỡng vẫn không khỏi được, người đứng thứ ba Thiên Bảng kiếm chỉ Tiêu sư huynh, muốn cướp đoạt vị trí thứ hai, mà một khi Tiêu sư huynh thua, sản nghiệp cũng sẽ bị ngầm đồng ý đoạt lấy, nếu đệ tử Bách Xuyên Minh không có đủ đan dược gia tăng thực lực, khi bị đoạt đi mọi thứ, liền sẽ không chỉ là thất bại, thậm chí....."
Ngụ ý, đã rất rõ ràng minh bạch.
___________
Cám: cái tia ám quang của ông hành tui không biết là giề, hong lẽ lặng lẽ đi cày cv tiếp....