Tề Lâm nghe xong, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc: "Cố dược sư sao lại biết?"
Chờ hắn thốt ra xong, mới ý thức được lời vừa rồi của ngu xuẩn đến mức nào. Vị Luyện dược sư này làm sao biết được? Tự nhiên là sau khi bắt mạch chẩn bệnh ra, cũng có thể chứng minh người này có chút tài năng.
Bất quả chẩn ra bệnh thì chẩn ra, cũng không nhất định có thể trị liệu, Tề Lâm vẫn như cũ không ôm hy vọng quá lớn.
Cố Tá cũng không quản Tề Lâm nghĩ thế nào, sau khi hắn xác nhận, bắt đầu trầm tư.
Thương thế Tề Lâm nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp.
Đơn giản là ở nguồn gốc bệnh trạng, không có gì bất ngờ thì chính là hắn cùng người khác giao chiến, đối phương thông qua võ kỹ sử dụng trường đao, đem đao khí đánh sâu vào thân thể hắn, thâm nhập tận trong lục phủ ngũ tạng, còn về huyết nhục, bởi vì đao khí đối phương mang theo kình lực, đem kinh mạch cùng xương cốt Tề Lâm đánh gãy nát, làm cho đao khí len lỏi thâm nhập càng mau, mới tạo thành kết quả hiện tại –– toàn bộ nguyên nhân đều từ một người, bệnh tự này có thể dễ dàng hơn rất nhiều người.
Nhưng phức tạp ở chỗ, thời điểm trị liệu đầu tiên phải trục bỏ đao khí, trị lành nội nội thương, tiếp đó là nối lại kinh mạch cùng xương cốt, cuối cùng còn phải điều trị, mới có thể khiến khôi phục như thường.
Tính toán qua cũng không hẳn là quá khó, nhưng lại cực kì rườm rà, khiến người còn chưa trị liệu đã bắt đầu thấy mệt mỏi.
Tề Lâm thấy Cố Tá một lúc lâu không nói chuyện, nghĩ vị Cố dược sư này quả nhiên là không có biện pháp, nhưng vẫn dựa theo quy củ mà nói một câu: "Không biết bệnh này, Cố dược sư có thể trị được không?"
Cố Tá nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có thể trị."
.... Tề Lâm cả kinh.
Có thể trị?
Nhưng hắn rất nhanh trấn định nói: "Vậy làm phiền Cố dược sư."
Cố Tá nói có thể trị không phải giả, có lẽ là vận khí tốt, những thứ thương thế Tề Lâm cần dùng, cố tình hắn lại đều có hết. Chỉ là hiện tại đang thi đấu, vẫn là nên luyện chế tại đây cho thỏa đáng.
Nghĩ kỹ phương án trị liệu, Cố Tá trực tiếp để Tề Lâm ngồi đối diện, chính mình phân phó dược đồng, lập tức đem dược liệu đưa tới.
Có không ít Luyện dược sư giống như Cố Tá nhanh chóng chẩn ra bệnh trạng, lấy tốt dược tài, đặc biệt là nhóm Luyện dược sư cao cấp bên kia, bởi vì kinh nghiệm phong phú, cho nên tốc độ cũng càng nhanh.
Trong thời gian ngắn ngủi, cơ hồ tất cả Luyện dược sư đều hành động.
Cố Tá yên tĩnh định thần, rất nhanh làm nóng đan lô, hơn nữa đem dược liệu của loại đan dược thứ nhất vứt vào.
Đây là Tục Mạch Đan, đúng là đan dược trị bệnh đầu tiên.
Tục Mạch Đan là đan dược được Cố Tá thường xuyên luyện chế, thật luyện đến quen tay, trong chốc lát, Tục Mạch Đan đã thành, vì bảo vệ bí mật, số lượng thành đan chỉ khống chế ở hai ba viên, mỗi một viên đều là trung phẩm cùng trung phẩm tiếp cận thượng phẩm.
Sau khi luyện chế hoàn thành, hắn rất nhanh thu hồi đan dược, lại lập tức bắt đầu luyện chế loại đan dược thứ hai.
Loại thứ hai là Tục Cốt Đan, cũng giống như đan dược trước đó bán được cháy hàng ở Dược Sinh Đường, từ chuyện Tề Lâm có thể thấy được, Võ giả đấu nhau, gãy xương cốt đứt kinh mạch là chuyện quá thường thấy, cho nên đan dược bán chạy cũng là đương nhiên.
Chờ luyện chế Tục Cốt Đan kết thúc, kế tiếp chính là hai loại đan dược hoàn toàn mới.
Hai lại này Cố Tá chưa từng luyện qua, hắn hồi ức lại đan phương, còn phải thật cẩn thận luyện chế, không thể bởi vì thiếu cảnh giác mà để bị tạc lò.
Đầu tiên chính là Phản Sinh Đan, là đan dược chuyên trị nội thương, phương diện này so với Lưu Xuân Đan hiệu quả còn tốt hơn một ít, nhưng phạm vị chữa trị cũng chỉ có nội thương, không giống như Lưu Xuân Đan, phàm là vết thương cơ bản đều có thể trị khỏi.
Cố Tá cẩn thận luyện chế, sau đó luyện ra bốn viên Phản Sinh Đan trung phẩm, được hắn cẩn thận thu hồi.
Đan dược kế tiếp cần dùng tương đối phức tạp, là Khư Ác Đan.
Loại đan dược này chuyên môn dùng đuổi đi năng lượng dị chủng, đao khí kiếm khí hay cái thứ khí linh tinh gì, toàn bộ đều nằm trong phạm vị này.
Cố Tá cẩn thận lại cẩn thận, chỉ được hai viên đan dược trung phẩm mà thôi.
Điều này có nghĩa.... Tề Lâm chờ đến hơi hơi đau cả người.
Cực khổ bận rộn một hồi, Cố Tá cố ý thả chậm tốc độ, tiêu phí hơn một canh giờ mới có thể luyện chế ra bốn loại đan dược. Những Luyện dược sư khác chưa chắc phải luyện chế phiền toái như hắn, cho nên có thể nói tốc độ này của hắn đúng là không nhanh không chậm, vừa vặn đuổi kịp đoàn người mà thôi.
Cố Tá chính mình lại không cảm thấy được, những Luyện dược sư vẫn luôn chú ý hắn, biểu tình đều rất bất đồng.
"Tài nghệ thiếu niên kia, đúng là không tầm thường....."
"Nhìn xem, hắn vừa rồi chẩn bệnh rất nhanh, sử dụng đan dược thế nhưng rất cả đều là chính mình luyện chế, đủ thấy hắn bản lĩnh thâm hậu, cũng có một ít kinh nghiệm."
"Hắn đoạt được truyền thừa, hẳn là thừa hưởng được kinh nghiệm của ân sư."
"Nếu là mấy loại đan dược này vừa lúc đúng bệnh, sợ là lần đấu đan này, hắn cũng sẽ cầm cờ đi trước...."
"Nhìn hắn luyện chế rất nhanh, đúng là rất có tài cán."
Đến lúc này, một vị Luyện dược sư cao cấp thâm niên vuốt râu: "Bệnh trạng của Tề Lâm trước đó lão phu đã xem qua, theo lão phu thấy, nếu muốn trị liệu, cần có bốn bước. Lão phu tuy không biết Cố Tá tiểu hữu luyện chế bốn loại đan dược kia là gì, nhưng tổng số loại cần sử dụng, đúng là không sai."
Một người khác trầm ngâm nói: "Hạ trưởng lão nói thế, Cố Tá tiểu hữu hẳn là đã định liệu trước, nếu không cũng sẽ không luyện chế như thế."
Người còn lại cũng nói: "Hẳn là như thế."
Tề Lâm ngồi đối diện chờ Cố Tá chữa bệnh mà muốn hoa cả mắt.
Hắn trước đó vẫn luôn đứng chờ phía sau, cũng không biết Cố Tá quấy lên một trận cao trào cực phẩm đan, hiện tại đương nhiên bị tốc độ chẩn bệnh cùng hiệu suất luyện đan của Cố Tá làm cho khiếp sợ.
Hay là thật sự đã quá coi thường đối phương?
Tề Lâm chỉ nghĩ, dù là Luyện dược sư trẻ tuổi này không thể chữa khỏi cho hắn, nhưng bằng vào năng lực có thể nhanh như vậy luyện chế ra vài loại đan dược, cũng khiến cho người khác coi trọng vài lần.
Vì thế thái độ của hắn cũng đoan chính lên.
Cố Tá cũng không phát hiện ra biến hóa của Tề Lâm, hắn châm chước một chút, nói: "Tề công tử, thỉnh ăn trước đan được này." Nói xong, liền đem một Khứ Ác Đan đưa qua: "Đan dược này là Khư Ác Đan, có thể đuổi đi đao khí trong cơ thể Tề công tử, chỉ là sẽ có chút đau đớn, mong rằng Tề công tử phải thật nhẫn nại, chớ để bản thân hôn mê, nếu không sẽ không thể phát huy hết hiệu dụng, trị liệu cũng sẽ bỏ dở giữa chừng, phải làm lại từ đầu."
Tề Lâm nghe xong, rùng mình.
Hắn không dám chậm trễ, nhận lấy Khư Ác Đan, sau đó hít sâu một hơi, ăn vào.
Chỉ một thoáng, mộ cổ đau đớn như đao chém truyền khắp thân, phảng phất như có rất nhiều thanh đao xỏ xuyên vào, càn quấy một tấc một tấc huyết nhục ngũ tạng, hắn bị đau đớn thổi quét, cơ hồ cuộn tròn thành một con tôm ôm trứng, muốn kêu đều không thể há mồm.
Cũng không biết qua bao lâu, đau đớn như da thịt của hắn róc qua một lần, mồ hôi cuồn cuộn mà rơi, thấm đẫm xiêm y. Cùng lúc đó, đau đớn cũng thoáng giảm bớt, dần dần biến thành một loại nhẹ nhàng –– trước kia thân thể nơi nơi đều bị phá hư, mỗi lần vận chân khí giống như xương cốt muốn tách lìa, cảm giác kinh mạch đều đứt thành từng khúc, hiện tại cư nhiên đã hoàn toàn biến mất.
Tề Lâm há mồm thở hổn hển, miễn cưỡng đứng dậy.
Hắn lúc này đã tin những gì Cố Tá nói, sau khi ăn vào Khứ Ác Đan, đau thì có đau, nhưng đao khí trong thân thể đều đã được loại bỏ. Bên trong thân thể đương nhiên vẫn có thương tích, chân khí cũng không thể lưu thông, nhưng so với cảm giác thời thời khắc khắc đều là gánh nặng trước kia, đã tốt hơn rất rất nhiều.
Sau đó, Tề Lâm phát hiện trước mình xuất hiện một viên đan dược, làm hắn nao nao: "Cố dược sư, đây là?" Hắn lúc này mới phát hiện, giọng nói mình có chút suy yếu.
Cố Tá nói: "Phản Sinh Đan, sau khi ăn vào, nội thương sẽ chuyển biến tốt đẹp."
Tề Lâm không hề do dự, nhận lấy đan dược ăn vào.
Tức khắc một dòng nước ấm chảy dài toàn thân, các nơi đi qua, lục phủ ngũ tạng, huyết nhục toàn thân cơ hồ đều được trấn an, nơi bị thượng cũng liền nhạnh chóng biến mất.
Hắn biết, bản thân đã có chuyển biến rất tốt, trước mắt tuy rằng vẫn có chút suy yếu, nhưng so với ngũ tạng cùng huyết nhục hư tổn trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Cố Tá lại đưa qua Tục Cốt Đan: "Chịu đựng chút, Tục Cốt Đan tái tạo lại xương cốt."
Tề Lâm nuốt vào, rất nhanh chỗ xương cốt đứt gãy kia liền phát ngứa, nơi có vết nứt tự động khép lại, xương cốt hắn bị đánh vỡ rất nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn bẻ gãy, bởi vậy không cần dùng tay đem xương cốt nối lại, cứ như vậy thuận lợi tục cốt.
Theo sau Cố Tá lại cho hắn ăn Tục Mạch Đan.
Sau khi Tề Lâm ăn vào, kinh mạch vốn đứt đoạn liền giống như có linh trí, lập tức ở mặt vỡ sinh ra một lực hấp dẫn, đem kinh mạch đứt lìa nối lại, kinh mạch vốn luôn khômg được trấn an, mặt vỡ sắp héo hút, cũng nhanh chóng được xoa dịu, trở nên no đủ cứng cỏi đầy sức sống.
Dù xong bốn viên đan dược này, Tề Lâm cảm thấy thân thể ôm đau hoàn toàn biến mất, hắn ngoại trừ bị bệnh mấy tháng nay bị thiếu chút chân khí, khí huyết không đủ ra, thế nhưng những nơi khác không có gì là khôgn thoải mái.
Một lần diệt hết.....
Tề Lâm cực kì chân thành, hành lễ với Cố Tá: "Đa tạ Cố dược sư thi triển diệu thủ, ta hiện tại đã hoàn toàn bình phục."
Cố Tá cười cười: "Ngươi có chỗ nào không thoái mái hay không?"
Tề Lâm lắc đầu, biểu tình sáng sủa: "Đều không có, Cố dược sư y thuật tuyệt hảo, không còn có chỗ nào không khỏe cả."
Cố Tá suy nghĩ một chút, trở tay lấy ra hai viên đan dược: "Tiễn Phật tiễn tới tây thiên, nơi này có một viên thượng phẩm Hợp Khí Đan, một viên thượng phẩm Tham Tuyết Đan, đều là do ta luyện chế trước đó, không có quan hệ tới trị liệu, nhưng có thể để khí sắc ngươi tốt hơn một chút. Hợp Khí Đan có tác dụng gì ngươi hẳn đã biết, có thể bổ sung một chút Cốt Châu khô cạn từ lâu của ngươi, Tham Tuyết Đan là bổ huyết, sau khi ngươi ăn vào hai đan dược này, lượng khí huyết mất đi trong khoảng thời gian này liền sẽ lập tức được bổ sung trở vào, cũng không cần phải làm thêm cái gì."
Tề Lâm lần thứ hai cảm tạ, đem hai viên đan dược kia cũng ăn vào.
Ngay sau đó hắn liền đả tọa, sắc mặt vốn vì bệnh nặng mà tái nhợt cũng hồng nhuận trở lên. Hiện giờ nhìn qua hắn khí huyết tràn đầy tinh lực dư thừa, quả nhiên thập phần khỏe mạnh!
Cố Tá đối với trị liệu của mình rất vừa lòng.
Hắn vận khí không tồi, gặp được người bệnh không phải loại yêu cầu trị liệu lâu dài, cho nên hắn trực tiếp trừ bỏ bệnh căn cho người kia, như vậy thời điểm bình điểm kế tiếp, cũng chiếm được tiện nghi.
Quá trình Tề Lâm được trị liệu, những Luyện dược sư cao cấp nhìn thấy đều âm thầm gật đầu.
Phương thức Cố Tá trị liệu rất đúng, không thấy Tề Lâm đều đã hoàn hảo như chưa từng bị thương đó sao? Điều này chứng minh những đan dược đó đều không dùng sai. Hơn nữa nhóm "trọng tài" cũng dễ dàng phán định, hai viên đan dược Cố Tá đưa ra cuối cùng chỉ là dệt hoa trên gấm, bốn viên đan dược trước đó mới là trị liệu chân chính, mà bốn viên này đều là Cố Tá luyện chế tại chỗ, có thể nói là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, trị liệu từ đầu đến đuôi đều là từng bước tiến hành trước mắt mọi người.... Phán đoán cỡ đó, tốc độ cỡ đó, tất nhiên là vượt trội hơn một phần.
Sau khi trị khỏi cho Tề Lâm, Cố Tá cũng nhìn những người khác trị liệu.
Hứa Linh Tụ cùng Tân Bạch Lân hai người rất nhanh cũng chuẩn đoán chính xác, nhưng Tân Bạch Lân kinh nghiệm phong phú hơn chút, tốc độ trị liệu cũng nhanh, hơn nữa thời điểm luyện chế dược vậy cũng đều nhanh nhạy. Hứa Linh Tụ chậm hơn nửa nhịp, nhưng hắn cũng như Tân Bạch Lân, đều đã đem những bệnh trạng kia trị khỏi phân nửa, còn lại dù là dốc hết công phu, cũng không thể ở chỗ này trị liệu được hết nhưng cũng đủ diệt trừ được bệnh căn.
Cố Tá dùng tốc độ nhanh chóng nhìn qua một đám người trị liệu, nhóm Luyện dược sư này cũng lục tục hoàn thành trị liệu.
Ngoại trừ một ít Luyện dược sư không thể chẩn đoán chính xác ra, đại đa số Luyện dược sư đều chẩn ra được bệnh trạng kia là gì, nhưng biết thì biết, có thể hoàn toàn chữa khỏi cũng chỉ có một bộ phận, có thể chỉ khỏi hơn phân nữa cũng có một phần, đến cuối cùng, thành tích khác biệt lẫn nhau cũng là rất lớn.
Từ trận đấu đan trước đến hiện tại trị liệu, Cố Tá đem hai phân đoạn đều hoàn thành đến cực tốt, thời điểm tuyên bố kết quả, Tân thành chủ mặt mang ý cười, đọc to:
"Vị trí thứ mười..... Vị thứ bảy...."
"Vị thứ năm....."
"Vị thứ ba, Kình Vân Tông Hứa Linh Tụ."
"Vị thứ hai, Đan Vân thành Tân Bạch Lân."
"Vị trí đứng đầu, Kình Vân Tông Cố Tá."
Tuy rằng phân đoạn thứ nhất Hứa Linh Tụ thoáng dẫn đầu, nhưng phân đoạn thứ hai Tân Bạch Lân lại nhỉn hơn chút, khiến cho thời điểm xếp hạng có chút khó khăn, nhưng chờ khi đông đảo nhóm Luyện dược sư cao cấp thương nghị không ra, đại thái thượng dứt khoát quyết định, vẫn là Tân Bạch Lân kinh nghiệm phong phú xếp thứ hai.
Cố Tá thật ra cũng không có gì dị nghị, đứng đầu bảng.
Bởi vì mỗi phân đoạn thắng được đều có khen thưởng, đặc biệt là vòng chung tái, vật phẩm khen thưởng phá lệ phong phú hơn rất nhiều. Luyện dược sư cấp thấp cùng nhóm Luyện dược sư cao cấp tạm thời không nói đến, liền chỉ nói đến nhóm Luyện dược sư trung cấp này đi, vị trí mười người đứng đầu, từ thứ mười đến thứ tư, theo thứ tự đều được một gỗ đến bảy gốc dược liệu trân quý –– bọn họ có thể đến Vạn Dược Các lựa chọn. Vị trí thứ ba có thể nhận được tám gốc dược liệu trân quý, một khối hạn mua ngân lệnh; vị thứ hai nhận được chín cây dược liệu trân quý, một khối hạn mua ngân lệnh; mà người đứng đầu bảng có thể nhận được mười cây dược liệu trân quý, cùng với một khối hạn mua kim lệnh!
Cho trung cấp Luyện dược sư một khối hạn mua kim lệnh, đây tuyệt đối là một chuyện cực kì hiếm thấy!
Cố Tá trước mắt mọi người tiếp nhận khối kim lệnh từ tay Tân thành chủ, cảm giác lòng bàn tay nặng trĩu, đánh sâu vào trong nội tâm, nháy mắt liền có rất nhiều ý nghĩ hiện ra.
Cứ như vậy, hắn đến Vạn Dược Lâu sẽ không có trở ngại gì đi.... Hắn nhất định lần này phải tiêu tiền thật nhiều, đem tất cả dược liệu có khả năng muôn được đều nắm trong tay!
.
Lại nói đến bên kia Công Nghi Thiên Hành cùng Công Nghi Thiên Dương muốn diệt thổ phỉ, bọn hok sau khi cứu được huynh muội Lăng thị, hàng ngày đều giống như người bình thường đến du sơn ngoạn thủy, ban ngày ra ngoài đi dạo một phen, buổi tối liền trở lại khách điếm, căn bản không hề lộ ra dị trạng gì.
Lăng thị khuynh muội cũng tương đối an phận, trước mắt một người làm xa phu, một người làm tỳ nữ, đều làm việc đúng thân phận của mình. Đại khái bởi vì bọn họ tạm thời không thể rời đi, hai huynh nuôi cũng không cố tình làm ra hành động gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt nói chuyện, có thể nhìn ra trong lòng bọn họ vẫn có chuyện không yên.
Công Nghi Thiên Dương căn bản không biết đại ca nhà mình sao lại phải tốn thời gian như vậy, thời điểm hắn dò hỏi Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành chỉ cười cười, nói một tiếng: "Chờ."
Vì thế, Công Nghi Thiên Dương cũng thu hồ ý niệm của mình, cùng đại ca chờ.
Mà thời điểm hai huynh đệ ra ngoài đi dạo, cũng hoàn toàn không chỉ thất sự là đi dạo chơi.
Công Nghi Thiên Hành rất nhanh đã thăm dò đến trong thành Thanh Hà, hơn nữa còn tìm hiểu một ít tin tức –– những loại chuyện này, chỉ cần tìm đúng chỗ, rất dễ dàng có thể dựa vào kim phiếu mà đạt được mục đích chính mình.
Đồng thời, thành trì này, còn có người đang âm thầm tìm kiếm tung tích hai huynh muội Lăng thị.
Dù đối phương vẫn chưa bại lộ thân phận, nhưng Công Nghi Thiên Hành lại ngẫu nhiên phát hiện tung tích bọn họ, từ biểu hiện của bọn họ có thể nhìn ra, những người này không phải chính đạo.
Ngay lúc này lại còn có liên quan đến huynh muội Lăng thị, ngoại trừ An Sơn phỉ bang ra, còn có thể là ai?
Cứ như vậy, Công Nghi Thiên Hành đã tìm hiểu thêm được chút tin tức, cũng không tiếp tục quá tiếp cận đối phương.
Nếu không một khi đối phương phát hiện ra dấu vết.... Vậy chẳng phải rút dây động rừng.
Công Nghi Thiên Dương dựa theo phân phó của Công Nghi Thiên Hành, thời điểm hai huynh đệ cùng nhau nói chuyện cũng ngẫu nhiên nhắc đến An Sơn phỉ bang đang ngo ngoe rục rịch, cũng sẽ chiếu cố hai huynh muội Lăng thị trốn tránh thật tốt, nhất định lúc nào cũng phải chuấn bị tốt dịch dung đem theo, khi đi ra ngoài càng phải cẩn thận, tránh để phỉ bang phát hiện.
Lăng thị huynh muội bị tin tức như vậy không ngừng cọ rửa, theo thời gian trôi, càng trở nên nom nớp lo sợ, tựa hồ như là chim sợ cành cong.
Rốt cuộc có một ngày, hai huynh muội không thể nhẫn nại, ban đêm đến gõ cửa phòng Công Nghi Thiên Hành.
Lúc này, Công Nghi Thiên Dương còn đang trong phòng tiếp thu Công Nghi Thiên Hành chỉ điểm, sau khi Công Nghi Thiên Hành nghe tiếng gõ cửa, khóe miệng hơi cong, lộ ra một cái tươi cười.
Lăng thị huynh muội vào trong.
Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi liếc nhau, hai người như ôm tâm trạng đập nồi dìm thuyền, mở miệng: "Hai vị.... Ân công tiền bối."
Công Nghi Thiên Hành nhẹ nâng tay: "Lăng công tử có việc cứ nói thẳng."
Lăng Tử Kỳ thở sâu: "Ân công có phải... Rất có hứng thú với An Sơn phỉ bang?" Hắn cẩn thận quan sát biểu tình Công Nghi Thiên Hành: "Ân công cùng An Sơn phỉ bang kia, là địch hay không phải bạn?"
Công Nghi Thiên Hành nhìn Lăng Tử Kỳ, ánh mắt sâu thẳm, ngày thường đều là thanh niên tuấn mỹ ung dung hiền lành, tại khắc này hơi thở lại trở nên sâu xa khó hiểu, khiến người nhìn không ra cảm xúc.
Lăng Tử Kỳ rùng mình, thoáng rũ mắt: "Ân công tiền bối.... Không biết vãn bối suy đoán....." Hắn lại như có chút gian nan ngẩng đầu lên: "..... Suy đoán có đúng không?"
Công Nghi Thiên Hành cười, tươi cười khiến người khác nhìn không ra cảm xúc: "Không sai, ta cùng An Sơn phỉ bang, là địch không phải bạn."
Lăng Tử Kỳ trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng biểu hiện ra.
Lăng Tử Vi nhìn huynh trưởng nhà mình như thế, cũng mang theo tươi cười mỹ lệ.
Lăng Tử Kỳ như viên thuốc an thần này, nói chuyện cũng thông thuận hơn rất nhiều: "Ân công tiền bối, ta với muội muội cùng An Sơn phỉ bang có thù không đội trời chung, nếu ân công cũng muốn đối phó bọn họ, không chê bản lĩnh huynh muội nhỏ bé, hai huynh muội ta nguyện ý dốc hết chút sức lực này, muốn vì tộc nhân báo thù!"
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, hơi hơi nhướng mày: "Lấy thực lực của hai người cái người, làm sao giúp được ta?"
Lăng Tử Kỳ trên mặt chợt lóe qua tia xấu hổ.
Hắn cũng biết mình cùng muội muội thức lực kém cỏi, chút bản lĩnh này, nếu gặp phải người An Sơn phỉ bang, đừng nói là hỗ trợ hai huynh đệ ân công, chỉ sợ chính mình căn bản là hai trói buộc lớn.
Nhưng mà, Lăng Tử Kỳ giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Hai huynh muội ta thứ khác không thành, nhưng An Sơn phỉ bang đối với chúng ta đuổi theo không từ bỏ, nếu ân công có ý, hai chúng ta có thể đi làm.....mồi."
Công Nghi Thiên Hành cười: "Hửm? Mồi?" Ánh mắt y đột nhiên dừng trên mặt Lăng Tử Kỳ, nhìn đến mức lòng hắn căng thẳng: "Nếu hai người các ngươi muôn gia nhập, có phải cũng nên đem việc còn giấu diếm kia, nói cho ta hay không?"
Lăng Tử Kỳ kinh hãi.
Trong lòng lập tức nghĩ đến gì đó, lúc sau, lại siết chặt ngón tay.
Nhất thời hắn thập phần hối hận, nhưng nghĩ lại, cảm thấy việc mình che giấu sớm muộn đối phương cũng biết được.... Giờ khắc này trong lòng hắn trăm vị phức tạp, bất giác hiện lên ủy thác của phụ thân trước lúc lâm chung, nhớ đến trên lưng gánh vác huyết hải thâm thù, tạp niệm mọc thành từng cụm, không biết nên nói thế nào cho phải.
Nói hay là không?
Nếu nói, hai huynh muội còn có thể giữ được tánh mạng hay không?
Nhưng nếu không nói, có phải hay không còn phát sinh ra chuyện gì khác nữa, khiến hắn càng khó bảo toàn cho muội muội?
Trái phải qua lại, do dự không ngừng.
Công Nghi Thiên Hành cũng không nôn nóng, y chỉ yên lặng ngồi chờ, bừng một chén trà nhỏ uống.
Y không vội....
Lăng thị huynh muội, nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.