Sau khi Cố Tá đem áo choàng nhận chủ, liền cảm nhận được chỗ tốt bên trong, tác dụng áo choàng đại khái cũng giống như những gì Lăng Tử Vi đã nói, đối với hắn về sau sẽ vô cùng hữu dụng.
Hắn trong nhất thời lòng vui rạo rực, vuốt ve áo choàng, yêu thích không muốn buông tay.
Sau đó Cố Tá bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, huynh làm sao biết được ta có thể nhận chủ thứ này?"
Không phải nói Linh Binh chỉ có Võ giả mới sử dụng được, Luyện dược sư không thể dùng hay sao.
Công Nghi Thiên Hành cười: "Chỉ là đột nhiên nảy sinh lòng tham thôi, cũng không quá xác định."
Cố Tá chớp chớp mắt.
Công Nghi Thiên Hành cũng không tiếp tục giải thích.
Y kì thật nhất thời nảy lòng tham, nhưng cũng không phải vô căn cứ mà mù quáng làm vậy. Y chỉ là đột nhiên nhớ tới Cố Tá cũng có truyền thừa trong người, còn có cái gọi là hệ thống trong thiên phủ.... Hẳn là một sự tồn tại đặc thù không phải sao? Nếu hệ thống có thể gởi đến trên người Cố Tá để hắn sử dụng, như vậy nói không chừng những thứ khác cũng sẽ thích hợp với Luyện dược sư.
Từ trong lời Lăng Tử Vi có thể biết được áo choàng kia được đào ra từ di tích, khó có thể phán định cấp bậc, Nhân Vương Nhan Nhược cũng không thể hoàn toàn tìm hiểu được lại lịch của nó, y vì sao lại không để Cố Tá thử một lần?
Mà lần thử này, quả nhiên thành công.
Nhưng trong lòng Công Nghi Thiên Hành lại nghĩ... Nếu áo choàng này thích hợp để Cố Tá dùng, như vậy Luyện dược sư cũng không phải hoàn toàn đơn giản như vậy. Nhớ năm đó, y ở Thương Vân quốc cũng không hề biết trên đời này còn có Kình Vân đại lục, hay ngoài Kình Vân đại lục ra, còn có thế giới rộng lớn mà y vẫn biết đến? Luyện dược sư ở Kình Vân Tông bỏ xa Thương Vân quốc, như vậy thế giới rộng lớn ngoài kia, có lẽ Luyện dược sư cũng không chỉ đơn giản như những gì y biết.
Hơn nữa Công Nghi Thiên Hành lại nhớ đến Trùy Thần Thứ Cố Tá học được.
Trước đó cho rằng tiểu Luyện dược sư là dựa vào hệ thống, tâm pháp, cũng có khả năng là thể chất đặc thù, hiện tại xem ra có lẽ không chỉ như thế. Chẳng lẽ nếu chỉ cần có được tâm pháp phù hợp, tất cả Luyện dược sư đều sẽ có được bản lĩnh như Cố Tá hay sao?
Vừa rồi Lăng Tử Vi có nhắc tới, kẻ thù của Nhân Vương Nhan Nhược vì ở trong thế lực lớn, nên từng tiến hành đuổi giết nàng, Nhân Vương Nhan Nhược cùng Hoắc Chiến mới vấy lên từng hồi tinh phong huyết vũ, hủy diệt đi rất nhiều địch nhân. Công Nghi Thiên Hành ở Kình Vân Tông cũng xem qua rất nhiều điển tịch, lại chưa bao giờ gặp qua bất luận câu chữ nào nói về điều này.... Tất nhiên, Nhan Nhược là nhân vật của rất rất nhiều năm về trước, trải qua vô số năm dài tháng đổi không ai nhớ rõ cũng có khả năng, nhưng một cọc sự này, lại thêm đủ loại dấu hiệu kết hợp cùng nhau, cũng chưa chắc không thể trở thành bằng chứng.
Công Nghi Thiên Hành càng thêm hoài nghi, có lẽ nơi Nhân Vương Nhan Nhược từng ở không phải là đại lục này. Y nghi ngờ sau khi Nhan Nhược hố chết vô số địch nhân, liền đem đại mộ cố ý đặt ở Kình Vân đại lục này, nếu không cứ đặt ở đại lục của nàng, có lẽ sẽ còn có rất nhiều người đến quấy rầy an bình của nàng cùng Hoắc Chiến, nàng cũng không thể đem truyền thừa của mình truyền xuống!
Đương nhiên, có rất nhiều ý tưởng thoáng qua trong đầu Công Nghi Thiên Hành, trong lòng y bắt đầu tính toán, nhưng lại không có ý định nói ra một lời.
Dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán.
Dù là xác định chín phần, nhưng chỉ cần có một phần chưa xác định, y đều phải thật cẩn thận suy xét lại.
Bất quá Công Nghi Thiên Hành không biết được, thời điểm y đang suy tư, Cố Tá cũng âm thầm dò hỏi hệ thống lai lịch của áo choàng.
Nhưng kết quả lại khiến cho Cố Tá thất vọng.
–– trước đó đều là hỏi gì hệ thống đáp nấy, lúc này cư nhiên sắm vai lạnh lùng lạnh băng vứt ra một câu "quyền hạn không đủ không thể phụng cáo" to chảng này?
Cố Tá có chút nghẹn khuất a.
Cũng hết cách, hệ thống không muốn trả lời, hắn còn có thể ép buộc được nó ư?
Cố Tá chỉ có thể bẹp bẹp môi từ bỏ.
Kệ, miễn là thứ tốt là được rồi.
Cùng lắm thì, lúc trở về hắn tự mình tìm hiểu.
Sau đó, hai người đều đem áo choàng tháo xuống.
Cố Tá liền đem cả hai thu vào trữ vật cách.
Nhìn thấy hai người đều có được thứ tốt, huynh muội Lăng thị mới nhẹ nhàng thở ra.
Áo choàng đên này rất tốt, huynh muội bọn họ cũng có hai người, nhưng một chút cũng không có ý muốn chiếm thành của riêng –– ngược lại bởi vì bảo bối kia so cũng không kém truyền thừa, bọn họ cảm thấy mình càng thêm an toàn hơn một ít.
Trung tâm ngôi mộ này, đồ vật lưu lại cũng không nhiều. Ngoài trừ những món đã phân chia trước đó, còn lại chỉ là món đồ rất kì dị không biết dùng kim loại gì chế tạo thành, cùng với một hộp gỗ đặt kế bên.
Cố Tá tò mò đi qua.
Đó là một vòng kim loại, toàn thân đen nhánh, mặt trên có ba đạo dấu vết màu xám bạc, đem vòng kim loại chia làm ba bộ phận.
Hơn nữa, cái gọi là "vòng" kim loại, kì thật chiều rộng ít nhất cũng hơn một tấc, thoạt nhìn tựa như bao cổ tay hắn đã thấy qua ở hiện đại, chỉ là nhìn tạo hình liền biết so với bao cổ tay quý trọng hơn rất nhiều.
Bất quá, đây lại là vật gì a?
Hoàn toàn không quen biết.
Cố Tá lại lén lút hỏi hệ thống.
Lúc này hệ thống không cự tuyệt nữa, nhạn chóng trả lời.
[ Không gian Oải Luân. ]
Cố Tá dừng một chút.
[ Nghe có vẻ hiểu đó, nhưng cũng không quá hiểu. ]
Hệ thống nói trắng luôn.
[ Trữ vật Oải Luân, là trữ vật võ cụ cấp bậc cực cao. Không gian bố trí bên trong rất lớn, đồ vật cấp bậc Linh Binh đều có thể thu vào. ]
Nghe xong câu này, Cố Tá vui vẻ, vội vàng quay đầu: "Đại ca, mau mau đến nhận chủ!"
Công Nghi Thiên Hành cũng vừa vặn đi đến, y thật ra rất tín nhiệm Cố Tá, nghe hắn nói vậy, rất lưu loát trích ra máu tươi, nhỏ lên trên Oải Luân.
Mặt trên Oải Luân một đạo ánh sáng đen lập lòe, sau đó biến thành vầng sáng nhào tới cổ tay Công Nghi Thiên Hành, chặt chẽ bao lấy.
Công Nghi Thiên Hành chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo truyền đến, đồ vật kia nhu thuận phục tùng, giống như trời sinh là da thịt trên người y, không tạo thành bất luận trở ngại gì, cũng không sinh bất luận cảm giác không thoải mái gì.
Cố Tá thò đầu qua, hỏi: "Đại ca thế nào? Dùng tốt không?" Hắn nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng hỏi: "Bên trong có gì không ạ?"
Công Nghi Thiên Hành nhắm mắt thử cảm nhận, sau khi mở mắt lại hiện lên một tia lưu quang: "Dùng rất tốt." Sau đó y dùng ý thức, đem tất cả tác dụng nói cho Cố Tá biết.
Thì ra ba đường vạch đứng màu xám bạc trên Oải Luân đúng là đem Oải Luân chia làm ba phần không gian, mà mỗi một không gian trong Oải Luân đều vô cùng rộng lớn, thể tích không thể lấy "trượng" đến đo, mỗi một khối đều có thể so với một tòa thành trì nhỏ, thật sự không tầm thường.
Cố Tá nghe được líu lưỡi.
Dùng là trữ vật cách của hắn dường như là sâu không thấy đáy, nhưng trực quan mà nói cũng không khoa trương như vậy đó...
Vẫn còn chưa hết đâu.
Bên trong Oải Luân có cái gì, bất quá chỉ là đồ vật tương đối đơn giản mà thôi, tổng cộng phân làm ba loại.
Kế tiếp, trong lòng bàn tay Công Nghi Thiên Hành xuất hiện một khối tinh thể.
Mấy người Công Nghi Thiên Dương, huynh muội Lăng thị cùng Long Nhất bỗng nhiên cảm thấy một cổ lực lượng mênh mông từ nơi đó truyền tới.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định nhìn trộm đồ Công Nghi Thiên Hành lấy ra, chỉ là hiện tại Công Nghi Thiên Hành tự động đem ra, hiển nhiên chính là không để ý bọn họ đến xem, bọn họ cũng liền không kiềm chế tò mò nữa, lập tức đi qua, bắt đầu đánh giá.
–– cũng khó trách bọn họ không khống chế được, chủ yếu là đồ vật trong tay Công Nghi Thiên Hành thật sự là quá cổ quái.
Đây là một khối tinh thể khéo léo, toàn thân trong suốt như thủy tinh, phi thường xinh đẹp. Nó đại khái chỉ dài một tấc, hình thái không theo quy tắc, nhưng tựa hồ lại mang theo vận luật nào đó, tản mát ra lực lượng vô cùng thuần tịnh vô cùng cường đại.
Nhưng mà, lực lượng này cùng thiên địa khí bọn họ ngày thường tiếp cận khác nhau, cũng không giống Hậu Thiên chi khí cùng Tiên Thiên khí vận chuyển trong cơ thể, chính là lực hấp dẫn của nó phi thường mạnh mẽ, làm cho bọn họ muốn đến hấp thu, thậm chí sau khi nhìn thấy khối tinh thể, chân khí trong thân thể bọn họ cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Bất quá Công Nghi Thiên Dương cùng huynh muội Lăng thị cảnh giới chưa đến Tiên Thiên, đối với tinh thể tuy rằng thèm nhỏ dãi, không hiểu sao lại cảm thấy nó rất nguy hiểm, khiến cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác, nếu thật sự hấp thu lực lượng này vào liền rất có khả năng không thể nào khống chế được nó.
Mọi người đều nói ra cảm nhận của mình.
Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm, bàn tay vừa lật, liền đem tinh thể thu vào.
Chỉ một thoáng, đám người Công Nghi Thiên Dương đều lộ ra một tia không nỡ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Có thể thấy được lực hấp dẫn của thứ này thật sự quá lớn.
Ngay cả Cố Tá, hắn cũng cảm giác được bản thân bị thứ này hấp dẫn.
Cho nên nói, lực hấp dẫn kia cũng không giới hạn ở Võ giả, cũng bao gồm cả Luyện dược sư phỏng?
Chỉ là Công Nghi Thiên Hành vừa thu đồ vào, lại lấy ra một thứ khác.
Lần này là một khối tinh thể màu đen, hình thái lớn nhỏ so với trước đó không sai biệt lắm, bên trong bao hàm một loại lực lượng có tính dễ nổ, so với tinh thể trong suốt mạnh hơn không ít lần, quang mang nhè nhẹ tràn ra, bọn họ không nhịn được đều muốn ngừng thở.
Mọi người nhìn thấy, trong lòng đều cảm giác thứ đồ chơi này so với khối tinh thể trong suốt trước đó giống nhau, chỉ là cấp bậc cao hơn....phải không?
Hẳn chính là như vậy.
Công Nghi Thiên Hành đem khối tinh thể màu đen thu vào, nhìn về phía Lăng Tử Vi nói: "Lăng cô nương, cô có được kí ức của Nhân Vương, vậy có biết hai thứ này là gì không?"
Lăng Tử Vi hơi hơi nhíu mày, chậm rãi hồi tưởng.
Nói thật, nàng có được kí ức cùng truyền thừa của Nhân Vương là không sai, nhưng phần kí ức này chủ yếu là bao hàm võ học của bản thân Nhân Vương, còn về những thứ khác, Nhan Nhược lại cố tình không đề cập tới, ngay cả đoạn tình cảm kia, cũng chỉ là đứng góc độ của Nhan Nhược giảng thuật lại mà thôi, còn có kẻ thù là ai, tông môn là gì, Nhan Nhược đều không có nhắc đến.
Cũng may Công Nghi Thiên Hành hỏi đến đều là những chuyện liên quan đến sở học, trong phần kí ức kia đều có. Sau một lúc lâu, nàng nói: "Tinh thể trong suốt gọi Linh Tinh, trong trí nhớ Nhan Nhược, thời điểm nàng tại Tiên Thiên cảnh đều vẫn luôn hấp thu lực lượng bên trong Linh Tinh để bổ sung chân khí chính mình, loại lực lượng này rất bình thản, đối với Võ giả Tiên Thiên cảnh hấp thu nó so với dùng đan dược tiến bộ càng nhanh hơn. Tinh thể màu đen gọi Huyền Tinh, bên trong ẩn chứa lực lượng cấp bậc cao hơn, khi Võ giả đạt đến Thoát Phàm cảnh trở lên, nếu muốn tiến bộ nhanh chóng, hấp thu Tinh Linh là không sai, nhưng nếu hấp thu Huyền Tinh thì càng lại càng tốt. Mà trên Huyền Tinh, còn có một loại tinh thể màu vàng, gọi Bảo Tinh, cái này phải đạt đên.... Thiên Nhân cảnh, mới có thể hấp thu."
Lời nói Lăng Tử Vi hấp dẫn chú ý của mọi người, những danh từ xa lạ xuất hiện quá nhiều, khiến người không khỏi hứng thú.
Cố Tá không khỏi đặt câu hỏi: "Lăng cô nương, có phải cô đã biết Nhân Vương là loại cảnh giới gi hay không?"
Lăng Tử Vi nhẹ xoa trán: "Trong trí nhớ Nhân Vương Nhan Nhược, cảnh giới trên Hợp Nguyên cảnh gọi là Vũ Hóa cảnh, lên trên nữa mới là Thiên Nhân cảnh, mà trên Thiên Nhân cảnh còn có Nhân Cực cảnh, chờ đến khi đạt đến Nhân Cực cảnh đại thành, mới có tư cách thụ phong Nhân Vương."
Cố Tá đầu tiên là kinh ngạc cảm thán, sau đó ngẩn ra: "Thụ phong? Nhân Vương Nhan Nhược là được ai sắc phong?"
Lăng Tử Vi lắc đầu: "Cái gọi là thụ phong cũng không phải một ai đó đến sắc phong, mà giống như phải trải qua một thứ gì đó để phán định... Nhưng phán định thế nào, trong trí nhớ Nhân Vương Nhan Nhược lại không nhắc tới."
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Thật đúng là mở mang kiến thức.
Cho nên nói, nếu muốn có được thành tựu giống như Nhân Vương Nhan Nhược vậy, đầu tiên là tại Tiên Thiên cảnh giới hấp thu Linh Tinh; tại Thoát Phàm cảnh, Hợp Nguyên cảnh, Vũ Hóa cảnh hấp thu Huyền Tinh; đến Thiên Nhân cảnh, Nhân Cực cảnh hấp thu Bảo Tinh.
Tính tới tính lui, tiêu hao đúng là không ít.
Nhưng đây đúng là kế hoạch tu luyện rất lí tưởng, nhưng liệu có gom đủ ba dạng tinh thể này hay không đây?
Hiện tại xem ra, trong Oải Luân Công Nghi Thiên Hành có được hẳn là ít nhất hai dạng tinh thể, nhưng Lăng Tử Vi làm sao có thể không biết xấu hổ, mặt dày tìm người ta xin chứ...
Lăng Tử Vi than nhẹ, vẫn không có tâm tư động lòng tham.
Trong trí nhớ Nhan Nhược cũng không có nhắc tới Oải Luân, cũng không nói đến trong Oải Linh rốt cuộc có bao nhiêu tinh thể, bởi vì tinh thể này ngoại trừ nàng tự tìm được, phần lớn đều là Hoắc Chiến cho nàng, sau khi thụ phong Nhân Vương, có lúc nàng không bỏ được lại lấy ra dùng.
Sau khi nàng chết lưu lại Oải Luân, chắc hẳn cũng có ý để lại cho hậu bối mượn dùng để tu luyện, chỉ là nàng không nghĩ đến người nhận được truyền thừa căn bản không có tư cách đi phân chia chiến lợi phẩm này.
Lăng Tử Vi chỉ nghĩ, tuy rằng nàng không thể có những tinh thể đó, những cũng không vì thế mà không thể tu luyện. Một khi khai phá Nguyệt Mị thân thể, sử dụng tâm pháp tu hành đã không chậm, nàng lại nổ lực thêm chút dùng thêm đan dược, cũng chưa chắc đã kém hơn so với hấp thu tinh thể.
Hiện tại Lăng Tử Vi không nói gì, Lăng Tử Kỳ muốn nói lại thôi, cũng không hề nói ra những gì không nên nói.
Cố Tá liếc nhìn hai huynh muội một chút, âm thầm gật đầu.
Rất tốt, coi như làm người không tệ...
Công Nghi Thiên Hành cũng không nhắc tới số lượng tinh thể trong Oải Luân, y chỉ kéo xuống cổ tay áo, che lại Oải Luân. Sau đó lại mở hộp gỗ, từ bên trong lấy ra ba tờ giấy.
Cố Tá hỏi: "Đại ca, đây là cái gì?"
Công Nghi Thiên Hành mặt bất biến, đưa qua cho hắn xem.
Cố Tá nhận lấy, cúi đầu vừa xem, biểu tình liền có chút cổ quái.
Đây là... Đan phương a!
Đan phương đúng là không có gì quá kì quái, bởi vì là đan phương tìm được trong mộ Nhân Vương, bản thân Cố Tá không nhận biết cũng không có gì kì quái.
Nguyên nhân chân chính khiến cho Cố Tá hiện ra thần sắc đó là vì hệ thống lại lần nữa bạo trướng thông báo!
Trong đầu Cố Tá, lập tức hiện lên rất nhiều âm thanh nhắc nhở.
[ Kích phát nhiệm vụ ẩn, hoàn thành nhiệm vụ ẩn! ]
[ Chủ nhân nhận được sách đạo cụ « Hoàng Cấp Đan Phổ »! ]
[ Chủ nhân nhận được sách đạo cụ « Hoàng Cấp Dược Phòng »! ]
[ Chủ nhân nhận được sách đạo cụ « Hoàng Cấp Dược Thiện Bách Khoa Toàn Thư »! ]
[ Chủ nhân nhận được sách đạo cụ « Kỳ Môn Đan - Hoàng Cấp thiên »! ]
[ Chủ nhân nhận được sách đạo cụ « Hoàng Cấp Dược Liệu Lục » ]
Cố Tá 囧 囧 囧.
Gì á, hắn kích phát nhiệm vụ ẩn gì đó khi nào a... Trước đó một chút nhắc nhở cũng không có. Còn nữa, hắn khi nào thì giải quyết xong nhiệm vụ ẩn này chứ? Hoàn toàn không biết gì hết a! Còn có còn có, tự nhiên vứt ra năm quyển sách đạo cụ tới spam, thiệt tình làm hắn có chút không thích ứng nổi a!
Nhưng đúng là trong đại mộ hắn có tiếp nhận nhiệm vụ giải độc, nhưng sách đạo cụ kia cũng là hiểu biết về độc vật, cũng không có liên quan gì tới nhiệm vụ ẩn cả...
Công Nghi Thiên Hành cũng phát hiện ra Cố Tá không đúng.
Cố Tá trực tiếp truyền âm.
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày.
[ A Tá, đệ thử lật xem Hoàng Cấp Đan Phổ, xem thử bên trong có ba đan phương đệ đang cầm trong tay hay không? ]
Cố Tá giật mình, lấy ra Hoàng Cấp Đan Phổ, nhanh chóng lật xem.
Không ngoài đại ca sở liệu, trong cuốn đan phổ này, đúng là có ba loại đan phương kia: một loại là dùng để bổ sung Huyền Khí –– Huyền Khí là cái gì? Cái này trước không cần suy xét đến, dù sao chỉ cần biết là thứ có thể giúp đỡ chứa đựng lực lượng là được rồi. Một loại là dùng để loại trừ tạp chất kinh mạch, cũng là đan dược rất tốt. Loại cuối cùng chính là dùng để tôi thể, đề cao cường độ thân thể.
Có thể nói, ba loại đan phương này vô cùng hữu dụng.
Hơn nữa ba loại này đều thích hợp với Võ giả Hợp Nguyên cảnh!
Đúng thật là đồ tốt....
Đương nhiên, thứ tốt nhất chính là Cố Tá có được thêm sách đạo cụ, trong mắt Cố Tá hiện tại những đan dược quyển Hoàng Cấp Đan Phổ này so với ba đan phương kia tốt hơn không ít đâu.
Suy nghĩ một chút, hắn đối với ba đan phương này cũng không còn quá nhiều hứng thú –– ba loại đan phương này cũng coi như là thượng đẳng, cũng tương đối hiếm thấy, nhưng cũng không phải tốt nhất. Nếu đã không phải tốt nhất, Cố Tá cũng sẽ không cần tốn thời gian để nghiên cứu.
Thời điểm Cố Tá đang suy nghĩ, mất người còn lại cũng không quấy rầy hắn, mà ngoài ý muốn chính là bên ngoài mộ thất cư nhiên truyền đến âm thanh bạo phá rất lớn. Đồng thời còn có tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài tiến vào.
Hình như... Có người tới?
Ánh mắt mọi người đều hướng đến nơi phát ra âm thanh.
Không biết người đến sẽ là ai?
Người của các thế lực lớn rất nhanh đều đã đến.
Đại lục tuy rằng rất lớn, khoảng cách thường rất xa xôi, nhưng thế lực lớn nào lại không có thủ đoạn của mình? Đặc biệt là gặp được sự kiện đột nhiên phát sinh, bọn họ luôn có biện pháp, bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin đi, hơn nữa cũng cấp tốc đem người của mình đưa tới.
Chuyện của đại mộ không thể gạt được người khác, tình cảnh hiện tại cũng không thể cứ đem ít người đến là có thể bao vây được. Vì thế khi đầu lĩnh cứ điểm của Kình Vân Tông sau khi nhìn thấy phi thuyền của tông môn nhà mình giống như một đạo ánh sáng xoẹt tới, dừng lại trên trời cao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó có một vị trưởng giả đức cao vọng trọng, ông tuy rằng không phải thái thượng trưởng lão Hợp Nguyên cảnh, nhưng cũng là người trong một mạch của tông chủ, cường giả nửa bước Hợp Nguyên cảnh.
Phía sau ông còn có mười mấy nam nữ tử, nam tử anh tuấn, nữ tử mỹ mạo, khí lực cùng mỹ mạo nói không nên lời. Sự tồn tại của bọn họ, tựa hồ chính là để phụ trợ tông môn cường đại trong lẫn ngoài, khiến cho vô số Võ giả khác khi nhìn thấy bọn họ, đều sẽ sinh ra một loại tự ti sâu sắc, tự mình hổ thẹn.
Sau khi người Kình Vân Tông đến, Đan Vân thành rõ ràng gần nhất, lại là người đến thứ hai, ngay sau đó không bao lâu, người của Khanh Thương Quốc cũng đến.
Kế đó, không ít tiểu thế lực cũng lục đục chạy tới.
Đại mộ mở ra đã được một thời gian, người đến không ai có tâm trò chuyện, càng không muốn lãng phí thời gian, bọn họ nói chuyện cùng làm việc đều như sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã quyết định kế hoạch hành động.
Người Kình Vân Tông chia làm hai hướng.
Người có tâm có thể phát hiện, hai nhóm nhân mã này tựa hồ cũng không quá thuận mắt nhau. Trong đó có một nhóm rõ ràng thế lực vững mạnh, một bên khác thế lực lại nhỏ chút, nhưng khí thế cũng không kém.
Vị trưởng giả Kình Vân Tông nói với bọn họ: "Nơi này có mười tám cửa vào, không biết mấy thật mấy giả, đợi lát nữa các ngươi đi vào trong đó, phải giữ được mạng mình là trên hết. Nếu các ngươi đã lựa chọn tiến vào, là người cùng tông môn, phải tương trợ lẫn nhau, không thể vì việc nhỏ không đáng kể mà gây bất lợi với đối phương, nghe hiểu chưa?"
Hai nhóm người ẩn nhẫn liếc nhìn nhau, thành khẩn đáp ứng.
Mấy thế lực lớn khác, cũng đem một số con cháu gọi đến dặn dò gì đó. Nhưng cũng không lâu lắm, tựa hồ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, cũng không quản nữa.
Ngay sau đó, cũng không cần ai nhắc nhở, mọi người nhìn về phái mười tám cửa vào kia, từng người nhíu này, đồng thời nhảy lên bay vào cửa động. Mà hai bên nhân mã Kình Vân Tông, cư nhiên đều hướng về cùng một cửa.