Ta Có Dược A!

Chương 217: Hai bên tranh chấp



Edit: CamsVitiba

Theo bản năng, Cố Tá muốn đem đồ trong tay thu hồi. Nhưng sau khi do dự, hắn cùng Công Nghi Thiên Hành liếc nhau, chỉ thu hồi quyển sách đạo cụ kia, còn ba tờ đan phương vẫn nắm trong tay.

Cùng lúc này, người phát ra âm thanh ồn ào bên ngoài cũng xông vào.

Đây là hai nhóm người.

Bên trái có chín thanh niên, tên cầm đầu mặt mày kiêu căng, giơ tay nhấc chân tựa hồ đều rất tùy tiện, nhưng bất đồng chính là bốn người đi theo bảo hộ hắn lại bình tĩnh rất nhiều –– cho dù tư thái không giống nhau, nhưng đều là dạng có kinh nghiệm. Bốn người còn lại bộ dáng cũng có chút ngạo khí, thoạt nhìn cũng không phải người bảo vệ, nhưng cũng có chút nóng nảy.

Mà nhóm người bên khác, khiến cho Cố Tá có chút giật mình.

Đầu lĩnh thân mặc hoa phục, thanh niên khí vũ hiên ngang mặt cũng đầy kinh ngạc, hiển nhiên cũng đã nhận ra bọn họ.

Cố Tá tâm tình có chút vi diệu.

Người này, còn không phải là Hoàng Phủ Trường Hạo đó sao? Từng vì một viên đan dược hắn cho mà đem vận khí của y nối liền với đại ca nhà mình, đồng thời trở thành tấm mộc cho đại ca, cũng là người mượn vận khí của đại ca nhà hắn.

Từ sau khi tiến vào Kình Vân Tông, bọn họ chưa từng gặp nhau, chỉ nghe nói hắn từ ngày đầu đã được đón vào nội môn, được ban cho Tiên Thiên Đan thành công đột phá, hiện tại lại gặp nhau ở đây.... Đúng là khéo thật.

Bên cạnh Hoàng Phủ Trường Hạo, còn có năm người, mà ba người trong đó cũng rất quen mắt.

Hai nam một nữ, Trâu Thanh Nguyệt, La Nham Phương cùng Lưu Võ Nguyên, chính là những người trước đó chủ trì trăm quốc đại chiến, sau lại đem bọn họ tiến vào tông môn, hơn nữa còn đem từng người phân phối.

Cố Tá nhớ rõ ba người đều là Võ giả Thoát Phàm cảnh, không phải cảnh giới Tiên Thiên a... Mà Lăng Tử Kỳ có nói qua, đại mộ Nhân Vương chỉ có Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh mới có thể tiến vào.

–– không phải bọn họ vì tiến vào đại mộ Nhân Vương, mà đem cảnh giới của mình hạ bớt đó chớ? Vậy cũng quá tàn nhẫn đi!

Cố Tá quan sát một chút.

Sau đó Cố Tá phát hiện, ba người Trâu Thanh Nguyệt khí tức không ngừng phập phồng, hắn cẩn thận ngẫm lại, mơ hồ nhớ tới trong sách đạo cụ mới có ghi lại một loại đan dược có thể tạm thời áp chế cảnh giới, có lẽ bọn họ dùng chính là loại này đi?

–– Siêu thật, đây không phải là nhẫn tâm, mà là bỏ vốn gốc đó!

Hắn lại nhìn hai người khác có vẻ trầm ổn hơn bên cạnh, quả nhiên cũng là hơi thở dị động, bọn họ cùng Trâu Thanh Nguyệt giống nhau, đều là Võ giả Thoát Phàm cảnh áp chế cảnh giới tiến vào. Hơn nữa, ba người Trâu Thanh Nguyệt đối với Hoàng Phủ Trường Hạo là yên lặng bảo hộ.

Cố Tá bên này cảm thấy vi diệu, Hoàng Phủ Trường Hạo bên kia cũng kinh nghi bất động.

Đoàn người bọn họ mười bảy mười tám người, tiến vào cùng cửa động, nhưng đều lựa chọn mộ đạo bất đồng, hai bên dọc đường đi gặp được không ít quỷ vậy hắc ám –– tốc độ nhanh lại vô cùng lợi hại, khiến cho ban đầu bọn họ không kịp phòng bị mỗi bên đều có một hai người đồng hành chết đi, muốn cứu cũng không kịp. Về sau mọi người càng thêm cẩn thận, cuối cùng mới xuyên qua được thông đạo kia. Kế tiếp, hai bên lần nữa gặp được một mộ thất tương tự, lại tiến về trước cũng chỉ tìm thấy mộ thất trống không cùng thông đạo đi tiếp.

Lúc này hai bên đều không gặp phải khó khăn gì, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì bọn họ phát hiện hai bên mộ thất có bàn đá –– bên trên hẳn là phải có vật bồi táng –– hiện giờ rỗng tuếch, nhất định đã có người nhanh chân đến trước!

Vì thế cho dù hai bên nhìn nhau không vừa mắt, bọn họ vẫn nhanh chóng đuổi đến, cuối cùng đuổi đến được trung tâm mộ thất. Vì có thể lấp kín đường chạy của kẻ nhanh chân đến trước kia, bọn họ làm không ít trận thế, hiện tại chính là chặn người, kết quả lại là tình cảnh có chút kì dị, trong lòng lại có chút cảm giác khâm phục, sau lại tâm bình khí hòa nhớ tới cố nhân?

Hai bên cũng chưa nói gì, quý công tử bên kia cũng không kiên nhẫn mở miệng trước: "Mấy người các người, nếu muốn sống thì đem hết đồ đưa ra đây!"

Tám người bên cạnh hắn bước chân di chuyển, đem hắn bảo vệ, động tác rõ ràng chính là ủng hộ lời hắn nói.

Cố Tá yên lặng quét mắt qua bên kia một chút.

Có chút người đó thôi.... Dù trước kia là Thoát Phàm cảnh thì thế nào? Chỉ cần hiện tại không phải Thoát Phàm cảnh, thì không có khả năng tạo thành áp lực quá lớn với bọn hắn. Còn có hắn ngoài sáng khả năng gì cũng không có, nhưng âm thầm hạ chút độc thì không phải chuyện khó a. Một giây thôi là khiến bọn họ ngã quay rồi!

–– Bất quá còn không biết Hoàng Phủ Trường Hạo sẽ hành động thế nào?

Không đợi Hoàng Phủ Trường Hạo nói gì, bốn tên Tiên Thiên Võ giả ngạo khí bên người quý công tử tùy tiện sôi nổi mở miệng.

"Sao nào, các ngươi không phục hả?"

"Nơi Kình Vân Tông chúng ta làm việc, các ngươi thức thời thì phối hợp chút đi!"

"Chỉ với mấy người các ngươi, còn nghĩ muốn tạo phản à?"

"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, các ngươi cần phải nghĩ cho kỹ!"

Lại có người vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Nếu các ngươi thức thời, dựa vào chút cống hiến này của các ngươi nhất định sẽ được Chu sư huynh coi trọng, nói không chừng còn có thể đem các ngươi trở thành đệ tử Kình Vân Tông, nếu không, các ngươi biết hậu quả rồi đấy!" Âm thanh hắn hung ác: "Cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Cố Tá: "....."

Mặt mũi thật lớn a... Không, phải nói là bọn họ quá tự tin luôn rồi.

Mấy Thoát Phàm cảnh áp chế cảnh giới có khả năng sẽ khó đối phó một chút, còn mấy tên khác, đại ca dùng một tay cũng đủ bóp chết hết rồi. Không nói đến đại ca, hắn âm thầm bắn cho vài châm cũng đủ giải quyết.

Không sai, năm Võ giả Tiên Thiên này cao nhất cũng chỉ có Tiên Thiên lục trọng, còn lại đều là Tiên Thiên tứ trọng, Tiên Thiên ngũ trọng, bản thân hắn cũng đã là Tiên Thiên ngũ trọng rồi, muốn ám sát gì đó cũng rất nhẹ nhàng.

Công Nghi Thiên Dương không nói chuyện, chỉ nhíu mày.

Hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.

Huynh muội Lăng thị trước đó vui mừng thì hiện tại biến thành sầu lo, bọn họ gần đây ở chung cũng biết được ân nhân là người của Kình Vân Tông, nhưng dù sao ân công chỉ có một mình, trước mắt lại có nhiều cao thủ như vậy, thân phận bọn họ tựa hồ đều tương đương, nhưng thật ra so với ân công cao hơn rất nhiều –– đã trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ thật sự không dám quá tin tưởng vào người khác. Cho dù là người cùng tông môn, chẳng lẽ đều thật sự đáng tin sao? Dù hiện tại báo ra thân phận, chẳng lẽ đối phương sẽ không tham lam nữa?

Nhưng bọn họ cái gì cũng không nói.

Bởi vì bọn họ biết, trong số những người ở đây, bọn họ thấp cổ bé họng không có quyền lên tiếng, người làm chủ vẫn là ân công của họ – Công Nghi Thiên Hành.

Nếu Công Nghi Thiên Hành không nói chuyện, bọn họ coi như cái gì cũng không nghe được.

Mà bộ dáng Công Nghi Thiên Hành không nói lời nào đều được Hoàng Phủ Trường Hạo bên kia nhìn vào mắt, trong lòng hắn không ngừng suy tư.

Dựa vào hiểu biết trước kia của hắn đối với Công Nghi Thiên Hành, người này bất luận thời điểm nào cũng rất thong dong tự nhiên, nhưng trong lòng đều đã có tính toán, sớm đã chuẩn bị chu đáo. Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng Hoàng Phủ Trường Hạo vẫn quyết định tin vào trực giác của bản thân –– hắn ở trong tông môn đúng là rất được coi trọng, nhưng thân là con cháu thế gia hắn luôn hiểu rõ, tuy hắn có giá trị, nhưng nhiều ít ra sao, phải dựa vào bản thân hắn. Cho nên, ngay từ đầu hắn quá mức tự phụ suýt gây ra sai lầm, mới hiểu rõ được đạo lí này.

Lúc này, Hoàng Phủ Trường Hạo chủ động mở miệng: "Thiên Hành huynh, đã lâu không gặp, vẫn tốt chứ?"

Hắn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, cư nhiên lại rất khách khí.

Công Nghi Thiên Hành cười cười: "Tuy không tính là vẻ vang gì, nhưng cũng tích góp được chút của cải. Trường Hạo huynh, đa tạ quan tâm." Sau đó y lại nói: "Nhưng mà Trường Hạo huynh, hiện tại là tiết mục gì đây nhỉ?"

Hoàng Phủ Trường Hạo cất cao giọng nói: "Thiên Hành huynh chê cười rồi, mọi người đều là người trong tông môn, hiện giờ vẫn là không nên tổn thương hòa khí mới thỏa đáng."

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày, ánh mắt rơi trên người vị "Chu sư huynh" kia.

Hoàng Phủ Trường Hạo cũng hướng thanh niên tùy tiện bên kia cười nói: "Chu sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, vị này cũng là Kình Vân Tông....." Hắn nhìn ra Công Nghi Thiên Hành đã đạt cảnh giới Tiên Thiên: "... Đệ tử nội môn, thân phận tương đồng với chúng ta, theo lí nên hảo hảo ở chung mới phải."

Họ Chu sắc mặt chợt hồng lại trắng, chợt cười lạnh: "A! Hoàng Phủ Trường Hạo, người với hắn là người quen cũ? Khó trách lại thay hắn nói chuyện. Hắn chính là người cầm đi tất cả bảo vật trước đó, chẳng lẽ ta thân là sư huynh, có thể để mặc hắn một mình độc chiếm hay sao? Sợ là ngươi cũng không thể chịu được đâu!"

Hoàng Phủ Trường Hạo nghẹn họng, nhưng sau khi hắn thấy Công Nghi Thiên Hành không hề có chút biểu tình hoảng loạn nào, trong lòng liền so đo, đem một tia tham niệm bị Chu Cứu dẫn ra mà kiềm chế lại, nói: "Thiên Hành huynh nếu đã vào đây trước, lại quét sạch hết nguy hiểm trên đường...." Hắn nói tới đây, chợt nhớ tới những quỷ vậy hắc ám kia, cùng với những mộ thất không hề có trở ngại, nhất thời sợ hãi cả kinh, nhưng vẫn không ngừng nói: "... Những bảo vật có được đương nhiên thuộc về sở hữu của y, sao có thể ỷ vào là đồng mồn mà tìm y đòi lấy? Đại trượng phu có việc nên làm có cái không nên làm, Chu sư huynh, ngươi châm ngòi ly gián, thật không phải quân tử a!"

Cố Tá nghe Chu Cứu cùng Hoàng Phủ Trường Hạo nói chuyện, một bên nghịch nghịch ngón tay.

Hiện tại đang xem diễn cái gì vậy a... Mặc kệ là Hoàng Phủ Trường Hạo có mục đích gì, ít nhất hắn đứng về phía đại ca nhà mình, đối với bọn họ cũng có chỗ lợi. Nếu không đại ca hoặc là phải châm ngồi ly gián quan hệ hai bên, hoặc là phải đối phó bọn họ liên thủ, như vậy tương đối vất vả.

Chu Cứu ghét nhất là bị người ta chống đối, nghe Hoàng Phủ Trường Hạo nói vậy, biết mình châm ngòi thất bại, trong mắt không khỏi hiện lên tia tức giận: "Hoàng Phủ Trường Hạo, ngươi vào nội môn sau đó, có biết phải kính trọng sư huynh hay không? Lại nói, ngươi cần gì phải giả mù sa mưa! Bảo vật người nào mà không muốn có chứ? Gặp phải chúng ta coi như bọn họ xui xẻo, không bằng diệt sạch bọn họ, cướp lấy tài vật, nộp lên tông môn không phải lợi càng thêm lợi sao. Tại cả đều ở trong đại mộ này, bọn họ cũng không phải phụng mệnh tông môn mà đến, ai biết được là do chúng ta xuống tay cơ chứ?"

Hoàng Phủ Trường Hạo nhìn hắn ta cũng rất không vừa mắt, trong lời không hề có ý thoái nhượng: "Muốn ta kính sư huynh, sư huynh cũng phải đáng để ta kính trọng. Có ý muốn mưu đoạt kỳ ngộ của sư đệ đồng môn không nói, còn muốn mưu hại tính mạng đồng môn. Nhân vật như thế, hỏi trong thiên hạ ai dám đi theo? Nếu là đi theo, lại có ai có thể thật tâm kính phục? Ước chừng một khi không còn giá trị lợi dụng, liền sẽ bị loại bỏ, thật sự là đáng buồn đáng tiếc."

Châm ngòi chứ gì, ai mà không biết.

Chu Cứu hung ác nói: "Ngươi thật không chịu?"

Hoàng Phủ Trường Hạo sắc mặt lạnh lùng: "Ta khuyên Chu sư huynh tốt nhất không nên sinh ra bất kì ý nghĩ sằng bậy nào, chỗ ta tuy ít người, nhưng ta tin tưởng Thiên Hành huynh sẽ không ngại cùng ta liên thủ. Đến lúc đó, cho dù Chu sư huynh ngươi có người bảo hộ, chỉ sợ cũng khó trách khỏi cùng chúng ta lưỡng bại câu thương!"

Bên phía Hoàng Phủ Trường Hạo vốn có chút yếu thế hơn, năm Tiên Thiên, thêm bên Công Nghi Thiên Hành cũng chỉ có hai người, lấy bảy đấu chín, vẫn có chút yếu thế như cũ – còn lại Luyện dược sư cùng mấy Võ giả Hậu Thiên gì đó, đều thuộc về trói buộc, sẽ không được Hoàng Phủ Trường Hạo tính vào trong đó.

Nhưng mà bên phía Công Nghi Thiên Hành nắm giữ đồ tốt trong đại mộ, nếu là căng, bên kia cũng không thể đạt được mục đích. Điều này kéo về không ít ưu thế. Hơn nữa đừng nhìn bên kia nhiều người, kì thật bản thân Chu Cứu cũng không có bao nhiêu chiến lực, người theo bảo hộ Hoàng Phủ Trường Hạo so ra vẫn cao hơn một bậc. Như vật chênh lệnh cũng không nhiều lắm đâu.

Chu Cứu nghe Hoàng Phủ Trường Hạo uy hiếp, ánh mắt không ngừng chớp động, sắc mặt cực kì khó coi.

Lúc này, bốn người bảo hộ bên người hắn liếc nhau, vị nhiều tuổi nhất trong đó nói: "Chu sư đệ, không nên vì nhỏ mất lớn."

Chu Cứu siết chặt nắm tay, không cam lòng cúi đầu. Chỉ là không ai phát hiện ra trong đáy mắt toát lên tia oán độc. Cũng hết cách, kì thật người bên cạnh hắn đã chết vài người, bốn người này đúng là bảo hộ hắn, nhưng dưới tình huống tất yếu, cũng sẽ kiềm chế hắn, thời điểm bọn họ hạ quyết tâm hắn căn bản không có khả năng ra lệnh được. Điều này làm cho trong lòng hắn sinh ra hận ý với bốn người này.

Người lớn tuổi kia tiến lên một bước, ổn trọng nói: "Nếu đã là đồng môn, vậy có thể hảo hảo thương lượng. Những đồ vật trước đó chúng ta tự nhiên sẽ không động tới, bất quá tông môn ta vì nghiên cứu đại mộ này đã giá đại giới, tình huống bên trong mộ này... Còn phải thỉnh sư đệ đi cùng chúng ta đến gặp trưởng lão nói một câu."

Hoàng Phủ Trường Hạo thần kinh vốn căng thẳng, lúc này thấy bốn người bảo hộ bên kia đã đưa ra quyết định, không nhịn được thở phào một hơi.

Hắn một chút cũng không muốn cùng Công Nghi Thiên Hành đối đầu đâu.

Có lẽ là bản thân hắn không đủ tự tin, nhưng hắn rõ hơn ai hết, thời điểm trước kia Công Nghi Thiên Hành không thể luyện võ, có rất nhiều người đều không xem trọng y, nhưng Công Nghi Thiên Hành đều thắng, làm cho những người có ý đồ hại y đều nhận lấy ác báo thật lớn, bản thân còn có thể kiếm được rất rất nhiều tiền, tóm lại y chính là người chưa từng thua qua.

Vì đã có tiền đề này, Hoàng Phủ Trường Hạo cũng không muốn vì lợi ích còn chưa biết được mà cùng Công Nghi Thiên Hành trở mặt –– trên thực tế, bọn họ thật sự không hề biết trong đại mộ có cái gì, nói không chừng là thứ căn bản không có tác dụng gì thì sao? Tóm lại không cần thiết vì thế mà gây thù chuốc oán!

Cố Tá thầm khen.

Hoàng Phủ Trường Hạo quả thật là người thông minh.

Hừm, nói không chừng là nhờ vào vận khí tốt mà hắn đang mượn đi.

Hoàng Phủ Trường Hạo quay đầu, nói với Công Nghi Thiên Hành: "Đại mộ này, tựa hồ cũng không còn gì khác, Thiên Hành huynh có muốn ra ngoài cùng chúng ta hay không? Trưởng lão dẫn dắt chúng ta lần này chính là người tài ba dưới trướng tông chủ, từ trước đến nay luôn công chính, nếu là Thiên Hành huynh đối với tông môn có cống hiến lớn, tông môn nhất định sẽ không bạc đãi. Mà nếu Thiên Hành huynh không muốn, trưởng lão cũng sẽ không khó xử, dù gì Thiên Hành huynh cũng là người tông môn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"

Lời này đúng là dễ nghe hơn rất nhiều, hơn nữa đối với công tử thế gia mà nói không chỉ chứng tỏ lòng dạ rộng lượng, khí độ hơn người. Rất hấp dẫn người khác vì mình góp sức.

Đương nhiên, Công Nghi Thiên Hành cũng không vì thế mà phát sinh ra tâm tư đầu nhập gì đó, nhưng nghe cũng nghe rồi, cũng bày ra thái độ thành khẩn đáp lời: "Lời của Trường Hạo huynh, ta tất nhiên tin tưởng." Y lại nhìn sang phía người lớn tuổi lúc nãy: "Cũng đa tạ vị sư huynh này ra tay trượng nghĩa."

Chu Cứu hoàn toàn bị ném qua một bên, Công Nghi Thiên Hành nhìn cũng không thèm nhìn một cái, Chu Cứu đương nhiên cực kì tức giận, nhưng cũng không cách nào bùng nổ được. Lúc này, hắn chỉ có thể oán hận đem tất cả những người ở đây đều nhớ kỹ, về sau nhất định sẽ trả thù từng người một. Chỉ là hiện tại hắn không phát hiện, ba người bảo hộ còn lại bên cạnh hắn đều đem biểu tình của hắn thu hết vào mắt, chỉ biết khẽ lắc đầu.

Muốn đoạt lợi ích vốn dĩ không sai, nhưng thời điểm không thể làm được còn muốn kiên trì, vì tư lợi bản thân mà không màng đến đại cục của tông môn, vậy thì không ổn. Muốn chiếm chỗ tốt là nhân chi thường tình, nhưng vì chỗ tốt mà không biết nhìn mặt đoán ý, ngay từ đầu đã muốn mưu hại đồng môn, nội tâm không chút do dự, đủ thấy người này tâm tàn nhẫn lương bạc cỡ nào.

Người này không thể trọng dụng, cần phải quan sát nhiều hơn.

Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Chuyện trong đại mộ này, tại hạ vừa lúc biết được một ít, chờ khi gặp được trưởng lão, sẽ đem mọi chuyện đều nói ra. Còn có một ít chuyện khác... Cũng phải nói qua cho trưởng lão."

Những người bảo hộ nghe được, tâm tình đầu vui vẻ.

Từ hai câu này, bọn họ nghe ra được một ít manh mối.

Sau đó một người liền nói: "Nếu đã vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên che chở các vị sư đệ rời khỏi đại mộ mới phải."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Trường Hạo huynh thỉnh, chư vị thỉnh."

Hoàng Phủ Trường Hạo thấy y nể tình, cũng tươi cười theo: "Thiên Hành huynh thỉnh."

Nhưng lúc này, Chu Cứu lại nói: "Quan tài kia, hẳn là nên mang về tông môn!"

Hắn vừa nói xong, biểu tình những người trong mộ đều biến đổi.

Chu Cứu đắc ý nói: "Làm sao vậy, nhìn thấy nữ thi xinh đẹp, các ngươi đều bị mê hoặc hết rồi à, không biết phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn hay sao? Nữ thi này sinh động như thật, mang về khai quan nghiệm thi, nói không chừng còn có chỗ tốt nào nữa đó!"

Quan tài này cũng không phải không ai thấy, ngược lại bởi vì thi thể Nhan Nhược sinh ra diễm quang băn ra bốn phía, khiến cho những nam tử vừa bước vào đều bị hấp dẫn trong chớp mắt. Nếu không phải bởi vì tàn hồn kia đã bị Lăng Tử Vi dung hợp, sợ là bọn họ lúc ấy không phải lục đục tranh chấp với nhau, mà là lực chú ý đều nằm trên thi thể kia rồi!

Nhưng là những người này đều biết, đã là mộ trong mộ, thi thể trong quan tài này tất nhiên chính là chủ nhân ngôi mộ, nhân gia yên giấc ở đây, không biết lúc sinh thời thủ đoạn lợi hại thế nào, làm sao có thể đến quấy rầy thi thể nhân gia được chứ hả? Nghĩ đến những chỗ tốt trong mộ thất đều đã bị Công Nghi Thiên Hành cầm hết, thi thể tự nhiên vẫn là nên an nghỉ ở đây, căn bản không phải là không chú ý tới như lời Chu Cứu nói, còn muốn mang thi thể tiền bối đi!

Cố Tá đối với Chu Cứu bắt đầu sinh ra một loại chán ghét.

Trộm mộ thì thôi, còn muốn trộm thi, hơn nữa mở miệng lại đối với Nhan Nhược không chút tôn trọng. Nếu Nhan Nhược còn sống, một chưởng có thể chụp chết mấy tên Chu Cứu luôn rồi, nơi nào còn có thể để hắn ta đứng đây nói ẩu nói tả!

Những người còn lại đều có ác cảm với Chu Cứu.

Hoàng Phủ Trường Hạo muốn quát lớn trách mắng, một người bảo hộ Chu Cứu đã lên tiếng trước: "Chu sư đệ, ngươi đã quên kết cục của Vương sư đệ vừa rồi hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình đi trải nghiệm một chút ư?"

Cố Tá có chút khó hiểu.

Hoàng Phủ Trường Hạo lạnh giọng giải thích cho mọi người: "Vừa rồi Chu sư huynh nhìn trúng một pho tượng nhỏ kì dị bên ngoài, đã bảo Vương sư đệ thay hắn đi lấy, kết quả trên pho tượng kia liền có một lực lượng cực đại, Vương sư đệ lập tức bỏ mệnh, nhưng Chu sư huynh của chúng ta lại không thèm để ý chút nào. Hiện giờ hắn lại bất kính đối với chủ nhân ngôi mộ, có phải lại muốn một vị sư đệ nào khác đến nếm thử thủ đoạn của chủ nhân ngôi mộ có đúng không?"

Lời vừa nói ra, bốn vị Tiên Thiên Võ giả đứng cạnh Chu Cứu thoáng chốc cách xa hắn ra.

Chu Cứu tức muốn hộc máu, hắn biết đây là không thể đem thi thể rời đi, liền phất tay áo: "Các ngươi chớ có hối hận!"

Hoàng Phủ Trường Hạo ánh mắt lạnh lẽo.

Cố Tá thở dài.

Hết nói nổi mà, dù hắn là người lớn lên trong một thế giới hòa bình, đều có một loại cảm giác muốn đem tên kia giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích a.... Tên kia cũng quá biết cách kéo cừu hận rồi!

Kế tiếp, mọi người theo đường cũ trở về.

Thời điểm rời khỏi mộ thất, Công Nghi Thiên Hành cùng Lăng Tử Vi đều quay đầu nhìn thoáng qua quan tài kia, lại nhìn nhìn qua pho tượng nhỏ bên ngoài. (Chỗ này có vẻ như Công Nghi Thiên Dương mới hợp lí nhỉ?)

Cố Tá lắc lắc đầu.

Mong hai người này có thể yên giấc ở đây... Hy vọng về sau sẽ không còn bất luận kẻ nào tới đây quấy rầy bọn họ nữa.

Nếu còn có kiếp sau, hy vọng bọn họ có thể có được đoạn nhân duyên tốt.

Mặc kệ là dạng nhân duyên gì, có thể cùng nhau tương ngộ, chính là tốt nhất, không phải sao?

Dù tính chất không quá giống nhau, chính là.... Tựa như hắn cũng đại ca vậy.

Sau khi đến thế giới này, hắn trước nay đều cảm thấy may mắn vì có thể gặp được đại ca, vị Nhân Vương Nhan Nhược kia, thời điểm Nhan Nhược công chúa sau khi gặp được Hoắc Chiến, hẳn là cũng sẽ nghĩ như vậy đi.

Quá trình rời khỏi đại mộ rất thuận lợi.

Đoàn người Cố Tá trước đó đã diệt sạch huyết thi, kế đó đám người Hoàng Phủ Trường Hạo cũng dọn hết quỷ thi, bên trong đại mộ này đúng là không còn gì nguy hiểm.

Lại nói, tính tình Nhân Vương Nhan Nhược xem ra cũng khá tốt, mộ nàng tuy có rất nhiều nguy hiểm, nhưng thực lực của những hoạt thi đó kì thực không quá cao. Nhân gia dùng chiến thuật biển người, cũng không khoa trương dùng hoạt thi Thoát Phàm cảnh trở lên, nói rõ chính là muốn chọn đệ tử. Vậy mà còn có thể chết một đống người, cái đó có thể trách nàng ư?

Còn về người bảy cửa giả một cửa thật kia... Nàng không muốn bị quá nhiều thứ quấy rầy có được không, nàng muốn tìm đệ tử có vận khí tốt có được không? Hoàn toàn có thể a! Nàng tùy hứng như vậy đó!

Cố Tá cứ nghĩ miên man mà đi phía sau Công Nghi Thiên Hành, đến khi bọn họ được đưa đến trước mặt một trưởng lão thoạt nhìn có vẻ rất cương trực.

______

#Camstiviba: pháo hôi dạo này kém chất lượng, không đã......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.