Hoang Cơ liếc mắt nhìn hai người một cái, tiếp tục ăn thịt của mình.
Mỡ thú trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, bị nàng dùng tay nhè nhàng chà sát lau đi.
Sau khi Cố Tá đột phá mở mắt ra, Công Nghi Thiên Hành cũng đã hoàn thành đột phá, lúc này đang cùng Hoang Cơ ngồi đó, ung dung thưởng dụng số thịt nướng còn lại, đồng thời củng cố thực lực chính mình.
Nhìn thấy Cố Tá cũng đột phá xong, Công Nghi Thiên Hành liền cười: "A Tá cũng nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Tá gật đầu, nhìn về phía Hoang Cơ.
Lại nói, bọn họ cứ vậy bại lộ cảnh giới, không có vấn đề gì ư?
Vừa nghĩ xong Cố Tá cũng lập tức bác bỏ.
Dù bọn họ đột phá cũng chỉ mới Tiên Thiên lục trọng mà thôi, so với Hoang Cơ Thoát Phàm cảnh đỉnh, thì có là gì? Hơn nữa nhìn biểu hiện bên ngoài cùng tính tình của Hoang Cơ, hẳn là cũng sẽ không để ý.
–– trước khi tiếp cận với Hoang Cơ, hắn còn có rất nhiều suy đoán, mà sau khi chân chính gặp mặt, mới biết được người này căn bản không cần suy đoán.
Đây cũng coi như là một loại kinh nghiệm mới lạ.
Vì thế, Cố Tá một bên vừa điều tức vừa quan sát đại ca nhà mình khí độ ung dung cùng Hoang Cơ ở chung tựa hồ rất vui vẻ.
Thật lâu sau, rốt cuộc Hoang Cơ cũng ăn xong, nàng lau miệng, nói: "Ngày đó là ngươi đang nhìn ta."
Thời điểm nói chuyện, tròng mắt đen nhánh kia dừng ở trên người Cố Tá.
Cố Tá: "..."
Tuy rằng đã biết tính cách Hoang Cơ, nhưng bị hỏi trực tiếp như vậy, đúng là có chút không quen.
Công Nghi Thiên Hành tựa hồ đã tìm được phương thức giao lưu cùng Hoang Cơ: "Hoang sư huynh làm sao phát hiện ra?"
Tròng mắt Hoang Cơ chuyển về phía Công Nghi Thiên Hành: "Trực giác."
Công Nghi Thiên Hành cũng hỏi trắng ra: "Lúc ấy, Hoang sư huynh có cảm giác gì?"
Hoang Cơ dùng một chút, tựa hồ như đang tự hỏi, sau đó nói: "Có gì đó tới."
Cố Tá nghe xong, có chút vội vàng: "Vậy Hoang sư huynh có thể cảm giác được đó là gì không?"
Hoang Cơ nhíu mày: "Không thể."
Cố Tá nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không hề hoài nghi Hoang Cơ nói dối, Hoang Cơ căn bản không cần phải làm thế.
Chỉ là Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đều không nghĩ đến, Hoang Cơ lại là người dễ ở chung như vậy, lại còn rất thẳng thắn.
Mà người có tính cách như vậy, thật ra có thể kết giao.
Sau khi nghĩ nghĩ, Cố Tá trực tiếp hỏi: "Hoang sư huynh, ta nghe nói trước nay huynh chưa bao giờ đáp ứng gặp mặt người lạ, vì sao lần này lại không cự tuyệt hai người chúng ta chứ?"
Hắn cũng đã nắm được cách giao lưu cùng Hoang Cơ đó.
Hoang Cơ quả nhiên nói: "Ngày đó ngươi nhìn ta rất kì quái."
Cố Tá minh bạch.
Cho nên Hoang Cơ khó khi có lòng hiếu kì, cho nên vừa nghe bọn họ mò tới liền đáp ứng gặp mặt.
Hoang Cơ lại hỏi: "Ngày đó là thứ gì?"
Cố Tá mím môi.
Hoang Cơ như vậy khiến hắn không thể mở miệng lừa gạt đối phương, nhưng nếu như nói cho nàng biết... Hắn còn chưa từng nghe qua chuyện Luyện dược sư có phương pháp rèn luyện tinh thần lực, ngay cả Hứa Linh Tụ cũng không biết làm thế nào để vận dụng tinh thần lực, dù là đối với Hoang Cơ có hảo cảm, hắn cũng không biết có nên mạo hiểm hay không.
Nhìn thấy Cố Tá khó xử, Công Nghi Thiên Hành liền cười trả lời: "Đây là năng lực đặc thù của A Tá."
Hoang Cơ nghiêng đầu: "Thể chất đặc thù?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Ngược lại khó nói."
Cố Tá nghĩ nghĩ, nói: "Có phải thể chất đặc thù hay không, ta cũng không biết, nhưng tình hình cụ thể về năng lực này, hiện tại không nói được."
Sau khi do dự, Cố Tá dùng cách trả lời này.
Thành thật mà nói, hắn đúng là không biết chính mình có phải thể chất đặc thù hay không, bất quá trước nay chỉ nghe nói Võ giả mới có thể chất đặc thù, còn Luyện dược sư có hay không, cũng không rõ ràng lắm –– các loại pháp thể ghi lại trong quyển "Thiên Địa Pháp Thể Bách Khoa Toàn Thư" đều là thuộc về Võ giả.
Nếu đã không muốn lừa gạt Hoang Cơ, vậy chỉ đành đáp "không thể nói".
Hơn nữa Cố Tá cũng không biết loại phương pháp rèn luyện tinh thần lực này đến tột cùng là chỉ mình hắn có thể làm, hay là tất cả Luyện dược sư đều có thể làm được.
Giọng nói Hoang Cơ mang theo chút nghẹn ngào, lại không dễ nghe như những nữ tử bình thường khác: "Không gạt ta, các ngươi rất tốt."
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười.
Cố Tá sửng sốt.
Hả?
Ngay sau đó hắn mới chợt hiểu.
Thì ra Hoang Cơ không phải đối với ai cũng "đơn thuần" nói trắng ra, tính cách nàng cũng có chút giảo hoạt nho nhỏ, cũng biết thử bọn họ.
Sau đó Cố Tá cũng không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy, Hoang Cơ tựa hồ mang theo chút trực giác của dã thú.
Một "hán tử" như vậy, cũng rất đáng yêu.
Chút nhạc đệm này qua đi, thời điểm Hoang Cơ nhìn về phía bọn họ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, thoạt nhìn hảo cảm đối với bọn họ không ngừng tăng lên.
Cố Tá cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Nếu Hoang Cơ đã nhắc tới thể chất đặc thù trước, hắn cũng trực tiếp hỏi luôn: "Hoang sư huynh, ta đã nghe qua chút lời đồn, khi còn bé huynh có thể dùng tiếng huýt sáo làm hoang thú kinh sợ, đây cũng là năng lực của thể chất đặc thù sao?"
Hoang Cơ có hảo cảm với hai người, vì thế gật đầu nói: "Phải."
Cố Tá hiếu kì hỏi: "Thể chất đặc thù của Hoang sư huynh là?"
Hoang Cơ lắc đầu: "Không biết."
Cố Tá: "..."
Cũng không có gì kì quái a.
Trên thế giới này có rất nhiều pháp thể thiên kì bách quái, không thể xác định được cũng là bình thường.
Bất quá dù gì cũng là nhiệm vụ của hắn, vì lấy được sách đạo cụ hắn vẫn nên hỏi thăm chút đặc thù trong đó, nói không chừng có thể phán đoán ra gì đó? Hơn nữa, Hoang Cơ đối với bọn họ chân thành, chờ khi hắn xác nhận được loại pháp thể kia, cũng có thể tìm ra phương pháp huấn luyện tương ứng, tránh lãng phí thiên phú của nàng.
Sau đó Cố Tá lại hỏi: "Năng lực kia của Hoang sư huynh... Có tiện nói ra hay không?"
Hoang Cơ đáp: "Sức lực rất lớn, tiếng huýt gió có thể kinh sợ đàn hoang thú cảnh giới thấp hơn ta, không có tác dụng khác."
Trong đầu Cố Tá, bắt đầu chọn lọc vô số pháp thể đặc thù.
Pháp thể dùng tiếng huýt gió có thể kinh sợ đàn thú, kì thật có rất nhiều... Trên thực tế, dù là không phải pháp thể, sau khi thực lực đạt đến cảnh giới nhất định, đây cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ là khi còn bé đã có thể làm được, lại thêm trời sinh thần lực, bắt đầu loại trừ....
Cố Tá cau mày: "Hoang sư huynh, máu của huynh... Đối với hoang thú có tác dụng không?"
Hoang Cơ cũng nhíu mày: "Thời điểm đổ máu, hoang thú sẽ xao động."
Cố Tá thả lỏng: "Có hoang thú sẽ cố tình đến căn nuốt máu Hoang sư huynh có đúng không?"
Hoang Cơ suy nghĩ một chút, gật đầu.
Cố Tá đã hiểu: "Hoang sư huynh, ta đã từng nghe ra một loại pháp thể, rất giống với huynh."
Hoang Cơ mắt sáng ngời.
Cố Tá cười cười: "Thiên Thú thân thể."
Trên gương mặt vốn lãnh khốc của Hoang Cơ, rốt cuộc lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Cố Tá sửa sang lại suy nghĩ một chút, dứt khoát nói cho Hoang Cơ: "Trên nguyên tắc của Thiên Thú thân thể mà nói, đó là một loại pháp thể nửa lợi nửa hại. Tác dụng trọng yếu nhất là máu Võ giả, trình độ cường hãn của máu sẽ tăng trưởng từng năm theo độ tuổi của Võ giả. Người có Thiên Thú thân thể mỗi khi thực lực gia tăng, lực chấn nhiếp đối với hoang thú sẽ càng mạnh –– có thể nói, Thiên Thú thân thể chính là thú vương hình người, tiếng huýt gió phát ra đối với hoang thú có năng lực khuất phục mãnh liệt."
Công Nghi Thiên Hành cũng đã xem qua sách đạo cụ này, nhìn thấy Cố Tá cả mặt sáng ngời giải thích cho Hoang Cơ, khó tránh khỏi nở ra nụ cười nhu hòa.
Hoang Cơ rất cẩn thận lắng nghe.
Cố Tá tiếp tục nói: "Rất nhiều người có Thiên Thú thân thể đều cho rằng tiếng huýt gió của mình chỉ có thể làm kinh sợ hoang thú cảnh giới thấp hơn mình, nhưng loại năng lực này đại đa số Võ giả cường hãn đều có thể làm được, khiến cho bọn họ không thể hiểu hết được về pháp thể của mình. Nhưng trên thực tế, đó là vì bọn họ vẫn chưa khai phá hoàn toàn pháp thể, nên hiệu quả chỉ có vậy mà thôi. Nếu có thể khai phá hoàn toàn Thiên Thú thân thể, tiếng huýt sáo hẳn là có thể làm kinh sợ đại đa số hoang thú có huyết mạch không đủ tôn quý mới phải –– cho dù là hoang thú thực lực cao hơn chính mình vài lần, cũng có thể áp chế nó trong thời gian ngắn, tạo cơ hội đào tẩu cho bản thân."
Hoang Cơ càng nghe càng hứng thú: "Hại thì sao?"
Cố Tá tiếp tục nói: "Hoang sư huynh hẳn cũng biết, hoang thú vẫn sẽ cắn nuốt lẫn nhau. Nếu hoang thú cắn nuốt được hoang thú có huyết mạch cường đại hơn mình, huyết mạch của chính nó sẽ tùy thời gia tăng lên. Máu của Thiên Thú thân thể, tương đương với linh đan diệu dược huyết mạch được tinh luyện, thời điểm Thiên Thú thân thể vẫn chưa bại lộ ra huyết dịch, hoang thú sẽ sợ hãi bọn họ, nhưng một khi bại lộ ra, hoang thú liền sẽ thèm thuồng nhỏ dãi –– hoang thú tương đối cường đại, sẽ vì tham lam mà khắc chế nổi sợ hãi, tiến hành đuổi giết Thiên Thú thân thể! Cho nên Thiên Thú thân thể khi còn bé tốt nhất không nên để lộ ra năng lực, nếu không sẽ gặp nguy hiểm rất lớn... Đây chính là điều tệ nhất."
Thiên Thú thân thể dù sao cũng tồn tại như thú vương, đại đa số hoang thú sở dĩ có thể dễ dàng xử lí Võ giả thực lực ngang nhau, cũng bởi vì chúng có thân thể cường hãn, sức lực vô cùng lớn.
Sức lực của Thiên Thú thân thể dù sao cũng vượt xa bình thường.
Hoang Cơ đã hiểu: "Cảm ơn."
Lúc này, trong thiên phủ Cố Tá, lại vang lên âm hưởng nhắc nhở của hệ thống.
[ Nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành. ]
[ Hoàn thành khen thưởng: Luyện Thần Quyết đã được đưa vào trữ vật cách. ]
Cố Tá dùng ý thức "nhìn" vào trữ vật cách, đúng là trong đó nhiều ra thêm một quyển sách cổ. Hắn liền biết suy đoán của mình về thể chất đặc thù của Hoang Cơ hoàn toàn không sai, vì thế kế tiếp hắn cũng an tâm hơn một chút.
Theo sau, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn nhau một cái.
[ Đại ca, hay là chúng ta mời Hoang Cơ đến chỗ chúng ta ở thế nào? ]
[ Ý A Tá là? ]
[ Thiên Thú thân thể nếu không khai phá, thật sự rất đáng tiếc. Hừm, đại ca cảm thấy Hoang sư huynh có đáng giá để mượn sức hay không? ]
Công Nghi Thiên Hành ý cười gia tăng.
[ Hẳn là sẽ không trở thành địch nhân. ]
Cố Tá thoáng chốc liền hiểu.
[ Vậy thì để Hoang sư huynh trở thành bằng hữu! ]
Công Nghi Thiên Hành gật đầu.
Hai người giao lưu chỉ trong nháy mắt.
Hoang Cơ bên kia nhìn qua: "Các ngươi đang nói gì đó?"
Cố Tá cứng đờ.
... Quả nhiên là trực giác dã thú.
Không hổ là Thiên Thú thân thể.
Cho nên, Cố Tá lại hỏi: "Hoang sư huynh, ta biết phương pháp khai phá Thiên Thú thân thể, huynh có nguyện ý tin tưởng ta không?"
Trong mắt Hoang Cơ hiện lên tia nghi hoặc.
Cố Tá nghiêm túc nói: "Khai phá Thiên Thú thân thể là một quá trình rất dài, nguyên bản tại cảnh giới Hậu Thiên, hàng năm đều phải dùng máu hoang thú bất đồng để tôi thể, thời điểm đến Tiên Thiên cảnh, mỗi lần đều phải dùng máu của mười loại hoang thú để tôi thể, Thoát Phàm cảnh thì phải dùng đến trăm loại máu hoang thú. Hoang sư huynh khởi đầu chậm một bước, hiện giờ tốt nhất vẫn là đồng thời dùng đan dược cùng tiến hành tôi thể, đan dược cần dùng chính là Bách Huyết Đan, tôi thể cần phải có huyết thú, mỗi một lần đều phải căn cứ vào thể chất Hoang sư huynh, tiến hành xử lí dược liệu tương ứng."
Nghi hoặc trong mắt Hoang Cơ dần biến thành hiểu rõ.
Cố Tá tiếp tục nói: "Nhưng mỗi ngày ta đều phải xử lí rất nhiều chuyện, không thể tùy thời điều trị cho Hoang sư huynh. Nếu Hoang sư huynh muốn khai phá Thiên Thú thân thể, cũng chỉ có thể đến ở tại tiểu đỉnh phong của đại ca ta thôi."
Nói đến đây, Cố Tá cũng cảm thấy bản thân có chút đường đột, cũng hơi khinh suất. Hắn nghĩ, bất luận Hoang Cơ tính tình thẳng thắn thế nào, dù có tín nhiệm bọn họ hay không, cũng không thể dứt khoát khiến đối phương đi theo sắp xếp của mình.
Vì thế, sau khi suy tư, Cố Tá lần thứ hai mở miệng: "Hoang sư huynh cũng không cần đưa quyết định ngay, không bằng trước cứ thử dùng máu tôi thể, nếu thật sự hữu dụng, mới quyết định cũng không muộn."
Hoang Cơ nhìn Cố Tá chân thành như vậy, nàng cũng không phải hạng người không biết tốt xấu, liền nói: "Cảm ơn."
Cố Tá cười tươi: "Nếu Hoang sư huynh đồng ý, chỉ cần thông tri một tiếng, tùy thời đều có thể đến ở. Ta cùng đại ca đất nhiên quét chiếu đón chào. Bất quá nếu Hoang sư huynh đến, đại biểu cho việc nguyện ý tin tưởng ta, vì thế thời điểm khai phá Thiên Thú thân thể, còn thỉnh Hoang sư huynh phải làm theo toàn bộ những gì ta nói."
Sau khi nói xong, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cũng cảm thấy không sai biệt lắm, cáo từ Hoang Cơ.
Hoang Cơ không nói gì, nàng tựa hồ như đang suy tư. Nhưng thời điểm hai người rời đi, nàng vẫn theo sát phía sau, đưa người đến chân núi, mới quay trở về.
Cố Tá quay đầu nhìn thoáng qua: "Đại ca, huynh nói Hoang sư huynh có đến không?"
Công Nghi Thiên Hành cười hỏi: "A Tá nghĩ sao?"
"Ta cảm thấy... Sẽ đi."
"Vậy thì là sẽ đi."
Âm thanh hai người, chậm rãi đi xa.
Công Nghi Thiên Hành sau khi đề cao cảnh giới, cực phẩm Hợp Khí Đan tuy rằng vẫn tốt, nhưng tác dụng đã không được như xưa. Vì có thể đảm bảo thỏa mãn Cốt châu dường như động không đáy trong người, Công Nghi Thiên Hành phải ăn vào lượng lớn cực phẩm Hợp Khí Đan, Cố Tá vì thế cũng bắt đầu luyện chế Uẩn Khí Đan.
Loại đan dược gia tăng thực lực, tăng thêm chân khí, thường thường đối với Cố Tá cũng không có gì khó khăn, ngoại trừ dược liệu có chút quý hiếm, cũng không còn gì khác.
Rất nhanh Cố Tá đã thuận lợi luyện chế ra cực phẩm Uẩn Khí Đan, Công Nghi Thiên Hành cũng không cần phải dùng bó lớn đan dược nữa.
Đồng thời, Cố Tá cũng bắt đầu xem Luyện Thần Quyết.
Vừa xem, có rất nhiều thứ khiến hắn kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nó chia làm bốn phần.
Đoán Thần Thiên.
Ngưng Thần Thiên.
Thứ Thần Thiên.
Hóa Thần Thiên.
Đồng thời Luyện Thần Quyết cũng đem trình tự tinh thần lực nghiêm khắc phân hóa ra.