Ta Có Dược A!

Chương 236: Liền bại



Edit: CamsVitiba

Hà Tương Long không nghĩ tới nhóm người này lại kiêu ngạo như vậy, cảm thấy mặt bị vả rất vang, lập tức giận dữ mười phần.

Hắn quát: "Thật cuồng vọng, dám nói năng xằng bậy, xem Hà mỗ giáo huấn ngươi thế nào!"

Sau khi nói xong, Hà Tương Long thả người bay ra, trong tay cầm kiếm, chém về phía ba người kia! Bóng kiếm mạnh mẽ, lực lượng sinh phong, phảng phất như ngàn kiếm tách ra chém tới.

Mắt thấy thanh niên kia phản ứng không kịp, tựa hồ trúng một kích nào chắc rồi!

Chỉ một thoáng, liền có vài người reo hò:

"Trảm long kiếm pháp! Quả nhiên uy lực vô cùng!"

"Một chiêu này, cũng đánh ra tinh túy của kiếm pháp!"

"Trước kia có một vị sư huynh cũng luyện qua chiêu này, nhưng rất lâu cũng không thể thành hình, hiện giờ nhìn thấy kiếm pháp của Hà sư huynh, mới biết được huyền diệu trong đó, thực sự khiến người bội phục!"

"Trước kia nghe nói Hà gia có một đôi huynh đệ song kiệt, xem ra đúng là bất phàm!"

Cố Tá nhíu nhíu mày.

Hắn một chút cũng không cảm thấy một chiêu này dùng được như những gì mọi người đang nói... Tên gia hỏa thiếu chút nữa bị chém trúng kia, còn có một nam một nữ bên cạnh căn bản đều không chút nào biến sắc! Hắn biết, chỉ là người tin tưởng cường đại của chính mình, mới có thể như vậy.

Hà Tương Long cảm thấy một chiêu này của mình tuyệt hảo, còn chưa kịp đắc ý, mỗi cổ áp lực rất lớn từ bàn tay truyền tới, còn có cảm giác chấn động mãnh liệt.

Thì ra không biết từ khi nào, thanh niên bị hắn công kích cũng lấy ra một phen trường kiếm, cứ thế giương lên, đem đại chiêu kia chặn lại! Hơn nữa khí kình đối phương phản chấn ngược trở về, thiếu chút nữa đem hắn chấn bị thương.

Hà Tương Long bị chấn lui lại.

Giờ khắc này, trong lòng hắn dấy lên sóng to gió lớn.

Đối phương cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ đẩy lui hắn, đủ thấy chân khí đối phương so với hắn càng hùng hậu hơn.

Cố Tá hít vào ngụm khí.

Quả nhiên không ngoài dự liệu... Nhưng hắn tình nguyện bản thân mình nghĩ sai.

Hà Tương Long cũng không phải đối thủ thanh niên kia, những người khác nhìn không ra, nhưng thời điểm hai người đối chiến, Cố Tá nhìn ra được. Hà Tương Long đúng là cùng cảnh giới với người nọ, đáng tiếc đối phương so với hắn cường hãn hơn chút –– nếu chân chính tử chiến, nói không chừng sẽ là thắng lợi áp đảo!

Đại khái, thiên tài cũng có thiên tài này thiên tài nọ đi.

Thời khắc Hà Tương Long bị đẩy lùi, những âm thanh đang nghị luận cùng tán thưởng đều im bặt. Người ở đây không phải mù, sao lại không nhìn ra một hồi giao thủ kia Hà Lương Long đã bại? Bọn họ cũng càng thêm hiểu rõ, ba kẻ đến kiếm chuyện kia càng thêm bất phàm!

Lúc này, bọn họ cảm thấy trên mặt nóng rát, khó chịu nói không nên lời.

Càng có ít người, biểu tình trên mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Hà Tương Long kinh hãi, lại không tính thối lui.

Nếu hắn bởi bì khiếp đảm mà lui, bản thân mất mặt không nói, ngày sao bảo người Cuồng Võ Bang khuất phục hắn? Mặt mũi Cuồng Võ Bang, muốn ném nơi nào?

Kết quả, hắn lần thứ hai xuất kiếm, ngang nhiên tiến lên, cùng thanh niên kia tư đấu.

Thanh niên đầy mặt khinh thường: "Sống đến từng tuổi này rồi, chỉ được nhiêu đó thôi sao. Chút tài mọn này, cũng dám cùng đại gia ta tranh phong?" Nói đến đây, hắn hét lớn một tiếng: "Chết đi cho ta!"

Trong phút chốc, kiếm xé gió mà ra.

Hà Tương Long hoàn toàn không phải đối thủ của thanh niên, rất nhanh lần thứ hai bị đánh lùi lại liên tiếp, mỗi chiêu đều bị áp chế, tựa hồ vô luận dùng ra chiêu gì, đều bị đối phương nắm được sơ hở, đem hắn đánh lui!

Bản lĩnh thanh niên kia đúng là làm người kinh ngạc, bọn họ càng thêm khó tin là hai người đồng hành còn lại biểu tình tựa hồ như là tập mãi thành quen mà quan sát, nửa điểm cũng không vì thực lực thanh niên mà kinh diễm –– điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa trong mắt bọn họ, thực lực thanh niên vốn dĩ cũng chỉ bình thường, hoặc là bản lĩnh bọn họ cũng không hề thua kém thanh niên, mới có thể mảy may đến thế.

Nhưng vô luận thế nào, đều khiến cho những người ở Kình Vân Tông trong lòng trầm trọng.

Thời điểm Hạ Tương Long liên tiếp bại lui, hai vị Tiên Thiên bát trọng khác sau lưng hắn có một người bỗng nhiên xuất động, phương hướng công kích, là một thanh niên khác.

Tiên Thiên bát trọng còn lại ra tay chậm hơn, mắt thấy đồng bạn đã tiếp cận thanh niên kia, hắn liền xoay người đánh về phía nữ tử.

Cố Tá nín thở.

Nàng kia là một Luyện dược sư!

Đệ tử Tiên Thiên bát trọng sau khi công kích mới đột nhiên phản ứng lại.

Hắn thân là Võ giả, sao có thể công kích Luyện dược sư? Chỉ là vừa rồi bởi vì vội vàng, nhất thời quên mất.

Hắn liền lập tức thu tay lại, lui về.

Nhưng là, trên mặt nàng ta cũng hiện lên biểu tình coi thường.

Trong chớp mắt, hai tròng mắt nàng ta như trở nên sáng ngời, mười ngón tay nhỏ dài giao nhau băn ra –– "bạch bạch".

Mấy viên đan dược chợt xuất hiện, hóa thành sương đen cuồn cuộn, lập tức hình thành một con yên xà màu đen, ngang nhiên há mồm, lao về phía đệ tử Tiên Thiên bát trọng kia cắn xé.

Người trong tửu lầu, đều khiếp sợ.

Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? Luyện dược sư cũng có lực công kích bực này ư!

Cố Tá cũng tròn mắt.

Hắn kinh ngạc không phải vì nữ tử kia dùng Độc Đan, mà hắn phát giác, khoảnh khắc nữ tử bắn ra đan dược, giữa mày này chớp động một tia ánh sáng nhạt, cơ hồ không ai phát hiện ra.

Mà cái thứ này, hắn còn lạ gì nữa.... Tinh thần lực!

Nữ tử đó, cư nhiên có thể ngang nhiên sử dụng tinh thần lực!

Một màn này, Cố Tá không nhịn được mà hít sâu mấy hơi.

Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng giống hắn, gặp được kì ngộ đạt được phương phát tu luyện tinh thần lực của Luyện dược sư sao? Bất quá, người bên cạnh nàng ta có biết hay không? Nàng sử dụng trước mặt công chúng, chẳng lẽ không sợ bị khác phát hiện hay sao? Ánh sáng phát ra giữa mày nàng tuy rằng rất nhạt, nhưng Võ giả nhãn lực tốt, cũng không phải không thể nhận ra...

Trước giờ Cố Tá sử dụng tinh thần lực đều cẩn thận từng li từng tí, hoặc là trốn đi, hoặc là che giấu qua mắt, hoặc chính là dùng xong đối phương cũng chết sạch.

Cách làm của nữ tử, khiến hắn cảm thấy rất kì quái.

Nhưng Cố Tá lại không có ý định giao tiếp cùng nàng ta.

Vô luận là nữ tử tính cách cao điệu, hay có nguyên nhân nào khác, hắn đều không muốn bại lộ bản thân.

Ý niệm như vậy lóe qua, cuộc chiến bên dưới đã phân ra cao thấp. Ba cường giả Tiên Thiên bát trọng Cuồng Võ Bang đều thua trong tay ba người kia.

Hà Tương Long xuất đầu sớm nhất, nhưng hắn phản ứng nhanh nhất, cho nên thương thế không phải nặng nhất, sao khi cùng đối thủ giao chiến mấy phen, liền nhanh chóng rút lui, tốt xấu gì cũng phải giữ lại cái mạng. Nhưng thảm trạng của hắn cũng phi thường đáng sợ, trên người bị chém ít nhất mấy chục vết kiếm, đặc biệt là nơi huyệt khiếu là một đám miệng máu đỏ tươi, nếu không phải hắn kịp thời tránh né, Cốt châu bên trong đã bị kiếm khí chém nát. Còn có cổ tay, mắt cá chân, các nơi yếu hại trên cơ thể tất cả đều bị thương, đủ thấy đối phương thập phần tàn nhẫn, từng chiêu đều muốn lấy đi tánh mạng hắn!

Còn một vị Tiên Thiên Võ giả bát trọng chiếm đấu cùng một thanh niên khác, cánh tay trái bị chặt đứt, hai đùi cũng bị chém tả tơi, nếu không phải thân pháp nhanh nhẹn, chỉ sợ đùi phải cũng không giữ được.

Thương thế nặng nhất không ai khác chính là Võ giả ra tay với nữ Luyện dược sư, khi hắn thu tay đột ngột không kịp phòng bị liền bị yên xà vừa vặn lao tới cắn trúng, răng xà tuy là hư ảo, nhưng một cú cắn này khiến hắn lập tức trúng kịch độc, căn bản không kịp động thủ lần thứ hai, khí huyết chảy ngược, độc khí công tâm, cả khuôn mặt đều biến thành đen nhánh!

Cố Tá nhíu chặt mày.

Độc kia hắn nhận ra, là một trong thiên địa kì độc, người trúng độc cả người đau nhức, phải đau đến không quá một canh giờ mới chết đi, giải độc khó khăn rườm rà, muốn phối chế giải dược, người bình thường không thể hoàn thành trong vòng một canh giờ! Vì thế có thể thấy nàng kia tâm tính ngoan độc dữ dội cỡ nào.

Loại độc này, Cố Tá có thể giải, chỉ là lấy năng lực của hắn muốn luyện chế giải dược cũng phải tiêu phí hơn nửa canh giờ. Nếu hắn còn ở nơi này tiếp tục xem náo nhiệt... Muốn cứu người, rất khó!

Sau khi thở dài, Cố Tá đưa mắt nhìn Long Tam.

Long Tam lập tức đứng lên, mang theo Cố Tá vòng qua đám người.

Cũng may lúc này có không ít người phát hiện sự tình phát sinh không ổn, sôi nổi rời đi. Người trong tửu lầu cũng không ngăn cản, để mặc từng người rời đi.

Sau kho vượt qua chút trắc trở, hai người thành công không khiến người chú ý, thuận lợi ra ngoài.

Thời gian có hạn, Cố Tá theo sự dẫn dắt của Long Tam, trong phường thị thuê một gian luyện dược phòng –– trước khi đi vào, Cố Tá còn nhớ rõ dùng tinh thần lực bao trùm lên hai người, như vậy có thể khiến cho người cảnh giới thấp hơn Cố Tá không thể nhớ được diện mạo chân chính của họ.

Trong luyện dược phòng, Long Tam canh giữ ở cửa, Cố Tá an tâm luyện đan, hắn tập trung tinh thần lực, dùng tốc độ nhanh nhất luyện chế giải dược. Sau khi thu lại đan lô, lại dùng một ít đan dược hòa tan thành nước thuốc để giải trừ một ít hơi thở luyện dược trong phòng, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra vài lần không còn nhận ra gì nữa, hắn mới cùng Long Tam rời đi.

Ngay sau đó, Cố Tá để Long Tam tránh đi trước, chính mình lại phủ thêm một kiện áo choàng.

Hắn tỉ mỉ chuẩn bị xong, lần nữa đến tửu lầu kia.

Tin tức tửu lầu, lục đục không ngừng truyền vào tai hắn.

Thì ra sau khi hắn rời đi, vị Tiên Thiên cửu trọng cũng ra tay, nguyên bản cho rằng dựa vào thực lực cảnh giới chính mình có thể áp chế đối phương, làm cho ba người kia nếm chút khổ sở, ai biết được ba người kia cùng nhau hợp lực đem Võ giả Tiên Thiên cửu trọng đánh lùi? Dù cho có thể toàn thân rút lui, nhưng cũng thập phần chật vật.

Cuồng Võ Bang ở chỗ này ngã ngựa, ba người kia cực kì kiêu ngạo, chỉ nói sẽ ở lại đây chờ phế vật Kình Vân Tông đến khiêu chiến, còn có Võ giả trúng độc kia thống khổ chờ đợi nửa canh giờ vẫn không thấy ai tới, lúc này ba kẻ kia mới nghênh ngang rời đi.

Cố Tá lại nhẹ nhàng thở ra.

Ba người kia đã đi rồi, bởi vì cũng mới vừa đi, nên nơi này vẫn còn rất nhiều người vây quanh, đều là cực lực muốn trị thương cho những người này. Đặc biệt là Cuồng Võ Bang, đều phái người đến phân phó ra ngoài muốn tìm giải dược.

Đáng tiếc giải độc đan gì cũng đều vô dụng, mắt thấy, người nọ thật sự sắp chết...

Lúc sau, Cố Tá đi đến bên cạnh một người làm trong tửu lầu, vỗ vỗ vai hắn.

Người nọ quay đầu lại.

Cố Tá lấy ra đan dược, bỏ vào tay hắn. Âm thanh ngèn nghẹn: "Đây là giải dược."

Người nọ sửng sốt, muốn nói gì đó, phát hiện thân ảnh Cố Tá nháy mắt đã đi xa.

________

#Camsvitiba: 1 thằng có skill giấu chết cha chết mẹ luôn, lúc xài lo nghĩ trăm thứ, nay nhìn thấy một em gái ngông nghênh mà bắn skill bốn phía như không có chiện giề? Ủa? Ủa? Tui còn tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.