Ta Có Dược A!

Chương 255: Công năng mới



Edit: Cám 👉😷😷😷👌💋

Cố Tá kéo Công Nghi Thiên Hành đến trắc điện bên trái, ngón tay chỉ về giường đá: "Tu luyện trên giường này có thể thanh tâm minh thần, không bị bất luận chuyện gì bên ngoài quất nhiễu, đến với tĩnh tâm có tác dụng rất lớn, lại còn có thể tiêu trừ mệt mỏi ở trình độ nhất định."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Đúng là dùng tốt."

Cố Tá vui vẻ nói: "Về sau đại ca nếu nghĩ ra võ kỹ gì mới, có thể đến đây tu tập."

Công Nghi Thiên Hành ý cười gia tăng: "Đa tạ A Tá, A Tá có tâm."

Cố Tá được khen, lại lôi kéo Công Nghi Thiên Hành đến trắc điện bên phải: "Mười hai cái lồng giam này dành cho hoang thú, mặc dù ta chỉ là Tiên Thiên cảnh, nhưng vẫn có thể đem hoang thú linh cấp đưa vào đây, dù sao hoang thú giam giữ ở đây cảnh giới có thể cao hơn ta một trọng, hơn nữa một khi đem vào, chúng nó sẽ bị lồng sắt hạn chế, so với người bị ta hạ Dược Nô Ấn không có gì khác nhau, đều sẽ bị ta khống chế."

Công Nghi Thiên Hành lại khen hắn: "Như vậy rất tốt."

Cố Tá cười tươi như hiến vật quý: "Sau này đại ca nếu bắt được hoang thú hữu dụng, có thể đưa đến nơi này, đến lúc đó, chúng ta không cần phải thường xuyên đi mua hoang thú nữa rồi a."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "A Tá nói đúng lắm."

Cố Tá chợt kéo Công Nghi Thiên Hành vào trong chính điện, ngón tay chỉ chỉ về phía mười hai hắc động: "Đại ca nhìn nha, đây chính là trữ vật cách của ta, đều là dành phục vụ cho huynh, phàm là đồ của đại ca, ta đều đặt ở chỗ này."

Cố Tá nói xong, ô đựng đồ bị hắn điểm trúng đột nhiên tỏa sáng, cửa động vốn đen xì cũng liền hiện lên rất nhiều đồ vật.

Đây bởi vì Cố Tá động tâm niệm, Công Nghi Thiên Hành mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau đó, Cố Tá chỉ chỉ từng cái nói cho Công Nghi Thiên Hành: "Cái này ta đặt đan dược, cái này chứa dược liệu, cái này đựng những vật có độc, cái này là tinh thịt hoang thú, còn đây là sách đạo cụ, kế tiếp là..." Giới thiệu xong một đám, thời điểm chỉ đến cái cuối cùng Cố Tá hơi khựng lại.

– – không xong! Bên trong cái này chính là chứa thi thể Tề Thiên Hữu a! Ngày thường đều quên mất, hiện tại phải làm sao bây giờ!

Đầu óc Cố Tá xoay chuyển cực nhanh, lập tức thu hồi tay: "Cái này trống không, ta còn chưa biết phải đặt thứ gì đây." Sau khi nói xong, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may trong lòng hắn không có ý niệm mở, cho nên hắc động không phát sáng, cũng không để lộ ra thi thể. Nếu không, hắn thật không biết phải giải thích với Công Nghi Thiên Hành thế nào.

Đúng là một quả bom hẹn giờ a... Chờ sau này an ổn, hắn phải nhanh chóng tìm một cái phong thủy bảo địa, đem Tề Thiên Hữu hạ táng thật tốt mới phải.

Trong đầu nghĩ như vậy, trên mặt Cố Tá cũng hiện ra biểu tình đặc biệt gì.

Nhưng thật ra Công Nghi Thiên Hành nghe hắn nói xong, khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia sáng kì lạ.

Chỉ tiếc Cố Tá lúc này vì nói dối mà trong lòng đang ngập tràn áy náy, hoàn toàn không phát hiện ra chút biến hóa này.

Đem tất cả công năng đều giảng giải qua cho Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá có chút tiếc nuối thở dài: "Sau khi hệ thống thăng cấp công năng gia tăng rất nhiều, nhưng cũng có chỗ không tốt."

Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn: "Chỗ nào không tốt a?"

Cố Tá lắc đầu: "Nghe nói đại điện này phải dựa vào dược khí để duy trì, khi ta tiến vào, mỗi canh giờ sẽ tiêu hao một dược khí, nếu là đại ca, mỗi canh giờ sẽ tiêu hao hai sợi. Cứ như vậy tính tính, hai ta cùng nhau tiến vào, một canh giờ sẽ là ba sợi dược khí, một ngày 36 sợi, hơn nữa ngày thường ta tu luyện, nhu cầu cần dược khí cũng càng nhiều hơn, tính thế nào cũng đều là như trứng chọi đá, áp lực thật lớn a."

Công Nghi Thiên Hành nghe hắn nói vậy, buồn cười nói: "A Tá nói vậy sai rồi."

Cố Tá nghiêng đầu.

Công Nghi Thiên Hành nói tiếp: "Có thần điện này, ngày sau ta cùng A Tá nếu gặp phải tình cảnh sinh tử nguy nan, thì chính là nhiều thêm ra một con đường sống, dù có tiêu hao một ít dược khí, cũng là có lời. Chỉ là...."

Cố Tá vội hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Chỉ là ngày sau đành phải vất vả A Tá tích góp nhiều thêm chút dược khí, cũng như lo trước khỏi họa."

Cố Tá nghe như vậy, không khỏi cười tươi: "Đại ca yên tâm, ta luyện dược cũng là tu luyện, chỉ là dược liệu đủ nhiều, dược khí gì đó không thành vấn đề!"

Công Nghi Thiên Hành buồn cười, bấm tay búng cái trán hắn: "Dược liệu tất nhiên kiếm đủ cho ngươi."

Cố Tá hai tay ôm trán, ngây ngô cười.

Tiếp theo, dưới kiến nghi của Cố Tá, Công Nghi Thiên Hành đến giường đá trong Dược Thiên Đại Điện, nếm thử xem giường đá thật sự có hiệu quả giống như lời Cố Tá hay không.

Kết quả rất khả quan, tu luyện trên giường đá so với ngày thường hiệu suất gia tăng rất nhiều. Cố Tá cũng tự mình thử qua, thời điểm hắn tích tụ chân khí cùng rèn luyện tinh thần lực song hành, quả nhiên tốc độ cũng thay đổi rất nhanh.

Vì thế hai ngày này, Cố Tá ở bên ngoài luyện dược tích cóp dược khí, Công Nghi Thiên Hành ở lại trong Dược Thiên Đại Điện tu luyện, chờ khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, Công Nghi Thiên Hành cũng đi ra, Cố Tá lại đi vào tu luyện một thời gian.

Hai người ngoại trừ ngẫu nhiên phải ứng phó Tịch Sương Vân đại biểu Sương Vân điện đến an ủi cùng quan tâm, những chuyện khác đều không cần nhọc lòng, tổng thể mà nói, ngày ngày trôi qua rất thích ý.

Đến ngày thứ ba, Tịch Dương Vân mới trở về họp mặt.

Sau khi vào cửa, hắn trước tiên cáo tội: "Công Nghi sư đệ, Tịch mỗ đến muộn, xin chớ trách."

Công Nghi Thiên Hành lúc này đang nửa "suy yếu" trên giường, nghe vậy nâng mắt, khẽ cười: "Tịch sư huynh công việc bận rộn, hai chúng ta ở đây nhận được đãi ngộ rất tốt, nào có đạo lí trách móc."

Cố Tá từ bên cạnh kéo một cái ghế tới, đặt cách giường một khoảng: "Tịch sư huynh mời ngồi."

Tịch Dương Vân ngồi xuống, cũng chào hỏi Cố Tá, sau đó nói: "Tình huống Công Nghi sư đệ thế nào rồi?"

Công Nghi Thiên Hành đáp: "Tốc độ khôi phục rất nhanh, chỉ cần điều dưỡng một thời gian, là có thể hoàn toàn khỏi hẳn."

Tịch Dương Vân vui vẻ: "Như thế thì không còn gì bằng."

Công Nghi Thiên Hành lại cẩn thận đánh giá Tịch Dương Vân, hỏi: "Ta nơi này rất tốt, Tịch sư huynh như lại có điều gì âu lo? Không biết có tiện nói ra, nếu ta có thể tương trợ, Tịch sư huynh cứ nói đừng ngại."

Nụ cười Tịch Dương Vân cứng lại, sau đó thở dài: "Không dối gạt Công Nghi sư đệ, vẫn là việc tranh đấu cùng Trùng Vân Tông."

Công Nghi Thiên Hành thần sắc chuyên chú, thái độ nghiêm cẩn: "Nguyện nghe kỹ càng."

Cố Tá cũng dựng lỗ tai.

Ngày đó bọn họ rời đi đệ tử tiềm tu liền tới, diễn biến sau đó nhất định rất đặc sắc, vừa lúc nhân cơ hội này hóng một chút. Bất quá Tịch Dương Vân có vẻ không vui, chẳng lẽ kết quả rất kém cỏi sao?

Quả nhiên Tịch Dương Vân liền nói: "Đệ tử tiềm tu Kình Vân Tông ta, là đại thiên tài được che giấu, được tông môn hao phí rất nhiều tài nguyên tỉ mỉ bồi dưỡng, thực lực vượt xa những đệ tử cùng cảnh giới bình thường. Lần này đối chiến cùng đệ tử Trùng Vân Tông, rất nhanh đã thích ứng được, cũng giành được rất nhiều thắng lợi."

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu.

Cố Tá cũng gật đầu.

Đây là đương nhiên! Trùng Vân Tông lợi hại thế nào, cũng sẽ không đem hết vốn liếng đều dọn đến đây, Kình Vân Tông tốt xấu gì cũng là đại tông môn, sao có thể không có người tài chứ?

Nhưng kế tiếp, Tịch Dương Vân lại cười khổ: "Tuy nói đệ tử bên Trùng Vân Tông càng lúc càng mạnh, nhưng thời điểm tông ta cùng đối phương tranh đấu cũng có thắng bại đan xen, thậm chí vị đệ tử tiềm tụ thực lực mạnh nhất kia còn liên tiếp thắng vài trận, tỏa sáng rực rỡ, áp chế đối phương. Chỉ ta chúng ta chưa từng nghĩ đến, khi đó Trùng Vân Tông lại tới thêm ba người nữa, ba người cường đại này trước nay chưa từng gặp qua, chỉ phái ra một thiếu niên Tiên Thiên thất trọng, liền đánh bại đệ tử tiềm tu mạnh nhất của ta...."

Cố Tá cẩn thận hỏi: "Vị đệ tử kia của tông môn ta, cảnh giới là?"

Tịch Dương Vân vẻ mặt khổ càng thêm khổ: "Tiên Thiên bát trọng."

Cố Tá: "...."

Vậy cũng khó trách.

Người Kình Vân Tông còn không biết thiên tài đệ tử bên trong Trùng Vân Tông phân ra ba cấp bậc thấp - trung - cao, hiện tại xem ra, người đối phương phái ra so với thiên tài Kình Vân Tông cao hơn một bậc, ngay cả đệ tử tiềm tu Kình Vân Tông còn chưa đắc ý được bao lâu, từ trên mây hung hăng bị đánh rớt xuống đất.

Tình cảnh này, Công Nghi Thiên Hành đại thắng trước đó cũng thế, đệ tử Kình Vân Tông sĩ khí gia tăng cũng thế, tất cả đều bị trấn áp xuống.

Hiện giờ, mục đích Trùng Vân Tông coi như đã đạt được, trận chiến của Công Nghi Thiên Hành tuy khiến nhân tâm thống khoái, nhưng cũng chỉ là chút gợn sóng nhỏ đối với Trùng Vân Tông mà thôi, dù thắng oanh liệt vang dội, đến cuối cùng vẫn để Trùng Vân Tông xoay người đấy thôi.

Tịch Dương Vân thật sự bực bội.

Ngay cả đệ tử tiềm tu cũng không thể làm gì Trùng Vân Tông, bọn họ còn có thể làm được gì? Tóm lại cũng không thể xé rách mặt để đệ tử Thoát Phàm cảnh ra tay?

Công Nghi Thiên Hành lúc này lại nói: "Tịch sư huynh phiền muộn cũng có đạo lí, hiện giờ ta lo lắng chính là Trùng Vân Tông đem đệ tử Tiên Thiên cảnh tông ta một phen giẫm đạp, có phải hay không sao đó sẽ đến đệ tử Thoát Phàm cảnh, rồi lại đến...."

Tịch Dương Vân tức khắc ngây ngẩn cả người.

Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, suy đoán của Công Nghi Thiên Hành thật không phải không có khả năng!

Lửa giận trong lòng từng đợt dâng lên, đến cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài thật mạnh.

Nếu thật là vậy, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ứng phó mà thôi.

Đến vạn bất đắc dĩ, còn có những người đó...

Ý tưởng này chỉ dừng lại trong nháy mắt, Tịch Dương Vân lúc này tới tìm Công Nghi Thiên Hành, ngoài trừ thăm bệnh ra, còn có chuyện khác nữa.

Sau khi lựa lời, Tịch Dương Vân mới nói: "Trước khi ta tới đây, Linh Tụ có nhờ ta chuyển lời."

Trong lòng Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đều có dự cảm.

_________________

Cám: thấy chưa thấy chưa... Tui đã nói đây là cái trận PK thấy mà tức cái lòng ngực á......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.