Sau khi đột phá, Cố Tá cảm thấy thân thể càng thêm nhẹ nhàng, cũng dần thích ứng được với áp lực chân khí trong hồ phát ra.
Hắn mở mắt, quay đầu nhìn về phía đại ca nhà mình cũng vừa đột phá.
Công Nghi Thiên Hành lúc này giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nắm lại thành đấm.
"Phanh phanh!"
Tiếng bạo khí cực nhỏ vang lên, đây là khí kình quanh thân sau khi đột phá phóng xuất ra ngoài, bị ngón tay y nhẹ nhàng đè ép va chạm vào nhau phát ra âm thanh.
Đừng nhìn động tác này thoạt nhìn đơn giản, nhưng nếu có người muốn ra tay đánh lén, hậu quả nhận lấy chính là bị khí kình này đả thương.
Cố Tá lô ra tươi cười: "Chúc mừng đại ca đột phá."
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: "Cũng chúc mừng A Tá."
Hai người cứ vậy nhìn nhau, Cố Tá không hiểu sao mặt lại nóng lên, sau đó hắn chớp chớp mắt, thay đổi đề tài: "Đại ca, huynh vừa rồi hấp thu chân khí, cảm giác thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành cũng rất thuận theo ý hắn mà đổi đề tài: "Rất thoải mái, giống như có dòng nước ấm thâm nhập vào thân thể, trăm mạch tứ chi, đều không hề cảm thấy đau đớn."
Cố Tá trầm ngâm: "Chẳng lẽ là vì chân khí nơi này phi thường thuần tịnh sao?"
Công Nghi Thiên Hành lại như suy tư gì đó: "Vẫn chưa thể kết luận.... A Tá cũng chớ để lộ ra, chờ sau này hỏi thăm thêm chút tin tức, rồi lại suy xét."
Cố Tá ngoan ngoãn gật đầu: "Ta nghe đại ca."
Chân khí nơi này cực kì nồng đậm, hai người nói xong mấy câu, lần thứ hai đả tọa, đem chân khí hấp thu vào thân thể. Bất quá hiện tại bọn họ không phải tiếp tục đánh sâu vào huyệt khiếu hay ngưng tụ Cốt châu, mà là đem chân khí áp súc vào trong những Cốt châu đã thành hình, củng cố cảnh giới trước mắt. Hơn nữa, Công Nghi Thiên Hành bạo tăng lực lượng, tinh thần lực Cố Tá càng thêm cường hãn, bọn họ đều cần phải có thời gian thích ứng. Nếu không hiện giờ gặp phải địch nhân, bọn họ chỉ có thể phát huy ra thực lực thô ráp, không chừng còn không lợi hại bằng Tiên Thiên lục trọng trước đó.
Sau khi củng cố không sai biệt lắm, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành từ trong ao đi ra.
Chân khí nơi này nồng đậm như nước, nhưng cũng không phải thật sự là nước, cho nên khi hai người đi ra, quần áo cùng tóc đều không hề bị ướt, vẫn khô ráo như cũ.
Sau đó, hai người rời khỏi sơn động này.
Nhìn sắc trời, cư nhiên là nắng sớm ban mai –– chỉ một hồi tu luyện, đã qua một đêm rồi sao?
Cố Tá nhìn ánh nắng nơi chân trời, quay đầu hỏi: "Đại ca, chúng ta tiếp tục đợi ở đây, hay trở về?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước cứ vừa đi vừa nói đi."
Ở đây, ngoại trừ mỗi cái sơn động này không thể tùy tiện xông vào, thì những nơi khác cũng không hạn chế. Cũng không giống như những ngọn núi khác bên ngoài, mỗi ngọn núi đều thuộc sở hữu của một người, ngoại trừ chủ nhân ra, người khác không được phép tiến vào.
Cố Tá kì thật đối với Kình Vân Sơn này vẫn rất có hứng thú.
Lại nói tiếp, ngọn núi này lấy tên "Kình Vân", lại nằm bên trong tông môn, nói vậy chính là nơi quan trọng nhất của tông môn.
Hắn đương nhiên muốn khám phá nhiều hơn chút.
Vì thế, hai người liền đi dạo trên ngọn núi này.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến đỉnh núi, đồng thời, Cố Tá nhìn thấy trên một khối nham thạch cực lớn phía trước, có một người?
Cố Tá sửng sốt: "Đại ca, huynh xem!"
Công Nghi Thiên Hành cũng đưa mắt nhìn qua, biểu tình khẽ động.
Người khoanh chân ngồi trên nham thạch kia là một thiếu nữ dáng người thướt tha, bóng dáng thiếu nữ này không biết thế nào khiến cho bọn họ cảm thấy vài phần quen mắt.
Ngay sau đó, âm thanh của Cố Tá cũng bị thiếu nữ kia phát hiện, thân thể mềm mại chợt lóe, xuất hiện dưới nham thạch.
Tầm mắt hai bên đối nhau, trên dung nhan kiều mỹ của thiếu nữ hiện lên một tia kinh ngạc, nhiều hơn nữa chính là kinh hỉ: "Ân công, Cố dược sư, các ngươi sao lại ở đây?"
Khóe miệng Cố Tá chợt rút: "Lăng cô nương... Thì ra là cô a."
Công Nghi Thiên Hành ngược lại nhẹ gật đầu với nàng: "Đã lâu không gặp, xem ra Lăng cô nương hết thảy đều mạnh khỏe."
–– thiếu nữ này, chính là Lăng Tử Vi.
Cố Tá ngẫm lại, cũng không cảm thấy có gì kì quái.
Lăng Tử Vi được cường giả trong mạch tông chủ thu làm đệ tử, bản thân lại có Mị Nguyệt thân thể cực kì xuất sắc, được an bài ở địa phương đặc thù này để nhanh chóng gia tăng thực lực cũng là bình thường.
Thể chất đặc thù, đương nhiên phải có đãi ngộ đặc thù rồi.
Lại vừa nhìn thực lực Lăng Tử Vi, nàng hiện tại đã là Võ giả Tiên Thiên nhất trọng, cho dù chỉ là nhất trọng, nhưng nàng mới vừa được thu nhận bao lâu đâu, tiến bộ nhanh chóng như vậy, nội tình Kình Vân Tông quả nhiên không tầm thường. Thật khiến người hâm mộ....
Lăng Tử Vi cũng đã lâu không liên hệ với bọn họ a.
Trước khi bế quan, nàng còn tranh thủ được không ít thứ tốt âm thầm đưa đến cho Công Nghi Thiên Dương. Nhưng sau khi bế quan, đồ tốt liền không còn nữa, không đưa đến cũng không sao, Công Nghi Thiên Dương cũng không thiếu mấy thứ đó. Hơn nữa bản thân Lăng Tử Kỳ cũng phải tu luyện, cũng không có nhiều thời gian đến thăm hỏi Công Nghi Thiên Dương, cho nên trong bất tri bất giác, đã qua một đoạn thời gian dài, nàng cùng Công Nghi Thiên Dương đều không tiếp thu tin tức lẫn nhau.
Lăng Tử Vi nhìn hai người Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, vui mừng là có, nhưng nhiều hơn vẫn là muốn biết tình huống hiện giờ của Công Nghi Thiên Dương.
Lúc này, trên mặt nàng hiện lên rặng mây đỏ, tự nhiên cũng có chút xấu hổ.
Cố Tá vừa nhìn liền biết nàng nghĩ gì, Công Nghi Thiên Hành đương nhiên cũng hiểu, Cố Tá có tâm muốn nói, nhưng hắn cũng không biết phải mở lời thế nào, liền nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn cười cười, nói với Lăng Tử Vi: "Thiên Dương gần đây đã đến Ngưng Mạch cảnh đỉnh, không bao lâu nữa, nhất định có thể đột phá Tiên Thiên cảnh."
Ngay sau đó, liền thấy Lăng Tử Vi liền lộ ra tươi cười, tựa như trăm hoa đua nở, cực kì mỹ lệ: "Thiên Dương công tử trước nay ý chí kiên định, Tử Vi sớm biết chàng nhất định sẽ đạt được thành tựu."
So sánh mà nói, Công Nghi Thiên Dương tiến bộ chậm hơn Lăng Tử Vi rất nhiều, hơn nữa Lăng Tử Vi có Chân Khí Trì tương trợ, thực lực về sau sẽ tiến bộ càng nhanh. Nhưng hiện giờ ít nhất Công Nghi Thiên Dương cũng không tụt lại phía sau, mà chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ khắc khổ, chung quy vẫn có thể đuổi kịp.
Đối với Lăng Tử Vi mà nói, như vậy là đủ rồi –– thời điểm nàng bất lực nhất, người duy nhất ở bên an ủi, tri kỷ tương trợ nàng chính là Công Nghi Thiên Dương, nàng thời thời khắc khắc đều sẽ đem Công Nghi Thiên Dương đặt ở trong lòng.
Công Nghi Thiên Hành bên môi mỉm cười: "Thiên Dương nếu biết cô đối hắn như vậy, tất nhiên sẽ rất vui mừng."
Mười ngón tay nhỏ dài vì khẩn trương mà xoắn chặt vào nhau, Lăng Tử Vi bờ môi hơi hơi run rẩy, rốt cuộc đem khẩn trương hóa thành dũng khí, cố nén ngượng ngùng nói: "Còn thỉnh ân công thay Tử Vi nói lại một câu với Thiên Dương công tử."
Công Nghi Thiên Hành nói: "Mời nói."
Lăng Tử Vi chậm rãi nói: "Tử Vi dốc toàn lực tu hành, chờ khi thực lực cường đại, việc chung thân liền có thể không bị người khác bài bố. Tử Vi tâm này không đổi, thiên trường địa cửu, vật đổi sao dời, chỉ đợi một người."
Trong mắt Công Nghi Thiên Hành xẹt qua tia tán thưởng: "Được."
Lăng Tử Vi sắc mặt ửng đỏ, nhưng trong mắt vẫn kiên định rõ ràng.
Ôn chuyện xong, Công Nghi Thiên Hành cùng Lăng Tử Vi liền nói những chuyện khác.
Tương đối quan trọng vẫn là chuyện liên quan về Kình Vân Sơn, tuy rằng y cùng Cố Tá có lệnh bài trong người, cũng biết đây là địa phương dùng để tu luyện, nhưng trên thực tế có gì cần phải chú ý thêm hay không, tình huống cụ thể ở đây thế nào, cũng chưa có ai nói lại kĩ càng cụ thể cho bọn họ biết.
Hiện tại gặp Lăng Tử Vi, vừa lúc có thể hỏi thêm một chút.
Lăng Tử Vi cũng không che giấu.
Cố Tá đi bên cạnh lắng nghe, cũng biết được.
Thì ra Kình Vân Sơn này chính là nơi dùng để nuôi dưỡng lực lượng nồng cốt của tông môn. Trong đó bao gồm đệ tử có thể chất đặc thù, đệ tử tư chất phi phàm đáng giá được bồi dưỡng, đám người trưởng lão thực lực cực cao, chư vị thái thượng trưởng lão cùng tông chủ.
Các đệ tử là một nhóm, các trưởng lão là một nhóm khác.
Kình Vân Sơn phân chia trong ngoài, bên ngoài thuộc về đệ tử, bên trong che giấu rất nhiều bí mật, đừng nói là đi vào, chính là ở chỗ này quật tung ba thước đất mà tìm, cũng không có khả năng tìm ra lối vào.
Mà ở ngoài, có hai nơi chuyên dùng để bồi dưỡng đệ tử, một cái chính là Chân Khí Trì, cái còn lại gọi là Huyền Khí Nhãn.
Chân Khí Trì mọi người đều đã biết, chính là dùng trận pháp hội tụ chân khí thuần tịnh nhất, mà Huyền Khí Nhãn còn lại là một loại mạch khoáng phát ra huyền khí.
Như vậy, huyền khí là cái gì?
Đáp: Huyền khí chính là đồ vật để Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên hấp thu.
Đơn giản mà nói, thời điểm Võ giả đạt đến Thoát Phàm cảnh, thứ bọn họ hấp thu trong thiên địa chính là huyền khí, mà hiện giờ trong thiên địa hàm lượng chân khí chiếm lớn nhất, hàm lượng huyền khí lại rất ít, cho nên Võ giả đến Thoát Phàm cảnh muốn đột phá tiếp tục lại càng thêm khó khăn, kì thật cũng không phải do những cảnh giới kia quá huyền diệu, mà còn bởi vì huyền khí trong thiên địa không đủ, hiệu suất hấp thu cũng thấp hơn rất nhiều.
Cho nên nói, Võ giả sau khi đột phá Thoát Phàm cảnh rồi, nhu cầu đối với đan dược càng gia tăng lượng lớn, hơn nữa, bọn họ cũng cần thật nhiều tài nguyên để tự mình tu luyện.
Huyền mạch chính là một loại nổi tiếng nhất trong đó.
Lăng Tử Vi giải thích cực kì tỉ mỉ, cơ hồ đem những thứ nàng biết đều nói lại cho bọn họ.
Huyền mạch, ý nghĩa như tên, chính là Huyền Khí Mạch, thuộc về một loại tài nguyên rộng lớn. Bên trong huyền mạch chứa đầu huyền khí, mà thời điểm huyền khí lưu động trong huyền mạch, cũng sẽ tạo nên một ít xao động, nếu có môn phái nào đó tìm được một cái huyền khí mạch, hơn nữa đem nó chiếm thành của riêng, chỉ cần bình ổn lại chút xao động đó, sẽ có rất nhiều huyền khí dâng lên, hình thành Huyền Khí Nhãn.
Năm đó Kình Vân Tông thành lập sơn môn ở đây, chính là bởi vì bên trong Kình Vân Sơn này tràn đầy Huyền Khí Mạch, có thể cung cấp vô số tài nguyên cho các đệ tử Thoát Phàm cảnh trở lên, vì bình lặng lâu dài, không tổn hại huyền mạch, để nó có thể khôi phục theo thời gian, cho nên huyền mạch này cũng không cung cấp cho tất cả Võ giả Thoát Phàm cảnh, chỉ có những Võ giả Thoát Phàm cảnh đủ ưu tú, nhóm Võ giả Hợp Nguyên cảnh trở lên, mới biết được trong trung tâm tông môn còn có một chỗ như vậy, còn có thể hưởng được chỗ tốt từ đây.
Cố Tá nghe rất nghiêm túc: "Vậy Chân Khí Trì cùng Huyền Khí Nhãn cách nhau rất xa?"
Lăng Tử Vi trả lời: "Trên mỗi ngọn núi đều có Huyền Khí Nhãn, nơi không có Huyền Khí Nhãn, tùy ý chỗ nào đó đều sẽ lập nên Chân Khí Trì. Bên ngoài hội tụ rất nhiều người, giữa Tiên Thiên Võ giả cùng Võ giả Thoát Phàm cảnh giới hạn ngược lại cũng không quá lớn, ngoại trừ sơn động của từng người ra, cũng không tồn tại bất kì lãnh địa cá nhân nào. Chỉ là nếu gặp phải sư huynh sư tỷ Thoát Phàm cảnh, vẫn nên bảo trì tôn kính."
Đương nhiên, những Võ giả Thoát Phàm cảnh đó cũng sẽ không rãnh rỗi tra xét các sư đệ sư muội Tiên Thiên cảnh –– có thể tới nơi này đều là nhân vật trọng yếu của tông môn, bất luận khi nào trình độ mọi người cũng đều có thể ngang hàng, hà tất khi không lại phải đắc tội người ta? Dù là đệ tử tính tình không tốt, cũng sẽ không tùy ý gây chuyện ở chỗ này.
Cố Tá nghe xong, hiếu kì nói: "Nếu đột phá, không muốn tiếp tục gia tăng cản giới nữa, mà muốn tìm người luận bàn củng cố cảnh giới, hoặc là săn giết hoang thú, vậy có cần phải rời khỏi chỗ này hay không?"
Nghe đến đó, Lăng Tử Vi chần chờ một chút, nhưng nàng rất nhanh trả lời: "Ở chỗ này, có thể khiêu chiến Kình Vân bảng."