Thừa dịp mọi người đều bị âm thanh đó hấp dẫn, Công Nghi Thiên Hành liền lách mình tránh qua một bên, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Cố Tá cũng im lặng, hắn mơ hồ cảm thấy tình huống trước mắt không qua thích hợp.
Lời những người đó có ý gì....
Suy nghĩ một chút cũng không thể yên tâm, Cố Tá phóng xuất tinh thần lực bao phủ lên hai người, che chắn khí tức cả hai.
Bởi vì động tác hai người cực nhanh, tạm thời tránh được ánh mắt của những người đó, trong đám người, những Võ giả hơi thở mang theo sát khí phi thân mà ra, rất nhanh đã xuất hiện trên đường cái.
Những bá tánh tựa hồ đã tập mãi thành thói quen, sôi nổi mang theo đồ vật trốn đến những cửa hàng phụ cận, dịch ra một khoảng đất trống cho những Võ giả này.
Đồng thời giữa không trung vang lên một tiếng xé gió, ba người nữa xuất hiện trên mảnh đất trống kia.
Trước bọn họ, ba năm người tụ lại.
Tích tắc ngắn ngủi, đã xuất hiện ba tổ đội, giằng co lẫn nhau.
Cố Tá nhìn chằm chằm những người này, cổ họng giật giật.
Thực lực bọn họ, không yếu.
Bất luận những Võ giả đó tạm thời chỉ là Thoát Phàm cảnh nhập môn, nhưng ba Võ giả vừa rồi hô to gọi nhỏ nhau ngược lại khí thế trương dương, thực lực Thoát Phàm cảnh tiểu thành.
Ba người ngạo nghễ mà đứng.
Thanh niên mặc áo dài vàng nhạt nói: "Bính Thần Vệ, các ngươi dọn dẹp được bao nhiêu cặn bã?"
Một tên trường bào huyền sắc cũng mở miệng nói: "Chu Hoàng Vệ, các ngươi săn bắt được mấy đầu người đâu?"
Còn có một người cẩm y xanh ngọc đặt câu hỏi: "Nhất Nguyên Vệ, các ngươi đã đào bới được mấy cái cỏ dại?"
Bọn họ lại nói: "Còn không mau mau lấy ra kiểm tra thực hư!"
Cố Tá nhăn mày.
Cặn bã, đầu người, cỏ dại..... Đám người này không khỏi cũng quá ngạo mạn rồi.
Tiểu Thái tử tông môn bọn họ tuy rằng cũng rất cao ngạo, nhưng là dùng năng lực bản thân mà ngạo, trước nay đều sẽ không dẫm đạp người thấp để nâng địa vị chính mình.
Bọn người kia, từ nơi nào tới?
Ngay sau đó, Cố Tá liền ngửi được mùi huyết tinh gay mũi.
Vài người cung cung kính kính đến trước mặt ba người kia, đều đem trữ vật võ cụ trong tay mở ra, bên trong liền lăn ra rất nhiều đầu người, phân biệt trên đất chồng chất lên nhau.
Trong chớp mắt đã xuất hiện ba núi đầu người, mỗi đống đều có hơn mấy chục cái.
Cố Tá có chút không đành lòng.
Đầu những người này hai mắt phần lớn đều là đột bạo, rất rõ ràng là chết không cam lòng, oan khuất dâng cao, máu tươi cũng theo đó chảy xuống hóa thành huyết lệ.
Trong ánh mắt bộc phát oán khí bộc lộ cho một câu "chết không nhắm mắt", oán khí xâm nhập xung quanh, khiến cho người nhìn thấy không khỏi dâng lên từng cơn tức giận –– đây là do bị oán niệm của người chết lưu lại làm ảnh hưởng.
Nhưng mà ba tổ đội kia đứng trước những đầu người này biểu tình đều rất tự nhiên, thật giống như những đầu người này đối với bọn họ căn bản không phải mạng người, mà đó chỉ là đạo cụ hết sức bình thường dùng để cạnh tranh cùng người khác mà thôi.
"Bính Thần Vệ tiêu diệt 43 tên cặn bã, tổng cộng thu được 43 đầu người!"
"Chu Hoàng Vệ săn được 41 đầu người!"
"Nhất Nguyên Vệ trừ diệt 40 cỏ dại, được 40 đầu người!"
Ba người kia nghe xong, thanh niên áo dài vàng nhạt khoanh tay mà đứng, cười nhạo: "Quả nhiên vẫn là Bính Thần Vệ ta không phụ kì vọng, thu được nhiều nhất. Tam vương gia phụng thiên thừa vận, tương lai tất nhiên sẽ xưng hoàng xưng đế, những kẻ bề dưới, không đáng nhắc tới!"
Sau khi nói xong, hắn cũng không thèm nhìn tới đống đầu người kia nữa, dắt theo thủ hạ của mình cười to rời đi.
Hai người khác đều hừ lạnh một tiếng.
Người trường bào huyền sắc vẻ mặt không vui: "Không được đệ nhất đó là thua, đi thôi! Chu Hoàng Vệ, các ngươi sau khi trở về, tự mà giải thích với Chu hoàng tử đi!"
Sau khi nói xong cũng hậm hực dắt người rời đi.
Người cuối cùng ở lại chính là thanh niên cẩm y xanh ngọc, cùng với ba người Nhất Nguyên Vệ.
Thanh niên này sắc mặt khó coi: "Nhất Nguyên Vệ, các ngươi đây là cho Đại công tử thể diện đó sao? Cho các ngươi biết bao Linh Binh, thế nhưng cũng không thể săn nhiều đầu người hơn sao? Thật là đồ vô dụng!"
Đám người Nhất Nguyên Vệ đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bẩm Nhị quản sự, chúng ta trong sương mù phát hiện ra một số cổ thi thể, chính là người của chúng ta. Có thể bọn họ gặp phải Thiên Kiêu của đại lục kề bên, cho nên mới bị giết chết!"
Nghe được lời này, thanh niên cẩm y – Nhị quản sự dừng chân, lời nói mang theo một tia khinh miệt: "Thiên Kiêu đại lục kề bên? Ở cái nơi rách nát kia, cũng có thể xuất hiện Thiên Kiêu hay sao? Buồn cười chết người đó!"
Đám người Nhất Nguyên Vệ không dám đáp lời.
Nhị quản sự trào phúng xong, rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, điều tiết lại cảm xúc của mình: "Được rồi, ta sẽ đem chuyện này báo với Đại công tử, nếu thật sự có người như vậy, cũng nên nhanh chóng mời chào, nhưng vậy mới không uổng phí Đại công tử lần này đích thân đến tử vong chi lộ tuyển chọn nhân tài."
Đám người Nhất Nguyên Vệ tự nhiên đáp phải.
Ngay sau đó, Nhị quản sự cũng rời đi.
Trước khi đi, trong lòng hắn cũng không mấy vui mừng: "Người đại lục kề bên... Hừ! Chờ bổn quản sự đem người triệu tới, tất nhiên sẽ để cho hắn biết, cho dù hắn là Thiên Kiêu, cũng không bằng một sợi lông của bổn quản sự! Cái loại con rệp hạ đẳng này, cũng dám mơ tưởng được Đại công tử coi trọng sao!"
Chờ tất cả mọi người rời đi, bá tánh trên đường ai nấy đều về vị trí cũ, sinh hoạt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một ít lính gác từ cửa thành đi tới, đem ba núi đầu người thu thập kéo đi, toàn bộ quá trình dứt khoát lưu loát, tựa như đã làm qua trăm lần vạn lần.
Cố Tá cũng không thu hồi tinh thần lực, Công Nghi Thiên Hành cũng như cũ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, hai người vẫn duy trì an tĩnh, lặng yên tìm một khách điếm thuê phòng ngủ lại.
Tiêu phí mười kim, bọn họ thuận lợi tiến vào phòng mình.
Lúc này Cố Tá mới thở phào, lau lau mồ hôi trên trán: "Đại ca, có thể thả ta xuống rồi."
Công Nghi Thiên Hành cũng thuận theo đem người thả xuống, hai người cùng nhau ngồi trên giường: "A Tá thấy thế nào?"
Cố Tá có chút vô lực: "Nghe ngữ khí của bọn hắn.... Hình như là đến từ Trung Ương đại lục."
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt sâu thẳm: "Nếu ta đoán không sai, những người này hẳn là con cháu của các thế lực trọng đại thậm chí là hoàng tộc của Trung Ương đại lục, đến đây vì muốn tuyển chọn nhân tài thu về dưới trướng mình, một màn đại khai sát giới trước đó nói không chừng chính là sàng chọn...."
Cố Tá cũng cảm thấy rất có đạo lí: "Vậy chúng ta kế tiếp làm sao đây?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Đừng xuất đầu, cứ coi tình huống trước rồi tính sao."
Hai người quyết định xong liền tạm thời ở lại khách điếm, nhưng nếu cứ mãi co đầu rụt cổ tại khách điếm này khẳng định cũng không ổn. Bọn họ cần phải xông qua cổ thành này để đến được nơi tiếp theo, cuối cùng rời khỏi tử vong chi lộ mới tốt.
Sau khi thương nghị xong, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành khoanh chân đả tọa, hảo hảo điều tức.
–– Ngày mai phải rời đi.
Đêm dài.
Cố Tá chợt mở mắt.
Hắn nghe được âm thanh sột soạt bên ngoài, đồng thời cánh cửa bật mở, có thứ gì đó xông vào!
Công Nghi Thiên Hành kịp thời phản ứng nhanh tay túm lấy Cố Tá ném tới trên vai mình: "A Tá, chuẩn bị chiến đấu!"
Cố Tá đương nhiên hiểu rõ, hắn ăn ý ôm lấy bả vai Công Nghi Thiên Hành, hai người cùng nhau đối chiến với quái vật vừa xông vào.
Kế tiếp, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Nơi này cũng không phải vùng hoang vu dã ngoại, là một cái khách điếm đường hoàng, vì sao lại có quái vật xông vào? Khách điếm bây giờ cũng quá không an toàn rồi đó..."
Công Nghi Thiên Hành sau một chưởng chụp nát công kích của quái vật, canh giữ ở cửa phòng, một bên trả lời: "A Tá, sự tình e rằng không đơn giản như thế."
Giờ phút này, Cố Tá cũng nhìn rõ tình huống trong khách điếm.
Cũng giống như những quái vật hai người gặp được trong đêm trước đó, tại khách điếm này, có rất nhiều hắc ảnh lập lòe, chúng nó xông vào mỗi phòng, trong phòng liền bắt đầu phát ra âm thanh tư đấu.
Cố Tá cảm thấy là lạ.
Trí nhớ hắn rất tốt, trong ấn tượng một số phòng bên cạnh đều có người ở, nhưng căn bản đều là người thường một chút võ nghệ cũng không tinh thông, quái vật sau khi xông vào, theo lí hẳn là không thể chống đỡ, sao có thể vọng ra âm thanh tư đấu được chứ?
Công Nghi Thiên Hành bước chân chuyển động, hướng một nơi đuổi qua.
Chỉ một thoáng, Cố Tá liền thấy rõ tình huống bên trong.
Trong phòng nọ, hai bên tư đấu, cư nhiên đều là quái vật!
Đồng dạng đầu trọc, đồng dạng cả người huyết quản bạo khởi, đồng dạng vô cùng xấu xí, đồng dạng dị thường hung hãn. Chúng nó giống như kẻ thù của nhau, lao nhạn tới xé rách huyết nhục đối phương.
Không bao lâu, liền có quái vật xương cốt bị dỡ xuống, hoặc là da thịt trên người vỡ ra.
Cố Tá hô hấp cứng lại.
Y phục của hai quái vật kia...
Công Nghi Thiên Hành nói: "Tiểu nhị điếm, phú thương."
Cố Tá gian nan gật đầu: "Rõ ràng ban ngày vẫn là người sống sờ sờ...."
Đây cũng đâu phải đóng phim kinh dị, chẳng lẽ nói người trong khách điếm này chỉ một đêm đột nhiên đều trúng virut bệnh truyền nhiễm sao? Nhưng hắn cùng đại ca căn bản không hề có loại cảm giác này a.
Hắn mới không tin, nếu thật sự có người đầu độc, sau có thể qua mặt được Luyện dược sư là hắn chứ!
Ngay sau đó, hai con quái vật vốn dĩ đang tư đấu, đột nhiên đồng thời quay đầu lại.
Ánh mắt chúng dừng trên người hai người, sau đó cư nhiên vứt bỏ cuộc chiến cùng đối phương, gào rống lao tới chỗ Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá!