Lúc này, người bên Trùng Vân Tông chỉ còn lại đại sư huynh kia mà thôi.
Đại sư huynh đang cùng Công Nghi Thiên Hành đối chiến đến hừng hực khí thế vẫn chưa nhận ra, nhưng xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh khiến hắn cũng ẩn ẩn biết được tình thế lúc này. Tâm tình càng lúc càng trầm, thời điểm ra tay cũng chậm rãi ổn trọng hơn.
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt tối sầm, hai thanh đoản kích một hắc hồng, một kim hồng ánh sáng lập lòe chớp động, bộ pháp cực nhanh, phảng phất như biến thành vài đạo tàn ảnh, động tác cũng càng lúc càng cấp bách, đem đại sư huynh đánh đến trở tay không kịp.
Đột nhiên đại sư huynh Trùng Vân Tông lui về sau vài bước, hơi thở trên người bạo trướng, lập tức nuốt vào một viên đan dược! Đan dược huyết hồng, khí thế lần thứ hai bạo lên!
Cố Tá vừa mới giết xong đệ tử Trùng Vân Tông, lúc này phát hiện chỗ không đúng, đột nhiên buột miệng thốt ra: "Bạo Huyết Đan! Có thể gấp hai chiến lực –– đại ca, mau ngăn cản hắn!"
Công Nghi Thiên Hành tuy nói từ đầu tuy không biết đó là đan dược gì, nhưng phản ứng lại rất nhanh, kì thật không cần Cố Tá nhắc nhở, y đã một chưởng đánh ra ngoài.
Chỉ một thoáng, một Huyết chưởng ấn thật lớn dừng ở trên người đại sư huynh Trùng Vân Tông chặt chẽ bắt lấy, cùng khắc đó, Công Nghi Thiên Hành kéo mạng trường cung, liên tiếp bắn ra mười ba mũi tên.
Mỗi mũi tên đều mang theo khí thế ngút trời bùng nổ, không ngừng làm suy giảm khí tức đối phương. Sau mười ba mũi tên, đại sư huynh bỗng nhiên phun ra ngụm máu tươi, cúi người nhìn bụng mình bị bắn thủng thành cái động máu, cuối cùng trừng mắt không cam lòng ngã xuống.
Sau khi đại sư huynh Trùng Vân Tông ngã xuống, lực lượng kim hồng lập tức trùm lấy hắn, chờ khi quang mang lộng lẫy tan đi, trên đất chỉ còn lại bộ xương cháy đen thui.
Gió thổi qua, bộ xương liền biến thành vô số tro cốt tiêu tán giữa đất trời.
Công Nghi Thiên Hành thu tay, trên trán cũng thấm ra tầng mồ hôi mỏng.
Cố Tá nhanh nhẹn đưa tay giúp đại ca nhà mình lau lau mồ hôi, sau đó lại đút đan dược.
Một lần bắn ra mười ba mũi tên so với việc bắn từng mũi từng mũi dĩ nhiên tiêu hao chênh lệch rất lớn. Mặc dù chân khí Công Nghi Thiên Hành so với trước kia hùng hậu không ít, mười ba mũi tên này cũng phải tiêu tốn sáu bảy thành chân khí, hơn nữa trước đó y cùng đại sư huynh này đối chiến kéo dài một lúc lâu, hiện giờ còn lại cũng không đến một thành chân khí đâu. Nếu không nhanh chóng khôi phục lại, biết đâu địch nhân lại kéo đến, hai người suy yếu bọn họ chỉ có thể tìm đường chạy lẹ mà thôi.
Sau khi ăn đan dược, sắc mặt Công Nghi Thiên Hành tốt hơn không ít.
Lúc này, nhóm đệ tử Kình Vân Tông cũng vội vã đi tới.
Cố Tá nhìn bọn họ cười cười: "Chư vị sư huynh, sư tỷ."
Những người đó trước tiên nói lời cảm tạ: "Lần này chịu khổ thật lòng cảm tạ hai vị sư đệ tương trợ, nếu có gì cần hỗ trợ chúng ta nguyện không chối từ."
Công Nghi Thiên Hành nghe vậy cười nói: "Đều là đồng môn, ra tay tương trợ là đương nhiên." Nói xong cũng không để bọn họ lại cảm tạ, chỉ nói: "Ta cùng A Tá có phiền toái quấn thân, hiện giờ nếu nguy nan đã trừ, liền không ở đây trì hoãn nữa. Chư vị sư huynh sư tỷ, cáo từ!"
Nói xong, xoay người bước đi.
Cố Tá quay đầu, phất phất tay với bọn họ, rất nhanh đã cùng Công Nghi Thiên Hành biến mất.
Hai người vừa đi chính là tốc độ nhanh như chớp, các đệ tử Kình Vân Tông liếc nhau, biểu tình cực phong phú.
Cứ vậy đi rồi?
Như vậy cũng tốt.
Dù hai người kia thực lực rất mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng không thân cận. Đối phương có thể nguyện ý ra tay cứu giúp đồng môn đã không tệ, nếu lại yêu cầu cùng đường.... Ngược lại cũng không có gì không ổn, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn là trói buộc người ta.
Là nhân vật thiên tài trong tông môn, thật sự không ai cam lòng trở thành kẻ gây trói buộc cho người khác, nhóm đệ tử Kình Vân Tông lắc lắc đầu, từng người suy xét lại tao ngộ vừa rồi mấy lần, sau đó bọn họ vẫn quyết định cùng nhau đồng hành.
–– Cũng không biết nhóm đệ tử Trùng Vân Tông vừa rồi có phải toàn bộ hay không, nhưng bọn họ nhận ra thực lực mình đúng là không đủ dùng. Nếu muốn thuận lợi thông qua Tử vong chi lộ này, vẫn là nên tranh thủ tập hợp một ít đệ tử cùng tông đồng hành sẽ tốt hơn.
Hai bên đường, gió thổi san sát.
Trên núi, có mấy bóng người chớp động, nhanh nhẹn tiến về phía trước.
Thanh niên dẫn đầu một thân trường bào huyền sắc, tư thái thong dong, tốc độ di chuyển không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước đi đều như lướt qua cả một ngọn núi, những bóng người bên hắn phải không ngừng biến động thân pháp mới có thuận lợi theo kịp hắn.
Bọn họ cũng đang nói chuyện với nhau.
"A Đại, hẳn là Triệu lão tam vẫn còn nghẹn một bụng khí nhỉ?" Giọng nói âm thanh mang theo tia trào phúng, ngữ khí nói chuyện tùy ý không để tâm. Nhìn dáng vẻ tựa hồ không hề đem người vừa nhắc đến để vào mắt.
Vài người bên cạnh thoáng thở dốc, một mặt bẩm báo:
"Tam vương gia lần này tổn binh hao tướng nặng nề, người dưới trướng chỉ còn lại non nửa mà thôi."
"Nghe nói mang đến 600 người, mười hai thống lĩnh, mà hiện nay chỉ còn tầm 200 binh sĩ cùng năm thống lĩnh.
"Tổn thất quá nhiều người, Tam vương gia hiện giờ đã thu người lại, không tiếp tục truy kích nữa."
"Nhưng nghe nói đã thiết lập thiên la điện võng ở đệ nhất thành, chỉ cần người vừa sa lưới, liền sẽ bị ăn tươi nuốt sống."
Thanh niên cười lạnh: "Nhiều người như vậy cũng không làm gì được hai người kia, hắn cũng chỉ có chút tiền đồ này."
Có người dò hỏi: "Điện hạ, chúng ta có cần phái người chặn hai người kia lại hay không?"
Thanh niên bĩu môi: "Trước đó chỉ là muốn xem náo nhiệt, hiện tại cũng không cần quá để ý. Hiện giờ các ngươi theo ta đến đệ nhất thành, nếu gặp gỡ thì đó là duyên phận, nếu không gặp.... A, thì cứ mặc trai cò tranh đấu, nói không chừng còn có thể ngư ong đắc lợi." Nói đến đây, hắn nhướng mày: "Chỗ Tân đại sao rồi?"
Một người khác hồi bẩm: "Tân công tử cơ hồ có chung suy nghĩ với điện hạ."
Thanh niên hừ lạnh: "Hắn cũng không phải kẻ ngu."
Lại có người tiếc nuối thở dài: "Lần này, tóm lại là Tam vương gia ném thể diện. Nếu ở đệ nhất thành lần này hắn tự mình ra tay mà vẫn không thể bắt được hai người kia, chỉ sợ cần phải bế quan ba năm mới có thể đem chuyện này áp xuống."
Thanh niên cười nhạo nói: "Tên đó xưa nay tự cao tự đại, tranh cường háo thắng chỉ cảm thấy toàn bộ hào kiệt trên đời này bất luận ai cũng không lọt nổi vào mắt hắn, loại đức hạnh này thực sự quá ghê tởm. Lần này nếu thật sự có thể làm hắn té lăn quay, dù cho nhiệm vụ thất bại, trong lòng bổn hoàng tử cũng cao hứng không thôi."
Người bên cạnh liền cung kính nói: "Điện hạ đã thành công thu được 28 thiên tài, chỉ cần hai người nữa đã có thể đạt mức yêu cầu, nhiệm vụ này không làm khó được điện hạ."
Nghe xong lời này, thanh niên ngược lại không hề vui vẻ, lông mày nhảy dựng: "Cư nhiên còn thiếu hai người, các ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Nhanh chóng tìm đủ người cho ta!"
Chúng thuộc hạ đương nhiên liên tiếp nhận lời: "Thỉnh điện hạ yên tâm, tất không làm điện hạ thất vọng!"
Thanh niên xua xua tay: "Không nói cái này, cái này bổn hoàng tử không lo. Lại nói tiếp, cái người Triệu lão tam không trị được nói không chừng thật là Thiên Kiêu kia... Một Thiên Kiêu có thù oán với Triệu lão tam, cũng thật quá có ý tứ!"
Vừa nói tâm tình thanh niên liền sung sướng lên, tốc độ lên đường vẫn không chậm, nhưng ánh mắt quét bốn phía lại mang theo nhàn hạ thoải mái.
Đột nhiên, tầm mắt hắn dừng lại phía dưới.
Ở nơi đó, một gốc cây yêu dị màu tím thẳm mở ra phiến lá phủ đầy răng cưa, hợp với mấy dây leo giống như xúc tua thật dài cùng nhau trói buộc một vật sống gì đó, nhìn kỹ, cư nhiên là một thiếu niên y phục tím, bởi vì màu xiêm y tương tự màu cây, nếu không phải thị lực thanh niên cực tốt, gốc cây màu sắc yêu dị kia lại có dị động, sợ là sẽ không thể phát hiện ra người này.
Nhưng đã phát hiện, thanh niên cũng liền có chút hứng thú.
Không vì sao cả, bởi vì người đang giãy dự đối kháng giữa gốc cây yêu dị kia chính là Luyện dược sư cực trẻ tuổi. Tinh thần lực hắn từng phát từng phát đánh tới, nhìn đúng là có chút lực công kích, bản lĩnh này ở một số tông môn trong Trung Ương đại thì cũng coi như bình thường, chính là người đến từ đại lục kề bên thì rất hiếm thấy... Bọn họ cũng biết một ít tình huống ở đại lục kề bên, Linh Đạo truyền thừa của Luyện dược sư ở đó sớm đã bị tách ra từ lâu rồi.
Thiếu niên tử y thập phần kiệt ngạo, đường nét khuôn mặt đều mang theo ngạo mạn, cho dù đã bị phiến lá răng cưa cứa rách một ít huyết nhục, cho dù cả người bị đống dây leo dài chằng chịt lăn lộn phủ đầy vết thương, thiếu niên vẫn không ngừng chống cự, nửa điểm cũng không có ý định chịu thua.
Ngay sau đó, gốc cây yêu dị kia tựa hồ mất hết kiên nhẫn, phía sau đột nhiên xuất hiện một đóa hoa màu đỏ thẫm, cánh hoa bung mở như miệng máu khổng lồ táp tới, mắt thấy, thiếu niên liền sắp phải rơi vào cái miệng khổng lồ kia....
"Tê ngao – – "
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, bóng người chợt lóe trước gốc cây yêu dị, thiếu niên cũng đã không thấy.
Còn lại chỉ có gốc cây yêu dị không biết bị lực lượng gì xé rách thành mấy chục mảnh.
Trên đỉnh núi, thanh niên trường bào huyền sắc ánh mắt dò xét thiếu niên tử y trước mặt từ trên xuống dưới.
Áo ngoài bị thương cọ rách lộ ra không ít da thịt trắng nõn, phía trên che kín đạo đạo vết thương, trắng đỏ tương xứng, phá lệ cực kì xinh đẹp.