Cố Tá ngồi trên giường mình, tập trung nhìn người đối diện.
Chính là Công Nghi Thiên Hành đang khoanh chân đả tọa.
Võ giả hấp thu thiên địa khí, luyện hóa thành chân khí trong cơ thể, nhân thể khí cũng từ đó mà ra. Mà Võ giả tu luyện khí huyết, khí huyết lưu hành trong kinh mạch, vận chuyển tuần hoàn trong mười hai kinh mạch chính, nhiều thì chứa trong kì kinh bát mạch, chậm thì từ tám mạch liên thông khắp cơ thể để điều tiết, có tác dụng bổ sung.
Sách xưa có nói, mỗi một bộ công pháp dẫn đầu đả thông huyệt khiếu bất đồng, vị trí ngưng tụ Cốt Châu không giống nhau, kì thật cũng là vận dụng kinh mạch khác nhau kết hợp tạo thành võ kỹ, lúc thi triển uy lực rất lớn, độ hùng hồn chân khí trong cơ thể cũng khác nhau.
Cố Tá vừa biết, khoảng thời gian trước kia kim chủ viết viết vẽ vẽ, hóa ra là tự y nghĩ ra công pháp nhập môn.
Một mặt trong lòng hắn đương nhiên không khỏi bội phục, nhưng mặt khác cũng không tránh khỏi lo lắng -- dù cho kim chủ tư chất ngút trời, cũng đọc qua rất nhiều sách, nhưng y dù sao còn chưa đến hai mươi, thật có thể tạo ra công pháp gì vô cùng tuyệt diệu sao?"
Lỡ như thất bại…. không chỉ đả kích đến lòng tự tin của kim chủ, đối với sự phát triển sau này của kim chủ, cũng không có chỗ tốt gì.
Trong lòng băn khoăn là vậy, nhưng Cố Tá cũng sẽ không đi giội nước lã vào người khác. Hơn nữa trong thời gian hắn ở cùng kim chủ, nhìn kim chủ bày mưu tính kế, bộ dáng mọi chuyện đều khống chế trong tay, cũng không muốn vì hoài nghi của mình mà đi phỏng đoán kim chủ.
– – Lấy chỉ số thông minh của kim chủ, khi không nắm chắc sẽ không tùy tiện làm việc gì lung tung đâu hử?
Chút tâm tư cẩn thận đó của Cố Tá, Công Nghi Thiên Hành liếc mắt liền nhìn thấu.
Nhưng, không phải sau khi có hy vọng chữa khỏi y mới bắt đầu nghĩ ra công pháp, mà rất lâu trước kia, khi biết mình chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi cũng đã nghĩ đến.
Khi đó, y muốn lưu lại cho dòng chính gia tộc càng nhiều tư bản* càng tốt, nên mới đem toàn lực bồi dưỡng Thiên Long vệ, phát triển việc làm ăn ở khắp nơi; y cũng muốn lưu lại dấu vết tồn tại của bản thân, muốn sáng tạo ra một bản vượt qua tất cả các tâm pháp đã có trước đó, trước khi gần chết, sẽ chọn một đệ tử trẻ tuổi tư chất xuất chúng truyền thụ.
*sách của bản thân
Có lẽ thiên đố thân thể là kì lạ như vậy, tại thời điểm khi Công Nghi Thiên Hành gần như đã lật qua tất cả công pháp, có chút ý tưởng, cũng đang không ngừng hoàn thiện.
Y thật không ngờ, trước thời gian thọ nguyên còn hai năm, Cố Tá lại tự đưa đến cửa, đem tất cả kỳ ngộ trải trước mặt hắn.
Công Nghi Thiên Hành nhìn phần công pháp nhập môn của Dược thiên tâm pháp, trong nháy mắt như được thể hồ quán đỉnh, ý tưởng về công pháp còn rời rạc trước kia nhất thời đều được xâu chuỗi lại, nhanh chóng trở nên rõ ràng, cũng khiến hắn nghĩ ra được phần nhập môn.
Phần nhập môn này rất khó khăn, tiếp tục đi tới lại chỉ thấy con đường kéo dài vô hạn, nhưng chút vướng mắc này, không phải ai cũng có thể lập tức hiểu ra như Công Nghi Thiên Hành bây giờ.
Hiện tại, Công Nghi Thiên Hành muốn tu luyện phần tàn thiên* ngắn ngủi do mình nghĩ ra — nếu hắn đã có thể tập võ, còn cần tìm truyền nhân làm gì?
*Tàn thiên: phần công pháp còn dang dở, bị khuyết thiếu
Cho dù chỉ mới có phần nhập môn, nhưng ít nhất đã có thể giúp hắn dễ dàng tu luyện đến gần tiên thiên.
Cố Tá với kim chủ mà nói là vừa tin tưởng, lại không kìm được lo lắng, cuối cùng niềm tin vẫn chiếm thượng phong. Nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, kim chủ nhà hắn chưa có chút định trước nào như hắn nghĩ.
Con đường phía trước vẫn mông lung như trước, Công Nghi Thiên Hành đối với quá trình tu luyện từ tiên thiên đổ xuống đúng có nắm chắc, chỉ là con đường tu luyện sau đó nữa, y vẫn chưa nghĩ ra, cũng không biết có đi lầm đường, hay đến cuối có thể nghĩ ra được.
Y đơn giản là đang cược.
Cược y tu luyện đến cảnh giới tiên thiên, cũng đã có thể sáng tạo ra công pháp sau đó mà bản thân cần đến.
Nhờ ăn các loại dược thiện dược thang tẩm bổ hiệu lực tuyệt tốt của Cố Tá mấy ngày nay, cộng thêm nhiều năm Công Nghi Thiên Hành vì muốn tự do vẫn luôn hoạt động, đối với tình trạng cơ thể nắm chắc trong tay, y căn cứ theo tình huống bản thân, mỗi ngày luyện một chút bộ quyền “mềm nhuyễn”, cũng nhờ đó kinh mạch đã có thể tiếp thu một lượng chân khí nhất định.
Nên, một lần thử nghiệm này, rất thành công.
Cố Tá trong lòng run sợ chờ một lúc lâu, đến khi Công Nghi Thiên Hành mở mắt, hơi thở quanh thân lay động, tóc dài buông xuống tản ra sau người, cũng theo đó đột nhiên bay lên, lại yên ổn hạ xuống lần hai.
Tiếp đó, Công Nghi Thiên Hành cười cười: “Dẫn khí nhập thể thuận lợi.”
Cố Tá lập tức thở ra.
Tâm trạng căng thẳng lúc trước, giờ khắc này cũng buông xuống.
Đang lúc, hắn đột nhiên nhớ đến gì đó, lại vội vàng hỏi: “Thiên Hành công tử, thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Kinh mạch có đau đớn? Còn tiếp thu được không?”
Nhiều lúc, suy nghĩ cùng kết quả thực tế cách nhau rất xa, chuyện tồi tệ rất nhiều.
Công Nghi Thiên Hành ôn hòa nói: “A Tá không cần lo, kinh mạch ta không có chuyện gì.”
Cố Tá mới lại yên tâm.
Từ ngày đó, Công Nghi Thiên Hành đã bước lên con đường luyện võ.
Con đường này rất dài, đến cuối cùng sẽ ra sao, hiện tại hai người cũng không ai biết.
Sau đó, Cố Tá cũng không chú ý kim chủ tỉ mỉ nữa, hiện tại hắn mỗi chiêu đều rất có sức, hắn phải chăm sóc cơ thể kim chủ, còn phải luyện chế một lượng lớn đan dược, cũng phải tự mình tu luyện, tiếp tục ngưng tụ cốt châu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Buổi sáng.
Cố Tá từ trong nắng sớm tỉnh dậy, hắn mở mắt, vừa lúc nhìn đến khuôn mặt tuấn tú vô hạ* đối diện.
*ngủ nhưng khuôn mặt vẫn mang nét suy nghĩ, bận rộn làm việc:v
Đúng, đó là khuôn mặt kim chủ.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên ngũ quan, như một quần sáng vây lấy y, khiến người tưởng đang mơ.
Chỉ là, mỗi ngày Cố Tá tỉnh dậy đều thấy, mỗi ngày nhìn cùng một hình ảnh, tuy không thể lập tức miễn dịch, nhưng cũng chỉ ngẩn người chốc lát, liền kịp phản ứng lại.
Đột nhiên, vị kim chủ đối diện cùng lúc mở mắt.
Con ngươi tối đen, như ẩn tàng rất nhiều cảm xúc, nhưng thủy quang dày đặc khi vừa tỉnh dậy, lại khiến hắn lộ ra một phần mềm mại. Cũng khiến y càng hấp dẫn người.
Tóm lại, hôm nay Cố Tá rất may mắn, đúng lúc thấy được cảnh đẹp hiếm có.
Trong lòng hắn cảm thán một chút.
Diện mạo kim chủ thậm chí còn hơn cả tuyệt sắc mỹ nhân, bình thường anh khí tụ trên mặt, tính cách tưởng như ôn hòa thật ra lại vô cùng cương quyết, ngũ quan dù xinh đẹp, nhưng cũng không có vẻ gì của nữ nhi. Nhưng lúc vừa tỉnh dậy, lại có cảm giác khiến người muốn che chở.
Đáng tiếc là, cảm giác này chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, kim chủ vẫn là kim chủ cường đại như trước.
Cố Tá ở trong lòng thầm chà đạp ý tưởng nào đó, cũng không dám nói ra với kim chủ, hắn xoay người ngồi dậy, nở nụ cười với kim chủ nhà mình: “Thiên Hành công tử, buổi sáng tốt lành.”
Công Nghi Thiên Hành thu liễm mâu quang, chống người ngồi dậy, cũng đáp lại lời chào: “A Tá sáng tốt lành.”
Cố Tá cười hì hì, xuống giường.
Lần đầu hắn chào kim chủ, kim chủ còn ngẩn người, hiện tại cũng đã thành thói quen.
Tuy hắn biết mình đang ở dị thế, nhưng mỗi lần cùng kim chủ chào hỏi như vậy, vẫn có chút cảm giác như được trở lại thế giới hiện đại.
Lúc Cố Tá đang nhanh chóng mặc quần áo, Công Nghi Thiên Hành cũng đổi một thân xiêm y vô cùng xa hoa.
Những thứ này đều đã chuẩn bị từ hôm qua, bởi ngày hôm nay không như mọi khi, mà là ngày cửa hiệu Thương Long tổ chức đại hội đấu giá.
Đương nhiên Cố Tá cũng không xa hoa như công tử, nhưng cậu dù sao cũng xuất môn cùng Công Nghi Thiên Hành, trang phục trên người, cũng không thể tùy tiện được.
Hai người nhanh chóng chuẩn bị tốt.
Trong biệt viện cũng không có nhiều người hầu, một ít nữ tì lúc cần mới được tiến vào, còn những lúc khác, Công Nghi Thiên Hành chỉ cho phép Cố Tá và Thiên Long vệ ra vào mà thôi.
Trong viện nữ tì đã dọn xong cơm canh, người hầu hạ bên cạnh, cũng chỉ có hai người mặc hắc ý — chắc chắn, bọn họ chính là Long Nhất vẫn luôn bảo hộ Công Nghi Thiên Hành, cùng Long Nhị đã sớm được đưa cho Cố Tá.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành ngồi vào bàn, đợi sau khi ăn xong, Thiên Long vệ không có nhiệm vụ đều tập trung lại, bọn họ đã chuẩn bị tốt tọa giá*, nghênh đón Công Nghi Thiên Hành xuất hành.
*mấy cái kiệu, xa hay thấy trong film cổ trang
Vẫn là chiếc chiến xa Thanh Đồng, vẫn là Long Lân Hoang Mã, đoàn người chậm rãi rời đi, tiến đến đại hội đấu giá của Thương Long — con đường trung tâm phồn hoa bậc nhất đế đô.
Hội đấu giá của Thương Long vô cùng lớn, từ bên ngoài nhìn vào tòa kiến trúc nguy nga, còn mang theo khí thế của hoàng tộc.
Không hổ là cửa hiệu bậc nhất trong tay hoàng tộc.
Ở cửa tiếp đón hầu hết là thiếu nữ xinh đẹp, phụ trách đưa những khách mời quan trọng dẫn vào đải sảnh. Ngoài ra có sức nặng hơn là các quản sự đủ mọi cấp bậc, họ phải nhớ kĩ tất cả khách quý có ảnh hưởng, nếu gặp được, phải tự mình nghênh đón, dẫn vào.
Tọa giá của Công Nghi Thiên Hành rất dễ nhận ra, bản thân y cũng cực kỳ nổi danh, đội ngũ xe của Long Lân Hoang Mã một đường đến nơi, rất nhiều người vốn còn đang cùng tụ lại, cũng tự nhiên lui ra thành một lối nhỏ.
Một vị quản sự béo tự mình đến tiếp đón, đúng lúc, hắn chính là quản sự Trần của Thương Long, quản lý rất nhiều sự vụ trong tay, tự hắn cũng rất được trọng dụng.
Người được quản sự như vậy tiếp đón phải là người có địa vị rất tôn quý, Công Nghi Thiên Hành là một, mấy vị công tử đế đô khác cũng được tính.
Quản sự Trần cười chủ động đỡ Công Nghi Thiên Hành xuống xe, ân cần nói: “Công Nghi công tử mời vào, bao sương đã chuẩn bị tốt từ sớm, chỉ chờ ngài tiến vào thôi.”
Công Nghi Thiên Hành hòa khí cười: “Làm phiền.”
Sau đó, theo quản sự Trần đi vào trong. Mà tọa giá cùng toàn bộ Long Lân Hoang Mã, tự nhiên sẽ có Thiên Long vệ cùng thị nhân* xử lý.
*tôi tớ
Cố Tá cùng đám Long Nhất ở sau, theo sát mà đi.
Quả nhiên, bao sương được chuẩn bị cho Công Nghi Thiên Hành, là một trong những bao sương tốt nhất.
Giống vậy, mấy bao sương tốt gần nhau cũng đã sớm có người, hẳn là mấy đại công tử khác, hoặc là nhân vật trọng yếu của mấy đại thế gia.
Lúc đi qua mấy bao sương, quản sự Trần còn đặc biệt hỏi: “Nơi này là bao sương của Công Nghi gia, không biết công tử có muốn…”
Công Nghi Thiên Hành thoáng do dự, vẫn lắc đầu từ chối.
Quản sự Trần cũng không lắm lời.
Chờ đến khi tiến vào bao sương, quản sự Trần lại nhanh chóng lui ra, chỉ để lại hai nữ tì dung mạo xinh đẹp, phụ trách giải thích vật phẩm đấu giá, cùng phục vụ các khách quý.
Nhưng Công Nghi Thiên Hành lại cho hai nữ tì thối lui, chờ sau khi các nàng rời đi, hắn mới vẫy tay: “A Tá lại đây ngồi.”
Cố Tá từ từ đi qua, an phận ngồi bên người kim chủ nhà mình: “Thiên Hành công tử, ngươi nói xem thượng phẩm ích khí đan sẽ bán với giá như thế nào? ”
Công Nghi Thiên Hành đem điểm tâm trên bàn đưa cho Cố Tá, sau khi nhìn hắn cầm một khối lên nếm thử, mới cười nói: “Hẳn sẽ bán đấu giá theo từng nhóm…” Hắn thoáng trầm ngâm, “…ít nhất sáu lượt đi.”
—————-
thể hồ quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu để thanh tịnh não trong đạo Phật
Editor: dạo này bận làm với chạy báo cáo, chương sẽ ra rất chậm 😔😔😔