Ta Có Dược A!

Chương 300: Đại ca xuất hiện



Edit: Cám ❤.

Lúc này cũng đã là ngày cuối cùng, gần như đã qua giờ Tỵ.

Ước chừng còn chưa đến một canh giờ nữa, Thiên tuyển chi lộ sẽ đóng cửa.

Trên con đường hẹp ngập tràn bóng tối ấy, từ xa thấp thoáng như có thứ gì đó đang tiến gần lại.

Có một loại "khí" vô thanh vô tức lan tràn tới, nhè nhẹ lướt qua như nước, nhưng dường như ai cũng có thể nhận ra.

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, bọn họ đã cảm nhận được mối đe dọa phát ra từ tận đáy lòng.

Chỉ một thoáng, trong lòng mọi người đều không nhịn được tràn ra một câu:

–– Thiên Kiêu!

Bởi vì chỉ có Thiên Kiêu, cho dù hắn ở cảnh giới nào, bất luận có bao nhiêu thực lực, đều có thể khiến cho bản thân còn chưa lộ diện khí thế cũng đủ dọa khiếp người.

Mà hiện tại khí thế của tôn Thiên Kiêu càng thêm đáng sợ kinh khủng, vừa nhìn lông da toàn thân đã dựng đứng, sau lưng từng luồng ớn lạnh thổi qua.

Theo bản năng, rất nhiều người đều nín thở.

Bọn họ nhớ tới tin tức vừa nghe được, không khỏi đối với vị Thiên Kiêu có thể quét sạch mặt mũi Tam vương gia sinh ra một trăm hai phần trăm hứng thú.

Trong Thiên Kiêu cũng có phân chia cấp bậc.

Tam vương gia vốn đã là một tôn Thiên Kiêu cực kì ưu tú, một kẻ hèn đến từ đại lục kề bên liệu có thể xuất hiện tiềm lực hùng hậu hơn hay sao? Nếu vậy đó sẽ là dạng Thiên Kiêu gì a!

Dần dần, rốt cuộc cũng có một đạo bóng dáng xuất hiện.

Đó là một thanh niên thon gầy, từng bước từng bước chậm rãi tiến tới.

Mỗi bước đi thoạt nhìn đều rất chậm, không vội vàng không chậm chạp, nhưng không biết thế nào chỉ trong nháy mắt y đã xuất hiện trước mắt đông đảo Võ giả.

Thanh niên bước chân vững vàng, mỗi bước đi, khí thế trên người đều sẽ nhất phóng nhất thu, giống như một con cự thú khổng lồ đang nuốt lấy linh khí của trời đất, hai mắt sáng ngời như cất chứa ánh trăng to lớn cùng muôn vàn sao trời. Mái tóc dài rối tung, vẻ mặt bình tĩnh nhưng hoảng phất vẻ sâu thẳm lạnh lẽo như giếng sâu không đáy, làm cho người ta không cách nào nhìn thấu tâm tư y, trong lòng bất giác sinh ra dè chừng cùng sợ hãi.

Khí chất y đều đã được bộc lộ ra hết thảy.

Là một Thiên Kiêu đặc biệt, cũng là một Thiên Kiêu cường đại.

Sức mạnh của Thiên Kiêu không nằm ở mặt ngoài, mà nằm ở khí chất đối phương toát ra khi không hề che đậy. Hơi thở có bao nhiêu mờ mịt khó phân biệt, Thiên Kiêu đó liền sâu không lường được bấy nhiêu.

Thiên Kiêu trẻ tuổi dung nhan tuấn mỹ mặc một thân áo tấn màu xanh ngọc, khí độ ung dung, chẳng khác gì một quý công tử thế gia quyền thế, đủ năng lực chấp chưởng cả một đại gia tộc. Thoạt nhìn quý công tử này chỉ bước đi đơn giản như vậy, nhưng dường như mỗi bước đi của y đều giẫm lên vệt máu vô biên, mỗi bàn chân nặng nề nhấc lên như giẫm lên vô số tiếng kêu thảm thiết, chứa đựng sát khí bất tận quấn quanh.

Khí thế như vậy, y hẳn là đã giết qua rất nhiều người, khi nhìn kỹ sẽ thấy được đôi mắt y toát ra vẻ kiêu ngạo sáng như mặt trời, nhè nhẹ từng sợi từng sợi tơ máu như một tấm lưới mỏng, đem mặt trời kia trói chặt, biến ánh mặt trời ban mai đang êm đẹp trở thành một vòng trời máu khóc lóc nỉ non.

Quỷ dị đến cực điểm, nhưng vẫn không thiếu vài phần mỹ cảm.

Thiên Kiêu trẻ tuổi bước ra khỏi đường hẹp, sau đó y nâng mắt.

Lúc này rất nhiều người đều thấy rõ đôi mắt kia, hai mắt hằn tơ máu đỏ ngầu, nơi nào sáng trong như mặt trời chói chang lộng lẫy? Con ngươi rõ ràng tối đen, tuy vẫn thâm trầm như cũ, nhưng khác ở chỗ khiến người vừa nhìn thấy liền không tránh khỏi rùng mình.

Chỉ là tất cả Võ giả đều sẽ không cho rằng mình vừa gặp ảo giác.

Thiên Kiêu này mang đến cho mọi người cảm giác quá kinh hãi và quái dị, người của các thế lực nhất thời cũng quên không chào mời y.

Thiên Kiêu trẻ tuổi chậm rãi bước đi, chỉ một thoáng đã đi được mấy dặm đường, thân pháp y tựa hồ càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp biến mất khỏi trước mặt mọi người.

Lúc này, các thế lực mới tỉnh táo lại.

–– Muốn rời đi?

Khoan đã!

Bọn họ đương nhiên hiểu được nếu chấp nhận vị Thiên Kiêu này thì chính là đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Triệu quốc cùng Tam Vương gia. Tuy nhiên, đều là thế lực lớn, có lẽ thế lực cấp Hắc Thiết sau khi cân nhắc lợi hại sẽ từ bỏ, nhưng trong thế lực cấp Thanh Đồng, một ít thế lực mạnh sẽ không vì một Triệu quốc mà bỏ lỡ một tôn Thiên Kiêu tiền đồ vô lượng.

Rất nhanh một vài người trong thế lực cấp Thanh Đồng bắt đầu có hành động, họ lắc mình đi theo phương hướng của Thiên Kiêu trẻ tuổi, mà trong tối, nhóm cường giả đi theo bảo hộ cũng tập trung chú ý lên người Thiên Kiêu kia.

Một số Võ giả có ý đồ nhào lên chặn cướp người như Thiên Đao Võ Tông trước đó, tuy nhiên chuyện đã xảy ra một lần, mọi người ai cũng mãi lo đề phòng lẫn nhau, cho nên không thể phân thân đi cản người.

Nhóm cường giả lòng như lửa đốt, nhưng rất nhanh đều bình tĩnh lại.

Bọn họ liếc nhau, sau đó đưa ra quyết định:

"Cũng tốt, lần này cứ coi như khảo nghiệm năng lực của hậu bối đi."

"Hậu bối nhà nào có thể đem người thu về, thì người liền thuộc về nhà đó."

"Thiên Kiêu khó cầu, huống chi là một tôn Thiên Kiêu có thể thắng được Thiên Kiêu khác, cứ để cho hắn tự mình lựa chọn thôi."

Vì thế đông đảo Võ giả nói liền làm, trước cứ để hậu bối của mình xuất trận chào mời Thiên Kiêu trẻ tuổi, bọn họ dùng đủ mọi cách để hậu bối của mình biết được tính quan trọng của nhiệm vụ lần này, cần phải dốc hết sức lực hoàn thành thật tốt.

–– Phàm là người có thể lôi kéo được tôn Thiên Kiêu kia tất có trọng thưởng.

Quả thật, cho dù kẻ địch có cùng đẳng cấp với mình, nhưng các thế lực trên Trung Ương đại lục cũng sẽ có lúc thăng lúc trầm, dù một ngày nào đó đột nhiên bị diệt môn cũng là thường thấy, há có thể vì chút khó khăn này mà dễ dàng từ bỏ?

Một Thiên Kiêu chỉ tại Tiên Thiên đỉnh suýt nữa giết chết một tôn Thiên Kiêu khác cao hơn mình hai cảnh giới thì chính là thiên tài bậc nhất!

Nhân vật như thế nếu có thể thuận lợi trưởng thành, thì....

Sẽ có đến chín phần mười khả năng có thể làm cho thế lực nhà mình thuận lợi thăng cấp trở thành thế lực cấp Bạch Ngân.

Tuy sau qua nửa canh giờ, nhóm hậu bối lục đục trở về.

Trong mắt mỏi người đều mang theo ý uể oải.

Không ít Võ giả giật mình kinh hãi: "Sao, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhóm hậu bối cùng thở dài: "Chúng ta mất dấu Thiên Kiêu đó rồi...."

Thì ra khi nhóm hậu bối vội vàng chạy đến, chỉ nhìn thấy vô số Võ giả trong thành trấn mà thôi, người đến người đi cực kì đông đúc.

Nhưng khi bọn họ lần theo khí tức của Thiên Kiêu nọ, lại không thể tìm thấy bóng dáng người kia. Bọn họ chỉ đành bất đắc dĩ trở về, cáo tội với trưởng giả nhà mình.

Cường giả thế lực cấp Thanh Đồng cũng chỉ biết lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thất vọng.

Trong lòng bọn họ Thiên Kiêu kia được đánh giá rất cao, đáng tiếc bọn họ không thể thu phục được người này. Tuy rằng trong lòng mỗi người đều có dự định trở về sẽ tự mình tìm kiếm thử vận may, nhưng bọn họ thừa biết hy vọng đó quá cực kì xa vời, không thể nào thực hiện được.

Đến hiện tại bốn hướng đường Đông Nam Tây Bắc đều đã có người đi ra, Thiên Tuyển Chi Lộ cũng đến lúc đóng lại. Người mỗi thế lực đều lần lượt rời đi, ai về nhà nấy.

Sự kiện 300 năm diễn ra một lần cũng đến lúc hạ màn.

Công Nghi Thiên Hành khoác áo choàng, cả người ẩn giấu trong màn đêm đen nhánh, y chậm rãi bước đi trong đám người, giống như một Võ giả bình thường nhất mà thôi.

Y đứng trước một bảng thông báo khổng lồ, nhìn tin tức hoặc đúng hoặc sai trên đó, sau đó xoay người bước vào tửu lâu bên cạnh.

Võ giả trong thiên hạ này nhiều vô số kể, có người tính tình cổ quái, cũng có kẻ ăn mặc kì dị khác thường, Công Nghi Thiên Hành bất quá chỉ khoác một kiện áo choàng khiến người không thấy rõ mặt, nhưng lại có thể giảm bớt sự chú ý của người khác đối với mình.... Bởi người ăn mặc như vậy thật sự quá nhiều.

Tự nhiên cũng sẽ không có ai nhìn thấy, cứ cách một lúc, y lại nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình.

Công Nghi Thiên Hành trước nay đều mang theo nụ cười thường trực, nhưng lúc này, y lại cười không nổi.

Chỉ vì một chuyện.

Y làm mất tiểu Luyện dược sư của mình rồi.

Mấy ngày trước, Công Nghi Thiên Hành đối chiến cùng Tam vương gia, ở phút cuối Tam vương gia lại xuất ra át chủ bài khó lường, người gặp họa vốn là y nhưng vào thời khắc mấu chốt tiểu Luyện dược sư Cố Tá lại vọt đến lấy thân mình thay thế, một khắc kia, mọi tính toán của Công Nghi Thiên Hành đều đã hóa thành hư vô, cơ thể bộc phát ra vô số tiềm lực, đem Tam vương gia đánh như chó chết.

Sau đó Tam vương gia ỷ vào người đông thế mạnh mà chạy thoát, Công Nghi Thiên Hành vừa mới bình ổn lại cảm xúc, liền cảm giác ngực mình truyền đến từng cơn đau nhức, y nhất thời nhớ đến bản thân cùng Cố Tá có khế ước Hộ Đạo Nhân ràng buộc, liền không tiếp tục đuổi theo Tam vương gia nữa, bản thân nhanh chóng rời đi chuyên tâm nghiên cứu vấn đề này.

May mắn còn có khế ước này, ngực Công Nghi Thiên Hành chỉ đau một lát, rất nhanh đã khôi phục như cũ, cũng không có cảm giác phản phệ thổ huyết, y liền biết Cố Tá đã gặp một ít tai nạn nhỏ, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Trong lòng Công Nghi Thiên Hành hiện tại bị đè nén bởi tức giận cùng phẫn nộ, khiến cho khí tức toàn thân bộc phát dày đặc, so với trước kia áp bách hơn rất nhiều lần, nhưng sâu trong nội tâm cũng buông lỏng được phần nào.

Miễn là còn sống, y đều có thể tìm tiểu Luyện dược sư của mình trở về –– nhưng vì để có thể nhanh chóng đạt thành mục đích, y tuyệt đối không thể gia nhập vào thế lực cấp Thanh Đồng mà thôi.

_________

#Cám: chắc mai mốt tui đổi tên thành Mẹ Cám luôn quớ, thăng cấp đồ, xui quá đồ, chán đếch muốn nói đồ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.