Ta Có Dược A!

Chương 41: Đặt cược



Edit: Tracy

Bên trong lại có một cánh cửa khác mở ra, Kiêu Cửu đi vào trước, sau đó đưa qua mấy cái mặt nạ.

Cố Tá nhận một cái đeo lên mặt, cảm giác có chút mới mẻ.

Đây là vật dùng che dấu thân phận trong truyền thuyết sao? Nếu phải dùng đến thứ này, vậy xem ra chuyện về cứ điểm này vẫn không thể bị phơi bày rồi…..những thứ như quy củ gì đó.

Hắn cũng không muốn nghĩ sâu, chờ mấy người Công Nghi Thiên Hành cũng đeo mặt nạ lên, đoàn người liền nối đuôi nhau đi vào.

– – Trong phút chốc, hàng loạt âm thanh ầm ĩ liền ập vào tai, trước mắt là một mảnh sáng ngời.

Cố Tá mở to mắt nhìn, sau vài giây đồng hồ thích ứng thì có cảm giác như đã đến một nơi khác, khác hẳn với áp lực về tâm lý ở bên ngoài.

Người ở đây không chỉ tranh cãi ầm ĩ, trên người cũng dày nặng sát khí. Lúc vừa bước vào, mùi máu tươi xộc vào mũi hòa lẫn nhiệt độ khô nóng, nháy mắt đồng thời ập đến.

Có rất nhiều người, nhưng không phải ai cũng đeo mặt nạ, mà những người đeo mặt nạ lại khiến người có cảm giác không hòa hợp với những người khác.

Xem ra chỉ có những người được dẫn đến từ bên ngoài mới đeo mặt nạ, những người đã ở lâu nơi này đều không đeo, hoặc hẳn đều là sát thủ của U Linh Đạo.

Trong đám đông người, nổi bật một lôi đài lớn làm từ hắc thạch.

Đứng trên lôi đài là hai người đang tiến hành trận đấu sinh tử, mà bên cạnh lôi đài, cư nhiên là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc quần áo bó chặt, lộ ra dáng người đặc biệt khiêu gợi.

Ba người đều là võ giả, có vẻ võ giả mỹ nhân là trọng tài?

Ánh mắt Cố Tá lại dừng lại trên lôi đài.

Hiện tại hắn cũng có chút nhãn lực, có thể nhìn ra hai đại hán đang đấu đều là Đoán cốt cảnh cấp ba, cho dù hắn đã tu luyện khá lâu, nhưng chân khí chứa đựng cũng chỉ hơn với họ một chút mà thôi, dù đã tới Đoán cốt cấp hai, Cố Tá tự biết, nếu hắn thật sự đánh với những người này, nhất định chưa tới một giây đã bị giết chết, không chút lực chống trả.

Mà đại hán ở bên trái trên lôi đài lúc này cũng không có chút lực chống trả nào.

Chỉ thấy hai người tay không giao chiến qua lại mấy hồi, người bên phải đột nhiên chuyển bước, chưởng phong sắc bén khó tả, chính xác chưởng qua, vỗ thẳng lên bên mặt nghiêng của đại hán bên trái, nhất thời tiếng xương cốt rạn nứt vang lên. Theo động tác nhảy lên của đại hán bên phải, chân dài đá vòng, một trận gió lốc đáng sợ xuất hiện, lần này, đá trực tiếp vào đầu đại hán bên trái, thứ hồng hồng trắng trắng trong đầu liền văng ra.

Mỹ nữ võ giả kia khuôn mặt lãnh ngạo: “La Cầu Hoa thắng!”

Sau khi tuyên bố, cái eo nhỏ nhắn của nàng vừa khom, bàn tay trắng nõn túm một cái, liền xách lấy cổ chân thi thể trên mặt đất, tùy ý ném xác vào góc tường. Sức lực này, đúng là không nhỏ.

Ở góc tường, có người chuyên xử lý các thi thể, cứ như kéo một đống rác rưởi mà tha đi để lại một vệt máu thật dài.

Trên mặt rất nhiều võ giả vây quanh lôi đài bằng hắc thạch lộ ra điệu cười nhuốm máu.

Trên vách tường đối diện, hai chữ “Hà Hoành” trên thiếp vàng đã bị nét bút pháp cứng cáp thay thế.

Mọi người tập mãi đã thành thói quen.

Cố Tá líu lưỡi.

Hắn đã không còn sợ xác chết như trước, chỉ là thái độ của những người ở thế giới này với tính mạng con người, vẫn khiến hắn sợ hãi. Làm hắn không kìm được mà nghĩ, nếu không nhờ may mắn, nếu không vì hắn thành công bước lên cùng một con đường với kim chủ, mạng sống của hắn có lẽ cũng chỉ như con kiến, bị người bóp nhẹ một cái đã biến thành thịt nát…. Quả nhiên vẫn nên cố gắng ôm đùi kim chủ cho chắc.

Công Nghi Thiên Hành nhìn một vòng nơi đây xong, đã có chút hiểu biết. Y quay người, hướng về phía căn lều trông như quán rượu đi qua.

Bên trong có không ít người ngồi uống rượu, một bên xem sinh tử lôi đài mua vui, mỗi người đều dày đặc mùi mùi tanh, vô cùng dọa người.

Một chưởng quầy gầy gò đứng sau quầy dùng một cây bút viết viết vẽ vẽ lên một quyển sổ dơ bẩn, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng hai mắt hắn chốc lát lại ánh lên tinh quang, khiến người khác có thể nhìn ra, hắn căn bản không đơn giản như vậy.

Kiêu Cửu giới thiệu cho bọn hắn: “Mua mạng người, đặt tiền cược, lãnh thẻ bài đều ở đây.”

Nói trắng ra là, trong vô số người tại cứ điểm này, chịu trách nhiệm phụ trách tất cả chính là chưởng quầy gầy gò này.

Công Nghi Thiên Hành sải bước đến trước quầy, lưu loát đặt hai mươi lượng vàng lên quầy: “Chưởng quầy, cho ta một thẻ, ta muốn lên lôi đài chơi thử!”

Giọng nói của chưởng quầy gầy gò chầm chậm vang lên: “Vừa lên lôi đài, chết sống tùy trời, công tử là mệnh giàu sang, không cần uổng phí thời gian của mình như vậy.”

Công Nghi Thiên Hành cười lạnh một tiếng: “Làm phiền.”

Lúc này chưởng quầy tiếp tục chậm rãi lấy một thẻ màu đen đưa qua: “Vừa hay, ở trên chỉ còn một chỗ, công tử chờ chút.”

Công Nghi Thiên Hành tiếp lấy thẻ, đắc ý nói: “Cũng không lâu nữa!”

Kiêu Cửu và chưởng quầy đồng thời nhìn nhau, ngầm hiểu. Kết quả, Kiêu Cửu liền nhìn Công Nghi Thiên Hành nịnh nọt cười: “Nếu công tử có hứng thú, không bằng cũng đặt chút tiền đi? Cũng khá thú vị…”

Công Nghi Thiên Hành vừa rồi còn không kiên nhẫn nay đã lộ vẻ hứng thú, nghe hắn nói rõ hơn.

Cố Tá một bên nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, để tránh lộ vẻ mặt làm hỏng chuyện, cậu nhanh chóng rụt cái cổ lại.

Trường hợp vừa rồi, tại sao lại giống như diễn kịch trên TV như thế? Quả thực 囧 囧 có thần.

Đúng là kim chủ là muốn che dấu thân phận, nhưng thái độ cũng quá thật rồi… Nếu là lúc đầu gặp được kim chủ là hình tượng này, hắn nhất định sẽ không chọn đâu, nhất định sẽ thấy y như nhân vật phản diện nhỏ, nếu hắn dính vào chắc chắn sẽ thành vật hi sinh.

Nhanh sau đó Cố Tá cũng không để ý đến cử chỉ của kim chủ nhà mình nữa mà bắt đầu để ý đến lời nói của Kiêu Cửu.

Nói đơn giản thì chính là nơi đây mở một sòng bạc, có phí trung gian, hễ ai tới nếu muốn cược đều có thể nhưng chỉ có thể dùng vàng đặt cược, thấp nhất cũng phải là một lượng vàng.

Trong lòng Cố Tá như phát hiện được chút vi diệu.

Kim chủ của hắn, khẳng định sẽ tự cược mình nhỉ?

Có thể tiến hành sinh tử chiến ở nơi này, cũng chỉ có võ giả cảnh giới Tiên thiên trở xuống, kim chủ đã là Ngưng mạch cấp ba, sức chiến đấu bản thân lại cao, cũng nhiều kỹ năng, chắc chắn không sợ đâu.

Nghĩ đến đây, Cố Tá lại có chút buồn bực.

Nếu hắn cũng có tiền, nhất định cũng đặt cược…. Chỉ là trạng thái hiện giờ của hắn là bị bao dưỡng, người không một đồng, chỉ có một đống dược liệu.

Lại ngẫm lại, kỳ thật hắn có cược thắng cũng không tác dụng gì, hắn cần gì kim chủ đều cho, tiền ở trong tay hắn, cũng chỉ là tiền. Điều duy nhất không thấy tốt cũng chỉ như hiện tại, muốn chơi cũng không thể chơi chẳng hạn…. Quên đi, nhìn kim chủ chơi cũng giống nhau thôi, hắn vẫn nên điệu thấp chút.

Công Nghi Thiên Hành cũng không cô phụ sự mong ngóng của Cố Tá, sau khi nghe Kiêu Cửu lảm nhảm một đống xong, lại tiếp tục bảo trì hình tượng thổ hào kiêu ngạo, bộ dáng công tử tự cho mình giỏi, ngoắc tay với Cố Tá.

Hai mắt Cố Tá sáng lên, đúng vậy, tiền của kim chủ đều ở trên người hắn mà!

Hắn nhanh chóng chạy qua, dưới chân như có gió.

Công Nghi Thiên Hành hừ một tiếng: “Đưa ta ngân phiếu hai vạn kim.”

Cố Tá nghe xong, đưa bàn tay vào vạt áo, lấy ra hai tờ kim phiếu trị giá một vạn, lấy lòng đưa qua: “Công tử, đây.”

Thái độ của hắn không cao siêu bằng kim chủ, nhưng vẫn lộ ra vẻ xum xoe.

Trong mắt Công Nghi Thiên Hành hiện lên ý cười, dùng hai ngón tay kẹp lấy kim phiếu, hào sảng ném lên quầy: “Ta liền chơi thử, chút kim phiếu đó, đều đặt cược trên người bản công tử.”

Mà chưởng quầy cùng Kiêu Cửu khi nhìn đến kim phiếu hai vạn kia, trong mắt thoáng xẹt qua một mạt dị sắc.

Đến lúc này, thân phận của Công Nghi Thiên Hành xem như cũng đã để lộ.

Tùy ý lấy ra hai vạn kim phiếu “chơi một chút”, chứng tỏ gia tộc của hắn ít nhất cũng đã hơn nhị lưu, tư thái cao ngạo, cho thấy trong gia tộc có địa vị không thấp, nếu địa vị không thấp, cũng nói lên thiên phú bản thân không tồi hoặc có chỗ dựa vô cùng vững chắc. Về phần sức chiến đấu, phải xem trận chiến sinh tử lúc sau.

Khóe mắt chưởng quầy giật giật.

Tại một góc sáng sủa kề cận có một một người không hề chớp mắt nhận được ám chỉ rồi, thân hình nhanh chóng biến mất, chuẩn bị đối thủ thích hợp cho Công Nghi Thiên Hành.

Ngắn ngủi mấy câu, hai võ giả vừa xông lên Hắc Thạch đài, trận đấu cũng đã coi như xong.

Võ giả đối chiến lần này một nam một nữ, nhưng người nam kia lại hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc, người nữ cũng vô cùng tàn nhẫn, hai người dùng mạng đổi mạng, chiêu chiêu đều chính xác ngay nơi yếu hại của đối phương, cuối cùng cùng lúc làm đối phương trọng thương, té trên đất không đứng dậy nổi. Sau đó chỉ còn cuộc so đấu giữa ý chí, sau võ giả nữ kia cắn răng bò lên, dùng một con dao găm, kết thúc tính mạng võ giả nam! Không chút lưu tình.

Cố Tá: “……”

Thời điểm còn tại Tề gia, đã gặp phải nha hoàn sức lực lớn; thời điểm tại nhà Công Nghi, giá trị vũ lực của tiểu muội tử Minh Hà cũng bất phàm; lúc trước ở Bôn Ngưu Lĩnh, một ngự tỷ giết chết chim không nương tay, một vị tiểu thư kiêu căng độc ác; đến nơi này, một người xách xác người như xách thức ăn, một người giết người như giết gà……

Thế giới này, còn có…em gái yếu đuối hay không vậy?

Võ giả nữ thắng xong, vẫn là mỹ nữ võ giả làm trọng tài kia, tay nàng duỗi ra, để vị võ giả nữ bắt lấy, lại lần nữa ném người, trực tiếp vứt vào lòng một nam tử có vết đao chém, sau đó nàng lại túm lấy thi thể võ giả nam, thoải mái quăng vào góc tường cho người kia xử lý.

Ngay sau đó, liền đến trận sinh tử chiến của Công Nghi Thiên Hành.

Đối thủ của hắn cũng là một người không mang mặt nạ, bề ngoài có chút xấu, cả khuôn mặt như được gom góp ghép lại, còn không dễ nhìn bằng Công Nghi Thiên Hành đã bị che nửa mặt.

Nhưng đây không phải vấn đề, vì ngay khi người nơi này phát hiện Công Nghi Thiên Hành đeo mặt nạ hơn nữa rõ ràng là mới tới, ánh mắt nhìn về phía công Nghi Thiên hành, ngược lại mang theo chút khinh miệt.

Sau đó là một hồi đặt cược khí thế ngất trời:

“Ngưu Sửu! Ta đặt hai trăm kim!”

“Năm mươi kim đặt Ngưu Sửu!”

“Một trăm ba mươi kim, Ngưu Sửu!”

“Đặt Ngưu Sửu!”

Cho dù biết bộ dáng kia của Công Nghi Thiên Hành chỉ là diễn kịch, nhưng hầu như không ai đặt cược cho Công Nghi Thiên hành. Mặc dù người gọi Ngưu Sửu kia tỉ lệ hoàn trả là 1:2, mà Công Nghi Thiên Hành lại là 1:8, nhưng vẫn như cũ không có ai chọn Công Nghi Thiên Hành. Vì trong lòng bọn họ, Ngưu Sửu thân kinh bách chiến mà vẫn chưa chết, còn hơn công tử bột bị trong nhà nuông chiều nhiều, là mạnh hơn nhiều lắm.

Vì thế, Cố Tá cũng chỉ có thể vì bọn họ mà đốt nến.

Thuận tiện, cũng giơ ngón cái cho nhà cái….. Kim chủ nhà cậu, tuyệt đối là một cái đại lãnh môn.

*Đại lãnh môn: chỉ một người vô danh tiểu tốt nhưng lại dành chiến thắng

Sự thật cũng chính là vậy.

Chờ đến lúc Công Nghi Thiên Hành nhảy lên đài, bọn họ vẫn vì bộ pháp không có gì lạ đó mà cười nhạt, nhưng khi Công Nghi Thiên Hành bắt đầu ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ không còn tự tin rằng phần thắng vẫn nằm chắc trong tay mình như vậy nữa.

————–

*Ngưu Sửu: trâu xấu @@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.