Ta Có Dược A!

Chương 72: Thoát Phàm cảnh hoài nghi



Edit: Tracy

Tình cảnh như vậy đồng thời khiến cho ba vị Thoát Phàm cảnh trên cự thạch chú ý.

Trong có có vị nữ tử xinh đẹp, miệng nhỏ khẽ nhếch, dò hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Nam Võ giả bên trái nàng cũng nhíu mày thoáng nhìn qua bên đó, sau đó quay đầu đi: "Thoạt nhìn như là bị thứ gì đó làm kinh sợ, đều đang sôi nổi bàn luận."

Nam Võ giả bên phải cẩn thận đánh giá qua, lấy lòng nói: "Sư muội, có nên phái người đi điều tra một phen hay không?"

Nữ tử hơi suy tư một lát, khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền Lưu sư huynh."

Võ giả bên phải ha ha cười: "Này thì có cái gì làm phiền chứ? Cứ để người của tam đại đế quốc đi lo là được."

Võ giả bên trái không cam lòng yếu thế: "Sư muội, Khanh Nguyệt quốc có vài đệ tử cũng tính là nghe lời, không bằng cứ để cho bọn họ đi, cũng tiện hành sự."

Võ giả bên phải mày kiếm dựng lên: "La sư đệ, xem ngươi hiểu rõ Khanh Nguyệt quốc như vậy, có phải đã cùng bọn họ ngầm đạt thành hiệp nghị gì hay không? Ngươi làm chuyện đó chính là xúc phạm đến môn quy."

Võ giả bên trái lạnh lùng cười: "Lưu sư huynh, ngươi đang nói ta hay là nói chính ngươi a? Cũng không biết nửa đêm hôm kia, người từ trong phòng ngươi đi ra không biết là ai vậy ha?"

Võ giả bên phải trong lòng căng thẳng, buột miệng thốt ra: "Ngươi —"

Hai người đấu võ mồm, càng nói cành kì cục.

Nàng kia liền nâng tay ngọc, âm thanh quát bảo dừng lại: "Hai vị sư huynh! Chớ để cho người khác chê cười!"

La sư đệ cùng Lưu sư huynh nghe xong, lập tức câm mồm.

Bọn họ cũng này mới phát giác được, cách làm như vậy thật sự không đủ thông minh.

Hơn nữa, hai người bọn họ kì thật đều có chút hành động ngầm, nhận được không ít thù lao. Nhưng đây đều là hành vi cá nhân, không thể để cho người ngoài nói ra nói vào, tựa như bọn họ khinh thường nhiệm vụ theo dõi trăm quốc đại chiến, người ở trên trước giờ vẫn luôn công chính vô tư, nếu một khi bị tố cáo, đối với địa vị trong tông môn của bọn họ cũng là rất bất lợi.

Nữ tử cũng biết chuyện bọn họ âm thầm làm, chỉ là giống như quy tắc ngầm, nhiều năm qua mọi người trong lòng hiểu rõ nhưng đều không nói ra, nếu nàng nói ra thì người xui xẻo chính là nàng. Cho nên nàng cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nói tiếp, phàm là người tiếp thu nhiệm vụ chỉ cần quá ngu xuẩn đều sẽ không làm đến quá mức. Còn chút chi tiết đều có thể bỏ qua, chắc chắn sẽ không thật sự để một phế vật không tốn chút sức đã có thể lên vị trí cao.

Hơn nữa đối với tam đại đế quốc bọn họ cũng nhiều thêm một phần trông chừng. Nếu tất cả như thường thì hoàn hảo, nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn... Thì phải động tay một phen.

Sau khi tranh chấp dừng lại, nữ tử cũng không còn quá quan tâm để người điều tra chuyện gì tạo ra chấn động. Dù sao đợi đại chiến trăm quốc chấm dứt, bọn họ tự nhiên có tể tìm người từ ba đại đế quốc đến hỏi, hiện tại cũng không cần làm chuyện thừa.

Nếu theo dõi đại chiến trăm quốc không là truyền thống do tổ sư Kình Vân tông lập ra, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt… Giống như hai cửa khảo nghiệm trước, ở Kình Vân tông chỉ là một khảo nghiệm thông thường mà vẫn có thể chết nhiều người như vậy, đủ để thấy giá trị vũ lực của những võ giả quê mùa* này đều quá tệ.

*quê mùa: ý bản cv để là những võ giả đến từ những nơi hẻo lánh

Nữ tử cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ tiếp tục quan sát giữa sân, dành ra chút tâm tư tìm kiếm mầm non có thể miễn cưỡng gọi là tốt.

Nếu theo bình thường, những người như vậy đều xuất thân từ nhất đẳng đế quốc…

Cố Tá nhìn cối xay sinh tử càng lúc chuyển động càng nhanh, mà một số võ giả bị thương còn trụ lại đừng nói sử dụng bộ pháp*, ngay cả đứng trung bình tấn đều đã khó khăn.

*chiêu pháp liên quan đến chân

Hơn nữa vô số kiếm quang bắn ra dày đặc gần như tạo thành một cái lồng khiến cậu khó mà thấy rõ gì, ngay cả chỉ là bóng người trên cối.

Nhưng Cố Tá vẫn thực lo lắng cho đại ca nhà mình.

Hắn không do dự phóng ra một tầng tinh thần lực mỏng manh chắn trước mắt, thoáng chốc hắn đã có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt!

Mà vừa thấy Cố Tá đã lập tức thở phào thật lớn.

Vì đại ca nhà hắn, Công Nghi Thiên Hành, vẫn trụ vững trên cối.

Đúng vậy, Công Nghi Thiên Hành tay cầm trường thương dài màu bạc vươn ra trước không ngừng vũ động đến hoa mắt, đem tất cả kiếm quang dội ngược lại, tàn ảnh trùng điệp đem trên dưới quanh thân đều phòng hộ kín kẽ không sơ hở.

Mặc cho kiếm quang có lẹ hơn, mặc cho cối kia có xoay nhanh hơn, y vẫn sừng sững bất động, hai chân như mọc rễ bám chặt tại trong động nhỏ.

Công Nghi Thiên Hành lông tóc vô thương.

Mà y khi đối mặt khảo nghiệm cũng là ý chí kiên định, vô cùng bình tĩnh.

Cố Tá nhìn Công Nghi Thiên Hành không có chút thương tích, phát hiện đại ca vẫn chưa quá chật vật liền biết y đã định liệu trước. Tiếp đó hắn liền dời tầm mắt, giúp đại ca tìm hiểu “tình địch”.

Cối mười tám, đương nhiên biểu hiện của Công Nghi Thiên Hành là xuất chúng nhất. Nhưng trên hơn mười cối khác cũng không phải ai ai cũng chật vật.

Tỷ như Thương Ngự, tay hắn cầm một thanh trường đao dài bản lớn, cánh tay gấp lại duỗi người, vung múa tự nhiên, cả người như tòa núi Nhạc, lại giống như pho tượng to lớn, trấn áp trong động, kiếm quang vừa vọt tới đều đã bị đao phong của hắn đánh vỡ vụn.

Thương Ngự cũng rất bình tĩnh, động tác đâu vào đấy, nhìn qua dứt khoát lưu loát vô cùng.

Sau khi nhìn qua, Cố Tá yên lặng nghĩ: Nếu không nhìn lầm thì vị Cửu hoàng tử này mỗi một phần lực đều vô cùng chuẩn xác, mà sau sự chính xác đó lại khiến người ta cảm nhận được sự hào tráng… Thật đúng là lợi hại.

Biểu hiện của Thương Ngự hiển nhiên cũng bị vài vị Thoát Phàm cảnh phía trên nhìn vào mắt.

Chính xác mà nói là vị nữ võ giả kia trong lúc vô ý đã chú ý, mắt hạnh thoáng sáng lên: Nếu người này có thể sống sót ở vòng khảo nghiệm thứ ba thì có thể được coi là mầm tốt. Chỉ là hiện tại mọi sự vẫn là quá sớm…

Nữ võ giả cũng không nhìn quá lâu.

Nàng biết hai vị sư huynh sư đệ bên người đều chú ý đến mình nên tự nhiên cũng sẽ không để lộ tâm tư. Nếu không mầm non nàng vừa liếc mắt đã xem trọng kia, sẽ không còn là chuyện tốt.

Nhưng chờ khi ánh mắt nàng dời đi lại thấy được Công Nghi Thiên Hành. Lúc này trong mắt nàng lại nổi lên một tia khác thường.

Hai người này đều không phải người thuộc tam đại đế quốc nhưng lại có thể có trình độ này?

Chẳng lẽ hiện tại nơi thâm sơn cùng cốc cũng có thể xuất hiện người cùng đẳng cấp có thể sánh ngang với những mầm tốt được nhất đẳng đế quốc tỉ mỉ bồi dưỡng sao?

Ý nghĩ này của nữ võ giả người ngoài đều không biết được.

Lòng nữ nhân, như kim dưới đáy biển, một khi phụ nữ muốn che dấu lòng mình thì cho dù người nam nhân cách nàng xa hay gần đều không thể nhìn ra.

Mà giữa sân đồng dạng có biểu hiện xuất sắc còn có mấy người, nhiều nhất là người thuộc nhất đẳng đế quốc. Mà thuộc nhị đẳng đế quốc ít lại càng ít, tam đẳng đế quốc trừ Công Nghi Thiên Hành cùng Thương Ngự cũng không có người thứ ba.

Tổng thể mà nói, cũng không tính quá tệ.

Càng về sau kiếm quang càng dày đặc, gần như kết thành cái kén trắng khiến nhóm võ giả đều bị vây tại lớp kén kiếm quang, tùy thời đều có thể chết.

Nhiều võ giả liên tiếp duy trì không được. Bọn họ lòng đều khẩn trương, nhưng coi như còn thông minh.

Phàm là người phát hiện bản thân đã có chiều hướng suy kiệt đều không tùy tiện dừng tay hoặc chạy ra mà đều nhanh chóng hô “Nhận thua”, sau đó không chút khinh thường, lập tức vận sức nương theo lực lượng nhanh chóng rời đi cối xay!

Đến lúc này, bọn họ đã không dám có chút bất cẩn, chỉ cần chậm chút thì chớp mắt một cái đã có thể bị kiếm quang đâm thành cái rây, mà võ giả còn chưa vào cảnh giới tiên thiên nếu bị biến thành cái rây thì sống sót kiểu gì đây?

Tính mạng vĩnh viễn là điều quan trọng nhất.

Cố Tá tập trung quan sát.

Đột nhiên hắn có chút vui vẻ.

Có lẽ vì quá hồi hộp mà Hách Liên Hưng Trình lúc trước bị hãm hại khi còn khảo nghiệm tại hoàng cung Thương Vân quốc, lần đầu khảo nghiệm thông qua, mà lần thứ hai tại cối xay sinh tử cư nhiên chỉ lo cái lợi trước mặt. Mà một khi ở trên cối xay kia, nếu không đủ trầm ổn, không đủ bình tĩnh căn bản sẽ không thể kiên trì lâu, lúc đầu Hách Liên Hưng Trình hiển lộ uy phong vô cùng, nhưng vì thể lực cùng chân khí phân phối không tốt nên vào lúc sau đều hoàn toàn phản lại, tha một vết máu thật dài trên mặt đất.

Hách Liên Hưng Trình, trọng thương!

Nhưng vận khí của hắn không tồi, nhận thua coi như đúng lúc, thương thế tuy nhiều nhưng không đến mức ảnh hưởng tính mạng.

Mà hiện tại điều Cố Tá do dự chính là đưa hay không đưa một viên Hồi Xuân Đan cho Hách Liên Hưng Trình.

Vì che dấu ánh mắt nên trong trữ vật cách của hắn còn một chút thượng phẩm Hồi Xuân Đan, mà vừa rồi có không ít võ giả khác cũng đã lấy đan dược ra, hiện tại thêm hắn lấy ra nữa, cũng không tính khác người.

Nhưng là…

Cố Tá nghĩ tới điệu bộ ra vẻ ta đây của Hách Liên Hưng Trình, thêm ác ý không chút che dấu của hắn đối với đại ca nhà mình đã khuông muốn giúp hắn trị thương.

Nếu không nguy đến tính mạng thì cứ để tên Hách Liên Hưng Trình kia chịu chút đau khổ, có gì không tốt chứ?

Hơn nữa, chờ một thời gian ngắn sau khi Hách Liên Hưng Trình đã dưỡng thương khỏi thì hồi khải nghiệm thứ ba phỏng chừng cũng đã xong xuôi, như vậy cũng có thể áp chế tính kiêu căng quá đáng của hắn ta chăng? Dù sao hồi ba cũng đã có hai người là đại ca của hắn cùng Thương Ngự tranh giành vinh dự về cho Thương Vân quốc, có hai người bọn họ cũng đã đủ rồi. Hắn mới không muốn sau khi trị liệu cho Hách Liên Hưng Trình, nhưng lại mang đến cho đại ca thêm một địch nhân đâu!

Nghĩ vậy, Cố Tá ngầm nở nụ cười đáng khinh trong lòng.

Cứ thế mà vui vẻ quyết định!

Ngay sau đó Đoan Mộc Khinh Dung cũng bị bắn ra, vận khí của hắn cũng vẫn miễn cưỡng giống như Hách Liên Hưng Trình, đều trọng thương. Nhưng vì thái độ làm người của Đoan Mộc Khinh Dung quyết đoán, nên hắn đúng lúc tránh được rất nhiều bộ phận, những nơi hắn bị thương nhìn như nghiêm trọng, trên thực tế cũng chỉ là chảy máu nhiều tý mà thôi.

Luyện dược sư trong gia tộc hắn nhanh chóng đi tới nhét mấy viên đan dược vào miệng hắn.

Cố Tá nhìn thấy, ngoại trừ viên hạ phẩm hồi xuân đan có lẽ do chính vị luyện dược sư kia tự mình luyện chế, những thứ khác… Hử, đó chẳng phải là Tham Tuyết Đan sao?

Sau khi nhìn qua, hắn liền không thèm để ý thêm.

Nếu vết thương của Đoan Mộc Khinh Dung không ảnh hưởng đến nội tạng, nói không chừng hồi khảo nghiệm thứ ba cũng sẽ có phần hắn.

Tiếp sau đó, Tư Mã Nguyên Hữu cũng bị đánh ra, giống hai người trước, đều trọng thương.

Lại tiếp nữa là Hoàng Phủ Trường Hạo bị đánh ra.

Mà Hoàng Phủ Trường Hạo… lâm nguy.

Cố Tá: “…”

Xem ra vẫn phải bỏ ra một viên Hồi Xuân Đan rồi.

Nhớ tới lời dặn của Công Nghi Thiên Hành lúc trước, Cố Tá liền thở dài mò tay vào vạt áo.

Sau đó, hắn cầm một bình dược đi tới.

__________

(づ ̄ ³ ̄)づ vote nha.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.