Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 12: Cho Ngươi Năm Triệu (12)



Edit: An Minh Tuệ.

____________________

Giang Niệm biết, việc cô bị thu mua bởi năm triệu của Diêu Thục Cầm nữ sĩ căn bản sẽ không phải chuyện bí mật gì, vừa vặn nếu việc này truyền đi còn có thể để Thẩm Minh thấy rõ ràng cô là một người dối trá, cho nên điều này cũng không cần thiết phải giấu giếm, Thẩm Minh sớm muộn cũng sẽ biết.

Khác nhau ở chỗ là, một, Diêu Thục Cầm nữ sĩ nói cho hắn biết; hai, nghe những lời đồn đại lả tả của những người khác; ba, Giang Niệm tự mình nói cho hắn.

Tất cả những điều này, đều sẽ dẫn đến một kết quả, đó chính là khiến Thẩm Minh tức giận.

Cảm giác của Giang Niệm tất nhiên chính xác, nếu cô tự mình nói cho hắn biết thì sẽ tương đối tốt hơn, trực tiếp đem việc này xác nhận là thật, sẽ kích thích hơn.

Cô cũng không nghĩ tới Dương Tuệ Linh sẽ thò một chân vào, trực tiếp nói hết tất cả mọi chuyện ra, chỉ sợ lửa giận của Thẩm Minh sẽ gấp đôi...

Ngẫm lại, đây cũng coi như là do hào quang của nữ chính mang lại đi, luôn có thể rước lấy vô số hâm mộ và ghen ghét!

Giang Niệm đã chuẩn bị để tiếp nhận lửa giận của nam chính.

"Thật xin lỗi, Thẩm Minh."

Cô rủ xuống đôi mắt không dám nhìn hắn, cũng không có bất kỳ cái gì giải thích, cơ hồ là chấp nhận lời nói của Dương Tuệ Linh.

Gương mặt tuấn dật của Thẩm Minh đã không còn ôn hòa, hắn liếc nhìn Giang Niệm, ánh mắt nhắm lại, thần sắc khó lường, cũng không nói chuyện, liền an tĩnh nhìn chằm chằm cô, chằm chằm đến trong lòng Giang Niệm thấy bất ổn, thấp thỏm không thôi.

Cô nhịn không được ngẩng đầu vụng trộm xem xét Thẩm Minh một chút, vừa vặn nhìn vào đôi mắt có hàn ý của Thẩm Minh, cô cả kinh cảm giác phía sau lưng mát lạnh, tóc gáy đều dựng lên.

Thẩm Minh giật xuống khóe miệng, bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, hắn liếc mắt thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó, cúi đầu xuống như muốn chôn đến trước ngực, bình thường nhìn ngoan ngoãn khéo léo, hắn cũng không nghĩ tới, lá gan của cô có thể lớn như vậy.

Xoẹt.

Năm triệu liền bán hắn đi?

Hắn bỗng nhiên đứng người lên, dáng người cao lớn, dong dỏng cao vô cùng có tính áp bách đứng trước mặt Giang Niệm, thanh âm lạnh băng:

"Đi theo anh."

Giang Niệm nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lẽo của Thẩm Minh.

"... Đi chỗ nào?"

Thẩm Minh không có trả lời, thậm chí còn không quay đầu nhìn cô một chút, hắn đi nhanh. Giang Niệm suy tư một lát, đi theo.

Xe con màu đen phi nhanh trên đường, ánh đèn đường rực rỡ ánh sáng dưới bóng tối.

Thẩm Minh một tay gối lên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng giống như cùng bóng tối hòa làm một thể. Giang Niệm ngồi ở một bên, trong không khí đều là mùi vị nhàn nhạt của thuốc lá.

Bầu không khí quá yên tĩnh.

Ngay cả lái xe cũng phát hiện được Thẩm Minh và Giang Niệm có gì đó không thích hợp, nghĩ là hai người cãi nhau.

Xe đi ước chừng hai mươi phút, Thẩm Minh toàn bộ dọc đường đều lạnh lùng, hoặc là hút thuốc, hoặc là nhìn điện thoại, nhìn cũng không nhìn cô một chút, Giang Niệm rốt cục nhịn không được hỏi:

"Thẩm Minh, anh muốn đưa em đi đâu?"

Thẩm Minh liếc cô một cái:

"Sợ?"

... Dĩ nhiên không phải sợ, chỉ là nếu muốn ngược thân thì trước cũng phải phát cái tín hiệu a, để cô còn chuẩn bị tốt tâm lý nha.

Lái xe đã rời khỏi phố xá sầm uất, đi vào một con đường cực kỳ yên tĩnh, bên đường đều là cây ngô đồng cao, che khuất bầu trời, cành lá tươi tốt, ánh đèn đường mờ vàng chiếu lên, nhìn thấy càng là ý cảnh sâu xa.

Thẳng đến khi xe đi qua một cánh cửa sắt to màu đen, Giang Niệm xa xa trông thấy một ngôi biệt thự cổ đèn đuốc sáng trưng đứng ở dưới bóng đêm.

... Cho nên, hiện tại liền bắt đầu đi con đường cầm tù, ngược thân lại ngược tâm rồi?

Giang Niệm đang rất nghiêm túc suy nghĩ, cô hẳn là thề sống chết không nghe theo hay vẫn là ỡm ờ đây?

"Thất thần làm cái gì, xuống xe."

"... Nha!"

Giang Niệm tranh thủ thời gian xuống xe, đuổi theo phía sau Thẩm Minh, hắn đã cởi áo khoác ném cho một người giúp việc, nới lỏng cà vạt trước đó đã được thắt tỉ mỉ, áo bên trong cưởi bỏ hai viên cúc áo, có thể thấy được da thịt gợi cảm đằng sau cổ áo, cánh tay da thịt càng là rắn chắc khỏe mạnh.

Giang Niệm cảm thấy cùng nó thề sống chết không theo, hay chịu đau khổ cái gì, cô hoàn toàn có thể ỡm ờ...

Thẳng đến khi vào phòng, Giang Niệm đột nhiên nhìn thấy một người ngồi ở trước bàn sách, ưu nhã lại mỹ lệ Diêu Thục Cầm nữ sĩ, cô quả thực sửng sốt một lúc lâu...???

Diêu Thục Cầm nữ sĩ tại sao lại ở chỗ này?

Thời điểm Diêu Thục Cầm nữ sĩ nhìn thấy Thẩm Minh còn đang cười, đột nhiên nhìn thấy Giang Niệm ở phía sau lưng Thẩm Minh đi vào thư phòng, tươi cười trong nháy mắt liền cứng lại rồi -- Giang Niệm? Giang Niệm tại sao lại ở chỗ này? Đây không có khả năng a!

Diêu Thục Cầm nữ sĩ nghĩ đến trước đây không lâu nghe điện thoại của con trai gọi đến, nói là ở thư phòng đợi bà. Diêu Thục Cầm sớm có dự cảm, hỏi hắn:

" Con có phải hay không đã nghe nói?"

Thẩm Minh nói ừ.

Diêu Thục Cầm nghĩ đến khi Thẩm Minh về đến nhà mới hảo hảo an ủi hắn, cách làm của bà mặc dù không tốt lắm, nhưng ít ra để hắn hiểu được Giang Niệm cũng không phải là một cô gái tốt thích hợp với hắn, an ủi nhiều một chút, chuyện này không sai biệt lắm liền đi qua.

Bà thế nhưng không nghĩ tới Thẩm Minh thế mà đem Giang Niệm mang về? Còn đưa đến trước mặt bà?

Đây là ý gì?

Giang Niệm so với Diêu Thục Cầm còn khiếp sợ hơn, thế giới ngược luyến tình thâm của hai người đâu, làm sao còn muốn thêm một người mẹ a???

Thẩm Minh đi tới bàn trước giá sách ngồi xuống, hắn giống như cười mà không phải cười, mắt nhìn Diêu Thục Cầm nữ sĩ, cùng với đang đứng im tại cửa ra vào Giang Niệm, nói:

" Hai người hẳn là đã gặp qua, không cần lại cùng nhau giới thiệu a?"

Diêu Thục Cầm nữ sĩ: "..."

Giang Niệm: "..."

Thẩm Minh: "Ngồi."

Giờ khắc này, nếu như đem "Ngồi" đổi thành "Quỳ", khí thế của Thẩm Minh thật là có chút giống với quan huyện thăng đường thời cổ đại!

Cái này chênh lệch cũng quá lớn!!

Diêu Thục Cầm nữ sĩ: "..."

Giang Niệm: "..."

Diêu Thục Cầm nữ sĩ cùng Giang Niệm nhìn nhau một cái, lại xấu hổ, đều tự mình tìm vị trí ngồi xuống.

Thẩm Minh đốt một điếu thuốc, mặt không thay đổi nói:

"Nghe nói ngày hôm nay hai người dùng con để làm một khoản giao dịch?"

Diêu Thục Cầm nữ sĩ giờ phút này cũng trở lại bình thường, có chút chột dạ, nói:

"Thẩm Minh, cách làm của mẹ, theo ý của con có lẽ còn thiếu thỏa đáng, nhưng cũng là vì tốt cho con, huống chi Giang Niệm đã nhận tiền, con liền nên rõ ràng con ở trong mắt cô ta cũng không phải là một người thật sự quan trọng, hiện tại chia tay không muộn a -- "

Giang Niệm có chút đau đầu, nói thật tốt!

Thẩm Minh đưa tay, đánh gãy lời nói của Diêu Thục Cầm nữ sĩ, hắn nói:

" Con sẽ suy nghĩ, những cái khác không cần nhiều lời, hiện tại chỉ cần con hỏi, hai người trả lời là được rồi."

Diêu Thục Cầm nữ sĩ cùng Giang Niệm lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, lẫn nhau đều có chút xấu hổ, đại khái là đều nghĩ qua Thẩm Minh sẽ tức, sẽ giận, sẽ nổi giận, lại không nghĩ rằng hắn sẽ để bọn họ đối mặt nói chuyện.

Thẩm Minh cũng không để ý các cô, lạnh giọng hỏi:

"Hai người gặp qua mấy lần?"

Giang Niệm nói: "Hai lần."

Diêu Thục Cầm: "Hai lần."

Thẩm Minh thần sắc nhàn nhạt:

"Lần thứ nhất vì cái gì gặp mặt. Thẩm thái thái, mẹ nói trước đi."

Diêu Thục Cầm chỉ có thể nói:

"Mẹ tìm Giang Niệm, là hi vọng cô ta rời khỏi con, nhưng là Giang Niệm không có đồng ý."

Thẩm Minh: "Kia lần thứ hai..."

Giang Niệm tích cực bổ sung:

"Lần thứ hai gặp mặt là bởi vì em đồng ý, em đáp ứng cầm năm triệu mà Thẩm thái thái cho cùng anh chia tay."

Diêu Thục Cầm: "..."

Diêu Thục Cầm mắt nhìn Giang Niệm, cảm thấy cô coi như thức thời, nhưng trong nội tâm bà lại cảm giác có chút chuyện gì là lạ đang xảy ra?

Thẩm Minh lạnh lùng hừ một tiếng:

"Cũng chỉ có năm triệu? Không có lý do khác?"

Giang Niệm đang muốn lắc đầu nói không có, Thẩm Minh đã không nhìn nữa cô, đưa tay làm cho cô ngậm miệng, ngược lại nói:

"Thẩm thái thái, mẹ nói, trừ năm triệu, còn có hay không lý do khác?"

Diêu Thục Cầm căng thẳng trong lòng, trấn định nói:

"Cầm năm triệu muốn rời khỏi con, đây là do Giang Niệm tự mình đáp ứng mẹ, có hay không lý do khác có trọng yếu không? Cái này đều không cải biến được Giang Niệm từ bỏ con là sự thật."

Bà mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng nhưng có chút không chắc, Thẩm Minh hỏi như vậy, hiển nhiên là đã biết điều gì rồi, nếu như hắn hỏi lại Giang Niệm, Giang Niệm đem mọi thứ đều nói ra, vậy liền...

Thẩm Minh quả nhiên nhìn về phía Giang Niệm, hỏi cô:

"Em tới nói, Thẩm thái thái nói là sự thật?"

Giang Niệm nhìn xem Diêu Thục Cầm, Diêu Thục Cầm cũng nhìn lại cô, Giang Niệm siết chặt nắm đấm, giống như là hạ quyết tâm, bộ dáng này khiến Diêu Thục Cầm trong lòng chợt lạnh, Giang Niệm cái này là muốn đổi ý!

Giang Niệm: "Vâng, Thẩm thái thái nói là sự thật, tuyệt không một chút nói ngoa!"

Diêu Thục Cầm: "...???"

Bà thật sự cảm giác được giống như có chỗ nào không thích hợp?

Thẩm Minh chẹn họng một chút, âm thanh lạnh lùng nói:

"Giang Niệm, anh hỏi em một lần cuối cùng, có hay không lý do khác?"

Giang Niệm dừng một chút, chân thành nói:

"Thẩm thái thái nói rất đúng a, mặc kệ bởi vì cái gì, em đều đã cầm năm triệu. Em đối với anh thích cũng không gì hơn cái này, còn không sánh bằng kia năm triệu đâu."

Diêu Thục Cầm cực kỳ kinh ngạc, bà lần thứ nhất thấy được trên mặt con trai bà từ trước đến nay đều không thay đổi sắc mặt, bày mưu nghĩ kế, thấy được một tia bị thương xuất hiện, rõ ràng vừa rồi hắn còn rất trấn tĩnh, cũng bởi vì Giang Niệm nói mấy câu, tâm tình của hắn thế mà liền bị ảnh hưởng rồi? Này làm sao cùng bà nghĩ không giống nhau lắm?

Nhìn nhìn lại Giang Niệm, cô tựa hồ tuyệt không sợ, còn đang nói nghiêm túc:

"Huống chi Thẩm thái thái thật sự hiểu lầm em a, em chỉ là muốn đơn thuần nói chuyện yêu đương mà thôi, em mới hai mươi mốt tuổi, còn không có chơi chán, không nghĩ sớm như vậy kết hôn. Cho nên sớm chia tay, còn có thể cầm tới năm triệu, với em mà nói tuyệt không thua thiệt."

Dứt lời, Giang Niệm nhìn một chút Diêu Thục Cầm, gặp bà có chút hé môi, một mặt khiếp sợ nhìn cô, tựa hồ không rõ tại sao cô thế mà sẽ làm như vậy???

Cái này có gì có thể kinh ngạc, cô dù sao cũng là đã cầm tiền, quy tắc của giao dịch đương nhiên phải tuân thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.