*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: An Minh Tuệ.______________________Giang Niệm phát hiện, Hoắc Lăng thật sự là một người đàn ông đặc biệt có mị lực, trong ngày thường lúc hắn mặc quần áo bình thường đã thu lại hơn phân nửa khí thế, bây giờ khi hắn mặc quân trang vào, cái tư thế kia, liền anh khí bừng bừng, cứng rắn như sắt, dáng người thẳng tắp giống như cây tùng bách, lại giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ lộ ra khí thế sắc bén.
Hắn nghiêm nghị cao lớn, khí thế Phi Phàm, to lớn đến mức làm cho không người nào có thể coi nhẹ.
Hắn mỗi một chữ, mỗi một câu mệnh lệnh đều trầm ổn có lực, để cho người ta không tự chủ muốn thần phục với hắn.
Nhìn xem ở trên bãi tập cũng có mấy lớp đang huấn luyện, nhưng mà lớp của các cô lại nghe lời nhất cũng hoàn thành đến tốt nhất, thời điểm hành quân tư thế của từng người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đừng nói đến có nhiều tinh thần, liền ngay cả tinh thần nữ sinh cũng mười phần hăng hái. Trong lòng các nam sinh còn có chút cảm giác khó chịu chút đấy, rõ ràng trước huấn luyện quân sự còn đang làm loạn lên nói “Không nghĩ, không muốn cứu mạng với, phải chết”, thế mà huấn luyện viên Hoắc vừa đến, rốt cuộc không ai nói qua không muốn đi huấn luyện quân sự, mà vừa nhắc tới huấn luyện còn tinh thần sáng láng, bộ dáng vô cùng chờ mong.
coi nhẹ đều coi nhẹ không được.
Trong một đêm, tình địch của Giang Niệm soạt soạt soạt dâng đi lên, liền ngay cả bạn cùng phòng cô là Trần Thần Tưởng Vân đều ngao ô kêu Hoắc Lăng rất đẹp trai nha, vóc người đẹp lại tốt, bị hắn ôm khẳng định rất có cảm giác an toàn!
“Ai, tớ đoán hẳn là huấn luyện viên Hoắc có bạn gái, không phải có bạn gái cũng là có cô gái mà thầy ấy yêu mến.”
“Vì cái gì nha? Tớ cảm thấy không giống.”
“Cậu ngốc nha, thời điểm chúng ta hỏi thầy có bạn gái hay không thầy đều không có phủ nhận, đây nhất định chính là có tình huống gì đó nha!”
Trần Thần thất vọng rồi, “Không thể nào, tớ còn muốn theo đuổi thầy đó.”
Tưởng Vân nói: “Tớ nghe nói huấn luyện viên Hoắc thế nhưng là có chức vụ khá cao, thầy mới hai lăm hai sáu nha? Có thể tới vị trí đó hoặc là có thực lực, hoặc là có vốn liếng, bất luận bên nào đều không phải người bình thường.”
“Oa, lợi hại như vậy?!”
“Dù sao bất luận huấn luyện viên Hoắc có lợi hại hay không, tớ liền cảm thấy khẳng định bạn gái của thầy rất hạnh phúc! Mà mấy ngày nay huấn luyện quân sự, huấn luyện viên Hoắc lại chiếu cố Giang Niệm như vậy, chẳng được bao lâu liền muốn hỏi hỏi, mặc dù coi như thầy rất lạnh lùng, nhưng thật sự thầy thật ôn nhu nha. Cậu nói đúng không, Giang Niệm?”
“Tớ cũng không biết nha.”
Hiện tại Giang Niệm là thật sự còn không biết làm bạn gái của Hoắc Lăng có thể hay không rất hạnh phúc, nhưng lập tức cô liền muốn bị ôm, có thể cảm thụ một chút lồng ngực vĩ ngạn của huấn luyện viên Hoắc, thể hội một chút cảm giác an toàn trong truyền thuyết kia hắc hắc.
Bởi vì tình huống của cô đặc thù, mỗi lần lúc huấn luyện, Giang Niệm sẽ đi điểm danh, phát biểu xong để Hoắc Lăng biết, bảo cô ra khỏi hàng đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, mỗi lần đến lúc này Giang Niệm đều sẽ thu hoạch vô số ánh mắt ghen tị ghen tị, còn có bạn học nói: “Chúng tớ ở bên cạnh chịu khổ chịu tội, cậu liền ở bên cạnh xem chúng tớ chịu khổ chịu tội, lương tâm của cậu có cảm gác sao?”
Giang Niệm rất không hiểu: “Tớ cũng ở lại huấn luyện quân sự nha, tớ ở dưới tàng cây ngồi xem các cậu huấn luyện với tớ mà nói đã là quân huấn phi thường nghiêm khắc.”
Ôi đừng đùa, lời này cậu cũng có thể nói ra miệng nha!
Ngồi ở dưới bóng cây hóng mát, huấn luyện viên đẹp trai thời thời khắc khắc hỏi han ân cần không ngừng, một hồi cho đưa nước, một hồi hỏi có cần vào phòng y tế nghỉ ngơi không, đây quả thật là quân huấn rất nghiêm khắc ha ha.:)
Cái này là cố tình muốn chọc giận chết bọn họ đi.
Thời tiết mấy ngày nay không tính mười phần oi bức, nhưng cũng không tính mát mẻ, Giang Niệm tránh một bên đều có thể bị nóng đến chóng mặt, mặc dù chóng mặt rất vất vả, nhưng là nghĩ đến liền sẽ cùng huấn luyện viên Hoắc phát triển gian tình cho nên cô còn là có thể nhịn một chút, không nếm trải trong khổ đau, nơi nào có thể ôm mỹ nhân về nha!
Nhưng lần này thật đúng là cho Giang Niệm tính sai rồi, đó chính là lần này cô đều nóng đến ba ngày, thế mà cô lại còn không có choáng!
Đến ngày thứ tư ngày thứ năm, cô cũng y nguyên rất ương ngạnh kiên trì.
Cái này chính là khiến người ngoài ý muốn, Giang Niệm kinh ngạc phát hiện nguyên nhân tạo thành kết quả này lại là bởi vì cô quá lợi hại, quá thông minh, đem mình chiếu cố quá tốt, là kết quả mà cô cùng vận mệnh liều chết chống lại!
Xem ra không chỉ có vận mệnh bị thua ở dưới chân cô, cũng là bị đánh bại bởi sự ngây thơ mới của cô, vị thần Đại Hoàng kim cũng bị sự chân thành của cô đả động đến trái tim!
Một thời gian này của Giang Niệm cũng là nửa vui nửa buồn, nhưng mà cái này có thể trách ai? Chỉ có thể trách trí thông minh của mình quá cao, ai.
Cô ngồi ở dưới bóng cây, nâng má, nhìn lồng ngực Hoắc Lăng với vẻ đáng tiếc, dụ hoặc này của vận mệnh thật đúng là để cho người ta không chịu đựng nổi.
Hoắc Lăng có thể coi nhẹ ánh mắt mọi người, chỉ có một ánh mắt sau lưng kia lại để hắn có chút hơi khẩn trương.
Mỗi lần trong lúc vô tình hắn quay đầu, đều có thể trông thấy Giang Niệm ngồi ở đằng kia, co lại thành một đoàn nho nhỏ, gương mặt bị buồn bực hai má đỏ ửng, đôi mắt sáng tỏ nhìn bọn họ, giống như là hướng tới, nhìn liền có chút cô đơn.
Trong lòng của hắn mềm nhũn, không tự chủ liền muốn đi làm bạn với cô.
“Đứng tư thế quân đội mười phút đồng hồ.”
Tâm thần Hoắc Lăng khẽ động, sau một tiếng mệnh lệnh liền trực tiếp đi hướng Giang Niệm, sát lại càng gần, hắn càng có thể thấy rõ gương mặt đỏ phừng phừng vì nóng của cô, trên trán còn rơi mấy sợi mồ hôi ướt át, “Thế nào, có nơi nào không thoải mái hay không? Nếu không đi phòng y tế nghỉ ngơi một chút?”
Cái đề nghị này rất khiến người tâm động, phòng y tế không chỉ có điều hoà không khí có nước nóng còn có thể ngồi, thuận tiện có thể ăn chút đồ vật uống chút canh bổ sung thể lực, té xỉu còn lập tức có người cho làm cấp cứu, nhưng mà Giang Niệm làm một girl tâm cơ ngấp nghé lồng ngực của huấn luyện viên Hoắc, cũng là rất có dự kiến trước...
ngực.
Giang Niệm suy nghĩ nhất định cô phải chủ động ôm ấp yêu thương, hay là cô tự ngã ra đất, vì dụ hoặc này của vận mệnh rơi chút điểm tiết tháo tính là gì, điểm hi sinh ấy cô vẫn là có thể làm được.
Bản thân cô tổng cộng suy nghĩ nửa ngày, quyết định chờ về sau lúc huấn luyện tìm cái cơ hội tốt trước tiên nhào lên người huấn luyện viên Hoắc.
Chính là thời điểm ban đêm cùng cha Giang gọi video điện thoại có chút ít áy náy như vậy, cô cũng thật xin lỗi cha cô, dù sao Hoắc Lăng thế nhưng là anh em tốt mà cha Giang nhận định, mà cô lại muốn nhúng chàm anh em tốt của cha, muốn đem anh em tốt biến thành con rể, cha Giang biết được chân tướng nhất định sẽ khóc!
Cô chỉ có thể ở nơi này nói trước một tiếng: Cha, con gái bất hiếu có lỗi với cha! Về sau nhất định sẽ để Hoắc Lăng đến chịu đòn nhận tội!
Đại khái là ngày có chút suy nghĩ đêm sẽ mơ, tối hôm đó cô nằm mơ đều là Hoắc Lăng cõng cành mận gai đi cho cha Giang nói xin lỗi, cha Giang khóc trời đập đất, bộ dáng như vậy đừng đề cập đến có biết bao đáng thương, đều làm cho Giang Niệm đau lòng tỉnh.
Ngày thứ hai, cô liền hào hứng đi ôm ấp yêu thương.
Nhưng mà thời cơ này thật đúng là khó tìm, Giang Niệm từ ăn sáng đến cơm trưa, cũng không tìm được cơ hội thích hợp, bởi vì huấn luyện viên Hoắc rất được hoan nghênh, lúc không huấn luyện bên người liền sẽ đứng lên không ít người, nam nam nữ nữ đều có, có thể thấy được mị lực bất phàm nha! Lúc huấn luyện cô căn bản không đến gần được, tìm tới tìm lui, ngay cả sờ góc áo góc quần hắn một chút thôi cũng đều khó khăn.
Giang Niệm ôm mình run lẩy bẩy, không hổ là dụ hoặc của vận mệnh nha, dạng thiên tài như cô đều đấu không lại vận mệnh, những người bình thường này đương nhiên càng không phải là đối thủ của vận mệnh!
Giang Niệm thở dài, đồng tình nhìn những người phàm tục kia một chút, ngồi vào dưới cây mốc meo.
Ngày hôm nay thời tiết tựa hồ cũng đặc biệt nóng bức, chỉ đứng tư thế quân đội một lát liền mồ hôi ứa ra, Hoắc Lăng nhìn xuống thời gian, chuẩn bị qua năm phút đồng hồ liền để bọn họ nghỉ ngơi, mà lại hắn không yên lòng Giang Niệm, cái này đều đã tám ngày quân huấn, mỗi ngày cô đều cùng đi theo huấn luyện, mặc dù điểm danh xong đều sẽ đi một bên nghỉ ngơi, nhưng mà thời tiết này quá mức oi bức, côn trùng kêu vang chim hót, chạy bộ qua còn có thể mang theo tro bụi, nếu như trước kia Giang Niệm khẳng định đã chạy sớm, nói mạng nhỏ quý giá của cô sao có thể chịu tra tấn như thế...
Cô lại kiên trì lâu như vậy, cũng không có phàn nàn qua cái gì hoặc là tìm hắn muốn đặc quyền, hay là hắn tìm cơ hội làm cho cô đi phòng y tế nghỉ ngơi, ngày hôm nay rất nóng, hắn đáng nhẽ nên sớm cho cô đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Trần Thần hô một tiếng: “Huấn luyện viên, Giang Niệm té xỉu!”
Trần Thần cũng là ghen tị Giang Niệm, đem vị trí của Giang Niệm ảo tưởng thành mình, làm sao biết được nhìn một chút, liền gặp Giang Niệm chóng mặt ngã xuống trên mặt đất, đều dọa cho cô phát sợ!
Các bạn học chỉ thấy sắc mặt của huấn luyện viên Hoắc từ trước đến nay không đổi đột biến, hắn chỉ nói một câu nghỉ ngơi tại chỗ, lời còn chưa dứt, người đã đi ra ngoài thật xa, bước chân nhanh chóng còn có chút lộn xộn.
Ở trong trí nhớ của Hoắc Lăng, Giang Niệm mặc dù yếu ớt, nhưng mà cô từ trước đến nay ương ngạnh, coi như bị bệnh cũng sẽ để cho người ta cảm thấy sức sống của cô tràn đầy, nhưng hôm nay cô lại vô thanh vô tức ngã ở sau lưng hắn, để hắn cảm nhận được tâm hoảng trước nay chưa từng có cùng sợ hãi.
Hắn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn nằm dưới đất, hai mắt cô nhắm chặt, vô thanh vô tức, hận không thể một bước liền đến bên người cô!
Các bạn học chỉ thấy Hoắc Lăng ôm lấy Giang Niệm, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt, sau khi khiếp sợ, không tránh khỏi bởi vì sự tình vừa rồi xì xào bàn tán, bọn họ trước đó còn nói Giang Niệm nói cô ở dưới bóng cây chính là tham gia quân huấn là nói ngoa, hiện tại xem ra là một chút không có khoa trương, dù sao bọn họ là nhìn tận mắt thấy Giang Niệm ở bên cạnh ngồi mấy ngày, an vị ngồi đấy còn có thể té xỉu? Thân thể này là thật kém!
“Trước đó tớ nhìn tin tức đã nói qua, cậu ấy sau khi tham gia thi cấp ba liền bệnh hơn nửa tháng mới tốt.”
“Nghe nói về sau thi đại học cũng bệnh, nhưng mà không có bệnh nặng đến như vậy, nghe nói là nuôi tinh thần sức khỏe đến ba năm...”
“Tớ là oan uổng Giang Niệm, tớ vì trước đó không tín nhiệm Giang Niệm hướng cậu ấy nói xin lỗi...”
Đúng nha, ai có thể nghĩ tới cứ như vậy cũng có thể té xỉu?
Bên này đang nói, bên kia Hoắc Lăng chính là ôm Giang Niệm chạy tới phòng y tế, Giang Niệm chỉ cảm thấy chóng mặt cảm giác mình bay ở trên trời, lại giống là bị một bàn tay mạnh mẽ bế lên, cô mở to mắt, trông thấy cái cằm căng cứng của người đàn ông, còn có mồ hôi trên mặt hắn xẹt qua, càng có thể cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ hỗn loạn bên dưới quần áo hơi mỏng.
“Chú Hoắc...”
Hoắc Lăng cúi đầu nhìn cô, gặp gương mặt mềm mại so với vừa rồi càng thêm ửng hồng, gương mặt cái trán bốc lên mồ hôi, hắn nắm thật chặt cánh tay, an ủi: “Không sợ, không sao.”
Giang Niệm nở nụ cười, cô rõ ràng mới vừa rồi còn nghĩ đến làm sao ôm ấp yêu thương, đang suy nghĩ cái gì tư thế nào càng đẹp đâu, nào biết được choáng một chút cô đã ở trong ngực Hoắc Lăng, đây chính là cái niềm vui ngoài ý muốn nha, cô ôm chặt cổ của hắn, cái ôm ấp này quả nhiên rất ổn, rất có cảm giác an toàn.
“Cháu thế nào?”
“Hẳn là bị cảm nắng.”
“... Bị cảm nắng?”
... Thế mà ở bên trong sự kiên trì lâu như vậy của cô cuối cùng lại bị cảm nắng rồi? Vậy trước đó cô chịu khổ, chịu tội tính là gì nha, còn không bằng choáng sớm một chút, Giang Niệm cảm nhận được vận mệnh trêu cợt! Cô khổ sở nhích lại gần bả vai Hoắc Lăng, được rồi được rồi, bây giờ cũng coi là nhân họa đắc phúc*, an ủi nho nhỏ cô một chút.
*
Nhân họa đắc phúc: giống như trong lúc gặp xui xẻo, hay gặp họa thì lại có được điều may mắn.Chờ đến phòng y tế, chị bác sĩ xem qua cho cô, cuối cùng xác định quả nhiên là bị cảm nắng rất nhỏ, không có trở ngại, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, sau đó cho thuốc, Giang Niệm uống không ít nước nóng, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cục cảm giác dễ chịu không ít.
Hoắc Lăng ngồi ở bên giường, sờ lên cái trán của Giang Niệm, thấy không nóng giống như vừa rồi nữa, trong lòng cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra: “Anh đã gọi điện thoại cho Trương Yến, bảo cô ấy đến đón em trở về, hai ngày huấn luyện quân sự kế tiếp em không cần tham gia, liền ở trong nhà nghỉ ngơi đi, anh đi báo cho giảng viên của em.”
Giang Niệm gật gật đầu, cô cũng cảm thấy cô có thể trở về nhà nghỉ ngơi, dù sao lồng ngực của nam chính đã bị cô nhúng chàm qua.
Cô nhìn xem Hoắc Lăng, nói: “Cảm ơn chú Hoắc, ngày hôm nay chú lại cứu cháu một lần.”
Hoắc Lăng đều không nghĩ so đo với cách xưng hô của Giang Niệm đối với hắn, không đồng ý nói: “Em cảm thấy không thoải mái nên nói sớm với anh, bất luận bất cứ lúc nào.”
Giang Niệm nghĩ nghĩ: “Cháu cũng không biết, có thể là quá nóng, đột nhiên liền không thoải mái.”
Hoắc Lăng nhíu mày, hắn đại khái lần thứ nhất cảm nhận được cái gì gọi là nhi nữ tình trường, cái gì gọi là nóng ruột nóng gan, hắn giật góc dưới, cuối cùng là nhịn không được vuốt ve tóc dài hơi loạn của cô, tay của hắn rất nhẹ, trong ánh mắt có đau lòng, lúc ngón tay lướt qua sợi tóc mềm mại của cô mang đến cảm giác ngứa tê tê dại dại.
Giang Niệm khoát khoát tay nói: “Chú yên tâm đi, cuộc sống huy hoàng của cháu vừa mới bắt đầu, sẽ không đổ xuống như vậy. Đây đều là tra tấn của vận mệnh đối với cháu nha, cháu sẽ càng đánh càng hăng, để nó đều sợ hãi! Chú đi trước đi, bọn họ còn đang chờ chú đấy, đừng lo lắng cho cháu, tin tưởng cháu, một người là cháu cũng sẽ chiến thắng ma bệnh, cố gắng còn sống!”
Hoắc Lăng: “......”
Chị bác sĩ cầm nước ngọt hạ nhiệt vừa đi vào: “......???”
Chị bác sĩ bất đắc dĩ cười nói: “Bạn học, em chính là bị cảm nắng mà thôi, sẽ không nguy hiểm sinh mệnh, đừng suy nghĩ nhiều.”
Giang Niệm nói: “Em biết, chị không hiểu, thiên tài bị vận mệnh ghen ghét giống như em đây, liền xem như một điểm nhỏ cảm mạo cũng là chuyện lớn hàng đầu!”
Khóe miệng chị bác sĩ giật một cái, kỳ thật dáng dấp cô bé này tốt cũng thật thông minh, chính là đầu óc có bệnh. Chị bác sĩ đem nước ngọt hạ nhiệt đưa cho Hoắc Lăng, “Cho vị bạn học này uống một bình.” Bàn giao mọi việc xong sau liền đi ra ngoài.
Hoắc Lăng nhận lấy, mở ra đóng gói lấy ra một bình cắm ống hút đưa cho Giang Niệm, “Uống trước đi.”
Giang Niệm hai cái liền uống cạn sạch, thấy Hoắc Lăng ngồi tại nguyên chỗ không có một chút ý tứ muốn đi, con mắt đen như mực nhìn cô, không giống như ngày xưa là lạnh lùng, ôn hòa, ngược lại nhiều chút ngưng trọng cùng nghiêm túc.
“Thế nào?”
Hoắc Lăng không nói, chính là đau lòng, loại cảm giác này khiến trong lòng hắn cũng bị đả động, trước kia nghe Giang Niệm nói những lời này hắn sẽ còn buồn cười, bây giờ cũng chỉ còn lại có đau lòng, huống chi lần này bệnh của Giang Niệm vẫn là ở trong lúc hắn trông nom không cẩn thận, trong lòng hắn đau sau đó còn có tự trách, cũng càng phát giác thời gian quá ít.
Hắn đột nhiên đưa tay đem Giang Niệm kéo vào trong ngực, vuốt tấm lưng tinh tế của cô: “ Buổi tối anh trở lại nhìn em.”
Giang Niệm ở bả vai hắn nhích lại gần, đưa tay liền ôm lấy hắn, cô rõ ràng cảm giác được hắn cứng ngắc lại một chút, Giang Niệm hắc hắc: “Được rồi nha.”
Cái này ôm có thể thật ấm áp.
...
Giang Niệm kỳ thật còn có chút khó chịu, choáng đầu đau đầu, nước uống một chén lại một chén mà vẫn là khát, nhà vệ sinh cũng không biết chạy mấy lần, cả người đều không có khí lực gì, cuối cùng thật vất vả mới giày vò ngủ, giấc ngủ này là đến xế chiều qua sáu giờ, cô là bị âm thanh điện thoại chấn động đánh thức, cầm điện thoại di động lên xem xét, là mẹ của cô gọi video tới.
Từ khi Giang Niệm tới Đế Đô đi học đại học, mỗi ngày cô đều sẽ cùng trong nhà gọi video, tùy tiện tâm sự báo bình an, đây cơ hồ là thói quen của một nhà bọn họ.
Giang Niệm cũng không muốn trong nhà lo lắng, chính là không nhận video bên kia đoán cũng đoán được, cô ngồi xuống, kết nối video.
Bên kia mẹ Giang không có ngạc nhiên một chút nào, nhìn chằm chằm Giang Niệm xem xét nửa ngày mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu Hoắc cho chúng ta gọi điện thoại nói con bị cảm nắng, hiện tại khá hơn không?”
Giang Niệm đánh một cái ngáp, gật gật đầu: “Vâng, con uống thuốc đã tốt hơn nhiều.”
Đầu cha Giang cũng xông ra, đau lòng nói: “Con gái của cha, trước đó đã nói để con ở nhà nghỉ ngơi đừng đi quân huấn, hiện tại bị cảm nắng khó chịu nhưng vẫn là bản thân con!”
Mẹ Giang vỗ cha Giang một cái tát: “Thật dễ nói chuyện!”
Cha Giang: “Con gái ngoan, cha lo lắng cho con, đều nhanh đau lòng muốn chết!”
Giang Niệm phốc cười: “Biết rồi, con đã xin nghỉ, về sau huấn luyện quân sự đều không đi. Kỳ thật lần này con cũng rất tốt nha, con đều giữ vững được vài ngày đó, con nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm vẫn là rất hữu dụng!”
Mẹ Giang cũng đau lòng, liền cảm giác con gái bà giống như lại thật gầy đi thật nhiều, ngày hôm nay thời điểm Hoắc Lăng gọi điện thoại đến bà đều sắp lo lắng gần chết, nếu như thời điểm bà mang thai lại cẩn thận một chút, chú ý một chút, Niệm Niệm của bà làm sao vừa sinh ra thì liền ăn khổ nhiều như vậy? Làm cho con không thể giống như đứa trẻ bình thường có cuộc sống tự do... Bây giờ đứa bé ngã bệnh bà còn không thể ở bên người chăm sóc...
Nghĩ như vậy, hai mắt mẹ Giang đỏ ngầu, cha Giang vỗ vỗ vợ mình, mẹ Giang đem nước mắt đều nén trở về, cười nói: “Niệm Niệm, trước rời giường ăn cơm, ăn cơm ngủ tiếp.”
Giang Niệm cười đến xán lạn: “Vâng, con cũng thật đói, con cảm giác ngày hôm nay con có thể ăn hai bát cơm!”
“Không cho phép ăn nhiều, cẩn thận nghẹn.”
“Được rồi mẹ, con gái rất ngoan rất nghe lời.”
“......”
Mẹ Giang phốc cười, lại dặn dò vài câu mới tắt video, sau khi tắt bà liền lau, chùi đi nước mắt, cha Giang ngồi ở bên cho đưa khăn tay, bà bất đắc dĩ thở dài.
Cha Giang cũng đau lòng, chuyện Giang Niệm bị cảm nắng này ông còn không dám cùng cha mẹ ông nói, liền sợ hai người già biết rồi sẽ lo lắng, bây giờ bọn họ xa cuối chân trời, chính là nghĩ quan tâm cũng quan tâm không được, may mắn người anh em tốt kia của ông cũng không sai, có thể giúp đỡ chiếu cố một chút, mà lại nói là đã xin nghỉ chỗ giảng viên cho Giang Niệm, hi vọng nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi đi.
Giang Niệm không có khẩu vị gì, nhưng cũng rất nghiêm túc ăn cơm ăn canh, nửa giờ sau bữa ăn còn uống chén thuốc, dù sao cô còn muốn cùng vận mệnh chiến đấu đó, không có cái thân thể tốt thì làm sao được.
Thời điểm Hoắc Lăng tới Giang Niệm đang trong phòng đi lại để tiêu thực, hắn còn mặc một thân quân trang, xem xét chính là mới từ trường học bên kia tới đây, ánh mắt của hắn ở trên người cô quét qua: “Tốt hơn một chút rồi?”
“Là tốt hơn nhiều.”
Hắn ừm một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.
Gì giúp việc đã về nhà, trợ lý đi ra cho rót nước trà, bưng hoa quả tới, sau đó mới thức thời trở về phòng, Giang Niệm đã uống một ngày nước, cô trông thấy nước đều là no bụng, liền nện bước bước nhỏ ở phòng khách vừa đi vừa về, Hoắc Lăng đi cùng cô đi vài bước, tròng mắt đã nhìn thấy bộ dáng cô bé này biếng nhác.
Giang Niệm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ nhàng, đây chính là cơ hội tốt gọi là trời tối để phát triển gian tình nha!
Cha, con xin lỗi cha rồi.
Cô chính là suy nghĩ làm như thế nào nhào, là nhào ghế sô pha vẫn là nhào trên mặt đất? Nhào ghế sô pha đi, nếu nhào trên mặt đất, mặt đất kia tuyệt đối sẽ không thương hương tiếc ngọc với cô.
Giang Niệm cũng là hạ quyết tâm, cô tiến lên một bước liền chủ động ôm eo Hoắc Lăng, cô ôm lấy hắn, đem hắn đẩy ở trên vách tường, Hoắc Lăng tự xưng là khí lực cực lớn, nhưng mà trong chớp nhoáng này hắn cảm giác mình thành một miếng bông, liền bị cô chế phục dễ như trở bàn tay!
Giang Niệm ghé vào lồng ngực hắn, ngửa đầu nhìn xem hắn, thần sắc cực kì như thật rồi nói: “Chú Hoắc, vì chú, cháu chỉ có thể có lỗi với cha cháu!”
Hoắc Lăng: “......???”
Cha, tha thứ cho con gái bất hiếu đi!