Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 75: Khuynh Thành Tuyệt Luyến (16)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: An Minh Tuệ.

________________________

Dì giúp việc trước kia đã đến, mua thêm rau quả hoa quả tươi mới, một buổi sáng sớm, đã nấu xong cháo gạo, chưng bánh bao lớn mập mạp thơm ngào ngạt lên, lại xào hai đĩa thức ăn chay, cắt một ít dưa muối, vị chua ăn giòn ngọt lại thoải mái, đặc biệt ngon khi ăn khai vị với cơm.

Giang Niệm là thật đói nha, cô cũng là mệt nhọc một đêm, vì bảo bối của cô đem xương cốt non nớt này của cô đều muốn giày vò nát, cô nuốt nước bọt tiến vào phòng bếp, trước tiên cầm lấy cái bánh bao gặm hai cái da của cái bánh bao này thật xốp, bánh bao nhân thịt ăn cũng thật ngon miệng, cắn một cái vào miệng thật sự rất rất ngon.

Một cái bánh bao vào trong bụng, Giang Niệm cuối cùng cũng có cảm giác mình sống lại.

Cô là sống lại, nghĩ đến đại bảo bối còn đang nằm trên giường, cũng không biết lúc nào tỉnh nữa, liền để dì giúp việc đem thức ăn nóng để trong nồi, còn bảo dì làm nhiều thêm hai món ăn vào bữa trưa, làm canh xương và nhiêu thịt một chút, cô nhìn thấy bảo bối của cô thật gầy, phải thật tốt bồi bổ thân thể cho hắn. Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này cô mới đi đến thư phòng đọc sách viết đại cương, thuận tiện ngẫm lại đi Hoắc gia mang theo lễ vật gì thì tương đối phù hợp nha?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.



rượu đế tự nhiên cũng chuẩn bị thêm, mặt khác lại thêm chút đông trùng hạ thảo các loại thực phẩm dinh dưỡng, chuẩn bị đồ như vậy, nghĩ đến cũng không xê xích gì nhiều.

Nhưng mẹ Giang làm sao đều không yên lòng, hận không thể lập tức bay đến Đế Đô! Lại nói con gái bà còn nhỏ đó, cũng chưa tới hai mươi tuổi, yêu đương thì không có gì, nhưng mà đi gặp phụ huynh thì có phải là quá nhanh rồi?

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cha Giang vỗ vỗ vai mẹ Giang, an ủi nói: “Đừng lo lắng, cuối cùng có được hay không thì còn chưa nhất định đâu.”

?

Sau đó liền bị mẹ Giang nện cho một trận, “Trong mồm chó nhả không ra ngà voi, cái tên này, làm cha không biết trông mong tốt hơn sao? Anh thật sự là không phải đang ghen tị chứ?”

“Làm sao có thể?!” Ông là cái loại người này sao? Cha Giang ôm đầu cũng tủi thân nha, nói giống như là ông không muốn con gái của mình được tốt vậy, nhưng yêu đương không phải là như vậy sao, ai biết được sau này như thế nào chứ, ông cũng hi vọng sự hi sinh của ông có thể có cái kết quả tốt nha!

Mẹ Giang thuê người, đem một rương lớn quà tặng đưa đi Đế Đô, lại cho Giang Niệm nói những lễ vật kia đều là cho ai cho ai, cũng đừng làm loạn lên, liền ngay cả Hoắc Lăng cũng có, nghe nói lần này hắn làm nhiệm vụ bị thương, như vậy không phải bồi bổ thật tốt sao? Thật sự là cùng suy nghĩ với Giang Niệm, dù sao gần đây mỗi lần Hoắc Lăng đến, cô đều để dì giúp việc cho hắn làm các loại canh bồi bổ thân thể, mắt thấy trên người hắn giống như là mọc ra thêm một chút thịt, Giang Niệm là thật vui vẻ, ừm, làm thật nhiều đồ ăn, bổ thân lại bổ thận, vừa vặn vẹn toàn đôi bên nha.

Hoắc Lăng đen mặt, hắn là thật vui khi Giang Niệm nhớ hắn, tăng cường hắn, bổ thân còn dễ nói, bổ thận hắn cảm thấy không cần... Vẫn là nói cô quan tâm hắn, bởi vì cho là hắn không được?

Sau đó Giang Niệm liền phát hiện những cái canh kia cô đều không có phí công cho hắn uống, nhìn bảo bối của cô càng ngày càng lợi hại nha, đem cô cho chơi đùa, xương cốt đều nhanh rời nhau. Nhưng lồng ngực hắn rộng lớn, mỗi lần Giang Niệm ôm hắn, thời điểm đầu cô chôn ở cổ hắn, đều đặc biệt có cảm giác nhẹ nhàng lại đặc biệt an toàn, trong lòng bịch bịch, mê hoặc cô đến hồn bay khỏi xác, xương cốt có rã rời cũng đều không nỡ buông tay.

Nghĩ đến muốn cùng bảo bối ngược luyến tình thâm, Giang Niệm đều đau lòng, cái này đều do cô nha, nếu như không phải là do cô quá thiên tài thì làm sao lại trêu đến vận mệnh ghen ghét như thế chứ?

... Cô đau lòng đau lòng sau đó rất nhanh liền ngủ, tỉnh lại thì đã qua hai giờ.

Hoắc Lăng không có thói quen ngủ trưa, giờ phút này đang ngồi ở bệ cửa sổ đọc sách, hắn mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần dài, tóc ngắn, bên mặt lạnh lùng.

Giang Niệm nháy con mắt xem hắn, Hoắc Lăng rất mau quay đầu lại, thấy cô tỉnh, nói khẽ: “Tỉnh, lại ngủ một chút nữa?”

Giang Niệm hừ hừ vài tiếng, ngủ là không thể ngủ nữa, cô còn phải đi chỉnh lý đại cương đó, tuyến thời gian cùng sự kiện hầu như đều chỉnh lý tốt, chỉ còn lại thời kỳ cùng các nhân vật sự tích lớn, đương nhiên tổ tiên cùng hậu bối nếu có nổi danh cũng muốn viết thêm một chút, cũng dễ dàng giúp độc giả lý giải về chuyện xưa hơn. Cô hi vọng cô không mang theo tình cảm riêng tư đi viết, nếu viết như vậy sẽ không cảm thấy rõ ràng.

Cô duỗi lưng một cái, vén chăn lên xuống giường, thời điểm cô vừa đi hai bước còn có một chút run chân, gần nhất cô là thường xuyên run chân, dù sao cũng là có cơ bụng sáu múi, hai đầu cơ bắp, lực lượng ở phần eo cùng chân đều đặc biệt phát đạt, lợi hại là thật sự lợi hại, ôm cô giống như xách một con gà con vậy!

Giang Niệm làm một nhóc đáng thương bị vận mệnh ghen ghét, thật sự không phải là đối thủ của hắn, chỉ có chết đi sống lại, cô cảm thấy cô cũng nên phải bồi bổ thật tốt, bảo bối quá lợi hại cũng là gánh vác ngọt ngào mà cô phải chịu nha.

A, không đúng rồi!

Giang Niệm đột nhiên bừng tỉnh mọi chuyện! Khẳng định lại là vận mệnh ở đây quấy phá, nhìn cô xem, gần nhất đều bị sắc đẹp mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngủ một cái ngủ trưa cũng còn có thể biến thành dạng này, chính sự là triệt để quên sạch sành sanh!

... Nhưng mà xem ra vận mệnh cũng coi như là làm chuyện tốt, chỉ trách tâm trí của cô không kiên định nha, ai bảo bảo bối của cô tốt như vậy, vậy đại khái đây chính là cái gọi là đau nhức cũng vui vẻ.

...

Tình cảm của Giang Niệm có thu hoạch lớn, đến trường học cũng là người nổi tiếng, rất nhiều ánh mắt bạn học nhìn cô đều rất hoảng sợ, liền ngay cả Trần Thần cùng Tưởng Vân cũng muốn run lẩy bẩy, các cô là thật không hiểu rõ mạch não kín của thiên tài, đến cùng vì cái gì mỗi lần kiểm tra đều đem điểm số khống chế ở tuyến hợp lệ chứ!??

Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng về sau học xong đại học còn có phần thi nữa, lại thêm một cái tiếng hót lên làm kinh người sao?

Giang Niệm bĩu môi, những người trần mắt thịt này khẳng định không hiểu được phiền não của thiên tài như cô rồi, hiện tại cô là cái người bận rộn, không chỉ có muốn học tập, muốn viết, còn muốn cùng chú Hoắc của cô yêu đương, muốn sủng ái bảo bối của cô nha, tinh lực đều phải phân chia ra nhiều việc, có thể không thi lại cũng không tệ rồi, bằng không thì lại ngã bệnh thì làm sao bây giờ?

Huống chi cô cũng không phải người muốn mua danh chuộc tiếng gì, không để ý những cái vớ vẩn kia.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Đại khái là Giang Niệm từng có tiền án “Nghỉ ngơi dưỡng sức” ở đó, cho nên các bạn học cùng cấp hoặc khác cấp hoàn toàn không dám chế giễu cô là thiên tài hết thời, liền sợ lúc nào đó cô lại nghẹn ra cái đại chiêu gì, làm cho bọn họ chấn động đến hồn lìa khỏi xác.

Còn dồn dập suy đoán hiện tại cô lại muốn làm cái gì, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục mê hoặc vận mệnh sao? Không đúng, có thể là mê hoặc bọn họ...

Trong lúc nhất thời, thư viện, phòng tự học đều ngồi đầy người.

Trán. = =

...



Còn chưa đợi được Hoắc Lăng về đến nhà, ngược lại là lại đem hai tên con trai nhà bác cả cũng đi sang đây xem, không phải nói, đây chính là đến xem việc lạ cùng hóng hớt, dù sao Tiểu Ngũ kia của nhà bọn họ là thật là lãnh khốc, từ nhỏ liền không gặp hắn cùng cô bé nào đến gần, bọn họ còn lo lắng hắn xuất gia làm hòa thượng đó! Mắt thấy nó làm quen bạn gái, đã thế còn có ý nghĩ kết hôn, cái này có thể không khiến người ta kích động sao?

Theo bọn họ nghĩ, cô gái kia khẳng định có chỗ hơn người, khẳng định không phải cô gái bình thường, bằng không thì sao có thể bắt lấy Hoắc Ngũ chứ? Hoắc Ngũ kia kiên cường, có thể đè ép được hắn không chừng chính là nữ vương, có khi còn lợi hại hơn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Ai ngờ sau khi Hoắc Lăng mang theo Giang Niệm đến nhà, lúc mà cả một nhà bọn họ nhìn thấy cô gái nũng nịu đứng bên cạnh người Hoắc Lăng, con mắt đều nhanh lóe mù, quả thực không dám tin!

Ôi!!! mẹ nó, kiên cường đến mức không thể cứng rắn thêm được nữa như Hoắc Ngũ hóa ra là thích loại hình xinh xắn động lòng người sao?

Hôm nay Giang Niệm mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, bên ngoài mặc thêm một kiện áo khoác nhung phối hợp với ủng ngắn, bọc khăn quàng cổ, bên trên mái tóc thật dài còn cài thêm một cái kẹp tóc Đại Hoàng kim, mặc dù lỗ tai trơ trọi, nhưng cổ tay cô cùng trên cổ đều đeo Đại Hoàng Kim, mặc dù cha mẹ ông nội bà nội không ở bên người, ít nhất cũng phải để Đại Hoàng Kim chứng kiến chuyện lớn trong đời cô một chút chứ, còn phải bồi dưỡng trách nhiệm của nó đối với cô nữa.

Hoắc Lăng vừa nhìn thấy mấy người kia ở trong nhà hắn, đôi mắt đều léo lên giống như mắt chó hợp kim titan, nhìn thấy mấy anh cùng chị của hắn ngồi thành hàng liền cảm thấy đau đầu, hắn nắm chặt tay Giang Niệm: “Chớ khẩn trương, em có thể đem mấy cái người này xem như không tồn tại."

Giang Niệm cười vỗ vỗ tay của hắn, an ủi nói: “Bảo bối yên tâm, vì anh khó khăn lớn hơn nữa em cũng chịu được.”

Hoắc Lăng: “......”

Cũng không biết cái chứng bệnh thích gọi hắn là bảo bối này lúc nào mới có thể thay đổi.:)

Trương nữ sĩ nghe được con gái hứng thú bừng bừng chạy tới phòng bếp nói: “Mẹ, mau ra đây, Tiểu Lăng mang theo bạn gái về đến rồi!”

Con mắt Trương nữ sĩ sáng lên, đặt dao phay liền đi ra ngoài, còn thuận tiện sửa sang lại tóc cùng quần áo: “Đang ở đâu? Con nhìn thấy người sao, thế nào rồi?”

Hoắc Anh che miệng cười nói: “Con còn nói em út nhà chúng ta sẽ thích dạng con gái như nào chứ, anh cả còn nói không phải nữ vương chính là cọp cái, không nghĩ tới là loại cô gái xinh xắn đáng thương, chính là loại mà chỉ nhìn một chút cũng làm người ta muốn bảo vệ đó.”

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Nhà bọn họ mặc dù biết Hoắc Lăng có bạn gái, thế nhưng là cũng không có cố ý đi nghe ngóng cái gì, một là Hoắc Lăng còn không có mang về nhà, cái gì cũng còn không xác định đâu; hai là nếu làm như vậy thì sẽ không tôn trọng cô gái kia; cha cũng là sợ nếu chuyện này mà nhà bọn họ nhúng tay quá nhiều sẽ hỏng.

Cho nên lần này Hoắc Lăng nói muốn dẫn Giang Niệm về nhà, bọn họ tự nhiên vui vẻ không thôi, cũng là mới nghe Hoắc Lăng nói thân thể của Giang Niệm từ nhỏ là không hề tốt đẹp gì, phương diện ẩm thực tương đối chú trọng, để phòng bếp làm chút đồ ăn thanh đạm dưỡng sinh.

Trương nữ sĩ chỉ nói thân thể Giang Niệm không tốt, là thân thể có chút yếu, nuôi một chút nuôi liền tốt, nhưng khi thời điểm bà chân chính trông thấy Giang Niệm, trong nội tâm bà chính là một tiếng lộp bộp.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cô bé kia dáng dấp mi thanh mục tú, xác thực là xinh xắn động lòng người, có lẽ là bởi vì được bảo vệ đến quá tốt, hai đầu lông mày của cô nhìn không thấy mảy may sầu lo, tất cả đều là vui vẻ vui vẻ, cười lên mặt mày cong cong xem xét liền làm người ta yêu thích. Nhưng mà Trương nữ sĩ vốn là bác sĩ trong bệnh viện quân khu, tự nhiên có thể nhìn ra cô gái này thể cốt yếu không phải một điểm nửa điểm, đây chính là do bệnh tình triền miên nhiều năm mới có như vậy...

Giang Niệm đi đến trước mặt Trương nữ sĩ: “Chào dì ạ, đây là lễ vật mà cháu mang cho dì, hi vọng là dì thích.”

Trương nữ sĩ nhận lấy, cười nói cảm ơn, mặc dù là cô gái tốt, nhưng là không thích hợp với Hoắc Lăng.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.



Một ngày này Hoắc gia đặc biệt náo nhiệt, không chờ đến thời gian một ngày, toàn bộ khu nhà đều biết Tiểu Ngũ của Hoắc gia mang theo bạn gái về nhà! Hoắc Ngũ có bạn gái, Hoắc Ngũ muốn kết hôn!

Hoắc Ngũ là ai nha? Đây chính là thằng nhóc thối cứng đầu được toàn khu công nhận! Thằng nhóc thối cứng đầu đều có bạn gái còn mang về nhà, không chừng hai năm nữa còn có thể có thêm đứa bé! Nhìn nhìn lại nhìn mấy đứa con cháu nhà mình, nhìn xem mấy đứa còn dám lại kiếm cớ nói:

“Hoắc Ngũ năm nay hai lăm hai sáu vẫn là một tên độc thân, bạn gái đều chưa từng quen một người đó, nhà họ không vội mọi người gấp cái gì chứ?”

“Chúng con tốt xấu gì còn có bạn gái đó, ít ra còn có hi vọng không phải sao, còn hơn Hoắc Ngũ trực tiếp để người ta tuyệt vọng đó?”

“Người nhà Hoắc Ngũ cũng không có gấp gáp, chúng ta gấp cái gì chứ? Ngài có thể yên tĩnh chút!”

Hiện tại ai dám nói những lời nói như thế này nữa, đây không phải là muốn ăn đánh sao?

Bây giờ các ông các bà cuối cùng là có thể kiên cường một hồi, nhìn xem Hoắc Ngũ nhà người ta không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, trực tiếp mang về nhà muốn kết hôn!

Đánh! Hiện tại có thể có lý do đánh bọn nhóc thối này!

Trong lúc nhất thời, cả Hoắc gia là vui vẻ tràn đầy tiếng cười, nhà khác liền thê thê thảm thảm ưu tư.

...

Sau khi ăn xong cơm tối Hoắc Lăng đưa Giang Niệm trở về nhà, hắn tự mình đem cô đưa đến cửa nhà mới dẹp đường hồi phủ.

Giang Niệm cho hắn một cái ôm sắp chia tay: “Bảo bối, trên đường cẩn thận.”

Hoắc Lăng bất đắc dĩ gõ gõ cái trán cô: “Hừm, đi vào.”

Hắn nhìn xem Giang Niệm trở về phòng, cửa đóng lại, Hoắc Lăng đứng một lát, quay người rời đi.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lúc hắn về đến nhà, các anh các chị của hắn sớm đã không biết chạy đi đâu, chỉ có Trương nữ sĩ ngồi ở phòng khách, trên mặt là sầu lo, hiển nhiên là đang chờ hắn trở về.

“Hoắc Lăng, lại đây ngồi, mẹ con chúng ta trò chuyện một chút.”

“Mẹ, mẹ là muốn nói về việc của Giang Niệm sao?”

Hoắc Lăng đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, Trương nữ sĩ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Mẹ nghe nói Giang Niệm từ nhỏ đã là người yếu nhiều bệnh, thuốc Đông y thuốc tây ăn không ít, liền bác sĩ Vương đều đã bắt mạch, kết quả cuối cùng cũng không tốt lắm, mấy năm này mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng cũng chỉ thế thôi, cô bé có lẽ còn không cách nào thai nghén một đứa bé...”

Trương nữ sĩ nói: “Hoắc Lăng, mẹ hi vọng con có thể cùng một người có thể chăm sóc con để kết hôn, thời điểm khi con làm nhiệm vụ có thể chống lên một ngôi nhà, vợ của con không chỉ có thể chiếu cố con, càng sẽ là hậu thuẫn kiên cường ở phía sau con, mà không phải là liên lụy cho con biết không? Hoắc Lăng, mẹ biết con thích Giang Niệm, cô bé đó cũng là cô gái tốt, nhưng lại không thích hợp làm vợ của con, con cùng cô bé đó kết hôn, sẽ rất vất vả.”

Hoắc Lăng chân thành nói: “Mẹ, mặc dù thân thể của Giang Niệm không tốt, nhưng năng lực xuất chúng, càng không phải là loại mảnh mai đến mức cần người khác lúc nào cũng phải chăm sóc, em ấy kiên cường, độc lập, càng sẽ không là liên lụy con. Huống chi con là bởi vì thích mới ở cùng với em ấy, thích lẫn nhau liền chiếu cố lẫn nhau, càng phải là lo lắng lẫn nhau, giống như con, mặc dù con muốn thường xuyên lo lắng thân thể của em ấy, có phải là bị bệnh hay không, hay mệt mỏi rồi tới giờ uống thuốc, nhưng đồng dạng, Giang Niệm tiếp nhận con cũng liền mang ý nghĩa em ấy tiếp nhận nghề nghiệp của con, gánh chịu lấy nguy hiểm không biết lúc nào liền sẽ mất đi con, một khi có đứa bé, có lẽ em ấy còn phải đối mặt với việc thống khổ mất đi người chồng, đứa bé mất đi cha. Chúng con đều là vì lẫn nhau mà chấp nhận gánh mọi nguy hiểm, không phải sao?”

Trong lúc nhất thời Trương nữ sĩ dĩ nhiên á khẩu không trả lời được, bà có lẽ là ích kỷ, nhưng mà làm một người mẹ, sao có thể không ích kỷ muốn con trai mình tìm một cô gái tốt làm vợ chứ?

“Cũng là bởi vì công việc của con nguy hiểm, liền càng phải tìm một cô gái có thể đảm đương mọi thứ, nếu có một ngày con thật sự có cái gì ngoài ý muốn, đến lúc đó nên làm cái gì? Thân thể Giang Niệm như vậy, có thể chịu nổi cái gì kích thích sao?”

Trong lòng Hoắc Lăng cứng lại, bất đắc dĩ cười khổ một cái: “Mẹ, con sẽ cố gắng còn sống, trong mắt của con, Giang Niệm càng là động lực để con chèo chống loại trừ hết tất cả khó khăn, đều muốn sống sót, vì em ấy, nghĩ đến em ấy còn đang chờ con, liền ở núi đao biển lửa con cũng sẽ bò lên!”

Trương nữ sĩ nói: “Hoắc Lăng, làm sao con lại cố chấp như vậy chứ? Giang Niệm hẳn là nên tìm một người đàn ông thành thật để sinh hoạt, một người có thể thời thời khắc khắc làm bạn cùng cô bé đó, người chiếu cố cô bé. Con xem chính con, vừa đi liền không biết ngày về, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là xuất sinh nhập tử, mẹ đều lo lắng đề phòng ngủ không yên, liền sợ con có cái gì xảy ra, còn có cả cha con cũng thế, lúc trẻ chúng ta không ít lần vì chuyện này mà cãi nhau, thật vất vả sống tới giờ, hiện tại lại bắt đầu lo lắng cho con! Mẹ như vậy đều chịu không nổi, Giang Niệm có thể làm sao?”

Trương nữ sĩ mặc dù cố chấp cho rằng Giang Niệm cùng Hoắc Lăng không thích hợp, nhưng xác thực bà nói rất có lý, giống như một chút liền đâm trúng lo lắng trong lòng Hoắc Lăng, Trương nữ sĩ nói Giang Niệm vạn phần không tốt hắn đều có thể phản bác, hắn là có thể nói rất nhiều lời nói để bảo vệ cô, nhưng hôm nay trái lại, hắn liền một câu cũng nói không nên lời.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Trương nữ sĩ thấy Hoắc Lăng thật lòng nghĩ tới, liền không nói thêm cái gì: “Hoắc Lăng, con suy nghĩ thật kỹ.”

Ở trong mắt của Trương nữ sĩ, không chỉ có Giang Niệm không thích hợp với Hoắc Lăng, Hoắc Lăng cũng không thích hợp Giang Niệm.

Hai người này cùng một chỗ, thời gian này làm như thế nào mà trải qua? Hi vọng Hoắc Lăng có thể nghĩ thông suốt.

Ai ngờ Hoắc Lăng đứng lên nói: “Bất luận như thế nào, con sẽ không bỏ rơi Giang Niệm. Con đi trước ngủ, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Con...”

Bà nhìn Hoắc Lăng đi xa, chỉ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ, chẳng lẽ bà phải cùng Giang Niệm nói chuyện?

...

Giang Niệm lúc về đến nhà cũng còn khá sớm, cô đi thư phòng nhìn sách một lát, trong lúc đó mẹ Giang còn gọi điện thoại tới hỏi cô đi Hoắc gia thế nào rồi? Cha mẹ của Hoắc Lăng ở chung có tốt không?

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm cảm thấy rất tốt, mặc dù Trương nữ sĩ cũng không đồng ý cô ở cùng với Hoắc Lăng, tình huống này cô đều dự liệu được, tất cả cũng không có gì bất ngờ, kỳ thật Trương nữ sĩ vẫn là rất tốt, chỉ có thể nói cô so với điều kiện của người con dâu trong mắt bà không hợp, mà lại lấy tình huống của cô, xác thực không có cách nào sinh đứa bé cho Hoắc Lăng.

Giang Niệm chưa từng có bởi vì cái này mà cảm thấy cô cùng người khác có cái gì không giống nhau, cũng không có cảm thấy mình có cái gì đặc biệt hoặc là không thể quen bạn trai kết hôn, phụ nữ cũng không phải là chỉ sinh con, đương nhiên cũng không cần một đứa bé để chứng minh cô là phụ nữ.

Đương nhiên người ngoài nghĩ như thế nào cô là không cách nào quyết định, cô chỉ cần có người nhà, Đại Hoàng Kim cùng thần tài thích, cô cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào đó.

Trọng yếu nhất chính là cô là thiên tài, bị vận mệnh ghen ghét, ý nghĩ của người bình thường làm sao có thể cùng so cùng cô? Khẳng định không thể nào hiểu được cô!



không chừng liền muốn bắt đầu từ nơi này của Trương nữ sĩ, viết lên một nét bút tráng lệ!

Cái gọi là tuyệt luyến, tuyệt luyến, kia không chừng chính là muốn đi đến tuyệt đường mới được đó.

Trương nữ sĩ là tự mình tới cửa, thời điểm bà đến còn mang theo chút hoa quả, bộ dáng nhìn có chút xấu hổ.

Ngược lại là Giang Niệm rất chờ mong, để trợ lý cho bưng nước trà bánh ngọt tới, liền đợi đến lúc Trương nữ sĩ cùng cô tâm sự để cho cô suy tính quan hệ của cô cùng Hoắc Lăng một chút.

Nào biết được ngay cả trà Trương nữ sĩ đều không uống, trực tiếp liền nói: “Dì mới biết được, hóa ra cháu là một cô gái tốt vừa cố gắng lại nghiêm túc trong cuộc sống, trước đó còn nói do thân thể của cháu không thích hợp với Hoắc Lăng, đây là dì nghĩ sai... Nhưng dì nghe ông Hoắc sau đó nói qua, mới biết được cháu là một cô gái kiên cường cùng dũng cảm như thế này, con đường kia cháu đi khó khăn như thế nào, cháu cũng không mềm yếu, Hoắc Lăng cùng với cháu, cháu cũng sẽ cho nó dũng khí cùng lực lượng.”

Giang Niệm trợn mắt hốc mồm: “......???”

... Cô quá dũng cảm, quá cố gắng, quá hoàn mỹ chính là sai lầm rồi sao??

... Cô thân tàn chí kiên còn là sai lầm rồi sao?!

Hóa ra hào quang của thiên tài vĩnh viễn sẽ không bị che lấp!

Vẫn là nói đây lại là một lần trêu cợt của vận mệnh sao?

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.