*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: An Minh Tuệ. _______________________ Trương nữ sĩ là thấy Hoắc Lăng quá mức kiên trì, gần như là nhận định Giang Niệm, nói cái gì cũng chính là không chịu buông tay, bà chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ, tự nhiên cũng tò mò một cô gái ốm yếu như vậy tại sao lại có thể có mị lực lớn như thế, có thể dẫn tới con trai của bà khăng khăng một mực như vậy, đến chết cũng không đổi?
Thật ra mà nói, từ nhỏ dáng dấp của Hoắc Lăng đã tốt lại thật đẹp, mỗi lần bà mang theo ra ngoài, ánh mắt của những cô gái kia liền thích hướng về thân thể hắn ngắm, thư tình cũng không biết là được nhận bao nhiêu, nhưng một bức hắn cũng không mở ra, thời điểm đến thời kỳ phản nghịch trốn học đánh nhau làm không ít, hết lần này tới lần khác chính là không có yêu sớm, hỏi hắn vì cái gì, hắn nói không thích, phiền phức. Về sau tiến vào bộ đội, mở mắt nhắm mắt đối mặt đều là một đám đàn ông thối, chuyện kết giao bạn gái cũng không để ý, liền ngay cả một người bạn là nữ cũng khó khăn.
Hiện tại tốt, bản thân là trưởng thành, lại thích một cô gái chân chính phiền phức.
Tự nhiên Trương nữ sĩ rất hiếu kì về Giang Niệm đến cùng có chỗ gì hơn người, cho nên tìm người hỏi thăm một chút, hỏi Trương Hưng mới biết được, cô gái này nhìn xem ốm yếu, vẫn là thi cấp ba, thi đại học hai lần đều là Trạng Nguyên!
Cũng là lúc này bà mới biết được, hóa ra Giang Niệm cũng ở thành phố B, ở gần nhà Hoắc gia còn là hàng xóm của ông Hoắc, đồng thời quan hệ của hai nhà cũng không tệ lắm, ông Hoắc đối với Giang Niệm đánh giá càng là cao, nói cô là người nổi bật bên trong những người thân tàn chí kiên, có thể được coi là tấm gương để noi theo! Về phần người Giang gia nha, trừ điểm đặc biệt cay con mắt bên ngoài, những khác vẫn còn tốt.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Liền ngay cả cô em chồng của bà đối với Giang Niệm đánh giá cũng không thấp, nói cô gái này mặc dù ốm yếu, nhưng cũng là một người rất thú vị, nói đến cái này, tự nhiên còn nói về lúc trước Hoắc Lăng mỗi lần tới thành phố B, đều sẽ đi đón Hoắc Bình tan học, trước kia cũng không có thấy hắn quan tâm như thế, lúc ấy bọn họ cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ khi đó liền đối với Giang Niệm có chút ý tứ, chỉ sợ còn không tự biết.
Thì ra là như vậy!
Hóa ra Giang Niệm không phải là cái chủng loại giống như bông hoa không chịu được gió, càng không phải là một cô gái chỉ có thể bám vào người khác mới sống được, cho dù sinh ra là người yếu, không cách nào giống như những đứa trẻ khác vui vẻ tự tại, vô ưu vô lự, ngược lại là chịu rất nhiều gò bó, không thể chạy không thể nhảy, đi nhiều mấy bước cũng thành vấn đề, nhưng mà cô gái này cũng không có vì vậy mà từ bỏ mình, tương phản là sống được so với ai khác đều nghiêm túc hơn!
Có cô gái kiên cường lại dũng cảm như vậy ở bên người Hoắc Lăng, Trương nữ sĩ cảm thấy bà hẳn là yên tâm.
Chính là ông trời bất công, người tốt không có được sống tốt, bằng không thì làm sao có thể để một cô gái tốt như vậy từ nhỏ đã chịu nhiều tội như thế chứ?
Trương nữ sĩ suy nghĩ rõ ràng, tự nhiên là không phản đối nữa, vốn là muốn sau khi Hoắc Lăng từ trong bộ đội trở về cùng đi đến gặp Giang Niệm, chính là Hoắc Lăng trở về còn không biết lúc nào nữa, bà cùng chồng mình thương lượng một chút, liền tự mình tới trước.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Lại nói lúc đầu bà đối với Giang Niệm cũng không có cái bất mãn gì quá lớn, cái nghi ngờ này ở trong lòng đã không còn nữa, nhìn Giang Niệm liền càng nhiều thương tiếc cùng đau lòng.
“Giang Niệm, trước kia dì bởi vì một số thành kiến đối với cháu có chút ý kiến, cháu cũng đừng giận, là dì nghĩ sai. Hiện tại dì không có ý khác, liền mong cháu cùng Hoắc Lăng đều tốt.”
Giang Niệm trấn an trái tim nhỏ đang run lẩy bẩy của cô một chút, bảo đảm nói: “Dì à, dì yên tâm, cháu sẽ thương yêu Hoắc Lăng thật nhiều, tuyệt sẽ không cô phụ anh ấy.”
“... Cháu là thật vui vẻ.” Dì thật là một người tốt, đặc biệt nghĩ tốt cho người khác, mẹ chồng tốt như vậy nơi nào tìm được chứ?
Trương nữ sĩ chuyển biến đương nhiên phải kể tới Hoắc Lăng vui vẻ nhất, mẹ mình cùng vợ có thể ở chung hòa thuận là không còn gì tốt hơn, hắn cũng không nghĩ Giang Niệm đi theo hắn chịu tội, bây giờ như vậy, tự nhiên là tốt đẹp.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Giang Niệm liền thật sự rất khó chịu, bởi vì cô lại một lần nữa cảm nhận được ác ý của vận mệnh!
Nhưng mà cô còn có thể có biện pháp nào? Cô trúng phải mỹ nhân kế chỉ có thể rưng rưng ăn cái quả đắng này, hóa đau thương thành sức mạnh, khổ tâm nghiên cứu « Đại Tống » của cô.
Chờ đến lúc năm nhất sắp kết thúc, mấy người Giang Tiểu Bảo cùng Hoắc Bình, Trần Nghĩa, Từ Lập Hải cũng tập trung thi cử, làm tứ đại hộ pháp xung quanh của cô, cô đặc biệt chờ mong vận mệnh lại một lần trùng phùng, trước hai ngày thi cô còn gọi điện thoại cho bọn cậu, truyền thụ một chút kinh nghiệm thi đại học, quan trọng nhất chính là phải thật khẩn trương lên, toàn thân toàn tâm đều phải điều động, những cái thượng vàng hạ cám* khác đều khỏi phải nghĩ đến, giờ phút này mục tiêu của bọn cậu chỉ có một cái —— thi đại học!
“Đương nhiên cũng không cần quá miễn cưỡng, dù sao người thiên tài giống như chị trên thế gian chỉ sợ cũng tìm không ra cái thứ hai, các em làm theo khả năng là được, bằng không thì hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn.”
*
Thượng vàng hạ cám: là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả nhưng nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu. “......???”
Giang Niệm lại nói: “Nhưng mà dù sao các em cũng là tứ đại hộ pháp xung quanh thiên tài Niệm là chị đây, tắm rửa quang huy (
Ánh sáng chói lọi, ánh sáng rực rỡ) vĩ đại thiên tài của chị cũng được nhiều năm, hi vọng có thể phù hộ các em thi cái thành tích tốt, chị cũng sẽ vì các em cầu nguyện, cố lên.”
“......!!!”
Cái đồ ma quỷ này là ăn độc lớn lên sao? Làm sao sau khi đi học đại học thì càng ngày càng độc rồi?
Giang Niệm: “Được rồi, không nhiều lời với em nữa, chị nên đi cổ vũ mấy người Trần Nghĩa đây.”
Hoắc Bình cầm điện thoại đang kêu tút tút tút đi mài răng, một bên lại mừng thầm mà thắp một cây nến cho các anh em tốt của mình.
A, đúng, cái đồ kỳ hoa này hiện tại còn đem anh họ của cậu lừa gạt đến tay, về sau cậu còn phải gọi một tiếng chị dâu, cũng không biết anh họ cậu có phải là tắm rửa quá nhiều quang huy của kỳ hoa hay không, cho nên mới sẽ bị kỳ hoa mê hoặc tâm trí?
Nghĩ như vậy, Hoắc Bình liền rùng mình một cái, may mắn tâm cậu trí đủ kiên định, bằng không thì khẳng định cũng phải bị kỳ hoa đồng hóa, vậy coi như là tổn thất lớn trong giới người tài nha!
Lại nói vì cho cái đồ kỳ hoa này xem, bọn cậu cũng muốn liều mạng, bằng không thì mặt mũi này còn đặt ở nơi nào? Cậu một năm qua này cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi, không phải là vì một ngày này à.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Gặp Hoắc Bình cố gắng tiến tới như vậy, ông Hoắc tự nhiên rất vui vẻ, còn đem công lao nhớ lên trên đầu Giang Niệm, nếu như không có Giang Niệm kích thích, khả năng hiện tại cháu trai của ông còn đông một búa tây một gậy chùy, là thằng nhóc chỉ biết nghịch ngợm gây sự.
Như thế xem xét, mặc dù Giang Niệm có bệnh tâm thần một chút, nhưng cũng là người tốt làm chuyện tốt, nhất định phải cảm tạ thật tốt.
...
Giang Niệm là gọi điện thoại theo thứ tự cho Giang Tiểu Bảo, Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải, lần lượt truyền thụ kinh nghiệm cho từng người, khích lệ một phen, cuối cùng một khối đá lớn trong nội tâm cô cũng buông xuống một nửa, hi vọng cô có thể khích lệ đến bọn cậu, thi được cái thành tích tốt!
Hi vọng bọn họ có thể cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cô, lại nói bọn cậu còn kế thừa sách vở học tập của cô, thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè cô lại cho bọn cậu học thêm, trọng điểm cũng chỉ ra không ít, phải thi cho thật tốt...
Đương nhiên thi không khá cô cũng sẽ không nói cái gì, dù sao trí thông minh của người bình thường có hạn, không thể cưỡng cầu, cô thông tình đạt lý như thế vẫn là có thể lý giải một chút.
Giang Tiểu Bảo & Hoắc Bình & Trần Nghĩa & Từ Lập Hải:... (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trong lúc nhất thời âm thanh mài răng nổi lên bốn phía, vốn là muốn nghỉ ngơi một chút, hiện tại cũng nghỉ không được, đọc sách, nhất định phải đọc sách! Làm bài, nhất định phải làm bài! Không có đạo lý kỳ hoa có thể thi tốt còn bọn cậu thi không khá? Nhưng mà xem xét trên sách còn phần lớn là chữ viết của Giang Niệm, tư vị kia thật sự là thật kích thích.
“Giang Niệm thừa dịp huấn luyện quân sự đem huấn luyện viên Hoắc lừa gạt tới tay!”
Mẹ ơi, cái này rất quá đáng, huấn luyện viên Hoắc không phải nên là tình nhân sống ở trong truyền thuyết của mọi người sao? Làm sao lại thành bạn trai của Giang Niệm rồi?
“Thật hay giả? Không có khả năng, mặc dù lúc trước huấn luyện viên Hoắc đối với Giang Niệm là rất chiếu cố, nhưng hai người này căn bản là không có nói chuyện qua mà, tớ không tin!”
“Tớ cũng không tin, Giang Niệm cùng huấn luyện viên Hoắc? Hai người này chênh lệch lớn như vậy, căn bản là không thể nha!”
“Nhưng tớ nghe nói là có người tận mắt nhìn thấy huấn luyện viên Hoắc cùng Giang Niệm cử chỉ thân mật, lúc trước thời điểm huấn luyện viên Hoắc đến huấn luyện quân sự còn không có bạn gái, về sau Giang Niệm bị bệnh mới được một ngày thì có bạn gái luôn, các cậu không thấy kỳ quái sao?”
“Không, tớ không tin! Các người nói cái gì tớ cũng sẽ không tin tưởng!”
“Vì cái gì trái tim của tớ thật đau?”
... Đau lòng là được rồi người anh em.
Tưởng Vân cùng Trần Thần lại còn có nhiều cảm giác ưu việt hơn, một chút đau lòng đều không là cái gì, thời điểm khi các người đối mặt với chân tướng, các người sẽ còn có thể cảm nhận được cái gì gọi là “Bên đường bị sét đánh”, đó chính là một tiếng ầm vang, nổ đến thần trí hoàn toàn không còn.
Có một cô gái còn đặc biệt tìm tới Giang Niệm, hỏi cô: “Cậu cùng huấn luyện viên Hoắc là giả, đúng không?”
Giang Niệm nói: “Không đúng.”
Cô gái kia đỏ mắt một chút: “... Không, tôi vậy mới không tin, huấn luyện viên Hoắc sẽ không thích cậu.”
Giang Niệm: “Huấn luyện viên Hoắc là không thích tôi.”
Đối phương vui mừng, liền nghe Giang Niệm còn nói: “Huấn luyện viên Hoắc là yêu tôi.”
“......!”
Trần Thần an vị ở bên cạnh Giang Niệm, nghe vậy phốc một tiếng bật cười, cười lạnh nói: “Có ít người nha, cho là mình là cái thứ gì, liền yêu cho mình thêm kịch, không nói trước kia huấn luyện viên Hoắc có thích Giang Niệm hay không, vậy khẳng định là không thích cậu nha, liền ngay cả điện thoại của huấn luyện viên Hoắc cậu đều không có còn dám ở chỗ này khóc lóc om sòm sao? Coi như huấn luyện viên Hoắc mắt mù đi coi trọng thì cũng sẽ chỉ là Giang Niệm của chúng tôi, không thể nào là cậu. Tỉnh lại đi.”
Giang Niệm nhìn Trần Thần một chút, lời này làm sao khi nghe được lại có cảm giác quái quái chứ?”Cậu đây liền nói sai rồi, huấn luyện viên Hoắc nhà tớ cũng không mù.”
“Há, mắt mù?”
“Thẻ vàng, không cho phép nói bảo bối của tớ.”
“......”:)
Cô gái kia bị chẹn họng nửa ngày, liền nhìn hai người này có qua có lại nửa ngày, liền trùng điệp dậm chân, trừng Giang Niệm một chút ủy ủy khuất khuất chạy ra, lập tức lại trêu đến không ít người nhìn qua, Giang Niệm chỉ làm như không nhìn thấy.
Trần Thần ha một tiếng, lắc đầu.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Ngay tại khóa tiếp theo của ngày hôm đó, Hoắc Lăng đã đi hơn một tháng không biết lúc nào đã trở về, hắn phong trần mệt mỏi, một thân áo khoác màu đen nổi bật lên dáng người thẳng tắp của hắn, dáng người như ngọc, hắn cầm ô màu đen che mưa, đón mưa phùn rả rích mà tới.
Lúc đó Giang Niệm vừa mới tan học, đột nhiên mưa rào, cô cùng bạn học cùng một chỗ bị cản lại ở trước cửa lớp học, bởi vậy liền trông thấy người đang đứng ở bên ngoài lớp học, đứng ở trong màn mưa là Hoắc Lăng.
Toàn bộ năm nhất, đại khái không ai không biết hắn, hắn là huấn luyện viên Hoắc bị không ít người biết đến, chỉ là sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, hắn liền hoàn toàn biến mất chỉ sống ở trong truyền thuyết, bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, lập tức liền đưa tới không ít người chú ý, thậm chí còn có người nhỏ giọng kêu lên, nam sinh năng động một chút còn tiến lên chào hỏi.
Hoắc Lăng có sức hút lớn, không chỉ là bởi vì dáng dấp hắn thật đẹp, cũng bởi vì khí thế của hắn cực mạnh, năng lực bản thân không tầm thường, cũng bởi vì hắn cho người ta cảm giác rất thần bí, cùng bối cảnh gia đình hắn. Người đàn ông như vậy, không cần đặc biệt làm cái gì, tự nhiên liền có thể gây đến vô số người sùng bái.
“Huấn luyện viên Hoắc, huấn luyện viên Hoắc, thầy là về tới tìm chúng em chơi phải không?”
“Đúng thế đúng thế, tối nay chúng ta cùng một chỗ liên hoan!”
“Không phải, tôi tới đón bạn gái của tôi tan học.”
Đám người: “...... Cái gì?!!”
Nhìn huấn luyện viên Hoắc lạnh lùng soái khí, Giang Niệm kích động đến sắp lau nước mắt, bị vận mệnh tra tấn lâu như vậy, rốt cục cô có thể được chịu một chút ánh hào quang của nữ chính mới có rồi!
Hoắc Lăng đã cảm thấy ngày hôm nay Giang Niệm giống như phá lệ vui vẻ, ôm cánh tay hắn cười ngây ngô thật lâu rồi, hắn liền cũng cười: “Mẹ anh bảo ngày mai cùng nhau về nhà ăn cơm, có thời gian không?”
Làm một cô bạn gái nhỏ tri kỷ, Giang Niệm ngoan ngoãn nói: “Được rồi nha.”
...
Tháng sáu bảy tám thi đại học hai ngày, nửa tháng sau thành tích thi tốt nghiệp trung học liền ra, Giang Niệm lúc ấy cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, Giang Tiểu Bảo liền gọi điện thoại tới, khóc đến thở không ra hơi, giống như cô sắp chết, cách microphone đều muốn đem nóc phòng của cô xốc lên.
“Ngoan ngoãn nhanh đừng khóc, nói thẳng, thi được bao nhiêu điểm?”
Giang Tiểu Bảo lại là một tiếng gào khan, hàng xóm đi ngang qua nghe thấy được, còn nói cậu là không có thi tốt, bị kích thích đến phát điên! Liền ngay cả ông nội Giang đang ở dưới lầu xẻng cỏ cùng bà nội Giang đang ở phòng bếp rửa rau cũng nghe thấy được, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue. Một người ném đi cuốc liền chạy, một người dẫn theo dao phay liền lên lầu, gấp gáp hoang mang rối loạn nói:
“Thế nào thế nào, Tiểu Bảo cháu thế nào!”
“Là thành tích ra rồi? Nhanh đừng khóc, thi không khá nhà chúng ta còn có mỏ mà!”
“Bà à, lời này của bà nói không dễ nghe, cái gì gọi là nhà chúng ta có mỏ mà?”
“Cái gì không dễ nghe? Tôi nói là nhà chúng ta có mỏ, có thể cung cấp Tiểu Bảo tiếp tục học lại thêm một năm hai năm, không có chuyện, sách này chậm rãi học, không nóng nảy nha, ngốc một chút lại không có gì, chúng ta cũng không cần cầu cháu học được nhiều thật nhiều, ra ngoài không muốn bởi vì không biết chữ mà bị lừa là tốt rồi, dù sao thiên tài giống như chị cháu thật sự không nhiều lắm, nhà chúng ta có một người đã biết đủ rồi.”
Nói đến chị của Giang Tiểu Bảo, bà nội Giang một tay nhấc lấy dao phay một tay lau nước mắt, thán chị của cậu thật sự làm cho người ta đau lòng. Ông nội cậu liền ở bên cạnh an ủi bà nội, vội nói chị cậu ương ngạnh như vậy, nhất định có thể sống được lâu lâu dài lâu ba la ba la...
Bà nội Giang: “Ôi Niệm Niệm đáng thương của bà ——!”
Ông nội Giang: “Ai! Bà à, bà nhanh nghĩ thoáng một chút!”
Giang Tiểu Bảo: “......???”
Giang Niệm ở đầu dây bên kia của điện thoại: “......!!!”
Không phải nha ông nội bà nội, nhanh đừng khóc nha, cô còn có thể sống thêm năm trăm năm mà!
____________________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít