Edit: Jung Ad
Cát Tường nói chuyện vừa rồi, đầu tiên Phùng Niệm nghĩ tới đó là linh đường treo di ảnh trắng đen của nàng, giật mình xuống dưới: "Đệ nói nàng ta đến bái lạy ta?"
"Giống như coi người là Bồ Tát... Muốn gặp nàng ta không?"
Gặp nàng ta? Gặp nàng ta có thể nói cái gì? Nói ta không phải để cầu bình an ngươi nên lên miếu đi?
Phùng Niệm xua tay: "Vẫn là đệ đi đi, để các nàng trở về, đừng bái lạy."
Cát Tường lại đi ra ngoài, truyền lời của nương nương cho các nàng, ba người cung nữ còn không chịu đi, bởi vì do chính miệng nương nương phân phó, cuối cùng các nàng vẫn thuận theo rời đi.
Cát Tường nói chuyện này cho Tiểu Triệu Tử trước ngự tiền, Tiểu Triệu Tử còn nói cho cha nuôi hắn, Lý Trung Thuận nói với Hoàng Thượng đã có thái giám cung nữ đến quỳ lạy bên ngoài Trường Hi cung, Bùi Càn nâng trán, chẳng lẽ thật sự muốn nâng Quý phi lên sao?
Bây giờ, dường như cũng nhấn xuống không được.
Không chỉ có người truyền ở trong cung, còn có hai vị Hoàng tử Hồ quốc. Mặc kệ thật sự ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc, hai người bọn họ tự mình trải qua chuyện lạ như vậy còn có thể kìm nén không nói với bên ngoài? Tự mình suy nghĩ về điều đó một chút, kiểu gì cũng sẽ nói với người thân cận, người thân cận lại truyền cho người thân cận bên cạnh bọn họ, khuếch tán ra là chuyện sớm hay muộn.
Thật sự là tính sai nha.
Bùi Càn vẫn biết khi Quý phi hát lên có lực sát thương rất lớn, nếu không cũng sẽ không vì vậy mà nghĩ ra chiêu nghiêng mình lên ngựa. Nhưng mà dư âm bên tai ba ngày không dứt này phát triển hoàn toàn ngoài dự tính của y, lúc ấy thật sự không ngờ Quý phi vịnh xướng kinh văn lại có hiệu quả này.
Mọi chuyện đã như vậy, cũng chưa nói tới có hối hận không, Bùi Càn nghĩ đến trên đời này cũng không tìm thấy người nào tốt hơn đối với Quý phi, nàng có thể không khăng khăng một mực đi theo mình?
Chẳng sợ không nói tình nghĩa, còn có vị trí Hoàng hậu đang chờ nàng, làm Hoàng hậu, sinh nhi tử chính là Thái tử đã định trước, làm sao lòng nàng có thể không hướng về Lương quốc?
Bộ dạng như vậy, hình như nâng lên cũng không có chỗ xấu.
Vì vậy Bùi Càn tới tìm Phùng Niệm, vẫy lui người hầu hạ trước mặt, nói cho nàng biết: "Giả sử có người đưa ra ý muốn nghe ái phi đọc kinh văn, nàng liền đồng ý."
Phùng Niệm nhíu mày, hỏi tại sao.
"Chẳng phải trẫm đã nói sao? Trong hậu cung, trẫm chỉ hướng về Quý phi, chỉ muốn phong nàng làm Hoàng hậu. Phong hậu khác phong phi, mặc dù không cần toàn bộ đại thần đồng ý, cũng phải có người ủng hộ. Ái phi vốn xuất thân từ Lại Bộ Thượng Thư phủ, đó là một xuất thân tốt, nhưng bởi vì những chuyện kia Phùng Khánh Dư bị điều tra, trở thành tội thần, có một người phụ thân như vậy sẽ kéo chân sau của nàng. Mặc dù chúng ta đều biết thân phụ mẫu của nàng ở trên kia, nhưng văn võ cả triều không biết, dân chúng bình thường cũng không biết... Chẳng sợ ái phi sinh hạ Hoàng tử trẫm muốn lập hậu cũng nhất định có áp lực, nhưng nếu nàng có địa vị, tình huống sẽ khác rất nhiều."
Trong group đám tỷ muội đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Càn vậy mà lại đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì người khác suy tính? ? ?
Ðát Kỷ: "Có gì đó kỳ quái."
Hạ Cơ: "Có gì đó kỳ quái."
Vạn Trinh Nhi: "Có gì đó kỳ quái."
Trần Viên Viên: "Quả thật, quan tâm như thế không phải là tác phong của Bùi Càn, hắn vẫn luôn là kiểu ―― nghe trẫm! Trẫm nói như vậy thì phải như vậy! Ngươi có vui vẻ hay không có quan hệ nửa văn tiền đến trẫm?"
Tây Thi: "@ Lữ Trĩ, muội hỏi Lưu Bang một chút, hắn thấy thế nào?"
Trong group lại chat mấy hàng, lúc này Lữ Trĩ lên tiếng: "Lưu Bang nói, lão Phùng gia như vậy, Quý phi giống như trẻ mồ côi, nâng nàng lên cũng sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ cần tương lai hai người đế hậu trói buộc cùng nhau thật chặt, làm điều này rất có lợi đối với Lương quốc. Tất cả Hoàng đế đều phải suy tính đến chuyện làm thế nào để cảm hóa dân chúng, điểm ấy khiến Bùi Càn phải mất một chút công sức để làm, để chủ group chúng ta tới làm cũng không khó. Đừng nói dân chúng Lương Quốc, cho nàng một cơ hội cũng có thể lừa gạt nước khác rồi... Nhân tài bực này dĩ nhiên phải hứa hẹn đầy đủ lợi ích buộc thật chặt vào bên mình, nếu như nàng bị người lừa gạt chạy mất, ngươi đi chỗ nào mà khóc?"
Vi Hương Nhi: "Có phải Lưu Bang thấy Bùi Càn còn rất cùng chung chí hướng hay không?"
Lữ Trĩ: "Từ khi được chứng kiến kịch bản của Bùi Càn, Lưu Bang thường hay nói tên Hạng Vũ kia thật sự không tệ, nếu lúc trước người tranh giành thiên hạ cùng hắn là Bùi Càn, hươu chết vào tay ai thật khó mà nói."
Ðát Kỷ: "Hai người bọn họ tiện đến mức không phân cao thấp, hươu chết vào tay ai nói không đúng, nhưng có chuyện chắc chắn. Chủ group chúng ta có đầy đủ vầng sáng giết chết ngươi là chuyện rất dễ dàng, Lưu Bang và Bùi Càn đánh một trận, người nào thắng nàng cũng là Hoàng hậu ngươi chỉ là pháo hôi."
Tây Thi: "Chủ group mở ra đầy đủ vầng sáng và Lữ muội tay không tấc sắt? Điều đó thật sự..."
Trần Viên Viên: "Bỏ vầng sáng qua một bên, về cơ bản Lưu Bang cũng thích người như chủ group chúng ta hơn, tỷ xem hiện tại nàng dùng kỹ năng ít hơn rất nhiều so với trước đây, nếu không chẳng phải Bùi Càn đã bị ăn đến gắt gao?"
Vương Chính Quân: "Chủ group vốn không mở khung chat, mọi người kiềm chế nịnh nọt một chút đi."
...
Quả thật Phùng Niệm không thấy trong group, vốn dĩ nàng ở trong hậu cung nhàn rỗi không chuyện gì nên có lòng trêu đùa rất lớn, bị Bùi Càn xúi giục, lập tức nghĩ đến rất nhiều kế hoạch.
Trước khi làm còn hỏi: "Hoàng Thượng nghĩ xong chưa?"
"Ái phi yên tâm làm đi, thể hiện rõ thiên phú và tài năng của nàng với bọn họ, mới xứng đôi đứng trên cao cùng trẫm."
Phùng Niệm cảm thấy thiên phú và tài năng lớn nhất của nàng là đào hố cho người khác.
Nếu Bùi Càn đã nói như vậy, nàng liền phát huy ra ngoài.
Phùng Niệm sai Cát Tường giả vờ lơ đãng truyền lời cho người đã lén lút tới đây bái lạy, nói cho hắn biết Quý phi nương nương mới có được một quyển kinh thư, dự định thừa dịp thời tiết bây giờ tốt, đến ngự hoa viên tìm một chỗ ngồi đọc nó. Sau khi người này nghe nói, lập tức truyền tin tức cho tất cả những người cùng tín ngưỡng Quý phi ở trong cung, những người đang làm việc này cũng cùng nhau đi tìm quản sự xin nghỉ phép, tính toán lặng lẽ mò qua dự thính.
Hành động này nói lớn cũng không lớn, nói không lớn, nhưng vẫn đưa tới sự chú ý đáng kể, Quý phi còn chưa đến ngự hoa viên đấy, nên biết cũng đã biết tất cả.
Tô phi các nàng nghe nhiều lời thổi phồng đối với Quý phi, không phục, cũng dự định tản bộ qua nhìn một chút rốt cuộc nàng giỏi đến mức nào.
Lúc này mỗi người trong các nàng đều có chủ ý đi chê cười, nhìn ngươi có thể đọc lên nội dung gì?
Đọc kinh văn mà thôi còn có thể khiến ta tỉnh ngộ tại chỗ?
Thật sự là buồn cười?
Chiều hôm đó ngự hoa viên giống như đạo trường của các thần tiên trên trời, Phùng Niệm mở ra hai vầng sáng chậm rãi đọc từng câu, mỗi một câu nàng đọc, người tiến đến dự thính liền cảm thấy mình thấp đi một tấc, đối với Ngân Chu bọn họ mà nói, cảm giác quen thuộc phảng phất giống như đặt mình vào quốc gia vạn Phật nghe Bồ Tát vịnh xướng giảng kinh của Đức Phật đã trở lại, trong chốc lát, các phi tần cung kính và Quý phi nương nương trang nghiêm trong ngự hoa viên rộng lớn.
Trước đó là vịnh xướng, lần này là đọc, nội dung càng nhiều, cũng càng sâu sắc.
Cũng không cần lo lắng nghe một lần không thể hiểu đến nơi đến chốn, từ lúc nàng bắt đầu nói, dư âm của thứ đồ chơi này sẽ còn quanh quẩn bên tai trong ba ngày. Lần này Bùi Càn không có tham dự hoạt động "Nghe Quý phi nương nương giảng kinh," nhưng trong hậu cung có rất nhiều phi tần tìm đến đây, nghe xong bọn họ không khác gì Bảo Âm lúc trước.
Đáng thương nhất vẫn là Bùi Diễm, lúc trước bị vị hôn thê hù dọa không nhẹ, thật vất vả vị hôn thê khôi phục bình thường, vừa quay đầu mẫu phi lại không được bình thường.
Bùi Diễm đi Nhu Phúc cung thỉnh an, phát hiện mẫu phi đang cầm chuỗi Phật châu trong tay, từ từ nhắm hai mắt lần từng hạt. Hắn đã chờ hồi lâu, mẫu phi cũng không chú ý đến có người tiến vào trong phòng, cho dù thái giám đã từng thông báo.
Tình huống vừa lạ lẫm vừa mang một chút quen thuộc khiến Bùi Diễm cảm thấy hơi hoảng hốt, hắn đến gần một chút kêu lên.
Lúc này Mẫn phi mới mở mắt ra, giống như Bảo Âm ngày hôm đó, thản nhiên thoáng nhìn hắn.
Nên nói thế nào?
Từ trong ánh mắt này hắn đọc được "Ta không phải mẫu phi ngươi ngươi cũng không phải nhi tử của ta" thứ mùi vị mất hết tính người đó, giống như lập tức chuẩn bị xuất gia.
Bùi Diễm kinh ngạc một chút, còn chưa nghĩ tới sẽ nói gì kế tiếp, Mẫn phi lại nhắm mắt.
Hắn không có cách, đành phải đi đến bên ngoài, hỏi người hầu bên trong Nhu Phúc cung: "Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua Quý phi nương nương đọc kinh văn ở ngự hoa viên, nương nương chúng ta dẫn người đi nghe, trở về là như thế này. Không chỉ nương nương chúng ta, Lệ phi Tô phi bao gồm trên tần vị cũng đều như vậy, người hầu hạ bên người các nàng cũng như vậy, một ngày gần đây đi trong cung giống như đi trong miếu."
Bùi Diễm đã đoán được chắc chắn chuyện này thoát không khỏi quan hệ với Quý phi nương nương, quả nhiên...
Tiểu thái giám lại nói: "Chẳng qua đây là chuyện tốt, tất cả mọi người đều nói Quý phi nương nương là sứ giả được phái đến nhân gian từ quốc gia vạn Phật trên trời, nghe người đọc kinh văn chẳng khác nào được người điểm hóa, cơ hội như vậy có vài người cầu xin cũng cầu không được."
Bùi Diễm thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn chỉ có thể an ủi mình qua mấy ngày là khỏe, dựa vào kinh nghiệm của Bảo Âm, hiệu quả nghe một lần đại khái có thể duy trì trong ba ngày.
Bùi Diễm bế tắc trong lòng, còn có người trong lòng càng so khó chịu hơn so với hắn chính là Ngũ Hoàng tử Bùi Hành.
Đứa bé này năm nay bảy tuổi, bởi vì thân ở hoàng gia hắn đã hiểu được rất nhiều, nhưng so với các ca ca lớn hơn lại vẫn còn tương đối ngây thơ.
Mẫn phi không tốt Bùi Diễm còn ổn định được. Phúc tần đắm chìm trong kinh Phật không có chú ý hắn trong chốc lát, Ngũ Hoàng tử liền chạy đến trước ngự tiền khóc.
Hắn nói không biết vì sao mẫu phi không được bình thường, nhìn một chút cũng không giống bình thường. Bình thường mẫu phi rất dịu dàng, đặc biệt tốt đối với hắn, vô cùng quan tâm, ngày hôm nay hắn sang đó mẫu phi chỉ nói hai câu đơn giản lập tức bảo hắn về Hoàng tử sở, nhìn hắn giống như nhìn nhi tử của người ta.
Ngũ Hoàng tử hỏi làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì?
Trong lòng Bùi Càn thầm nói không có cách nào: "Phúc tần không có việc gì, hai ngày nữa nàng sẽ tốt."
Thật vất vả trấn an được Ngũ Hoàng tử, lòng Bùi Càn cũng rất mệt mỏi.
Là y cổ vũ Quý phi mạnh tay mà làm không sai, nhưng mà Quý phi, cũng rất có năng lực! Một lần buôn bán làm toàn bộ hậu cung thành như vậy, mặc dù nói hậu cung này đối với Bùi Càn cũng chỉ còn trên danh nghĩa, bày chỗ ấy cho đẹp mặt, thực tế không đến hai người thị tẩm. Nhưng mà trẫm vắng vẻ các nàng cùng các nàng vắng vẻ trẫm có thể giống nhau sao? ? ?
Mấy ngày lễ mừng năm mới đó các phi tần bao vây chặn đường, Bùi Càn kiểu cách, còn đi tìm Phùng Niệm kể khổ.
Hiện tại tốt lắm, Phùng Niệm giải quyết vấn đề này từ nguồn gốc.
Từ phi tần cho tới cung nữ, làm một mảng lớn, có lúc Bùi Càn cảm thấy mệt mỏi, ra ngoài đi hai bước, đối diện gặp gỡ giống như ni cô đi ra từ trong am, vừa nhìn thế này y càng mệt mỏi hơn.
Bùi Càn suy nghĩ trẫm nhịn một chút, dù sao nhẫn nhịn cũng sẽ qua sau mấy ngày.
Nhưng mà phi tần hậu cung không phải là Bảo Âm.
Trong đó có rất nhiều người đã ở bên y hơn mười năm, lại bởi vì là người phải kiếm sống ở trong cung, nhiều năm gian khổ chìm chìm nổi nổi, các nàng đã từng trải qua quá nhiều được và mất, kinh nghiệm sống vô cùng phong phú, hơn nữa có rất nhiều phi tần vốn tin Phật, kết quả kết thúc ba ngày sau người không ra được, cho dù không có dư âm quanh quẩn bên tai, bản thân nàng ta đắm chìm bên trong cảm giác đó, đặc biệt gặp chuyện không như ý trong hai năm qua, bỗng nhiên nhận được lời khuyên, tâm lý có nơi dựa vào.
Những người này cảm thấy nghe một lần không đủ, còn muốn mời Quý phi nói thêm hai lần, thậm chí có người đề nghị một thời gian cố định, chẳng hạn như mùng một mười lăm mọi người cùng nhau đến nghiên cứu kinh Phật.
Làm Quý phi, cũng phải nghe ý kiến quần chúng phía dưới, nếu tất cả mọi người cảm thấy hoạt động này rất tốt, nàng liền đồng ý.
Sau đó mấy ngày chính là ngày mùng một tháng tư, vào ngày này, trong cung lại tổ chức một lần.
Phía trước đã từng nói, bởi vì khẩu vị của Bùi Càn thay đổi, trong cung có nhu cầu cấp bách cần thay máu mới, sau khi Phùng Niệm và Thái hậu thương lượng liền hạ lệnh vào mùa đông năm ngoái, tiến hành tuyển tú sớm một năm, đầu tháng tư, tổng tuyển tú mới bắt đầu thông qua sơ tuyển tú nữ tiến vào trong cung. D@đ/l~q+đ
Trước khi đến, các nàng đã từng tìm hiểu đầy đủ tính tình và sở thích của các nương nương trong cung, cũng nghe lời dặn dò của trưởng bối trong nhà nên làm như thế nào sau khi vào cung, lúc ấy sơ tuyển rất nhiều người còn vô cùng có lòng tin, sau khi gặp vài vị nương nương trong cung, các vị tú nữ trợn tròn mắt.
Bên ngoài truyền ra không đúng, tất cả đều không đúng. D@đ/l~q+đ
Người nào nói Lệ phi kiều mị Mẫn phi ngu ngốc Tô phi xúc động đến lạ thường?
Rõ ràng các nàng giống như được đúc ra từ một khuôn, nhìn giống thân tỷ muội khác cha khác nương. D@đ/l~q+đ
Bọn họ đi ra đều có khí chất "Tất cả đều tránh ra không cần làm chậm trễ bản cung phi thăng," đối với chuyện tuyển tú cũng chỉ có một thái độ "Ta tuổi già sắc suy không hầu hạ được nữa, Hoàng Thượng thích là được rồi yêu người nào thì người đó đi" "Lấy sắc hầu người, bi ai" ...