Chờ Du Quý nhân tỉnh lại đã là hai canh giờ sau. Lúc ấy trời đã tối, vừa mở mắt ra, ý thức nàng ta vẫn chưa hồi lại, nhìn chằm chằm tấm màn bên trên một lát mới nhớ ra mình vừa sinh nhi tử.
Du Quý nhân chống tay lên giường muốn ngồi dậy, bởi vì động tác quá nhanh nên căng phần dưới, lập tức tê rần, tuy nhiên loại trình độ này chả thấm vào đâu so với lúc sinh đẻ. Nàng ta ngồi xuống, đồng thời quay đầu nhìn trong phòng. Đang định gọi tên đại cung nữ thì cung nữ trông coi bên cạnh Thất Hoàng tử nghe thấy tiếng vang, bước nhanh tới.
"Cuối cùng Quý nhân cũng tỉnh. Người sao rồi? Trên người có thoải mái hơn chút nào không?"
"Không sao, con của ta đâu?"
"Đang ở bên cạnh, ngủ rồi. Người muốn nhìn thì nô tỳ ôm người tới."
"Được rồi, đừng quấy rầy nó. Ta cảm giác miệng khô hết rồi, ngược lại ngươi bưng nước đến đây đi."
Cung nữ nói ngự thiện phòng đã nấu canh rồi, nàng đi lấy đến. Người sắp đi ra ngoài, lại bị Du Quý nhân gọi lại: "Ta sinh xong rồi Hoàng Thượng nói gì? Nhìn thấy Thất Hoàng tử, hắn có vui vẻ không? Có nhắn nhủ gì với các ngươi không?"
Trong nháy mắt ấy, suýt nữa cung nữ đã buột miệng nói hết ngọn nguồn. Nhớ lại ma ma liên tục căn dặn những chuyện kia, nàng bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Đương nhiên Hoàng Thượng rất vui vẻ. Nếu không phải vô cùng trông đợi sao hắn có thể canh giữ bên ngoài lâu như vậy? Trước kia nô tỳ không biết rõ, Phúc tần nương nương sinh mấy đứa kia, Hoàng Thượng đều chậm chạp mới đi."
Nghe thấy lời này, toàn thân trên dưới của Du Quý nhân đều tràn ngập hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh Hoàng Thượng trông nửa ngày ở bên ngoài chỉ vì chờ đợi con của bọn họ được sinh ra, Du Quý nhân cảm thấy nàng ta không phí công đau đớn nữa. Thậm chí, nàng ta nghĩ mấy tháng trước Hoàng Thượng không quan tâm mình phải chăng cũng xuất phát từ lòng bảo vệ? Để cho tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên Quý phi đang mang thai, mới không qua bên này phá phách. Nhịp tim của Du Quý nhân lại có chút không ổn định, nàng ta hỏi cung nhân rằng Hoàng Thượng còn nói gì nữa, có ban tên cho Thất Hoàng tử không?
"Sao có thể qua loa thế này được? Lấy tên là chuyện lớn."
Cung nữ kia sắp không chống đỡ nổi, lại đổi chủ đề sang canh đã hầm mấy canh giờ rồi, nên mang đến thôi, Du Quý nhân mới thả nàng đi. Nàng vừa ra ngoài liền đụng vào ma ma vừa thiếp đi một lúc, tỉnh lại xem tình huống.
Ma ma hỏi: "Quý nhân tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi. Tỉnh lại liền hỏi Hoàng Thượng. Nếu không phải trong lòng đã có chuẩn bị, ta cũng không biết trả lời như thế nào. Ma ma, người nói xem rốt cuộc Hoàng Thượng nghĩ thế nào? Nghe nói Quý nhân chuyển dạ liền đến trông coi, canh giữ lâu như vậy, sau khi xong việc không căn dặn, cũng không ban thưởng tiền, cũng không nhìn Thất Hoàng tử một cái đã đi rồi." Dù đã qua hai canh giờ, cung nữ này vẫn còn hoang mang. Chuyện này, bất kể như thế nào, nàng cũng nghĩ không thông.
Không chỉ nàng, thật ra ma ma cũng nghĩ không thông, nhưng trước mắt không phải lúc đi rối rắm những thứ này: "Đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt Quý nhân. Mặc kệ Hoàng Thượng đến vì cái gì, thật lòng quan tâm hay là có ý khác, cái này đừng lo vội. Quý nhân bình an sinh Thất Hoàng tử ra mới chính là chuyện vui lớn trời ban."
"Ta đâu có chủ động nhắc tới, còn không phải Hoàng Thượng làm thế khiến Quý nhân mong chờ sao."
Ma ma cũng không biết nên nói gì. Đó là Hoàng Thượng, làm nô tài nào có biết suy nghĩ sâu xa trong lòng Hoàng Thượng đâu?
Nô tỳ trước mặt Du Quý nhân hoang mang, đám nương nương tận mắt nhìn thấy hoặc nghe nói chuyện này cũng cảm thấy không hiểu thấu được. Lý Trung Thuận nhẫn nhịn rất lâu, muốn hỏi cũng không biết mở miệng thế nào. Vẫn là Bùi Càn chậm chạp nhìn sang, nhìn hắn xoắn xuýt như vậy, bảo có chuyện gì thì nói thẳng.
"Cái đó nô tài có thể hỏi, nô tài không hiểu, Hoàng Thượng nghe nói Du Quý nhân chuyển dạ lập tức chạy tới nhưng sao không nhìn Thất Hoàng tử lấy một lần?"
"Chẳng phải nói vừa sinh ra đều rất yếu ớt sao? Không được khỏe thì ôm ra ôm vào làm gì?"
"Nói như vậy, Hoàng Thượng là vì muốn tốt cho Thất Hoàng tử."
"Trẫm là phụ thân của nó, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho nó."
Lý Trung Thuận vẫn suy nghĩ: "Nô tài vẫn không hiểu, trước đây lúc Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử ra đời, Hoàng Thượng đều không đến sớm chờ đợi như vậy. Hình như người đặc biệt quan tâm Du Quý nhân."
"Nghĩ gì vậy? Trẫm là loại người chưa từng trông thấy nhi tử à?"
"Vậy người?"
Bùi Càn không chút đuối lý, nói: "Trẫm đi xem sinh em bé mất bao lâu, đại khái là quá trình thế nào. Hiểu rõ rồi, sau này Quý phi lâm bồn, trong lòng trẫm mới không hoảng hốt."
...
...
Trong lúc nhất thời, Lý Trung Thuận không biết nói gì cho phải. Lấy thân phận thái giám của hắn cũng không thể mắng Hoàng Thượng không phải người. Nhẫn nhịn nửa ngày, hắn miễn cưỡng lấy chủ đề nói tiếp: "Người vì Quý phi nương nương, chỉ sợ nương nương không những không cảm động mà còn hiểu lầm. Hôm qua, những động tĩnh kia truyền khắp trong cung, e là Quý phi cũng biết rồi."
"Trẫm tin tưởng ái phi của trẫm. Ai cũng có thể hiểu lầm, nàng tất sẽ không."
Phùng Niệm thật sự như thế. Vừa nãy nàng nghe Cát Tường nói Hoàng Thượng đợi đến khi Thất Hoàng tử sinh ra liền đi, đã không ban thưởng, cũng không thăng vị cho Du Quý nhân.
Nô tài trong Trường Hi cung vẫn bực mình. Nói Hoàng Thượng không thèm để ý, y là người đến đầu tiên. Nói để ý, đây cũng không phải biểu hiện để ý.
Phùng Niệm hoàn toàn hiểu rõ tên kia đang làm loạn gì, nhất định là đi xem sinh con, chuẩn bị cho tương lai sắp tới. Tuy nhiên, loại chuyện này cũng không thể nào nói với nô tài không biết nội tình. Nàng nghĩ nghĩ: "Bây giờ đã muộn rồi. Cát Tường, sáng mai đệ đi đến ngự tiền, hỏi phải chăng Hoàng Thượng nên thăng vị cho Du Quý nhân. Còn nữa, bảo nô tài phía dưới hầu hạ cẩn thận. Mặc dù Thất Hoàng tử đã được sinh ra bình an, nhưng ở cữ không thể qua loa được."
Nghe lời này, Cát Tường nổi lòng tôn kính.
Thụy Châu nhịn không nổi, lầu bầu nói: "Nương nương thân còn mang thai, sao còn rảnh quan tâm nàng ta?"
"Dù sao cũng sinh Hoàng tử, thân phận Quý nhân hơi quá thấp."
Chuyện khiến Thụy Châu buồn bực thực sự vẫn là Du Quý nhân sinh Hoàng tử. Dưới cái nhìn của nàng, Du Quý nhân sinh ra Hoàng tử trước một bước, nếu nương nương nhà mình lại sinh Công chúa, chẳng phải sẽ bị người ta bàn tán sao? Mặc dù biết không nên, nhưng bởi vì lập trường, trong lòng nàng vẫn rất buồn phiền. Loại lời này lại không dễ nói lắm, nói ra lại cảm thấy trong lòng mình quá tối tăm.
Phùng Niệm hiểu nàng, cười nói: "Đừng nghĩ những chuyện đó nữa được không? Nàng sinh ra ai đều không khiến bản cung e ngại. Được rồi, nên làm gì thì làm đi. Bản cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Phùng Niệm cảm thấy nàng đang thay Bùi Càn chó chết kia làm việc thiện tích đức. Du Quý nhân liều mạng sinh con ra, không có gì chứng nhận, trong lòng nàng ta không khó chịu hay sao? Chức vị nên thăng vẫn phải thăng, đồ nên thưởng cũng phải thưởng cho nàng ta, nếu không nàng ta nghĩ không thoáng, sinh ra chứng uất ức hậu sản thì phải làm thế nào?
Bùi Càn thậy sự không nghĩ đến chuyện thăng vị. Trong đầu y toàn nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể thuận lợi vượt qua kiếp kia. Mặc dù không thấy được tình huống bên trong phòng sinh, ở bên ngoài nghe thôi cũng thấy có vẻ rất đau. Bây giờ y không còn yêu cầu xa vời với hai vị trên trời đại phát thiện tâm rút lại đồng cam cộng khổ, chỉ muốn biết có biện pháp nào có thể giúp mình dễ chịu hơn không.
Ngày hôm sau, Hoàng Đế gọi Thái y đến, hỏi có loại thuốc nào uống vào xong có thể làm người bớt đau đớn không.
Thái y nói có: Canh ma phí.
Bùi Càn nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo. Thái y nói tiếp: "Khi nào bệnh tật vô cùng đau đớn không chịu nổi, có vài đại phu sẽ cho dùng. Cái này chỉ thỉnh thoảng mới được dùng, dùng thường xuyên không tốt lắm đâu."
Trong lòng Bùi Càn tự nhủ trẫm cũng không có ý định dùng thường xuyên, có thể giảm bớt nỗi đau sinh con một chút là đủ rồi.
Biết trên đời có loại thuốc tốt này, Bùi Càn cảm thấy mình thoải mái hơn chút. Y bảo Thái y chuẩn bị đầy đủ dược liệu cần thiết để sắc canh ma phí. Sau bảy tháng, tốt nhất ngày nào cũng sắc lên: "Lúc trẫm cần, ngươi lập tức đưa đến."
Thái y nghe xong, hoang mang: "Hoàng Thượng không thoải mái sao? Lại định dùng thứ này."
"Ngươi đừng hỏi nữa. Ngươi cứ theo lời trẫm mà làm."
Bùi Càn cũng biết, dùng chén thuốc để ăn gian có chút mạo phạm nhạc phụ nhạc mẫu trên trời. Hiện tại y không nghĩ nhất định phải dùng, chỉ cảm thấy trẫm nên chuẩn bị trước. Sau này nếu vẫn nhịn được thì nhịn, nếu thực sự không nhịn được thì không lo cái gì là mạo hay không mạo phạm nữa. Ưu tiên bảo vệ mạng sống, có vấn đề gì chờ sau này nói tiếp.
Giữa Hoàng Đế và Thái y xảy ra hiểu nhầm to lớn, bây giờ chưa ai ý thức được.
Nói như thế nào đây?
Trong lòng Hoàng Đế, canh ma phí hẳn là chén thuốc có thể khiến người ta sau khi uống vào thì ngủ sâu bất tỉnh không còn cảm giác. Nói thật, hiệu quả của loại thuốc tê này tương đối có hạn. Y trông cậy vào loại thuốc này để trải qua cả quá trình cũng như nằm mơ. Đại khái có thể giảm bớt một chút, cân nhắc đến mức độ đau đớn khi sinh con, làm bản thân tê liệt cũng hơi quá.
Bùi Càn không biết, không biết nên cứ vui vẻ.
Nhắc đến Bùi Hứa, sau khi nghe Bùi Diễm nói những lời đó, tim hắn ta liền bị treo lên, luôn chờ phụ hoàng gây khó dễ, kết quả đợi không được. Biết một đao kia sắp rơi xuống, quá trình chờ đợi nơm nớp lo sợ là đau khổ nhất. Bùi Hứa sống sờ sờ giày vò mình đến bị bệnh, nhưng trong đầu phụ hoàng hắn ta toàn là 'sinh đứa bé đau đớn như vậy, trẫm làm sao bây giờ', đã sớm vứt chuyện ấy qua một bên, không được người khác nhắc nhở thì không nhớ được.
Lúc đầu hẳn Phùng Niệm nhắc nhở y, Phùng Niệm cũng đã quên.
Đại Hoàng tử uổng công bị hoảng sợ một trận. Sau khi lành bệnh, người gầy đi một vòng, y phục lúc trước mặc lên người giờ rộng ra không ít. Đây đều là thịt teo mất vì tiểu mụ xinh đẹp, tiểu mụ của hắn ta lại không biết tình hình.
Tháng càng ngày càng lớn, Phùng Niệm thường xuyên cảm thấy khó chịu. Bụng nhô lên là một gánh nặng, lúc nằm nghiêng nhẹ nhõm hơn nhiều, khi đứng lên luôn có cảm giác không đỡ nổi. Có đôi khi, hông và xương chậu cảm thấy đau nhức. Tháng càng lớn, đau đớn càng rõ ràng.
Thật ra Phùng Niệm có thể chịu được. Nghĩ đến sắp sinh ai cũng trải qua chuyện giống thế này, nàng không than phiền.
Nàng không, nhưng Bùi Càn thì có rất nhiều. Trước đây, y có thể ngồi trong ngự thư phòng cả ngày, bây giờ thỉnh thoảng lại đau. Loại đau này, trước đây y chưa từng trải qua, không miêu tả được cảm giác. Điều muốn nói chính là không muốn Quý phi mang thai nữa, một đứa mà y đã sắp không chịu nổi rồi.
Bùi Càn tự mình chịu đựng đau đớn tột cùng, trừ lúc ở cùng Phùng Niệm thì không thể kể khổ với ai.
Hai tháng trước lâm bồn là khoảng thời gian nóng nhất trong năm, Phùng Niệm có thể chất đông ấm hè mát bảo đảm, nàng vẫn tạm ổn. Bùi Càn nóng đến khó chịu, trong một ngày thường xuyên có đến nửa ngày phiền lòng, lúc không phiền còn phải tranh thủ phê tấu chương.
Lý Trung Thuận có cảm giác không đúng, còn mời Thái y tới bắt mạch. Thái y nói không có vấn đề gì, thân thể Hoàng Thượng hoàn toàn khoẻ mạnh.
Cứ như vậy, cuộc sống ngày qua ngày đến tháng tám. Nghĩ đến Quý phi được bắt ra hỉ mạch tháng mười một năm trước, tính ra mười tháng mang thai, mặc dù không thể biết cụ thể chính xác là ngày nào, y có thể dự tính được thời gian sinh đại khái, ngay trong tháng tám.
Bởi Phùng Niệm có vầng sáng, biết mình nhất định có thể sinh nở bình an, nàng ước sớm chuyển dạ một chút.
Bùi Càn thì khác. Bắt đầu từ mùng một tháng tám, đối với y mà nói thì ngày nào cũng giống như điểm cuối của sinh mệnh. Thật giống như biết mình không còn sống được bao lâu nữa, không nhịn được nghĩ xem hôm nay hay ngày mai mình tắt thở, trong lòng y vô cùng lo âu. Dù tới gần trung thu trời mát mẻ, trong lòng Bùi Càn vẫn phiền. Y thường xuyên không thấy ngon miệng, ăn không được bao nhiêu. Mỗi sáng sớm sau khi rời giường, Bùi Càn đều lặp đi lặp lại một câu: "Hôm nay Quý phi có thể sắp sinh hay không?"
Lý Trung Thuận khuyên rất nhiều lần, vô dụng. Y sầu vẫn hoàn sầu.
Lý Trung Thuận đã hầu hạ y từ thời Tiên Đế, lần đầu gặp loại tình huống này, không biết khuyên bảo thế nào, chỉ có thể nói Quý phi nương nương thật sự là một nữ nhân có bản lĩnh.
Rốt cuộc, vào mùng tám tháng tám, Phùng Niệm có phản ứng lớn. Nàng chưa kịp gọi người, Bùi Càn đang ở trong ngự thư phòng ôm bụng đau đớn: "Tiểu Triệu Tử, người đâu? Bảo hắn mau chạy đến Thái y viện nói với bên kia là trẫm cảm giác Quý phi sắp sinh. Còn có canh ma phí, bưng canh ma phí đến cho trẫm."
Chú thích: Canh ma phí (hoặc ma phí tán) là hỗn hợp rượu và một số thảo dược, được Hoa Đà (một thần y sống vào cuối thời Đông Hán - đầu Tam Quốc) sáng chế.