Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 128: Công chúa Mary Sue ra đời.



Edit: Jung Ad

Bởi vì đã từng đồng cam cộng khổ, Bùi Càn biết sau khi giày vò mấy canh giờ như vậy Quý phi hơi sửa soạn một chút cũng đã nghỉ ngơi, sang đó đại khái cũng không gặp được.

Sau khi biết đứa trẻ sinh ra là nữ nhi, thật ra y có thể quay đầu trở về.

Nhưng y không có.

Vì khiến cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân nhìn thấy thành ý của y, Bùi Càn không nằm xuống nghỉ ngơi cũng không sửa soạn bản thân mình, kéo thân thể mệt mỏi còn có hơi khó chịu, kiên cường chạy tới Trường Hi cung.

Sau khi tới đó, y liền phát hiện ra rằng tốt hơn hết là không nên tới.

Bởi vì vừa rồi Phật quang rất lớn, khiến đám nương nương phải ở bên ngoài chờ đợi đã lâu vô cùng mệt mỏi, không có người nào vội vàng rời đi, vẫn còn đang nói chuyện trong sân. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, các nàng đồng loạt xoay người, một khắc kia ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Hoàng đế.

Dưới tình huống bình thường, ánh mắt các phi tần nhìn y cho dù không phải tràn ngập yêu thương cũng là cung kính tôn trọng.

Ngày hôm nay các nàng thật sự nhịn không được.

Cho dù ai canh giữ đã hơn nửa ngày ở ngoài phòng sinh, chờ sau khi đứa bé sinh ra mới nhìn thấy trượng phu vội vàng chạy đến cũng sẽ thấy không đáng giá thay sản phụ. Nhất là những người đã từng sinh Hoàng tử Công chúa, trong lòng rất khó chịu.

Các nàng không tin người hầu trước ngự tiền nói rằng Hoàng Thượng không đành lòng tới đây, tất cả đều cảm thấy có phải giữa chính sự và Quý phi y lựa chọn cái thứ nhất hay không.

Nếu chỉ là không thể vượt qua chính sự, vậy còn dễ nói.

Qua ánh đèn các nàng nhìn thấy cả người Hoàng Thượng rã rời, giống như vừa rồi đang làm chuyện gì mệt mỏi cần đổ mồ hôi, bởi vì bỗng nhiên xuất hiện dị tượng mới bị ép dừng lại, tiện tay lấy long bào cởi xuống mặc lung tung lên người liền chạy tới đây nhìn tình huống.

Đám nương nương thần kỳ này cùng nghĩ đến một chuyện, ánh mắt nhìn về phía Bùi Càn cũng kỳ lạ.

Bị các nàng nhìn chăm chú như thế, trong lòng Bùi Càn có hơi nổi da gà, chẳng qua các vị trước mặt đều là người kiếm sống trong cung, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh xong.

Tô phi nói: "Lục Công chúa ra đời được một lát người mới tới đây."

Phúc tần cũng nói: "Quý phi nương nương đang nghỉ ngơi."

Bùi Càn bước xuống từ ngự liễn, chịu đựng khó chịu đi vào trong sân, nhìn dáng đi của y hơi thay đổi, các vị trong sân đều muốn biết người nào không hiểu chuyện như vậy, trong ngày Quý phi lâm bồn cùng Hoàng Thượng đặc biệt chơi lớn tới nửa ngày như vậy, Hoàng Thượng vậy mà run chân đến mức đi đường không được.

Oán giận Bùi Càn các nàng không dám, tất cả đều suy nghĩ trở về phải bắt được con hồ ly tinh này.

Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không ra gì.

Bùi Càn đi đến trước mặt đám phi tần, hỏi: "Quý phi có nói gì không? Còn có bé ngoan của trẫm đâu? Dáng dấp ra sao?"

"Nương nương chịu đựng năm canh giờ, đâu còn nói được gì?"

"Lục Công chúa trong phòng, đến mùa này trời vừa tối sẽ lạnh, đám ma ma nào dám ôm người ra ngoài?"

Bùi Càn hỏi các nàng không tiến vào nhìn một chút sao?

"Nương nương muốn nghỉ ngơi ai dám xông vào bên trong?"

"Nghe ma ma nói Lục Công chúa cực kỳ xinh đẹp, bà mụ cũng nói bà ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng tinh xảo như vậy. Tất cả mọi người đều nói như vậy, cũng đoán được đây không phải là lời nói dỗ dành người khác, dù sao Quý phi nương nương vốn là tuyệt sắc nhân gian."

Chỉ nghe được lời nói này, Bùi Càn lập tức vui mừng, cả đêm hôm đó y nằm ngủ đều đang nghĩ Đại tiên nữ sinh ra tiểu tiên nữ sẽ có dáng vẻ như thế nào, sáng sớm hôm sau, người đã chạy đến Trường Hi cung từ sớm. Lúc sang đó Quý phi vừa ăn sáng xong, nhìn tinh thần nàng không tệ, đang nhìn con yêu ngủ trên giường nhỏ ở bên cạnh.

Mặc dù đã nhìn thấy sau khi sinh, lúc này nhìn lại vẫn cảm thấy vầng sáng của Vi Hương Nhi thật không tầm thường.

Sau khi nhận thấy đại khái khả năng cái thai này nữ nhi, Phùng Niệm vẫn luôn mở ra vầng sáng nữ nhi đẹp, kết quả thật sự sinh hạ một bé con vô cùng xinh đẹp.

Từ xinh đẹp này bình thường không thể dùng trên người trẻ mới sinh.

Nhưng Lục Công chúa không giống như vậy.

Người khác vừa sinh ra làn da đều đỏ ửng, qua vài ngày mới có thể trắng nõn, hiện tại nàng đã rất trắng, lúc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ dáng vẻ giống như một vị thần dễ thương trên nhân gian, khi mở mắt ra quả thật không cần nói, chỉ cần đối mặt một lần, nàng có thể khiến con người sắt đá cũng sinh ra tình cảm dịu dàng, khiến ngươi cảm thấy cửa sổ tâm hồn cũng được mở ra.

Sau khi tỉnh lại, cả trái tim Phùng Niệm đều đặt trên người nữ nhi của nàng, hoàn toàn không nhớ tới Bùi Càn.

Vẫn là ma ma đưa thức ăn đến thuận tiện nhắc tới, nói rằng buổi tối hôm qua, sau khi nương nương sinh xong rồi nghỉ ngơi Hoàng Thượng có tới đây, lúc đầu rất muốn nhìn Công chúa một chút, sợ làm ồn nương nương nghỉ ngơi nên đã rời đi.

Trần ma ma thật lòng cảm thấy không đáng vì chủ tử nhà mình, nhưng bà biết oán trách Hoàng Thượng cũng không có ích lợi gì, cần phải để nương nương biết thật ra Hoàng Thượng rất thích Lục Công chúa.

Phùng Niệm không có cắt ngang, kiên nhẫn nghe xong mới nói: "Ma ma lo lắng ta nghĩ quẩn sao? Thật ra thì không cần, Hoàng Thượng là ai, trong lòng của hắn nghĩ chuyện gì, bản cung cũng hiểu rõ hơn so với các ngươi. Mệnh Tiểu Lục của chúng ta rất tốt, dĩ nhiên Hoàng Thượng sẽ yêu thương nàng giống như tròng mắt của mình, không tin bà cứ từ từ mà xem."

Hai nàng trò chuyện kết thúc không bao lâu, Bùi Càn lại tới đây.

Y đuổi người hầu trong phòng ra ngoài, ngồi vào bên cạnh mép giường nhìn chằm chằm Phùng Niệm ngồi dựa vào đầu giường: "Quý phi, hôm qua nàng cực khổ rồi, trẫm cũng cực khổ."

Lời này nghe thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, Phùng Niệm oán trách y nói: "Hôm qua Hoàng Thượng cũng không tới đây, còn khổ cực gì chứ?"

"Khổ cực, dĩ nhiên là khổ cực. Lại nói trẫm cũng không phải là không muốn tới đây, trẫm và ái phi đồng cam cộng khổ, nàng đau trẫm ở bên ngoài có thể chịu nổi? Không thể mất mặt? Mất mặt vẫn là thứ yếu, trẫm náo lên không thoải mái những Thái y này còn nhớ tới ái phi nàng sao? Chẳng phải cần chăm sóc trẫm thật tốt trước? Trẫm suy nghĩ tới đây sẽ chỉ thêm phiền mà không thể giúp bất kỳ chuyện gì mới quyết định đợi ở tẩm điện... Vốn dĩ muốn chúng ta cùng nhau cố gắng. Trẫm làm được, cắn răng chống đỡ nổi, tại sao ái phi nàng lại chỉ sinh một nữ nhi chứ?"

Đây là tiếng người? ? ?

Phùng Niệm tức đến mức không nhịn nổi, duỗi chân từ trong chăn muốn đạp y, vừa động liền cảm thấy không xong, ngồi đàng hoàng thì không sao chân gác qua một bên vẫn còn đau.

Cũng trong lúc đó, Bùi Càn cũng nhức cả trứng, y biến sắc mặt, suýt chút nữa nhịn không được muốn đưa tay che háng.

Sáng nay thức dậy mọi chuyện đều tốt, Bùi Càn còn tưởng rằng không sao, kết quả còn đau."Chuyện gì xảy ra? Lục Công chúa của chúng ta cũng đã ra đời tại sao vẫn còn đồng cam cộng khổ? Thứ này phải kéo tới lúc nào?"

Phùng Niệm nhíu mày: "Ai bảo người ghét bỏ nữ nhi của ta, đáng đời người!"

Bùi Càn thở dài một hơi: "Không phải ghét bỏ? Ái phi sinh là nhi tử hay nữ nhi trẫm đều thích, chỉ là trẫm càng muốn một người thừa kế, nàng sinh nhi tử, phong hậu lập Trữ làm liền một mạch là được."

"Vậy thì có quan hệ gì? Qua mấy năm thần thiếp vui vẻ lại sinh nhi tử cho người, cũng không phải sinh xong cái thai này thì sẽ không sinh nữa."

Nghe nói như thế, Bùi Càn liền tỏ vẻ: Trẫm khổ quá.

Không cần đồng cam cộng khổ, đừng nói lại sinh một đứa, sinh thêm mấy đứa y cũng nguyện ý!

Nghĩ tới mấy tháng y trải qua sẽ còn lặp lại trong tương lai, y cảm thấy trước mắt một mảnh đen như mực.

"Còn nói là nhi tử hay nữ nhi đều thích, người tiến vào lâu như vậy rồi cũng chưa nhìn kỹ nữ nhi chúng ta."

"Đó là bởi vì trong lòng trẫm quan tâm ái phi nàng hơn." Nói là nói như vậy, y nghiêng người hướng về phía giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống, con yêu và  tã lót cùng nhau bị đặt trên giường có hàng rào bảo vệ ở tứ phía, nàng đang ngủ. Đầu hơi nghiêng, nhìn một cái liền chú ý tới khuôn mặt nhỏ béo phì trắng trắng mềm mềm, nhìn góc độ này ngũ quan không được đầy đủ, dù vậy cũng khiến cha Hoàng đế cảm thấy nàng đáng yêu.

Bùi Càn nhìn nàng với vẻ mặt yêu thích, chỉ nhìn còn không đã ghiền, còn đưa tay đi sờ khuôn mặt nàng một cái.

Động tác rất nhẹ, vẫn làm bé con tỉnh lại.

Bé con mở đôi mắt to mang một chút hơi nước ướt sũng, nhìn về hướng có ánh sáng.

Lúc này Bùi Càn đã hoàn toàn quên vừa rồi y đưa ra lời nói muốn có người thừa kế, hoàn toàn vứt chuyện muốn nhi tử này đến sau đầu, dù sao có rất nhiều thời gian, nhi tử hay không nhi tử sau này hãy nói.

Hiện tại quan trọng nhất không phải là nhi tử còn chưa có đội ngũ xếp hàng, mà là nữ nhi bảo bối của y.

Giờ khắc này, Phùng Niệm cảm thấy nàng nhìn thấy ánh sáng thánh phụ bạo phát từ trên người Bùi Càn, tên chó chết này cũng quên luôn Quý phi và người thừa kế, y hoàn toàn đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhan của con yêu, nhìn đủ rồi còn khoe khoang: "Không hổ là bảo bối trẫm vất vả mười tháng sinh ra, khắp thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai được yêu thích như thế."

Phùng Niệm ngồi chỗ ấy nhìn Bùi Càn thâm tình chậm rãi nhìn con yêu của y, con của y xem thân cha như không tồn tại, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút nhưng không có ý định đối mặt cùng y.

Chẳng sợ không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào, Bùi Càn vẫn nhìn say sưa ngon lành.

Đức hạnh này của y, ngươi nhìn cũng không nhấc nổi lòng oán giận.

"Hoàng Thượng có nghĩ tới chưa, lấy tên gì cho nữ nhi chúng ta?"

Trong một hơi Bùi Càn nói rất nhiều cái tên, chẳng hạn như là Bùi B Bùi Quỳnh Bùi Kha Bùi Dao, y vừa nói, vừa viết lên lòng bàn tay cho Phùng Niệm xem, hỏi nàng thích cái nào.

Bồi thường cho người nghèo không được nha, người tiếp khách càng không được, ngược lại Bùi Dao rất xuôi tai, nàng lại ngại cái chữ này được dùng quá nhiều, trong kinh có rất nhiều Dao Tiểu thư... Sau khi sàng lọc, nàng hài lòng nhất lại là cái tên B này.

Cũng không phải gọi nghe hay bao nhiêu, viết nó ra giống như một tên trộm vậy.

"Thần thiếp thích chữ B này, Hoàng Thượng người xem?"

"Ái phi thích chúng ta sẽ dùng tên này."

Phùng Niệm thử gọi hai tiếng, nói: "Chỉ là đột nhiên nghe giống tên của nam nhân."

"Vậy thì có gì? Trừ chúng ta có mấy người dám gọi tên nữ nhi ngoan của trẫm? Chẳng phải đều khách sáo gọi một tiếng Lục Công chúa sao?" Nói đến Lục Công chúa, Bùi Càn lại không hài lòng, chữ số Công chúa nghe cũng không đủ khí thế, như vậy xem ra không chỉ riêng tên mà phong hào cũng phải sắp xếp lên.

Nghĩ đến phong hào y liền có một chút chờ không nổi, chào hỏi một tiếng với Phùng Niệm liền muốn đi viết thánh chỉ.

Một lần suy nghĩ này mất nửa buổi sáng, lúc chân chính phát thánh chỉ xuống khiến Phùng Niệm tức giận đến mức bật cười.

Không chỉ Phùng Niệm, trong group tất cả mọi người cũng cười chết rồi.

Vi Hương Nhi: "Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa Bùi B? ? ?"

Lữ Trĩ: "Ta phục rồi..."

Vương Chính Quân: "Đạo thánh chỉ này thật sự không phải là đang nói đùa sao?"

Ðát Kỷ: "Xem một chút vẻ mặt của những người hầu này ha ha."

Trần Viên Viên: "Các nô tài: Ta cảm thấy lỗ tai ta điếc rồi."

Bao Tự: "Ha ha ha ha ha ha ha, Bùi Càn thật có khả năng, từ trước tới giờ hắn thật sự chưa từng khiến ta thất vọng, cho cái phong hào cũng đặc biệt như vậy."

Vạn Trinh Nhi: "Đúng là rất đặc biệt, cái này thật sự không có vấn đề sao?"

Từ Hi vẫn luôn không phát biểu nói rằng nàng cảm thấy không có vấn đề, Lục Công chúa Hoàng đế tự mình sinh ra nên đãi ngộ này, nàng sinh ra đã có ánh sáng vạn trượng dĩ nhiên khác những người khác.

Phùng Niệm suy nghĩ còn không phải được hay không, nàng nghĩ tới "Ly Oánh Thương, Angelina, Anh Tuyết Chỉ Hàn Linh, Shirley Si, Mị, J" đã từng vang bóng một thời...

Giờ khắc này, Phùng Niệm ngạt thở.

Nàng nhìn chằm chằm con yêu vừa mới nếm sữa thơm ngọt vừa ngủ gật, nàng không thể lấy cái mũ Công chúa Mary Sue xuống. D@đ/l~q+đ

Phong hào này, ai nghe cũng đều không còn cách nào khác.

Nếu nói Phùng Niệm ngạt thở, các người hầu ngốc tập thể. D@đ/l~q+đ

Tối hôm qua bọn họ còn đang nhỏ giọng bàn luận, so sánh lần trước và lần này, thật sự không biết canh giữ ở bên ngoài mấy canh giờ, thật vật vả đến khi Hoàng tử ra đời cũng không nhìn một cái cùng toàn bộ quá trình sinh con đều vắng mặt, chờ đến khi Công chúa sinh ra mới tới xem một chút, rốt cuộc cái nào mới là biểu hiện được sủng ái?

Vốn dĩ có có tranh luận, hiện tại không có.

Cái này cùng với lấy tên cho các Hoàng tử và danh hiệu đáng sợ phong hào Mary Sue khiến tất cả mọi người bối rối. D@đ/l~q+đ

Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa là cái quỷ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.