Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 129: Quả nhiên, hạnh phúc đều do so sánh mà ra.



Edit: Jung Ad

Đêm qua, trong kinh rất nhiều người ngủ không ngon, nằm trên giường còn đang suy nghĩ về Phật quang chiếu sáng vạn trượng cả một góc trời vào lúc trời sắp tối, mặc dù chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, vẫn khiến bát phương quỳ lạy.

Dân chúng chỉ biết phương hướng đó từ hoàng cung, đám đại thần nghĩ nhiều hơn, bọn họ lấy giấy bút vẽ bức tranh đơn giản, sau đó vẽ một vòng tròn tại phương hướng có khả năng.

Trong vòng tròn đó, có khả năng đưa tới dị tượng như vậy nhất chính là Hi Quý phi, người mang thai đã gần đủ tháng có thể sinh con bất cứ lúc nào.

Không bao lâu, lại có tin tức truyền đến, có Thái y nói rằng quả thật Quý phi nương nương đã bắt đầu chuyển dạ vào ngày hôm nay, đó là chuyện từ buổi sáng, tính toán thời gian sinh con, ánh sáng vàng kia là do chuyện này đưa tới.

Bất cứ ai nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là: Nàng sẽ không sinh ra một Hoàng tử có lai lịch rất lớn chứ!

Ôm loại ý nghĩ đó trong lòng đều lạnh lẽo.

Có người ngồi không yên lập tức muốn đi hỏi thăm, nhưng chỉ cần trời vừa tối, trừ khi có chuyện gì khẩn cấp, nếu không người bên ngoài không vào được trong cung. Chẳng sợ trong cung giống như cái sàng, tin tức cũng không có truyền nhanh như vậy.

Nếu muốn biết tình huống cụ thể, cũng chỉ có thể chờ ngày mai, đêm nay, đối với rất nhiều người tới nói là dày vò.

Ngày kế tiếp, liền có tin tức lần lượt truyền tới, nghe nói lần này Hi Quý phi sinh Lục Công chúa, tâm trạng rất nhiều người chìm đến đáy cốc lại tăng trở về.

Là Công chúa?

Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt.

Trên người Công chúa mang những điềm lành này hoàn toàn không có vấn đề, coi như nàng bị nâng lên tận trời, cũng sẽ không quá mức ảnh hưởng đến đại cục. Thậm chí có người còn nghĩ đến, một Công chúa ra đời trong kim quang vạn trượng như thế tuyệt đối sẽ không có khả năng đưa ra ngoài hòa thân, qua vài năm dĩ nhiên Hoàng Thượng sẽ vì nàng mở phủ Công chúa tuyển chọn phò mã, chẳng phải cơ hội đã đến với các Công phủ Hầu phủ rồi sao?

Hiện tại vừa được năm tuổi cũng có thể cố gắng một chút, Công chúa có bản lãnh đi nữa sau khi lớn lên cũng phải gả thôi.

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, tâm trạng đám đại thần thay đổi mấy lần.

Từ kinh ngạc, sốt ruột, nơm nớp lo sợ, đến bây giờ sáng tỏ thông suốt, gánh nặng trong lòng bọn họ cũng vứt đi, đang định để phu nhân chuẩn bị cẩn thận, đưa món quà lớn cho Quý phi.

Lúc này, tin tức mới truyền tới, Hoàng Thượng hạ chỉ ban tên cho Lục Công chúa là Bùi B, phong hào Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa.

Lấy phụ thân của Tô phi Hữu tướng đại nhân tới mà nói, người vừa nghe nói chuyện này đã phun một ngụm trà nóng ra ngoài, thậm chí ông ta không lo lắng xấu hổ, lấy khăn tay ra vừa lau miệng vừa hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Vừa rồi có tin tức, Hoàng Thượng hạ chỉ ban tên và phong hào cho Lục Công chúa. Trước đây chỉ nghe nói ban tên cho Hoàng tử, nô tài sống tới ngày hôm nay lần đầu tiên nghe nói gióng trống khua chiêng ban tên cho Công chúa."

Nếu như nói chỉ là ban tên, việc này có thể lấy ra thảo luận một chút, bởi vì ban tên và phong hào xảy ra cùng lúc, phía sau mang đến kích thích quá lớn, khiến cho Hữu tướng cũng chẳng muốn quản Hoàng Thượng lấy tên cho bảo bối nữ nhi của y là gì.

"Ngươi lặp lại phong hào Công chúa?"

Cái này, thành thật mà nói có hơi xấu hổ, quản gia Tướng phủ vẫn lặp lại: "Là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa."

"Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa?"

Trong khoảng thời gian ngắn Hữu tướng không biết nên nói cái gì cho phải, nói cái này không hợp quy củ, hình như thật sự không có quy củ giới hạn phong hào Công chúa chỉ có thể dùng hai từ, chỉ là ngàn năm qua tất cả mọi người đều làm như vậy, chính là được sủng ái thì dùng tốt một chút, không được sủng ái tùy tiện sắp xếp một cái.

Thật ra thì hiện tại thảo luận được hay không cũng không có ý nghĩa.

Thánh chỉ đã hạ xuống, trừ phi bản thân Quý phi đi làm ầm ĩ, nếu không hẳn là không có khả năng thay đổi.

Hữu tướng chỉ là hơi hoảng hốt, trong kinh có người họ Lưu càng bị kích thích lớn hơn, tên đầy đủ là Lưu Văn Uyên, trước đây là lão sư của Bùi Càn, là loại đã từng dạy y rất nhiều năm đó.

Vị đại nhân này nghe nói Hoàng Thượng lấy cho Công chúa cái phong hào dung tục như thế, một hơi suýt chút nữa không nhấc lên nổi, muốn nói có cảm giác gì, trừ xấu hổ chính là mất mặt.

Ông ta hận không thề khiến những người khác đừng nhớ đến mình đã từng dạy Hoàng Thượng.

Sợ bọn họ nhớ đến lại nói một câu: Đức hạnh này của Hoàng Thượng, ông dạy y có thể tao nhã đến nơi nào chứ?

Tin tức nhanh nhẹn hít thở không thông một mớ, đương nhiên cũng có người tiếp nhận rất tốt, chẳng hạn như Bảo Âm. Nàng ta nghe nói chuyện này, còn đọc cái phong hào này mấy lần, cảm thấy rất tốt!

Chẳng hạn như nàng ta, bởi vì được sủng ái cũng từng bị ghen ghét thậm chí oán hận, từng xảy ra tình huống cãi vã với tỷ muội, gọi Bảo Âm cũng không tốt, người ta mắng lên đặc biệt dễ dàng, há miệng chính là Bảo Âm ngươi đừng quá đáng! Ngẫm lại xem Quý phi nương nương sinh Lục Công chúa này, nếu như cùng người khác xảy ra tranh chấp, người ta chỉ vào mũi nàng nói: Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc ngươi đừng quá đáng. . . Điều này khiến người ta có cảm giác sụp đổ khi nói lời này ra ngoài, hoàn toàn không có khí thế.

Làm cha đặt tên cho nữ nhi thì nên suy tính đến những phương diện này nha!

Trước đó Bảo Âm còn hoài nghi tình cảm Hoàng Thượng đối với Quý phi nương nương, hiện tại nàng ta không còn nghi ngờ, nếu Hoàng Thượng không thương Quý phi đến cực điểm, vậy sẽ đối tốt với Lục Công chúa do Quý phi sinh như vậy sao?

Mang cái phong hào này cãi nhau sẽ dễ chiếm được lợi thế, hơn nữa, nó còn đặc biệt chiếm hết bình an và vui sướng, Bảo Âm tương đối hâm mộ, còn dự định viết phong thư trở về oán trách một chút, tại sao phụ vương cũng nói thương nàng ta lại không đối tốt với nàng ta như vậy chứ?

. . .

Tóm lại bởi vì đạo thánh chỉ này, ngoài cung vỡ tổ.

Bùi Càn lại rất bình tĩnh, y dương dương đắc ý một trận, đắc ý xong còn giáo dục Lý Trung Thuận.

Là như thế này, Lý Trung Thuận tò mò hỏi Trường Nhạc Công chúa thật sự xinh đẹp như vậy? Vừa ra đời đã trắng trắng mềm mềm giống như tiểu tiên tử?

Bùi Càn vừa nghe lời này, ánh mắt của y nhìn hắn liền không đúng.

"Gì mà Trường Nhạc Công chúa? Là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa, ngươi gọi đầy đủ cho trẫm."

Lý Trung Thuận hận không thể đáp trả hắn một câu đây là người đang làm khó nô tài.

Nhưng mà hắn không dám, cuối cùng hắn vẫn khuất phục, lại hỏi một lần: "Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa điện hạ thật sự xinh đẹp như thế sao?"

"Đây là điều đương nhiên, đó là nữ nhi ngoan trẫm vất vả mười tháng đổi lấy, nàng hoàn toàn kế thừa ưu điểm của trẫm và Quý phi, sau này thanh danh nhất định sẽ lan truyền bốn phía."

Hiện tại Bùi Càn rất sầu, nghĩ đến Bùi Trạch, lại nhớ tới trước đó tết hoa đăng Thượng Nguyên gặp những kẻ bại hoại sinh ra trong nhà quyền quý kia, y thật sợ Tiểu Kiều Kiều bị những kẻ cặn bã lừa gạt. Bùi Càn tự hỏi có nên lưu động toàn bộ phò mã hay không, trước tiên chọn một người giữ lại dùng, không được đá hắn ta đổi người khác.

May mắn Bùi Càn chỉ suy nghĩ trong lòng một chút, không nói ra.

Nếu không Lý Trung Thuận mới không nói nên lời.

Lục Công chúa mới bao lớn?

Nàng vừa ra đời được một ngày, một ngày mà thôi.

Hoàng Thượng không nghĩ đến thứ gì tích cực, đã bắt đầu dạy nàng làm tra nữ?

Có phải còn dự định nói cho nàng biết phò mã có thể tìm, không nói tình cảm, ngán rồi thì phát phí lại đổi một người, chỉ cần con vui vẻ hay không? Mỗi năm đều có thể làm tân nương.

Bùi Càn đang suy nghĩ loại chuyện kỳ quái này, mà Phùng Niệm, sau khi nàng tiếp nhận thánh chỉ liền để Cát Tường sang đó tìm Hoàng Thượng đến đây.

Hai ngày này tương đối chậm trễ nhiều chuyện, Bùi Càn đọng lại mấy quyển tấu chương, y còn đang chuẩn bị dành thời gian phê xong thì nghe nói Quý phi có chuyện tìm y.

Là người khác y mới không vội, nếu là Quý phi, vậy thì phải đi.

Bùi Càn chạy tới hỏi tâm can làm sao?

Phùng Niệm liếc y một cái thật sâu: "Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa của người là chuyện gì xảy ra?"

"Không tốt sao? Trẫm cảm thấy rất tốt."

"Người nhìn về phía trước, nhiều triều đại như vậy có Công chúa nào gọi như này? Gọi thế này có lúng túng không biết xấu hổ hay không?"

Bùi Càn vừa không xấu hổ vừa không lúng túng, y cảm thấy vô cùng tốt.

"Trẫm vốn còn muốn nhiều hơn mấy cái, thấy quá dài mới rút gọn thành như vậy." Y cũng không dám nói trước đó còn không phải Thiên Phúc Thiên Thịnh, mà là Thiên Phúc Thiên Thọ, y nhìn chằm chằm một lát cảm thấy Thiên Thọ và chết yểu dường như phân không rõ, mới sửa lại, chỉ sợ người có ý đồ xấu gọi tâm can của y là Thiên Thọ Công chúa.

Phùng Niệm đề nghị y: "Người từ bên trong Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc lấy một cái là đủ rồi."

"Vậy không thể hiện được ý nghĩ trong lòng trẫm, Tiểu Lục chính là do trẫm trải qua gian khổ mới sinh ra, tại sao có thể giống như một hai ba bốn năm người phía trước? Như thế sao có thể làm nổi bật thân phận vô cùng tôn quý của nàng? Chuyện khác đều có thể thương lượng, chuyện này trẫm đã quyết định, cái tên Bùi B này là ái phi nàng chọn, phong hào tùy trẫm mới công bằng."

". . . Người không sợ nàng trưởng thành náo loạn cùng người sao?"

Đến, hơi thở thánh phụ lại đến. Bùi Càn xoay người ngồi xổm trước giường nhỏ nhìn nữ nhi ngoan của y đang nhắm mắt ngủ, nói sẽ không, chắc chắn sẽ không, bảo bối sẽ thích phong hào này.

Phùng Niệm: "Trong group mọi người cần phải làm chứng cho ta, ta đã từng cố gắng, là Bùi Càn hắn không nghe khuyên bảo nha."

Lữ Trĩ: "Hắn không nghe khuyên bảo cũng bình thường, ta vừa mới hỏi Lưu Bang, hỏi hắn gặp phải chuyện này sẽ lấy tên như thế nào."

Hạ Cơ: "Thế nào?"

Dương Ngọc Hoàn: "Mau nói!"

Triệu Phi Yến: "Lão tổ nói chuyện người đừng thở mạnh!"

Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói có thể gọi là Chí Tôn Vô Song Công chúa."

Phùng Niệm: ". . ."

Phùng Niệm: "Hắn thật sự là Hoàng đế khai quốc chứ không phải cẩu hệ thống thiết lập chứ? Tại sao loại phong hào Chí Tôn Vô Song Công chúa này lại giống như webgame rác rưởi lừa gạt cấp cho vậy?"

Phùng Niệm: "Được rồi, thay ta cảm ơn Bang ca, nhờ phúc của hắn đột nhiên ta cảm thấy Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc cũng rất tốt, quả nhiên hạnh phúc đều do so sánh mà ra."

Bao Tự: ". . . Ha ha ha ha."

Ðát Kỷ: "Lấy cớ, đều là lấy cớ, nếu muội thật sự muốn muốn đổi phong hào sẽ không có cách nào? Dùng thiếp có một kế không được sao?"

Vi Hương Nhi: "Ta cảm thấy lời kia của Bùi Càn cũng có đạo lý, Tiểu Lục là đứa bé hắn và Niệm Niệm cùng nhau sinh ra, B là tên cho Niệm Niệm định, hắn đặt phong hào cũng không sai mà! Rốt cuộc cũng là thân cha cùng nhau ăn mấy tháng đau khổ suýt mất nửa cái mạng, tôn trọng hắn một chút."

Trần Viên Viên: "Đúng vậy nha, nếu gọi là Thái Bình Công chúa hoặc là Trường Nhạc Công chúa liền cảm thấy rất bình thường, trong lịch sử có một nắm, đổi thành Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa liền không giống nhau, đã từng nghe tuyệt đối sẽ không quên được, Tiểu Lục là nữ nhân truyền kỳ đã được định trước sẽ ghi lại dấu ấn trong lịch sử."

Phan Ngọc Nhi: "Hồ ly tinh liền chỉ biết lừa gạt cống hiến, tục vãi."

Ðát Kỷ: "Muội đừng đứng đấy nói chuyện không đau eo, hai ta đổi độ cống hiến thử một chút?"

Phan Ngọc Nhi: "? Tỷ đang nhục nhã đầu óc của ta? Bình thường ta dùng bản lĩnh kiếm được điểm cống hiến dựa vào đâu đổi cho tỷ chứ?"

. . .

Phùng Niệm hơi nghĩ lại một chút. D@đ/l~q+đ

Có thể giống như Trần Viên Viên nói vậy, trong tiềm thức nàng cũng cảm thấy chỉ một cái Thái Bình hoặc là Trường Nhạc quá bình thường, thật ra không thật sự muốn đổi, gọi Bùi Càn tới đây cũng chỉ là muốn phàn nàn một chút mà thôi.

Cái phong hào này vẫn là có thể nhận lấy mà dùng. D@đ/l~q+đ

Phùng Niệm lại một lần nữa cầu xin hệ thống, đợi đến trăm năm sau nhất định phải đưa Bùi Càn đi hậu thế, để y nhìn xem người khác quay phim truyền hình về y, nghe một chút người đời sau nói như thế nào.D@đ/l~q+đ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.