Editor: Đào Sindy
Đêm đó, rõ ràng Bùi Càn cảm nhận được cái gì gọi là khoái hoạt gấp đôi. Mỗi lần y đều cảm thấy thoải mái như bay lên, dựa vào phản hồi từ bên Phùng Niệm truyền đến, gia hỏa này còn lục lọi tìm tiết tấu, tìm điểm mẫn cảm, tìm phương pháp xử lý.
Quý phi nương nương ăn chay tám tháng suýt nữa thăng thiên tại chỗ.
Khó trách y có thể làm Hoàng đế, năng lực học tập và quan sát của tên này đều cực kỳ mạnh, đầu óc vô cùng thông minh.
Sau đó, hai người không lập tức thiếp đi mà còn ôm nhau nằm yên một lát. Phùng Niệm trêu chọc y, hỏi đồng cam cộng khổ còn không? Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào? Làm nam nhân hay nữ nhân càng có tư vị?
Bùi Càn: ...
Nói thực ra hai người cùng một chỗ là đẹp nhất.
Bùi Càn nghĩ đến Quý phi mang hơn ba tháng hai người bọn họ cũng đã làm một lần, có thể do bận tâm đến bụng nên lúc ấy không đủ vị thế này. Nghĩ đến bụng, Bùi Càn không khỏi đưa tay sờ soạng: "Mới bao lâu vậy mà Quý phi đã về như cũ, giống như chưa từng sinh ấy."
"Ngồi suốt cả tháng trời, về lại cũng là điều đương nhiên."
"Ai nói? Trước kia trẫm thấy bộ dạng Mẫn phi sau khi sinh qua ba tháng cũng không trở về, vẫn là ái phi có tiết chế."
Phùng Niệm không mặt mũi nhận lời khen này, nói nàng quá tiết chế à: "Ít ai vừa sinh xong đã làm khổ mình."
"Đó chính là quyến rũ trời sinh, tốt như vậy, dạng này càng tốt hơn."
"Tốt cái gì?"
Bùi Càn kề tai nói nhỏ với nàng nói: "Ái phi ăn ít thì thiệt thòi thân thể nàng còn ăn nhiều thì thiệt thòi con mắt trẫm. Như bây giờ không lỗ, còn không tốt sao?"
Bùi Càn còn nói trước khi y tới đã chuẩn bị tâm lí, nói với chính mình nữ nhân ấy à, sinh xong cần nửa năm đến một năm để khôi phục, khôi phục hoàn toàn những nơi như bụng hẳn rất khó. Y chuẩn bị tâm lý nghĩ đến coi như không dễ nhìn tuyệt đối không lộ ra ghét bỏ mà vui vẻ tiếp nhận, vẫn phải an ủi một hai... Không nghĩ tới những kế hoạch này đều không phát huy được tác dụng, Quý phi vốn không tồn tại vấn đề này. d$đ?l(q~đ
Bùi Càn nói xong cũng chịu hạ cùi trỏ, Phùng Niệm xoay người với y, xoay ót với tên khốn nạn này.
Ngày hôm sau thì nàng mắng chửi Bùi Càn trong group. Phùng Niệm: "Chó chết ở trước mặt ta nói những lời kia, làm hại lão nương tự mình cảm động ném qua ném lại. Mọi người nghĩ hắn là Hoàng Đế theo chịu tội với ta gần một năm trời, nhất là năm canh giờ cuối muốn đòi mạng, hắn ấm ức phàn nàn liều chết chống đỡ ít nhiều, sau đó không giận chó đánh mèo Tiểu Lục của chúng ta, ta nghĩ người này vẫn có thể chấp nhận được, kết quả thì sao?"
Lữ Trĩ: "?"
Dương Ngọc Hoàn: "Kết quả thế nào?"
Phùng Niệm: "Tối qua xoa bóp hắn còn nghĩ một đống lớn, nhìn ta khôi phục đặc biệt tốt còn lộ ra kinh ngạc, lo lắng cả người ta đầy thịt cay mắt hắn."
Đát Kỷ: "Đây chính là nguyên nhân chân thực hắn thà rằng đi ngủ với người khác cũng không động vào muội sao?"
Tây Thi: "Quá chân thực rồi."
Vạn Trinh Nhi: "Vậy chủ group làm thế nào lôi kéo người trở về?"
Trần Viên Viên: "Đúng thế, sáng sớm hôm qua muội đóng trực tiếp lại để làm gì?"
Phùng Niệm: "Nói với các tỷ tỷ thì dễ rồi, nhưng trong group nhiều thân nhân như vậy... Ta có chút khó mà mở miệng."
Lữ Trĩ: "Nào có thân nhân gì? Lưu Bang và Lưu Thích bị ta cho ra ngoài cuốc đất rồi."
Phan Ngọc Nhi: "Ta cũng sắp xếp xong xuôi."
Vương Chính Quân: "Ta cũng thế."
Phùng Niệm: "..."
Dứt khoát như vậy sao?
Vậy được rồi, Phùng Niệm tận lực cô đọng uyển chuyển nói chuyện ra. Vừa nói xong trong group còn an tĩnh vài giây, sau đó là chấm cả trang.
Triệu Phi Yến: "Hắn nghi ngờ mình bị cắm sừng rồi mà vẫn chịu nghe muội giải thích, tên này được đấy! Càng được hơn Lưu Ngao! Trước kia có người đến trước mặt Lưu Ngao bôi đen ta, hắn đều tin cả!"
Vương Chính Quân: "Đó là bôi đen sao? Đó là chuyện con đã làm."
Đát Kỷ: "@ Vạn Trinh Nhi, ta cũng muốn đồng cam cộng khổ, chờ sau khi đại vương đến muội phát cho ta một cái."
Vạn Trinh Nhi: "..."
Vạn Trinh Nhi: "Dùng không nổi, làm không được."
Phùng Tiểu Liên: "Đại vương không, kỹ năng cũng không, đây thật là..."
Nhìn các nàng trò chuyện, Phùng Niệm không quản, nàng đi xem nữ nhi nhà mình. Tiểu Lục sinh ra đã hơn một tháng, nhìn trông lớn hơn một vòng, bộ dáng càng thêm đáng yêu hơn so với trước kia, da thịt của nàng trắng như tuyết, rất giống em bé được khắc ra từ bạch ngọc.
Tất cả người hầu trong Trường Hi trong cung đều yêu chết nàng, đám Bảo Đại Thụy Châu trước kia cứ luôn mồm nhắc Hoàng thượng, gần đây luôn treo Lục Công chúa trên miệng.
Trước khi em bé này được sinh ra có rất nhiều người lo lắng, nếu Quý phi nói không sinh Hoàng tử, đến một Công chúa thì làm sao bây giờ?
Sau khi nàng chân chính ra đời, tất cả mọi người đã quên những lo lắng kia.
Lục Công chúa quá đẹp, không chỉ xinh đẹp, nhũ mẫu còn nói hiếm thấy hài tử biết điều như vậy. Nàng cực ít khóc, lúc tỉnh dậy còn thích đưa mắt nhìn xung quanh, nếu nương nương không ở bên cạnh, nàng nhìn đông nhìn nhìn tây một cái, nếu như có nương nương, nàng sẽ dán lấy nương nương mọi lúc.
Lẽ ra em bé nhỏ như vậy hẳn không biết gì, nàng đại khái không phân rõ trước mặt là ai, nhưng Lục Công chúa sẽ không tự giác đi tìm Quý phi nương nương, lúc nương nương ôm khi thức dậy sẽ còn dán mặt lên cọ cọ, dáng vẻ vô cùng không muốn xa rời. d$đ"l(q*đ
Người hầu đều nói đây là mẫu tử liền tâm.
Đừng nhìn Lục Công chúa nhỏ như vậy, nhưng nàng biết tất cả mọi chuyện, hiện tại cứ quan tâm như vậy, sau này trưởng thành xác định tập trung tinh thần vững chắc hướng về nương nương.
Phùng Niệm chưa từng nghi ngờ điều này, nói thực ra ý định sinh con cũng không phải muốn nàng hồi báo cái gì, thế nhưng trải qua nỗi khổ hoài thai sinh nở thống khổ, nếu đứa nhỏ này không thân thiết với mình ngẫm lại rất đau lòng.
Nghĩ như vậy, nên không thể không nhắc đến Nhị Hoàng tử.
Vấn đề thành thân khiến Nhị Hoàng tử và Mẫn phi bất đồng to lớn, hắn suýt chút làm Mẫn phi tức chết, hiện tại nghe nói hòa hảo rồi. Theo cách nói của Bảo Âm, Mẫn phi sửa lại chút thái độ, mặc dù vẫn không cho nàng ta sắc mặt tốt, chí ít không như lúc trước ngại cực kỳ.
Hôn sự của Bùi Diễm và Bảo Âm đã sớm chuẩn bị, qua một thời gian ngắn hai người bọn họ sẽ thành thân.
Mặc dù là kết quả bị kinh Phật tẩy não nhưng nhìn quan hệ bọn họ hài hòa thì Phùng Niệm vẫn thật vui vẻ. Thậm chí Bảo Âm và Phùng Nguyên không giống nhau, nàng ta không phải trúng vầng sáng mà xem một điệu nhảy liền dính lấy Phùng Niệm, dính thời gian dài thì có tình cảm, mấy tháng mang thai dù không khiêu vũ, các nàng vẫn thường gặp mặt.
Mình đã có đứa con yêu sau này khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới vấn đề quan hệ thân tử.
Phùng Niệm đang suy nghĩ những thứ này, Bùi Càn xem hết công văn khẩn cấp quyết định thư giãn một tí, y cầm cuốn tiểu thuyết dài tập Lý Trung Thuận bí mật tìm kiếm đến, dùng nhiều năm bồi dưỡng ra được đọc tốc độ như vậy, đọc nhanh như gió quét, không bao lâu đã xong.
Nhân vật nữ chính tên là Lý Ngọc Xu này không phải là phiên bản của Quý phi sao?
Nhưng mà nàng xuất thân hơi thấp một chút, cô nương này là nữ nhi của một cử nhân, lúc mẫu thân sinh nàng vì khó sinh mà chết, sau đó thứ muội của nương nàng gả cho Lý cử nhân làm kế mẫu, lại sinh một nữ nhi. Nhân vật nữ chính lúc đầu có một thông gia từ bé, kết quả đối phương vừa ý muội muội nàng, dưới sự tác động của kế mẫu, muội muội nàng thành công thay thế nàng. Chuyện xảy ra vừa lúc trong cửa ải cuối năm, trong nội tâm nàng buồn khổ, sau tết hoa đăng Thượng Nguyên liền đi ra ngoài, gặp được nhân vật nam chính tài học đầy bụng lại anh tuấn bóng bẩy...
Khúc dạo đầu hơi khó chịu một chút, từ sau khi nhân vật nam nữ chính gặp nhau, Bùi Càn bị tức chết.
Y khép sách lại, đập tay lên bìa sách: "Viết cái cức chó xui xẻo gì thế không biết!"
"Nói đến bộ này trong kinh bán rất không tệ. Nhưng chỉ là thứ để giết thời gian thôi, Hoàng Thượng không thích thì đừng xem."
"Ngươi đi tra xem do ai viết rồi bắt hắn lại."
Hả? ? ?
"Đây không phải là sách phản gì, Hoàng thượng xem không thích liền muốn bắt người, không tốt lắm đâu... Chỉ sợ người đọc sách sẽ mắng người."
"Người đọc sách nghiêm chỉnh có thể viết ra thứ này à? Thật sự là tức chết trẫm! ... Được rồi, không bắt thì không bắt, trẫm có biện pháp trừng trị hắn."
Sau đó hai ngày, Bùi Càn hi sinh thời gian nghỉ ngơi quý giá để đọc xong bộ sách, sau khi xem xong thì tìm một trang giấy thật lớn, lưu loát viết một bài bình luận, mắng toàn bộ tiểu thuyết từ đầu đến chân, từ nội dung cốt truyện đến cách hành văn, nội dung bộ sách này đoán chừng chính là người đọc sách tự cho mình lsf tài học đầy bụng kết quả không có sự tán thưởng mà toàn thất bại, viết thuần túy là giấc mộng ban ngày của mình.
Đầu tiên là tổng kết khái quát, y còn phân tích cụ thể một số nội dung cốt truyện, không nói tiểu thư nhà cử nhân sao có thể tự mình chuồn đi choie đêm hội đèn lồng, cũng không nói nam nhân này chỉ đoán được hai câu đố đèn làm sao thể hiện ra bản thân tài trí hơn người học phú ngũ xa*, những kẻ này không hiểu thấu tình tiết đều lược qua mặc kệ nó, sau này viết Hoàng Thượng vi phục xuất tuần ngẫu nhiên phát hiện nam chính này là viên ngọc của biển bị hắn ta cảm phục không tiếc công khai thân phận, nam chính cứ như vậy cưỡi lên gió đông... Nội dung cốt truyện này Bùi Càn thấy không khác bị mù là mấy.
* xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa”. Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được!
Hoàng Đế nhà ai không đáng tin như thế? ? ?
Việc tư không đáng tin coi như xong, còn tuyển quan như thế hay sao? ? ? d+đ@l:q~đ
Bùi Càn bật hết hỏa lực, nội dung cốt truyện dính đến quan trường phun ra rõ ràng, y phân tích nội dung cốt truyện nhiều góc độ có bao nhiêu chỗ không ổn, viết thành thế này còn thổi minh quân hiền thần gì chứ, rõ ràng là dự định vong quốc.
Mắng xong một câu cuối cùng, Bùi Càn gác lại bút, ánh mắt ra hiệu Lý Trung Thuận cầm bài văn này đi: "Ngươi chép lại vài trang, kẹp vào thứ này rồi ra tiệm bán, lặng lẽ mà làm đừng để bại lộ thân phận của trẫm."
Lý Trung Thuận thật không hiểu Hoàng Thượng đang quậy gì.
Nhưng được thôi.
Chỉ là viết bài thiên phú mắng chửi người mà thôi, dù sao cũng so với bảo thị vệ trùm bao tải đánh người ta đã tốt hơn rồi.
Lúc đầu coi chuyện đến đây đã hết, dù sao Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, không có thời gian thở lấy đâu ra thời gian nhớ thương chuyện này?
Ai biết sau đó Hoàng Thượng lại hỏi, hỏi hắn tình huống sáng nay thế nào? Kẻ viết sách kia có cảm thấy hổ thẹn thu về tiêu hủy tác phẩm của mình không?
Lý Trung Thuận sắc mặt cứng đờ.
"Trẫm đã vạch vấn đề của hắn ta rõ ràng, hắn vẫn còn chấp mê bất ngộ* sao?"
*u mê không chịu tỉnh ngộ.
"... Dù sao cũng bị xuống dốc, ai cũng không biết là người.”
"Vậy hắn ta nói thế nào?"
"Kẻ viết sách thấy tờ giấy kia, nói thích xem thì xem không thích thì dẹp, ai mà thèm ngươi chứ."
Nghe thế Bùi Càn liền bị chọc tức.
Lý Trung Thuận còn nói, cũng có người khác xem qua liền viết bài văn bác bỏ, còn dán bên dưới.
Thật ra nói bác bỏ đã là khách sáo, ngươi mắng hắn nhưng ngươi cũng đã gặm xong cả đống cức, đây không phải tiện sao? Lấy năng lực của ngươi! Ngươi hiểu nhiều lắm à! Môn môn đạo đạo trên quan trường ngươi rõ ràng như thế hả? Sao ngươi còn chưa được phong hầu bái tướng thế?