Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 135: Tiểu tử đệ đã trưởng thành rồi.



Edit: Jung Ad

Bùi Càn được người ta cảm tạ đang làm gì?

Hắn đang thu hút khuê nữ.

Lục Công chúa ra đời đã gần năm mươi ngày, lúc ấy vừa sinh ra cả người đều đang ngủ, tỉnh lại cũng tương đối yên tĩnh, hiện tại dĩ nhiên cũng ngủ rất nhiều, rốt cuộc uống sữa năm mươi ngày, người lớn một chút, cũng hoạt bát hơn.

Ở cùng với Phùng Niệm vẫn rất ngoan, đến trong tay Bùi Càn chính là một quả trứng thối nhỏ.

Vừa rồi đã bôi đầy nước bọt lên mặt thân cha, lúc Bùi Càn nhìn sang nàng liền hắc hắc hắc.

Phùng Niệm cũng không để ý Hoàng đế, để nhũ mẫu đi vắt khăn ấm, đưa tay ôm bé ngoan tới lau miệng cho nàng, lau xong chỉ vào khuôn mặt bụ bẫm của nàng mà nói: "Tại sao ôm cái gì cũng gặm? Không chê bẩn à?"

Bùi Càn trừng mắt: "Nàng là Quý phi của trẫm, không lau mặt cho trẫm thì thôi, còn nói gì? Ai là mấy thứ bẩn thỉu chứ?"

"Ai biết mặt người đã cho ai gặm rồi, chẳng phải mỗi ngày những Quý nhân kia đều đưa một số điểm tâm và canh tới cho Hoàng Thượng sao?"

"Lại ghen rồi?" Bùi Càn trêu ghẹo nàng: "Nói đến chuyện tuyển tú lẽ ra nên được tiến hành vào năm sau, vẫn là do Quý phi chủ trương trước thời gian một năm, nàng tự mình tuyển người tiến cung dùng để trang trí?"

Phùng Niệm mới không bị kích thích.

Nàng kề sát mặt nữ nhi bảo bối, cọ xát hai lần, mới quét Bùi Càn một cái: "Người ấy hả, thích ngủ người nào thì ngủ với người đó đi, nhớ tới thăm hai mẫu nữ chúng ta một chút là được, thật sự không muốn tới cũng không có gì, cần gì thần thiếp có thể tự mình giải quyết, không phiền toái Hoàng Thượng."

Bùi Càn nhìn thoáng qua bốn phía.

Cũng may nhũ mẫu tiến vào đưa khăn xong lại lui ra, nếu không để cho người ta nghe được thì giống cái quái gì hả!

"Cái miệng này của nàng, thật sự cái gì cũng dám nói!"

"Ta không chỉ dám nói còn dám làm đấy, ngày đó chẳng phải Hoàng Thượng đã từng cảm nhận rồi? Nói đến, người vẫn còn đồng cam cộng khổ cùng thần thiếp đấy?"

"Đúng thế... Cũng không biết bao giờ nhạc phụ nhạc mẫu trên trời mới có thể nhớ tới triệt bỏ cho trẫm, thứ đồ chơi này rất bất tiện."

Phùng Niệm quay đầu nhìn y chằm chằm.

Tiểu Lục thấy nương như vậy cũng học theo, hai gương mặt tuyệt sắc của mẫu nữ họ cùng nhìn y, làm sao Bùi Càn chịu nổi? Y đầu hàng tại chỗ, hỏi như thế nào?

"Cũng không biết là người nào, hàng đêm đều thoải mái đến thăng thiên, cho người vui vẻ gấp đôi còn ghét bỏ? Nhạc phụ nhạc mẫu trên trời nhớ tới thật sự triệt bỏ cho người thì Hoàng Thượng đừng khóc."

Bùi Càn đưa tay sờ khuôn mặt bụ bẫm của khuê nữ, y mạnh miệng nói: "Trẫm sẽ không."

Ờ? Phải không?

Hiện tại nó đơn thuần là phát phúc lợi cho y, nếu bản thân y cũng không muốn, vậy thì triệt bỏ. Gần một năm treo đồng cam cộng khổ rốt cuộc bị triệt bỏ, lập tức Bùi Càn không có bất kỳ cảm giác gì, tối hôm đó y cảm thấy không đúng.

Trận này ở cùng với Quý phi đều đặc biệt vui vẻ, bởi vì thực tủy biết vị*, những ngày này dù Phan Quý nhân các nàng tranh nhau đến lấy lòng Bùi Càn cũng không có lật những tấm thẻ kia. Trước đó từng có một lần cùng Phan Quý nhân, so với Quý phi, tư vị đó kém quá nhiều.

*nghĩa đen là ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị nó rất ngon nên lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng là trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn làm chuyện đó một lần nữa.

Nó giống như đã quen ăn những món ăn được chế biến tỉ mỉ bởi ngự trù, người nào sẽ còn mong đợi đối với những món ăn bình thường từ trong nồi lớn chứ?

Dựa theo suy nghĩ trong lòng Bùi Càn, tối nay chắc cũng là một đêm vui vẻ, kết quả y cảm thấy không giống nhau.

Cẩn thận nếm thử một chút, lại cảm thấy dường như về tới lúc đầu.

Bùi Càn cứng đờ tại chỗ.

Tên đã lắp vào cung lại không bắn ra, vậy chẳng phải sẽ kìm nén đến mức luống cuống sao? Phùng Niệm đẩy y một cái: "Người làm sao vậy?"

Ngoài miệng Bùi Càn nói không có việc gì, nhưng mà trong lòng đang rơi lệ.

Hơn nửa năm y chịu khổ, mới sung sướng được mấy ngày? Đã kết thúc? ? ? Nghĩ đến ban ngày Quý phi trêu chọc y, y mạnh miệng một đợt... Nếu sớm biết kết quả mạnh miệng là như vậy, dĩ nhiên y đã không nói rồi.

Sung sướng gấp đôi, đã bay mất.

Thảm nhất chính là gần đây y đã quen thuộc với cảm giác này, quay lại ban đầu luôn cảm thấy hơi khó chịu, cho dù cùng Quý phi y thích nhất cũng cảm thấy uể oải.

Bình thường luôn giày vò rất lâu, tối nay chỉ hai khắc đồng hồ, bọn họ đã xong việc.

Ngày hôm sau Bùi Càn cũng tới, nhưng vẫn mang biểu hiện thất bại như vậy, Phùng Niệm đẩy người sang một bên: "Không muốn làm thì đừng làm, qua loa như thế là có ý gì?"

Bùi Càn mang một chút tuyệt vọng nhìn sang.

Vẻ mặt này có hơi...

"Rốt cuộc làm sao? Trong lòng có chuyện thì nói nha, nói ra thần thiếp cùng người nghĩ cách."

Bùi Càn quay đầu trở lại, giống như con cá ướp muối bày ra đó, qua một hồi mới nói: "Đồng cam cộng khổ, đã không còn."

"... Cái gì?"

"Đồng cam cộng khổ do nhạc phụ nhạc mẫu trên trời thêm cho trẫm đã không còn."

Phùng Niệm nhíu mày: "Thần thiếp nhớ rõ trước đây người có ý kiến với thứ này, nửa năm trước hận không thể triệt bỏ, bây giờ đạt được ước muốn còn mất hứng?"

"Toàn để trẫm chịu khổ, hạnh phúc lại ngắn ngủi như thế, ai vui mừng nổi?"

"Người đã nói không có vấn đề, còn nói tranh thủ thời gian triệt bỏ mới tốt, tránh khỏi ta làm loạn tăng thêm phiền phức."

Bùi Càn nghiêm túc kiểm điểm, nói lúc trước y suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ đến sự bất tiện do nhiều tình huống ngoài ý muốn gây ra, không có suy tính đến lúc cùng phòng không còn thứ đó lại có chênh lệch rất lớn như thế. "Đã nói ái phi nàng, hôm trước vẫn là quỳnh tương ngọc nhưỡng*, ngày hôm nay ăn vào giống như rượu giả pha nước, nàng nếm thử chênh lệch này một chút, người nào chịu được?"

*rượu ngon được ủ.

Phùng Niệm: ? ? ?

Ngươi nói ta là rượu giả pha nước, còn muốn ta nếm thử một chút? Ta nếm cái rắm!

Phùng Niệm đạp một cước cho y rơi xuống dưới.

Trong phòng đã tắt đèn tối đen như mực, Bùi Càn suýt chút nữa bị ngã xuống, y với tay mới đứng vững hỏi Phùng Niệm lại náo loạn cái gì, kết quả bị gối đập vào mặt.

"Chung rượu giả ta đây hầu hạ không nổi một người bắt bẻ như vậy, người thích đi chỗ nào thì đi đi."

Bùi Càn còn muốn ngồi bên cạnh mép giường: "Đêm hôm khuya khoắt đừng làm ồn."

"Người có đi hay không? Không đi ta tìm phụ mẫu trên trời."

...

...

Bùi Càn đành phải ăn mặc chỉnh tề rời khỏi Trường Hi cung, đám người hầu canh giữ ở bên ngoài nhìn y đi ra đều rất kinh ngạc, bình thường sau khi kết thúc Hoàng Thượng cũng sẽ ngủ lại ở chỗ Quý phi, tại sao ngày hôm nay không ở lại?

Dựa vào kinh nghiệm quá khứ, lập tức có người nghĩ đến sẽ không phải miệng Hoàng Thượng lại nói gì đó bị Quý phi đuổi ra ngoài?

Nhìn Hoàng Thượng trấn định thong dong nhưng lại không giống lắm.

Lý Trung Thuận bọn họ đều đang quan sát, Bùi Càn không kiên nhẫn liếc bọn họ một chút: "Còn không đi? Chờ làm gì?"

Bọn thái giám lập tức gọi ngự liễn đến, nâng Hoàng Thượng về tẩm điện của y. Sau khi bọn họ đi, Trần ma ma có hơi không yên lòng, đi vào gian ngoài nhẹ nhàng gọi một tiếng nương nương.

Sau một lát, Phùng Niệm đáp một tiếng, hỏi bà có chuyện gì? Là Tiểu Lục thức dậy náo loạn?

"Công chúa rất tốt, là lão nô lo lắng cho nương nương."

Lúc Bùi Càn không đến được, Phùng Niệm sẽ để nữ nhi ở lại trong phòng mình, nếu y tới đây, sẽ để cho nhũ mẫu chăm sóc. Lúc này mặc dù Bùi Càn đi rồi, nghĩ đến nữ nhi cũng ngủ từ sớm, Phùng Niệm không bảo ôm tới đây, chỉ dặn dò các nàng nhất định phải luôn có một người nhìn Công chúa bên đó, đừng để trúng gió. Nghe Trần ma ma trả lời nàng mới ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, trong cung đã có người nghị luận chuyện Hoàng Thượng phất tay áo rời khỏi cung Quý phi vào đêm hôm qua.

Bùi Càn người này rất tuyệt.

Trước mặt Quý phi y khẩn trương, đi ra ngoài giả bộ ra dáng, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ở trên giường Quý phi nói lời không tốt khiến Hoàng thượng không thoải mái, mới có thể không nể mặt mũi rời đi tại chỗ.

Ngẫm lại diễn xuất trước sau như một của Hoàng Thượng, đúng là trẫm vui vẻ là được mặc kệ ngươi có mất mặt hay không.

Những người chưa bị tẩy não giống như Phan Quý nhân nghe nói chuyện này vô cùng vui mừng, đã thành công bị tẩy não lập tức cảm thấy khó chịu. Chẳng hạn như Mẫn phi Lệ phi Tô phi, tất cả đều nhớ lại trải nghiệm bị Hoàng Thượng phê bình lúc trước, các nàng vô cùng oán giận.

"Lúc trước bắt bẻ chúng ta, hiện tại bắt bẻ Quý phi nương nương, Hoàng Thượng thật sự quá đáng."

"Có phải bởi vì nương nương vừa sinh xong còn chưa khôi phục tốt hay không?"

"Nhìn không giống nha. Coi như... Chẳng phải Hoàng Thượng nên săn sóc quan tâm thêm? Nương nương có thân phận gì? Sinh con dưỡng cái cho hắn còn bị ghét bỏ? Thật không tưởng tượng nổi!"

Các nàng nói thầm một trận, cũng không biết nên an ủi Quý phi như thế nào, đành phải tìm đồ tốt của mình sai người đưa sang.

Phùng Niệm vừa thu một đống linh tinh thì nghe nói các Hoàng tử tới đây, nói rằng còn chưa thật sự nhìn thấy Tiểu Lục muội muội, ngày hôm nay mọi người kết bạn đến đây, hỏi Quý phi nương nương có tiện hay không.

Trong cung, bình thường không phải nhi tử của mình thì không được đơn độc gặp mặt, giữa phi tần và Hoàng tử nên bảo trì khoảng cách nhất định, là vì tránh hiềm nghi.

Hôm nay khác biệt, hôm nay tới năm người.

Từ Bùi Hứa đến Bùi Hành, trước mặt đến đầy đủ năm người, thậm chí trong này còn có nhi tử của Tuệ phi, người mưu hại nàng không thành bị đày vào lãnh cung.

Phùng Niệm hơi kinh ngạc, vẫn cho người vào, đồng thời để nhũ mẫu ôm Tiểu Lục tới đây.

Các Hoàng tử vừa bị Quý phi làm lóa mắt, tất cả đều không nghĩ tới một nữ nhân vừa sinh con hơn một tháng lại có sắc mặt tốt như vậy, dường như nàng đã hoàn toàn khôi phục dáng người yểu điệu lúc trước, nhìn rất không giống người làm mẫu thân.

Chẳng qua rất nhanh, vài vị Hoàng tử đều không rảnh nhìn nàng.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi thán phục nhìn về phía Tiểu Lục muội muội đang nhẹ nhàng ngáp nắm tay nhỏ dụi mắt.

"Tiểu Lục muội muội còn xinh đẹp hơn so với lão Lục rất nhiều."

Giẫm đạp rõ ràng còn nhận được sự tán đồng từ các huynh đệ, Phùng Niệm cười hỏi: "Ai là lão Lục?"

"Chính là Lục đệ nha, ngày hôm nay hắn không tới đây."

"Là muội muội không đẹp sao? Còn nhắc hắn làm cái gì?"

Lúc này Đại Hoàng tử hỏi: "Ta có thể ôm nàng một cái hay không?"

Người bên cạnh còn đang ồn ào, hỏi có phải hắn ta thấy mà thèm cũng muốn nữ nhi hay không? Đại Hoàng tử không để ý tới bọn họ, lại hỏi có thể ôm một cái không?

... Hình như cũng không có lý do từ chối.

Phùng Niệm tạm thời dạy hắn ta cách ôm đứa bé, để ôm cho ổn. Nàng đưa người tới, Bùi Hứa ôm nhìn không chớp mắt, kết quả bị Tiểu Lục đánh một cái ở trên mặt, một chút cũng không sợ, đánh một cái chê không đủ, lại chào hỏi hắn ta một cái, sau đó mới cười vô sỉ.

Vào giờ khắc này, Phùng Niệm chỉ muốn nói nữ nhi ngoan của nương đánh rất hay!

Nàng cười xin lỗi với Đại Hoàng tử, đưa tay ôm cô nương nhà mình về, chọc vào mặt nàng: "Con nha, tại sao gặp ai cũng dám đưa tay lên chào hỏi?"

Lục Công chúa ngoan ngoãn tựa vào trong ngực mẫu thân, đâu còn khí thế chào hỏi trên mặt Đại Hoàng tử như vừa rồi?

Chẳng qua Đại Hoàng tử cũng không đen mặt.

Dáng vẻ hắn ta cũng không ghét bỏ, không biết nghĩ đến cái gì còn cười.

Nói là đến xem muội muội, sau khi xem xong bọn họ liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi Bùi Hứa còn đặc biệt nhìn thoáng qua, cũng không quá rõ ràng, bởi vì những người khác cũng liếc trộm. D@đ/l~q+đ

Nhất là Ngũ Hoàng tử Bùi Hành, cả người hắn đặc biệt hoảng hốt. D@đ/l~q+đ

Đi ra ngoài một đoạn còn đang hỏi: "Tại sao sau khi nương ta sinh xong lại mập mạp, Quý phi sinh xong lại biến xinh đẹp?"

Nhị Hoàng tử nói không thay đổi nha: "Không phải giống như lúc trước? Các ngươi nói đi?"

Tứ Hoàng tử gật đầu một cái. D@đ/l~q+đ

Tam Hoàng tử đột nhiên thông suốt, hắn chen đến bên người Bùi Hành, khoác bả vai hắn nháy mắt ra hiệu nói: "Tiểu tử đệ đã trưởng thành rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.