Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 143: Hậu cung Bùi Càn phồng lên.



Edit: Jung Ad

Bùi Càn nói xong cảm thấy sau lưng có hơi lạnh, nhìn sắc mặt Quý phi cực kỳ lạnh nhạt, y dừng lại không nói tiếp, hỏi làm sao?

"Ái phi gặp phải chuyện gì? Nhìn thế nào cũng không vui vẻ vậy?"

"Không có gì, chỉ là nhớ đến cuốn tiểu thuyết ta đọc lúc trước, cũng có kiểu tình tiết cầu mà không được này, mặc dù ta không nhớ được tên cuốn sách đó là gì, nhưng vẫn nhớ rõ tác giả rất dám viết, nội dung vô cùng thú vị."

Lời này dĩ nhiên gợi lên lòng tò mò của Bùi Càn, y bảo Phùng Niệm kể một chút. Phùng Niệm nói: "Trong quyển sách đó viết đến vương triều kia lấy béo làm thẩm mỹ, các quý tiểu thư không được hai trăm cân đều không được chọn tiến cung. Nhìn xem trong cung chúng ta, không có mấy người trên trăm cân, Lệ phi Náo tần các nàng eo nhỏ như con kiến. Thần thiếp lớn tới ngày hôm nay còn chưa từng thấy người quá béo, có lòng tò mò nếu tất cả phi tần đều như vậy thì quan cảnh hậu cung sẽ ra sao."

Bùi Càn suy nghĩ một chút Quý phi từ một người biến thành hai người thậm chí ba người...

Lòng y nhịn không được run lên.

"Nào có hậu cung Hoàng đế giống như vậy? Tất cả những câu chuyện xưa này đều là bịa đặt, người viết sách tạo ra điểm mới lạ lấy lòng mọi người mà thôi." Nói đến tiểu thuyết Bùi Càn liền nghĩ đến chuyện lần trước, y nhịn không được hung hăng phỉ nhổ những người viết sách này, lừa gạt tiền thì thôi, còn dẫn người ta theo hướng lạc lối, nhìn xem thứ này truyền bá những quan điểm rác rưởi gì.

Y đang phỉ nhổ người viết sách, khuê nữ y nhẹ nhàng ngáp một cái, con mắt cũng không mở ra được.

Sau khi Phùng Niệm chú ý tới, ôm người qua hôn một cái, gọi nhũ mẫu mang tiểu tâm can đi ngủ. Nàng lại lảm nhảm vài câu với Bùi Càn, rửa mặt ngâm chân xong tắt phát sóng trực tiếp lên giường. Có thể do ban ngày bận rộn nhiều việc có hơi mệt mỏi, hiếm khi Bùi Càn không động tay động chân, nằm xuống chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, Phùng Niệm chờ trong chốc lát, nhìn thấy y ngủ sau đó treo mắt tăng cân lên cho y, lúc này mới xoay người, mặt hướng vào bên trong ngủ thiếp đi.

Tối nay Bùi Càn ngủ rất say, cũng không đi tiểu đêm, ngủ một giấc đến giờ y thường thức dậy vào buổi sáng.

Y nhẹ nhàng vén chăn đi xuống giường, mặc quần dài và long bào dự định đi gian ngoài rửa mặt sửa sang lại. Trước khi đi ra ngoài y lại nhìn Quý phi, cảm thấy hình như không đúng lắm, tại sao chăn mền lại phồng lên như vậy?

Ý nghĩ này chỉ tồn tại một chút, đã bị y vứt đi rồi, Bùi Càn còn nghĩ có phải là tướng ngủ Quý phi không tốt, y đi ra gian ngoài gọi Lý Trung Thuận một tiếng, không bao lâu thì có thái giám cung nữ vào phòng hầu hạ, lần này, Bùi Càn bị hù chết.

Kỹ năng mới vào tay này nha, nó có tác dụng khác nhau với mục tiêu nữ giới, nói đơn giản, chỉ cần là nữ, khiến Bùi Càn nhìn thấy chính là dáng vẻ phồng lên giống như bước vào trong lò hấp. Bởi vì là sản phẩm của group họa thủy, kỹ năng còn đặc biệt nhân tính hóa, nó không ngu ngốc vỗ béo sau một cú nhấp chuột, nó còn căn cứ vào đặc điểm từng người khác nhau mà cải tạo.

Vốn trên người cường tráng một chút, phồng lên trên người cũng phồng đến lợi hại hơn.

Nếu người có hình dáng như quả lê, hiện tại bộ ngực sẽ đầy đặn eo còn tạm được mông lớn, đùi thô to...

Hiệu quả của các kỹ năng được sản xuất từ group đều tương đối khoa trương, mỹ nhan dưỡng da cũng rất cực đoan, lần này cũng thế, Bùi Càn nhìn thấy mỗi người ít nhất cũng hai trăm cân đi tới, đều là những người nặng ký hàng thật giá thật. Nhìn thấy bốn cung nữ mập mạp bưng chậu đồng nho nhỏ đi tới, cúi đầu rũ mắt vắt khăn cho y, hầu hạ y rửa mặt.

Bùi Càn chẳng những không hài lòng khi được hầu hạ.

Còn có cảm giác tê dại cả da đầu.

Động tác vắt khăn kia giống như đang vặn đầu y, cung nữ cười giống như thường ngày dâng chiếc khăn nóng hầm hập lên, ở trong mắt bồi thường tiền hàng, đây chính là một khuôn mặt tràn đầy dữ tợn đang nhe răng cười, Bùi Càn vốn không đưa tay nhận, y hốt hoảng ngồi xuống, dựa lưng vào ghế nhắm mắt trì hoãn, một lần nữa mở mắt ra ――

Cung nữ vẫn như thế.

Bùi Càn lập tức nghĩ đến những lời Quý phi đã nói buổi tối hôm qua, nàng nói trên quyển sách bịa đặt có vương triều lấy béo làm thẩm mỹ, viết rằng trong hậu cung của vị Hoàng đế kia tất cả các phi tần đều trên hai trăm cân, lúc ấy nàng cực kỳ tò mò nói rằng muốn xem một chút.

Bùi Càn giơ tay lên chống trán.

Y có hơi muốn khóc.

Nhạc phụ nhạc mẫu trên trời! Nếu Quý phi muốn nhìn, các người hãy nhắm chuẩn Quý phi mà làm phép, tại sao muốn đối với trẫm như vậy? ? ?

Bùi Càn vẫy tay để toàn bộ cung nữ lui ra, chỉ để lại thái giám trong phòng hầu hạ, y đau lòng rửa mặt xong, không vội vã rời đi, ngồi ở chỗ cũ do dự một chút, có nên vào bên trong la to lên khiến Quý phi nàng nói một chút nhạc phụ nhạc mẫu trên trời triệt bỏ pháp thuật này cho trẫm hay không? Y lại sợ loại chuyện như thế này Quý phi nói cũng không tính, trước đó lúc còn đồng cam cộng khổ Quý phi cũng nói không đành lòng nhìn y chịu khổ, chẳng phải nhạc phụ nhạc mẫu trên trời cũng không nghe!

Quên đi, vẫn không nên đi vào.

Nghĩ đến vừa rồi hoảng hốt nhìn thấy một đống trên giường kia.

Bùi Càn thật sự sợ mình đi vào, sẽ không có cách nào sủng ái Quý phi.

Ngay cả tiểu khuê nữ y cũng không dám nhìn, nhắm mắt lại để thái giám mang đến Phụng Thiên điện, sau khi kết thúc lâm triều lại nhắm mắt để cho người ta nâng trở về. Cung nữ hầu hạ trước ngự tiền đều bị y đuổi ra ngoài, dù vậy, trong cung này vẫn có người mà y không thể tránh khỏi.

Phùng Niệm dùng đồ ăn sáng xong, chuẩn bị mang nữ nhi đi ra ngoài một vòng, thì đụng phải Mẫn phi, Lệ phi, Tô phi đi cùng nhau.

Hỏi làm gì?

Các nàng nói Hoàng Thượng đột nhiên bảo không cần cung nữ hầu hạ, loại bỏ Ngân Chu và những người kia, thấy nhân thủ trước ngự tiền không đủ khẩn cấp thả mấy tên thái giám sang đó:"Vừa rồi đám thần thiếp đã thương lượng, không hiểu Hoàng Thượng có dụng ý gì, mới đến xin chỉ thị Quý phi nương nương, người xem chuyện này. . . ?"

Lệ phi mở miệng trước, Mẫn phi cũng nói: "Những cung nữ kia đều không hiểu bản thân mình đã làm gì sai, toàn bộ bị dọa sợ."

Chuyện này người khác không rõ ràng lắm, kẻ cầm đầu lại rõ ràng.

Nhưng Phùng Niệm sẽ không chủ động lộ ra, còn bày ra dáng vẻ kinh ngạc, nói: "Buổi tối hôm qua còn êm đẹp, có phải sáng nay người nào chọc Hoàng Thượng không vui hay không?"

"Đã hỏi, các nàng nói không có."

"Vậy thì kỳ quái." Phùng Niệm hơi suy nghĩ một lát, vẫn giao con yêu cho nhũ mẫu, để Trần ma ma cũng ở lại nhìn xem, bản thân dự định đến ngự tiền đi xem tình huống một chút. Nếu như là bình thường, Phùng Niệm sẽ không cùng các phi tần khác hành động với nhau, nghĩ đến bây giờ trong mắt Bùi Càn chỉ nhìn thấy mỹ nữ ngoại cỡ, vì thỏa mãn thị giác của y, Phùng Niệm mời đám Mẫn phi, để ba người các nàng cùng nhau đi.

Ba phi vui vẻ tiếp nhận, vừa nói vừa cười đến ngự tiền.

Tiểu Triệu Tử nhìn thấy Quý phi nương nương tới thì mừng rỡ, hắn kiềm chế, hỏi các nương nương đến có việc gì?

"Bản cung có việc cầu kiến Hoàng Thượng."

"Nương nương chờ một lát, nô tài đi vào thông báo."

Tiểu Triệu Tử nhẹ nhàng bước vào, cúi người nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Quý phi nương nương đến, người có gặp hay không?"

Nếu là bình thường, sau khi phê tấu chương có thể nhìn thấy Quý phi cảnh đẹp ý vui, đây tuyệt đối là một sự hưởng thụ lớn, ngày hôm nay không giống vậy! Ngày hôm nay sau khi tỉnh dậy từ lúc sáng sớm tất cả nữ nhân y nhìn thấy đều biến thành mập mạp, không quan tâm vốn là mắt hạnh mắt phượng hoặc là cặp mắt đào hoa hiện tại tất cả đều bị dồn lại thành mắt híp, có vài gương mặt giống như cối xay... Chỉ cần nghĩ đến Quý phi cũng biến thành như vậy, trong lòng Bùi Càn liền tràn đầy kháng cự.

Lần đầu tiên y kiên quyết lắc đầu từ chối Quý phi như vậy.

Tiểu Triệu Tử cũng kinh ngạc.

"Hoàng Thượng không định gặp?"

"Ngươi nói cho nàng biết trẫm bận rộn, tạm thời không rảnh."

Tiểu Triệu Tử ra ngoài nói, nói xong Quý phi nhướng mày một cái, bảo Tiểu Triệu Tử tránh sang một bên, mang theo ba phi xông vào, bước chân kia mất hết tính người.

Bùi Càn nghe được động tĩnh vừa nâng mắt, bốn nữ nhân to béo đang ở trước mắt, Quý phi dẫn đầu quả thật xứng với danh hiệu mỹ nhân đẫy đà, nàng béo thì béo, nhưng mà béo có mỹ cảm béo có phong tình, ba người phía sau...

Nói là người sao?

Chẳng sợ Lệ phi vốn đang không tệ nhìn thấy cũng sụp đổ hơn một nửa, Mẫn phi Tô phi giống như hai cái bánh chưng và bánh bao thịt phồng lên, nhìn rất dầu mỡ. Lúc người gầy còn có thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt, phồng lên mặt mày cũng không khác mấy, cái cằm trực tiếp mất hút, cái cổ thiên nga cũng thành không có cổ... Trong khoảng thời gian ngắn Bùi Càn có hơi mù mặt, không cẩn thận cũng sắp không nhận ra người nào là người nào.

Coi như biết là ảo giác, cũng không ảnh hưởng Bùi Càn sợ hãi trong lòng.

Đứng trước mặt phi tử quá khổ như vậy, y cảm thấy mình vừa yếu đuối, đáng thương lại vừa bất lực, hơn nữa bởi vì mới vừa rồi từ chối gặp mặt, cả khuôn mặt Quý phi đều viết "Ta không vui vẻ," Bùi Càn thật sự sợ mình nói một câu không tốt, Quý phi nâng bàn tay đầy đặn của nàng lên cho một cái tát đã có thể dán người lên tường rồi.

Bùi Càn cố gắng hết sức ổn định: "Chẳng phải đã nói trẫm đang bận rộn, buổi tối lại đến tìm nàng, Quý phi có việc gấp?"

"Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng hoàn toàn loại bỏ cung nữ hầu hạ trước mặt, tới đây hỏi xảy ra chuyện gì."

"Chuyện này sao..."

Bùi Càn nhìn Lý Trung Thuận một chút, ý bảo hắn lui ra ngoài, lại đuổi Mẫn phi Lệ phi Tô phi, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại y và Quý phi mới thở phào nói: "Trẫm bất đắc dĩ nha, trẫm cũng có nỗi khổ tâm."

Phùng Niệm đi đến bên cạnh y, ngồi vào trong ngực y giống thường ngày. mặc dù Bùi Càn cảm thấy Quý phi dù mập vẫn rất đẹp, nhưng một tòa núi thịt như vậy đến trước mặt, mắt thấy sắp áp trên người y, là người ai mà không sợ?

Y sợ.

Người vừa ngồi xuống, cùng lúc đó y đứng dậy tránh ra.

Phùng Niệm suýt nữa ngồi vào khoảng không, cũng may cái mông đụng tới cái ghế bên cạnh, mới không có tiếp trượt trên mặt đất.

Tình huống hiện tại là, Phùng Niệm ngồi vào chỗ Bùi Càn phê tấu chương, sau khi Bùi Càn tránh ra liền đi tới giường nhỏ bên kia ngồi xuống.

Coi như biết y đang tránh gì, Phùng Niệm cũng vẫn nghẹn họng một chút.

Cùng lúc đó các mỹ nhân trong group ha ha ha ha.

Ðát Kỷ: "Đây chính là Quý phi nương nương được sủng ái nhất trong cung, Quý phi nương nương muốn ngồi trên đùi suýt chút nữa ngồi dưới đất, Quý phi nương nương khiến Hoàng đế tránh xa e sợ không kịp."

Trần Viên Viên: "Các tỷ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Bùi Càn không? Không thể tin được đây là sủng phi."

Bao Tự: "Thấy chứ, ta cười muốn chết."

Triệu Phi Yến: "Cho nên nói, trong mắt thứ chó chết này chúng ta gầy vẫn rất đẹp!"

Dương Ngọc Hoàn: "Cảm thấy bị mạo phạm..."

Triệu Hợp Đức: "Lấy phản ứng của Bùi Càn đến xem, trong mắt của hắn tất nhiên chủ group không phải dạng như Hoàn Hoàn, đại khái càng mượt mà hơn so với muội, muội cũng đừng có dò số vào chỗ ngồi."

Hạ Cơ: "Hiện tại ta thật muốn nhìn một chút thế giới trong mắt Bùi Càn."

Tây Thi: "Bùi Càn: Bây giờ lập tức lập tức! Chúng ta đổi lại!"

...

Phùng Niệm không nhìn group, nàng lại đứng lên đuổi theo Bùi Càn, lần này không ngồi trên người y mà ngồi ở một bên giường nhỏ khác, cứ như vậy Bùi Càn còn di chuyển mông của mình ra xa.

"Người thế này là có ý gì? Không giải thích rõ ràng hôm nay ta và người không xong!"

Bùi Càn vuốt mặt, nghiêm túc nói: "Ái phi, nàng phải tin tưởng trẫm, mặc kệ là cho cung nữ rút lui hay vừa rồi trẫm đều có nỗi khổ tâm."

"Nói đi, nỗi khổ tâm gì?"

"Ái phi có nhớ buổi tối hôm qua nàng nói rằng nhìn thấy cái đó từ trong tiểu thuyết hay không? Nàng nói muốn biết về nó một chút."

"Hậu cung lấy béo làm thẩm mỹ?"

Nghe nói như thế Bùi Càn càng muốn khóc: "Béo là thật sự béo, không nhìn ra có cái gì đẹp."

Phùng Niệm dường như đã hiểu, hai bên má của nàng đều viết chữ kinh ngạc, điều này sao có thể? D@đ/l~q+đ

"Là thật. Trẫm suy đoán có thể nhạc phụ nhạc mẫu trên trời sủng ái nàng, muốn làm phép chu toàn giấc mộng của ái phi nàng, đụng phải hai ta ngủ cùng nhau, đã vứt lệch pháp thuật. Sáng sớm trẫm tỉnh lại suýt chút bữa bị cung nữ hầu hạ dọa chết rồi, mấy người béo mập mạp có hình dáng to gấp hai ba lần so với trẫm bưng chậu đồng và cầm nước súc miệng tiến vào, trẫm thiếu chút nữa một hơi cũng nhấc không lên nghẹn chết tại chỗ rồi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Vẫn là ái phi nàng nói với Nhị lão trên trời một chút." D@đ/l~q+đ

"Nói thì có thể, trước tiên Hoàng Thượng người nói với thần thiếp một chút ở trong mắt người là dạng gì?"

"... Đương nhiên vẫn vô cùng đẹp, thoạt nhìn có hương vị đặc biệt."

"Thật sao?" D@đ/l~q+đ

"Trẫm còn có thể lừa gạt nàng sao? Trẫm chưa bao giờ nói dối."

Phùng Niệm nghĩ lại cũng đúng, vì vậy trả lời y: "Nếu người đẹp béo lên hai vòng vẫn đẹp, vậy gấp làm gì? Nếu không trước tiên Hoàng Thượng người cứ hưởng thụ mấy ngày, đợi người nếm được tư vị của mỹ nhân đầy đặn rồi, thần thiếp lại thay người suy nghĩ tìm cách."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.