Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 154: Thối khuê nữ có gì đáng để đau lòng?



Edit: Jung Ad

Bùi Càn cúi đầu nhìn tiểu tâm can đã sắp đủ tám tháng trong ngực, nàng mũm mĩm, hai mắt to tròn, bộ dáng nhìn bốn phía thật sự khiến cho người ta yêu thích. Bùi Càn véo khuôn mặt béo của nàng, đưa tới ánh nhìn bất mãn của tiểu cô nương. Ánh mắt này khiến cẩu Hoàng đế nhớ tới lúc Quý phi tức giận, y đứng trước mặt Quý phi càng sợ hãi, nhưng vẫn có thể ở trước mặt nữ nhi chưa biết nói chuyện, nhìn nữ nhi trừng mình, y không những không sửa sai mà còn chọc khuôn mặt nàng.

"Đây là ánh mắt gì? Trẫm là cha con, là thân cha biết không?"

"Nghe cha nói, cái gì của nương con học theo cũng tốt, tuyệt đối đừng học tính tình đó của nàng, trong hậu cung tìm không ra người thứ hai hung dữ như nàng!"

"Không chỉ hung dữ còn thích nói điều kiện với trẫm, con nói xem tại sao nàng lại xấu tính như vậy chứ?"

Lúc nói, Bùi Càn còn không quên quay đầu nhìn xem một chút, sợ mình đang nói vui sướng Quý phi đã sắp xếp cho Tiểu Triệu Tử xong lại qua tới bên này, để nàng nghe được những lời nói xấu này, bảo đảm lại muốn cáu kỉnh.

Dù sao cũng là Hoàng đế, còn chưa có xui xẻo như vậy.

Phùng Niệm chưa tới đây, nhưng hình như khuê nữ y nghe ra thân cha đang nói xấu nương, nàng tức giận, trong miệng phát ra tiếng ê a kháng nghị, bàn tay bé nhỏ vung về phía thân cha chào hỏi.

Nếu Thất Hoàng tử như vậy, xem như là đứa nhỏ không biết gì, cũng không phải đơn giản có thể kết thúc, Bùi Càn không thể làm gì hắn cũng phải phê bình mẫu thân hắn hỏi Du Quý nhân dạy dỗ như thế nào!

Bởi vì Lục Công chúa là tâm can bảo bối của y, đánh không dám đánh, mắng không dám mắng, Bùi Càn đành phải nhích lại gần một chút đối mặt với nàng, ý đồ thông qua ánh mắt khiến nàng sợ.

Lý Trung Thuận đợi ở một bên muốn phàn nàn cũng không biết bắt đầu phàn nàn từ đâu.

Trong lòng tự nhủ Hoàng Thượng lớn như vậy, còn phân cao thấp với Lục Công chúa!

Đang ghét bỏ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bịch trầm đục, Lý Trung Thuận nhìn về hướng phát ra tiếng động, vừa nhìn đã thấy Hoàng Thượng ngu xuẩn và Lục Công chúa tức giận. Vừa rồi Lục Công chúa dùng đầu nàng đụng vào trán cha nàng, bình thường mà nói, đụng người xong thì nên há miệng khóc. Nhưng dường như nàng không có cảm giác đau đớn, chê không đủ lại đụng hai cái.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó của Lục Công chúa, Lý Trung Thuận cực kỳ đau lòng, vội vàng gọi Bảo Đại Thụy Châu bảo các nàng bưng nước nóng và khăn tới đây.

"Da thịt Công chúa non mịn mềm mại, đập đầu như thế rất đau đấy! Coi như cáu kỉnh với Hoàng Thượng cũng đừng khiến mình uất ức như vậy! Chờ lát nữa Quý phi nương nương nhìn thấy lại muốn mắng chửi người."

Dựa vào lời này, Bùi Càn càng nghe càng không đúng.

Y nhìn Lý Trung Thuận bằng ánh mắt phê phán, ánh nhìn dò hỏi và không thể tin được: "Đầu trẫm cũng bị đụng choáng váng ngươi không thấy sao?"

Nghe Bùi Càn nói như vậy, Lý Trung Thuận càng lo lắng hơn: "Đầu Hoàng Thượng cứng như vậy cũng bị đụng choáng váng, Công chúa khó chịu nhiều hơn? Bị đụng như vậy còn không khóc không nháo, quá kiên cường! Không hổ là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa!"

Bùi Càn: . . .

Nghe xem hắn nói những lời vô liêm sỉ gì? ? ?

Sợ là không thể nhận tên người hầu đó!

Thối khuê nữ có gì đáng để đau lòng? Tất cả bệnh tật ốm đau trên người nàng đều chuyển dời hết cho trẫm bên này. Là nàng đụng vào không sai, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của nàng có giống hơi khó chịu hay không? Trẫm mới đau khổ! Một mình trẫm chịu phần đả kích của hai người, bịch bịch bịch người cũng sắp ngu.

Bùi Càn chỉ về phía cửa: "Ngươi ra ngoài, cút ra ngoài, đừng để trẫm nhìn thấy ngươi."

Lý Trung Thuận không thể tin được rằng Hoàng Thượng ngay cả Lục Công chúa cũng không quan tâm, sau khi đụng xong y chỉ lo che đầu mình. Đây là thân cha, mỗi ngày thân cha đều gọi nữ nhi là tâm can, tâm can này cũng thật không đáng giá. . .

Cực phẩm như vậy chỉ có thể dựa vào Quý phi nương nương tới xử lý!

Sau khi Lý Trung Thuận lui ra ngoài đang chuẩn bị báo tin cho nương nương ở bên kia, Phùng Niệm đã đi ra. Tiểu Triệu Tử mở cửa, Quý phi xách theo làn váy đi tới, hỏi: "Tất cả các ngươi đang ầm ĩ cái gì? Xảy ra chuyện gì?"

Người khác không biết, Lý Trung Thuận chỉ về phía gian phòng nào đó có Hoàng Thượng và Công chúa.

Phùng Niệm sang đó vừa nhìn, hai người một lớn một nhỏ đều đang dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương, Phùng Niệm bị chọc tức mà bật cười: "Thần thiếp đang thay người làm chuyện lớn, người ở chỗ này ức hiếp B Nhi?"

Bùi Càn nghe được tiếng vang vừa quay đầu lại, rất bất mãn nhìn Quý phi: "Trẫm còn chưa nói nàng, mỗi ngày đều dạy nàng cái gì, nàng cũng dám dùng đầu mình đụng vào đầu trẫm!"

Phùng Niệm nghe xong lời này, bước nhanh về phía trước, ôm lấy nữ nhi đang duỗi cánh tay tròn trịa về phía mình, đầy đau lòng nhìn trán của nàng. Phùng Niệm cẩn thận sờ lên: "Có đau hay không? Nương thổi cho con nha! Đúng là cô nương ngốc, đầu cha con sắt đá như vậy, làm sao con đụng được hắn?"

Bùi Càn sợ ngây người.

Lý Trung Thuận không hiểu rõ tình hình coi như xong, Quý phi còn không hiểu rõ? ? ?

Đúng là Phùng Niệm quan tâm sẽ bị loạn, sau khi nàng đau lòng một trận mới nhớ tới, trước đó hình như đã phủ lên thay đổi vị trí ốm đau cho B Nhi. Nhìn kỹ cái trán nàng một chút quả thật sạch sẽ, không có dấu hiệu sưng đỏ.

Hai mắt nàng to tròn, sáng lấp lánh.

Phùng Niệm hôn mặt nàng, lúc này mới quay đầu lén lút nhìn Hoàng Thượng một cái.

Trán đỏ bừng.

Biểu hiện oan ức mang một chút tức giận và đau buồn bên trong, trong tức giận đau buồn còn kèm theo một chút bất mãn.

"Trẫm nói cho nàng biết, nàng muốn nói xin lỗi hay muốn nhận sai cũng đã trễ rồi! Trẫm sẽ không quên mới vừa rồi nàng bỏ qua trẫm như thế nào!"

Y nói xong lời này, hai mẫu nữ đều dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn y.

"Thần thiếp đang bận người thì ồn ào với B Nhi, dùng đầu đụng nhau người còn lý luận?"

"Trẫm đang nói chuyện tốt với nàng, là nàng chủ động phát cáu."

"Người nói cái gì? Khiến nàng giận thành như thế."

Bùi Càn: . . .

"Chỉ tùy tiện nói một chút."

"Tùy tiện nói một chút?"

"Trẫm bảo nàng học tập các phẩm chất khác nhau trên người trẫm, tranh thủ lớn lên thành một Công chúa ưu tú."

Cũng không cần Phùng Niệm tự mình suy nghĩ, trong group tất cả mọi người đều bừng tỉnh ngộ ra.

Phùng Tiểu Liên: "Dựa vào sự hiểu rõ của ta đối với Bùi Càn, sợ là hắn khen mình còn chê không đủ, thuận tiện lôi kéo giẫm đạp Niệm Niệm, chọc tức Công chúa vốn bảo vệ nương của mình."

Vi Hương Nhi: "Thật là một bé ngoan! Cũng quá khiến người khác yêu thích!"

Dương Ngọc Hoàn: "Nhưng chẳng phải Niệm Niệm vừa mới giúp hắn một chuyện lớn, hắn quay người lại kéo người giẫm đạp?"

Ðát Kỷ: "Bùi Càn: Muốn trẫm dùng tiền đi mua, mua về phân một nửa cho Quý phi, bệnh thiếu máu của trẫm còn không thể nói nàng một chút sao?"

Phan Ngọc Nhi: ". . ."

Vạn Trinh Nhi: "Hoàng đế này quá keo kiệt."

Vương Chính Quân: "Số lượng lớn như vậy, đổi lại là ngươi ngươi không đau lòng?"

Triệu Phi Yến: ". . . Cũng đúng, đổi lại là ta ta cũng đau lòng."

Đông đảo thành viên cũng có thể nghĩ ra chuyện này, dựa vào hiểu biết của Phùng Niệm đối với cẩu Hoàng đế, có thể nghĩ không ra sao? Nàng nhíu mày, tới gần hỏi: "Hay là Hoàng Thượng hối hận, tính toán chờ vật về thì quỵt nợ không chia cho thần thiếp!"

"Làm sao có thể? Vạn dặm giang sơn đều là của trẫm, trẫm có thể hiếm lạ chút này? Ái phi không nên suy nghĩ bậy bạ." Vừa nói y lại nhớ tới, hỏi: "Bên phía Tiểu Triệu Tử nàng chuẩn bị tốt? Hắn ta nói thế nào? Hắn ta bằng lòng đi không?"

Phùng Niệm đắc ý cười: "Thần thiếp xuất mã, có khi nào thất thủ? Ngay cả pháp thuật ta cũng cầu tới."

Lúc này tiếng Bảo Đại vang lên từ bên ngoài, nàng nói nước nóng tới đây. Mặc dù nữ nhi không có chuyện gì, Phùng Niệm vẫn xoa trán cho nàng, Bùi Càn không chờ lâu trong phòng, y đợi không nổi muốn nói ý tưởng của mình với Tiểu Triệu Tử.

Tiểu Triệu Tử còn đang tiếc nuối hiếm khi một mình hắn ở cùng Quý phi đã bị Hoàng Thượng cắt đứt.

Vốn đang tiếc nuối, lại nghe cha nuôi nói Hoàng Thượng quá đáng, đụng đầu với Công chúa chỉ lo che đầu mình, vậy mà không đau lòng Lục Công chúa một chút nào. Đây chính là Lục Công chúa, là Lục Công chúa có tiếng được sủng ái nhất, được y tặng phong hào Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Lục Công chúa.

Điều này nghe vào khiến người ta rất tức giận, chẳng qua Tiểu Triệu Tử đã thành thói quen.

Hoàng Thượng chính là như vậy, ngay trước mặt nương nương luôn luôn nhớ kỹ tâm can bảo bối, thật ra, tâm can bảo bối nào cũng không quan trọng bằng bản thân y.

Ngược lại là Quý phi nương nương, một lòng hướng về y.

Dù là chuyện vừa nói kia, nương nương nói chuyện nàng thích phỉ thúy, nhưng Tiểu Triệu Tử biết rõ, dĩ nhiên nàng vì Hoàng Thượng mới bày ra chuyện này. Thanh Lai quốc hạ mặt mũi Hoàng Thượng, nương nương đau lòng.

Quý phi nương nương thật sự là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, Tiểu Triệu Tử quyết định phải bảo vệ nàng.

Nương nương hi vọng hắn đến phía nam làm chuyện này, hắn phải đi.

Nương nương muốn phỉ thúy, hắn sẽ mang về, mang rất nhiều trở về.

*

Đan Thác Thân Vương và sứ thần đi theo hắn ta đến Lương quốc cũng không nghĩ tới quốc gia của mình sắp gặp phải cảnh ngộ gì. Từ sau khi bọn họ vào dịch quán ở đều chưa từng thuận lợi, nghe Quý phi kể chuyện xưa đều sợ hãi mỗi khi đến trời tối, ban đêm ngủ không ngon ban ngày cũng không có tinh thần, thật vất vả mới hoàn thành chuyện Quốc vương giao phó, lại mua một số đặc sản Lương quốc, còn vơ vét một ít sách vở, liền chuẩn bị cáo từ.

Bọn họ đến vào tháng ba, trình lên cống phẩm lại tham quan học tập một trận, giữa tháng tư rời khỏi Kinh thành.

Không lau sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Triệu công công hầu hạ ngự tiền biến mất trong cung, có người hỏi, Đại tổng quản nói hắn phụng mệnh xuất cung làm việc, sẽ sớm trở về.

Đã biết người được Hoàng Thượng phái đi ra ngoài, cũng không có ai lại truy hỏi, chỉ thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ rốt cuộc hắn ta ra ngoài vì chuyện gì?

Chạy việc vặt thay Hoàng Thượng sao?

Tìm thứ gì hay là chuyện gì khác?

Trường Hi cung cũng nhớ hắn, ai không biết Tiểu Triệu công công hướng về phía Quý phi nương nương nhất, hắn rời cung, không có ai đến báo tin cho nương nương, trước đây có bất kỳ manh mối và dấu hiệu nào hắn cũng lập tức truyền lời đến đây.

Giống như lúc Du Quý nhân mang thai, mọi người đều không biết, hắn đã phát hiện không đúng cũng tự mình tới đây thông báo.

Gần đây Phan Quý nhân cũng chẩn ra hỉ mạch, lại không có người đến báo, lúc nương nương biết được thì trên dưới các cung cũng đã biết. Mặc dù nương nương cũng không quá quan tâm, bên này người hầu đều nhớ Tiểu Triệu công công.

Dù hầu hạ Quý phi nương nương đã ba năm, thật ra đám Bảo Đại Thụy Châu vẫn không hiểu.

Ngươi nói nương nương không quan tâm Hoàng Thượng, có khi lại rất để ý. Ngươi nói nương nương để ý, dường như nàng cũng không để bụng với chuyện Hoàng Thượng đến sủng phi tần trong các cung khác, không có thái độ thù địch với các Hoàng tử đã tồn tại không nói, cũng không quan tâm sau này có mang thai hay không, thậm chí lúc mọi người nói đến Phan Quý nhân, nàng còn nói mình hy vọng Phan Quý nhân sinh một Hoàng tử.

Hỏi tại sao.

Quý phi nói nàng không thích số tám này.

Có người chiếm cái hố Bát Hoàng tử không phải rất tốt sao?

. . .

Người hầu trước mặt đều sợ ngây người, đây là lý do kỳ lạ gì?

Nhưng Phùng Niệm nói là sự thật, nàng nói chín, mười, mười một cũng êm tai hơn số tám nhiều, nàng không muốn tám, ước gì có người gánh nó.

Nghĩ như vậy, Phùng Niệm chân thành gửi lời thăm hỏi đến người vừa chẩn ra hỉ mạch là Phan Quý nhân, bảo nàng cần gì cứ việc nói, cần phải dưỡng tốt sinh thêm nhi tử cho Hoàng Thượng.

Trước đó Quý phi đều lạnh nhạt với các nàng, bỗng nhiên để ý như vậy khiến Phan Quý nhân không những không cảm động, trong nội tâm nàng ta còn hơi lo lắng.

Quý phi đưa tới thức ăn y phục và đồ vật nàng ta không dám đụng vào, cũng không dám nói bất kỳ yêu cầu gì, sợ bị nói mang thai liền đắc ý tùy tiện.

Nàng ta càng cẩn thận hơn so với trước đây, quan tâm nhiều hơn, cộng thêm Kinh thành bắt đầu vào hè, bên ngoài bỗng nhiên nóng hơn rất nhiều, trời nóng dễ dàng khiến người ta phiền lòng còn ảnh hưởng đến khẩu vị. Rõ ràng không muốn ăn, nhưng đang mang thai không thể không ăn, Phan Quý nhân rất khổ.

Trong lòng nàng ta đau khổ, liền ngóng trông có thể được Hoàng Thượng thương tiếc.

Nếu là lúc trước Bùi Càn nhất định mặc xác nàng ta. Bởi vì tự mình "Mang" một lần, y sâu sắc hiểu rõ nỗi khổ mang thai sinh con, nghĩ đến mặc dù không phải mình rất thích Phan Quý nhân, nhưng người ta mang thai, đứa bé vẫn là của y, cần phải đi quan tâm an ủi hỏi thăm đứa bé một chút.

Bùi Càn liền đi. D@đ/l~q+đ

Phan Quý nhân thấy y đặc biệt cảm động, nước mắt dịu dàng gọi Hoàng Thượng.

Bùi Càn thở dài: "Không phải là trẫm nói, nàng cũng quá yếu ớt, năm trước lúc Quý phi mang thai cũng không giống như nàng. Mỗi lần trẫm hỏi nàng ấy, nàng ấy đều nói không có việc gì, bảo trẫm không cần phải lo lắng. Bây giờ nàng cũng không chịu được, ngày đó lâm bồn làm sao chịu nổi? Nàng có biết sinh con đau đớn gấp một vạn lần so với mang thai không?"

Phan Quý nhân: . . .

Ta không biết!

Ta cũng không muốn biết! D@đ/l~q+đ

Người tới đây thật sự là để an ủi ta chứ không phải làm ta sợ sao? ? ?

Lúc trước người người đều bó chân vì sao ta có thể liều mạng không bó? Ta sợ đau, ta chịu đau không nổi!D@đ/l~q+đ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.